Ra khỏi bệnh viện, Thích Nghi hơi hơi ngẩng đầu, nhìn bầu trời xanh lam rộng mênh mông thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó bước xuống bậc thang.
“Phốc. . . .”
Một tiếng động nhỏ vang lên khiến cô chú ý tới, cô quay người lại để xem, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên ngồi trên xe lăn đang cố gắng đi vào lối đi đặc biệt dành cho người ngồi xe lăn trong bệnh viện, nhưng bà ấy không thành công.
Thật ra chiếc xe lăn bà ấy đang ngồi chạy bằng điện, nhưng hình như bà ta chưa mở chốt điện tử ra.
Thích Nghi nhíu mày, cuối cùng là sải bước đi tới: “Phu nhân, tôi giúp bà.”
Người phụ nữ ngước mắt lên nhìn cô, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra một nụ cười nhạt, khách khí nói: “Cám ơn.”
“Không cần khách khí.” Thích Nghi đẩy bà ta đến hành lang bệnh viện: “Có cái gì cần tôi giúp nữa không?”
“Không cần.” Người phụ nữ trực tiếp cự tuyệt, giọng nói lạnh nhạt.
Thích Nghi hơi sửng sốt.
Câu hỏi vừa rồi của cô kỳ thực cũng chỉ là tùy tiện hỏi, nhưng cô cũng không nghĩ tới ý tốt của mình lại không được người khác nhận. Tất nhiên, cô sẽ không lấy mặt nóng của mình dán vào mông lạnh của người khác, cho nên cô nhìn người phụ nữ nhếch môi một cái, sau đó quả quyết xoay người rời đi.
“Phu nhân.” Ở đằng xa, Lý Tốc nhìn thấy Thích Nghi đang nói chuyện với Nguyễn Nguyệt Tư, sau khi đợi Thích Nghi rời đi, cậu ta nhanh chóng đi tới trước mặt Nguyễn Nguyệt Tư: “Thật xin lỗi, hôm nay bãi đậu xe không có chỗ trông, tôi đã đến chậm.”
“Không có việc gì.” Ánh mắt Nguyễn Nguyệt Tư thoáng nhìn theo bóng lưng của Thích Nghi, rất nhanh liền rũ mắt xuống.
Lý Tốc mơ hồ nhìn thấy được trong mắt bà ta có chút giễu cợt cùng ánh sáng lạnh xẹt qua.
Cậu nghiêng mắt, ánh mắt nhìn về hướng mà bóng lưng Thích Nghi biến mất, khẽ cau mày một cái.
Cũng không nghĩ tới là Trần Thích Nghi giúp phu nhân một chuyện.
“Nhìn cái gì?”
“Ách. . . . .” Bị câu hỏi lạnh nhạt của Nguyễn Nguyệt Tư kéo ý thức trở về, Lý Tốc vội vàng lắc đầu: “Không có gì. Phu nhân, tôi đẩy bà đi tìm bác sĩ Trình!”
——— ————————
“Bác gái, có phải gần đây bác không uống thuốc đúng giờ đúng không?” Sau khi giúp Nguyễn Nguyệt Tư kiểm tra xong, Trình Tâm Ngữ khẽ thở dài: “Tại sao bác lại không nghe lời chứ?”
“Bác quên.” Giọng nói Nguyễn Nguyệt Tư ôn hòa, ánh mắt nhìn Trình Tâm Ngữ mang theo một chút thiết tha.
Lý Tốc đứng ở một bên, nhỏ giọng chen vào nói: “Mấy ngày qua phu nhân biết bác sĩ Trình đi công tác nước ngoài, nên tâm tình không tốt.”
Trình Tâm Ngữ nghe vậy, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên nụ cười bất đắc dĩ. Cô ngồi xổm xuống, tay để lên đầu gối của Nguyễn Nguyệt Tư: “Bác gái, bởi vì không có ai nhìn chằm chằm nên bác không chịu uống thuốc phải không? Nhưng mà, bác vừa dứt thuốc, chân này nhất định sẽ lại đau. Bác lại không chịu phẫu thuật. . . . .”
“Tâm Ngữ, chân của bác đã là bệnh cũ, có phẫu thuật hay không cũng không quan trọng.” Nguyễn Nguyệt Tư cắt đứt lời Trình Tâm Ngữ, đưa tay kéo cổ tay cô: “Tối hôm qua con trực sao?”
“Dạ.”
“Vậy con sắp tan tầm chưa?”
“Làm sao vậy?”
“Hôm nay cùng bác đi dạo, buổi tối ăn cơm cùng bác, có được không?”
Trình Tâm Ngữ giương mắt nhìn Lý Tốc.
Lý Tốc vốn định nói cái gì đó, nhưng thấy ánh mắt sắc bén của Nguyễn Nguyệt Tư nhìn tới, nên chỉ có thế nuốt nước bọt, cúi đầu xuống.
Nhưng trong tích tắc đã kịp nháy mắt với Trình Tâm Ngữ.
Trình Tâm Ngữ đương nhiên hiểu rõ.
Nguyễn Nguyệt Tư vẫn muốn tác hợp cô với người nọ.
“Con nhìn cậu ta làm cái gì, con không muốn đi cùng bác à?” Nguyễn Nguyệt Tư dùng sức xiết chặt cổ tay Trình Tâm Ngữ.
“Làm sao có thể như vậy được?” Trình Tâm Ngữ khẽ mỉm cười: “Vậy tối nay còn đành phải làm phiền bác gái rồi.”
Nguyễn Nguyệt Tư nghe vậy, khóe miệng hiếm khi xuất hiện nụ cười nhạt, ngẩng đầu nhìn Lý Tốc rồi phân phó: “Báo cho tổng giám đốc tối nay về ăn cơm cùng tôi.”