Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 18.1

Lục Tiệm Hành vẫn còn có chút ấn tượng với hai chữ Tưởng Soái này, không lâu trước đó, đêm xuân chăn ấm đệm êm, khi anh đang mang theo ngàn vạn con cháu đời sau tả xung hữu đột, thì bỗng nghe thấy hai chữ này từ miệng người kia.

Khi đó Trần Thái toàn thân đều hồng ửng, ư ư a a rên rỉ liên tục, nhưng vẫn lầm bầm một chữ “Soái”. Lục Tiệm Hành nghe mà khó chịu, nhưng lại không muốn nhiều lời với y, cho đến lúc sau đối phương mới phun ra cả câu hoàn chỉnh — Ư, Tưởng Soái cậu cao thế.

Lục Tiệm Hành lúc đó rất sững sờ, trực giác mách bảo người bên dưới đang gọi tên ai đó, nhưng cái tên này nghe thế nào cũng chẳng hề giống tên anh. “Tạch”, anh bật đèn lên, quan sát biểu cảm của đối phương.

Dưới ánh đèn, mỹ nhân da trắng như tuyết, mặt mũi hồng hào, áo sơ-mi chưa cởi hết vẫn mắc ở eo, ánh mắt mong chờ nhìn mình. Lục Tiệm Hành quan sát một hồi, nhưng vẫn không nhìn ra đầu mối gì, nghĩ thầm vẻ mặt không hề khiếp sợ mà, là đang khen mình “soái” (đẹp trai) hả?

Chậm lại một chút… Soái!

Thật là thích… Soái!

Anh uống thuốc đấy à… Soái!

Ý là rất đẹp trai, Lục Tiệm Hành cũng cảm thấy bản thân quá lợi hại. Anh hơi chút kiêu ngạo, vì vậy híp mắt nhìn đối phương từ trên xuống rồi tiếp tục phát huy sức quyến rũ của bản thân, tích lũy sức mạnh, tiến quân thần tốc.

Đêm hôm ấy, Lục Tiệm Hành rất hài lòng.

Nhưng hôm nay…

Tưởng Soái hàng thật vậy mà đang đứng sờ sờ ở trước mặt anh.

Quả thực nhan sắc có chút vốn liếng, so với mình thì thấp hơn chút… Chẳng trách hôm đó nói cậu ta cao lên.

Lục Tiệm Hành nhịn lửa giận, trước tiên nhìn vào eo chân của đối phương rồi làm vài phép so sánh với bản thân, ánh mắt anh cứ đảo qua đảo lại, vóc người còn chưa kịp chú ý thêm thì vừa giương mắt liền thấy cái áo khoác của Trần Thái.

Lục Tiệm Hành: “…”

Trần Thái vừa thấy vẻ mặt này của Lục Tiệm Hành là biết sắp có chuyện xấu.

Đây vẫn là lần đầu tiên y rối rắm như vậy, dù sao hiểu lầm hơi lớn, nếu như y thật sự có gì mờ ám với cậu hotboy thì còn nói được, nhưng hiện tại y không hề muốn trêu trọc nam sinh trong sáng. Nếu giờ mà nói thật, thì sẽ khiến cậu hotboy nghĩ mình đã đồng ý quen với cậu ta, hơn nữa còn đến mức gọi tên cậu ở trên giường…

Chuyện gọi tên quá đáng sợ, dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch. Nhưng nếu không nói thật, y cũng chẳng nghĩ ra cái cớ gì để qua loa.

Chỉ còn cách đến chết không thừa nhận.

Trần Thái hiểu rất rõ đạo lý nói càng ít thì sai càng ít, đầu óc suy nghĩ cực nhanh, trên mặt đã lộ ra biểu cảm mờ mịt.

Lục Tiệm Hành nhìn y, y cũng nhìn lại Lục Tiệm Hành, không đỏ mặt không né tránh, thoạt nhìn có vẻ rất vô tội.

Ngược lại là Tưởng Soái ở một bên làm nền hồi lâu, thấy hai người này cứ như  đang chơi giải đố nói được một nửa rồi anh nhìn tôi tôi nhìn anh, cậu không nhịn được hỏi: “Làm sao vậy?”

Cậu vốn đang rất mất hứng, khó khăn lắm mới hẹn được Trần Thái, chặng đường vạn dặm còn thiếu có một bước nữa thôi, thế mà chưa kịp ăn mừng thì đã bị Lục Tiệm Hành nhúng tay vào. Tưởng Soái đương nhiên biết Lục Tiệm Hành, vị sếp tổng của Truyền thông Thiên Di này từ lúc tiếp nhận công ty là rất thích thể hiện. Mọi người cứ nói anh ta là tinh anh từ nước ngoài về vừa tao nhã vừa khiêm tốn, nhưng Tưởng Soái xem qua những buổi phỏng vấn của anh ta chỉ thấy tên này thực sự tinh tướng vô cùng.

Sâu trong lòng cậu không thích mấy người làm trong giới giải trí, cảm thấy ai cũng đều dối trá thô tục, chỉ có mình Trần Thái như đóa hoa sen lẫn trong bùn, dù có lăn lộn trong cái ngành nghề này thì vẫn luôn cần cù chăm chỉ, không hề làm ra vẻ.

Tưởng Soái thấy Lục Tiệm Hành vẫn không lên tiếng, dứt khoát nói tiếp: “Lục tổng, nếu anh không có chuyện gì thì chúng tôi đi trước đây.”

Cơn giận vẫn luôn cố kìm nén của Lục Tiệm Hành đang không biết phát tác như thế nào, nghe cậu nói vậy liền quay sang: “Làm sao cậu biết tôi không có chuyện gì, còn hai người có việc gì muốn làm sao?”

Tưởng Soái nghĩ thầm tên này thật giỏi lý sự. Cậu cười, buông lỏng tay nói: “Thế thì anh không biết rồi, chúng ta vốn đang định đi hẹn hò, quần áo đã thay đổi, đàn ghi ta cũng cầm rồi, giờ chỉ chờ anh buông người ra thôi.”

Lục Tiệm Hành đuối lý, phản bác không lại, gằn giọng nói một câu: “Tôi cũng có chuyện.”

“Có việc thì anh nhanh lên chút, ” Tưởng Soái thiếu kiên nhẫn, “Mà anh cứ nắm lấy tay anh Trần làm gì.”

Trần Thái biết Tưởng Soái còn nhỏ, vẫn có vài phần nóng nảy của tuổi trẻ, nhưng không ngờ cậu kích động với Lục Tiệm Hành đến thế. Tưởng Soái không sợ Lục Tiệm Hành, nhưng y có sợ.

“À ừm anh và anh Lục có vài chuyện về công việc cần thảo luận, ” Trần Thái đứng ra giảng hòa, quyết định mềm nắn rắn buông, nói với cậu hotboy, “Cậu cứ về trước đi, hôm nào chúng ta hẹn sau.”

“Chuyện gì?” Tưởng Soái sững ra, nhìn y bằng ánh mắt vô cùng oan ức, “Không phải các anh hết giờ làm rồi sao?”

“Đây không phải là việc đột xuất à, chỉ là bàn chuyện hợp tác thôi.” Trần Thái chột dạ nhưng cũng mềm lòng, còn nói bổ sung: “Nếu không hay là thế này, đợi khi xong chuyện ở đây anh sẽ gọi cho cậu, được không?”

“Thật à?” Tưởng Soái mắt sáng rực lên, nếu hai người gặp nhau vào buổi tối, vậy cũng tốt hơn nhiều so với đi ca hát.

Cậu nói xong lại nhìn tay Lục Tiệm Hành, biểu cảm bi thương như người mình yêu bị tên địa chủ chiếm đoạt mất, còn không quên nhấn mạnh với Trần Thái: “Nhất định phải như thế nhé, đêm nay em sẽ chờ anh.”

Trần Thái nghĩ đợi bên này xong đã, đáp ứng liên tục: “Được, anh sẽ giữ lời.”

Tưởng Soái xoay người lên xe, mặc theo áo của Trần Thái. Cậu làm vậy là có ý đồ cả, nghĩ buổi tối nếu Trần Thái có đổi ý thì cậu còn có thể mượn cớ trả quần áo để chạy đến.

Trần Thái không nghĩ xa như vậy, nhưng Lục Tiệm Hành quan sát cẩn thận, nhìn đuôi xe cười lạnh nói: “Cậu ta mặc áo của cậu đi rồi.”

Trần Thái vẫn chưa nghĩ ra nên nói gì với anh nên chỉ “Ừm” một tiếng: “Tôi biết.”

“Chẳng trách, ” Lục Tiệm Hành thu tay về đút vào túi quần, “Bảo sao cậu lên giường với tôi còn gọi tên cậu ta.”

Trần Thái: “…” Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, phải bình tĩnh.

“Lục tổng, anh nói gì thế, tôi không hiểu?” Trần Thái cau mày, tỏ vẻ rất không vui: “Tuy rằng hôm đó tôi uống say, thế nhưng sao tôi có thể gọi tên cậu ấy chứ, tôi và Tiểu Tưởng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”

Lục Tiệm Hành mới không tin, trong lòng nhẩm mười tám lần cụm từ “tên lừa đảo”.

‘Tên lừa đảo’ vẫn còn tiếp tục giả bộ: “Thật đấy, anh đừng hiểu lầm, tôi không hề làm thế. Tiểu Tưởng mới 20 tuổi thôi, vẫn còn nhỏ. Lời này mà truyền ra sẽ ảnh hưởng xấu đến nó.”

Lục Tiệm Hành nghĩ thầm tôi cũng sợ ảnh hưởng xấu đến tôi đây. Anh cảm thấy Trần Thái nói chuyện chỗ nào cũng có sơ hở, cố ý đối lập, cười lạnh nói: “Thanh niên 20 tuổi cậu không thích, vậy thích bao nhiêu?”

Trần Thái đáp: “27, 28. Tuổi sàn sàn với tôi là được, đừng cách biệt tuổi tác quá lớn.”

“Ồ?” Lục Tiệm Hành suy nghĩ một chút, “Như Vương Thành Quân sao?”

“Như anh vậy.”

Lục Tiệm Hành: “!!”

Tuy rằng biết rõ là lời nịnh hót mà thôi, nhưng đàn ông ai chẳng có sĩ diện, thế cho nên cũng sẽ bị chi tiết nhỏ này quấy nhiễu. Sắc mặt Lục Tiệm Hành tốt hơn chút so với ban nãy.

Trần Thái biết anh thích gì, cho nên tiếp tục tâng bốc, tiếp tục uốn cái lưỡi không xương: “Anh chính là nam thần của giai cấp vô sản chúng tôi. Tuy rằng tuổi trẻ có chỗ tốt của tuổi trẻ, nhưng anh mới ba mươi tuổi đã suy xét vấn đề một cách vô cùng toàn diện, ngoại trừ bề ngoài còn có thể chú ý đến khí chất của đối phương, tầm mắt thậm chí có chiều sâu  tư tưởng…”

“Nghe có vẻ có đạo lý đấy, ” Lục Tiệm Hành vừa nghe nói đến bề ngoài là lại tức, nói với giọng không vui, “Sao lại bỏ qua vẻ bề ngoài? Tôi không bằng cậu ta?”

“Sao có thể chứ, ” Trần Thái giật mình không nhẹ, nhưng vẫn cười nói như thường, “Là bề ngoài của anh quá xuất sắc, nếu không loại trừ đi sẽ khiến người khác cảm thấy không đủ trình để so tới khí chất.”

Lục Tiệm Hành: “…” Hình như cũng đúng.

Nếu như là bình thường, anh sẽ rất vui. Nhưng giờ thì không được.

Lục Tiệm Hành vừa nhìn liền biết Trần Thái lại đang lấp liếm với mình, cố ý nói sang chuyện khác. Dù sao cái tên đó mình không thể nghe nhầm, mà còn đâu chỉ gọi một lần, giờ Trần Thái lại thề thốt phủ nhận, chẳng qua là sợ mình giận.

Về phần tại sao lại sợ anh giận thì…

Lục Tiệm Hành híp mắt suy nghĩ, chỉ còn lại duy nhất một khả năng — Trần Thái đang bảo vệ cái tên ca sĩ quán bar kia.

Dẫu sao anh cũng là người có thân phận cao quý ngồi ghế bá đạo tổng tài, vừa có tiền lại có thế, nếu như chọc giận anh thì chắc chắn cái tên ca sĩ quán bar kia sẽ nguy to.

Suy nghĩ trong đầu anh chuyển tới chuyển lui, rất nhanh đã soạn ra kịch bản một người đại diện bé nhỏ vì cuộc sống mà phải bán mặt bán thân, cũng chỉ để cố sức bảo vệ con sói nhỏ yếu đuối vô năng nhà y. Dựa theo logic kinh điển của các bộ phim thì, hiện giờ cái tên sói con kia khẳng định không biết tình hình thực tế, còn tên người đại diện này thì thứ nhất sợ anh làm khó y, thứ hai sợ sói con biết chuyện sẽ chia tay với y.

Quả là chân ái không thể nghi ngờ.

Lục Tiệm Hành thở một hơi thật dài. Nghĩ thầm anh đã làm gì sai sao, chẳng qua chỉ ưu tú hơn người khác thôi, vậy mà phải trở thành con cờ cho các người, không ai thèm quan tâm tới cảm xúc của tôi hả?

Anh nghĩ như vậy, rồi lại nhìn Trần Thái, chợt cảm thấy người này vừa đáng thương lại vừa đáng ghét.

Trần Thái vẫn đứng cạnh bên quan sát vẻ mặt của anh, thấy biểu cảm Lục Tiệm Hành thay đổi thất thường, y cũng đắn đo không biết bước kế tiếp nên làm gì. Nghĩ tới nghĩ lui, quyết định hỏi chuyện chính trước.

“Lục tổng, ” Trần Thái nói, “Vương Thành Quân bảo tôi cuối tuần tới tìm anh, tôi vẫn chờ anh thông báo nhưng không thấy gì hết.”

Lục Tiệm Hành vốn đang khó chịu, nghe vậy liền không vui: “Cái gì mà chờ tôi thông báo, không phải nói cuối tuần sao? Hôm nay mới có thứ tư.”

Trần Thái oan uổng: “Nhưng chưa nói sẽ đi đâu mà?”

“Cậu không biết hỏi sao?”

“Nhưng tôi đâu có số điện thoại của anh.”

“Không có số?” Lục Tiệm Hành quả thật không ngờ tới, anh sửng sốt vô cùng, rồi lại cười lạnh nói, “Không có số cậu không biết đi tìm hiểu sao? Bình thường cậu cũng làm người đại diện như vậy à? Chỉ biết ngồi chờ người khác tới tìm cậu?”

Trần Thái lần này không lên tiếng nữa. Mặc dù bị mắng, nhưng không thể không thừa nhận Lục Tiệm Hành mắng rất có đạo lý.

Y ngoan ngoãn nghe phê bình, rồi lại nhớ tới chuyện mình từng mượn danh tiếng của Lục Tiệm Hành để làm hai việc, chờ người kia nói xong, lập tức nói với vẻ áy náy: “Điều này tôi đúng là sai rồi, sau này tôi sẽ chú ý.”

“Sau này?” Lục Tiệm Hành cười lạnh, “Cậu cho rằng tôi còn có thể để cậu lừa dối nữa sao?”

“???” Lòng Trần Thái giật thót một cái, nghĩ thầm nói vậy là có ý gì? Mình lừa anh ta bao giờ?

Suy nghĩ một lúc, chẳng lẽ là Hứa Hoán đâm thọc với anh ta? Hay là đạo diễn của Mộng Viên muốn mời anh ta ăn cơm rồi nói tên của mình?

Trần Thái cáo mượn oai hùm để làm việc mới có hai lần này, cứ nghĩ không trả lời trực tiếp trước mặt người ta thì sẽ không để lại sơ hở, nhưng giờ bị chính chủ nghiêm khắc tra hỏi, thật sự rất chột dạ.

“Mắt cậu cứ đảo như rang lạc là sao?” Lục Tiệm Hành thấy y như vậy, càng thêm khẳng định suy đoán của mình. Anh hít sâu một hơi, nhìn Trần Thái bằng ánh mắt thâm trầm, “Cậu tốt nhất nên tự ngẫm lại đi, xem chút nữa nên giải thích với tôi ra sao.”

Sắc trời đã tối hẳn, bãi đậu xe hiển nhiên không phải nơi thích hợp để nói chuyện.

Tài xế của Lục Tiệm Hành đã sớm lái xe tới đây, đang đợi đã lâu. Lục Tiệm Hành nói xong quay người lên xe, Trần Thái vẫn đứng tại chỗ nhìn theo, thấy anh sau khi lên xe không đóng cửa, hiển nhiên đang đợi mình, vì vậy thấp tha thấp thỏm cũng lên theo.

Xe chậm rãi chuyển động. Lục Tiệm Hành uống rượu lại nén một bụng tức, giờ đang tựa lưng vào ghế ngồi cau mày nghỉ ngơi.

Tài xế là một người y chưa từng gặp, khoảng năm mươi tuổi, thấy Trần Thái cùng lên xe liền cười mỉm đưa qua cho y một cái bịt mắt chườm nóng, dặn dò: “Tiểu Lục uống rượu sẽ bị đau đầu, trên xe không có khăn lông nóng, trước hết đeo cái này cho cậu ấy đi.”

Trần Thái nghe cách xưng hô của ông hơi lấy làm kinh ngạc, nhưng không nói gì, yên lặng nhận lấy bóc vỏ ra, rồi đưa sang bên cạnh. Hồi lâu mà không thấy bên kia nhận lấy, chỉ đành nghiêng người đeo lên cho anh ta.

Lục Tiệm Hành nhìn bề ngoài rất cao, nhưng khuôn mặt lại không lớn. Miếng bịt mắt đeo lên hai bên tai vẫn hơi rộng. Trần Thái đeo lên cho anh xong còn cẩn thận kiểm tra lại xem đã che kín hai mắt chưa, không nhịn được lại giơ bàn tay ra đo.

Khuôn mặt chỉ rộng hơn bàn tay một chút… Thực sự là, không đi đóng phim thật đáng tiếc.

Y thu hồi động tác ngồi yên ổn lại rất nhanh, rồi lại suy nghĩ xem chút nữa phải giải thích với Lục Tiệm Hành thế nào. Chuyện về Hứa Hoán thì dễ thôi, là chính hắn ta hiểu lầm mà. Nhưng còn bên phía đạo diễn của Mộng Viên xảy ra chuyện gì, thì Trần Thái lại không rõ.

Trong lòng y có tâm sự, thân thể bất giác ngả về phía cửa sổ nhìn ra ngoài, bàn tay phải đỡ trán yên lặng suy nghĩ.

Tài xế nhìn y như vậy cũng chỉ cười, ân cần hỏi: “Cậu cũng uống rượu à? Không thoải mái thì nằm xuống nghỉ ngơi chút đi, ghế ngồi có nút điều khiển.”

Trần Thái thấy ông thân thiện cũng cười đáp: “Không sao ạ, cháu uống không nhiều.”

Mới vừa nói xong, liền nghe thấy Lục Tiệm Hành bên cạnh “Hừ” một tiếng khó hiểu.

Tài xế đương nhiên cũng không để ý, nhìn Trần Thái qua gương chiếu hậu, vẫn cứ cười: “Nhìn ra rồi, tửu lượng của cậu khá tốt.”

“Thật hay giả ạ, ” Trần Thái kinh ngạc nói, “Cái này làm sao có thể nhìn ra.”

“Phần cằm của cậu có một lỗ hõm vào nhỏ nhỏ, gọi là huyệt Thừa tương. Chỗ này được coi là ổ ‘rượu’, người nào có thì tửu lượng sẽ rất tốt.” Bác tài nói với vẻ rất vui, “Hình dáng mũi cậu cũng đẹp, chứng tỏ thận tốt. Tinh khí vừa dồi dào lại vừa khỏe mạnh, người hay uống rượu mà còn sở hữu đặc điểm này thì đều là trời sinh tửu lượng cao.””

“Chú quá khen rồi, ” Trần Thái nhịn không được cũng cười theo, “Tửu lượng của cháu cũng thường thôi, mà đều là bị bức ép mà luyện thành. Hằng ngày hay phải chạy theo người ta nên không uống rượu không được. Uống say cũng là chuyện thường xảy ra.”

Y và chú tài xế nói chuyện rất hợp, muốn tán gẫu thêm vài câu nhưng lại sợ Lục Tiệm Hành không thích. May mà quán cơm cách tiểu khu không xa, chiếc xe đi một lát đã rẽ vào tiểu khu, lại rẽ thêm vài lần nữa, dừng trước một tòa nhà.

Tuy rằng sắc trời đã tối, thế nhưng Trần Thái nhìn mấy căn nhà xung quanh, phát hiện tòa nhà này cách chỗ y ở không xa lắm, đi qua con đường nhỏ chỉ mấy phút là tới.

Khi xe vừa dừng là Lục Tiệm Hành cũng gỡ bịt mắt xuống, anh híp mắt nhìn ra bên ngoài, hơi ngẩn người một lúc, xem ra vừa nãy anh có ngủ.

Trần Thái nhìn bộ dáng ngái ngủ của anh mà hơi chút do dự. Vốn dĩ y cảm thấy lên xe với Lục Tiệm Hành chẳng có vấn đề gì cả, nhưng giờ nhìn trời tối đen thế này… Y cứ thấy không thích hợp cho lắm. Bản thân y không quá để ý, nhưng Lục Tiệm Hành có lẽ phải chú ý hơn.

Lục Tiệm Hành vẫn đang mơ màng, bác tài xế ngồi ghế trước thấy thế nhắc nhở: “Tiểu Lục, chú đưa cháu về đây rồi. Để xe lại cho cháu hay là lái đi?”

Lục Tiệm Hành lúc này mới quay đầu lại nói: “Chú lái về đi.” Anh nói xong đẩy cửa xe ra, rồi quay đầu lại căn dặn, “Đi ra khỏi khu này, chỗ đường Giang Bắc có một đoạn đang tu sửa đường. Nơi đó thường có xe lớn chạy qua, chú lái chậm một chút, chú ý an toàn.”

Tài xế dường như đã thói quen, “ừm” một tiếng.

Trần Thái cũng cùng xuống xe, đứng ven đường nhìn theo, bỗng cảm thấy tò mò về mối quan hệ của hai người này. Trước đó thư ký của Lục Tiệm Hành còn lễ phép vững vàng hơn bác tài này nhiều, nhưng y cũng không thấy Lục Tiệm Hành có thái độ ôn hòa như này với thư ký đó.

Tuy rằng y cũng không gặp người ta mấy lần.

Lục Tiệm Hành vẫn nhìn theo cho đến khi chiếc xe lái ra khỏi khu này, sau đó mới quay người đi trở về. Trần Thái đi cách anh hai bước phía sau, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị sẵn tinh thần bị đuổi, nhưng đến khi theo đến cửa cửa nhà cũng không thấy Lục Tiệm Hành đuổi người.

Năm phút sau, Trần Thái bó tay bó chân ngồi trong phòng khách. TV đang mở, âm thanh rất lớn, đang mở một kênh phim truyện. Trên khay trà đặt một đĩa hoa quả và một chén trà nóng, là mới vừa rồi một dì bưng ra cho y. Nhưng dì đó đặt xuống rồi rời đi ngay, có lẽ chỉ làm ban ngày.

Hiện ở trong phòng chỉ còn lại y và Lục Tiệm Hành.

Lục Tiệm Hành đang tắm, tiếng nước mơ hồ truyền ra từ phòng tắm, Trần Thái càng nghe càng thấy rất rõ ràng, bỗng nghĩ tới chuyện sau khi tắm xong hôm đó. Ngày ấy Lục Tiệm Hành tắm xong không hề ngượng ngùng chút nào, lau khô người rồi để mình trần đi vào phòng ngủ, lúc đó Trần Thái đang ngồi trên ghế sofa đi tất, vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy sạch sành sanh.

Nhưng mà phong cảnh thật sự rất đẹp, vóc người Lục Tiệm Hành vốn có tỉ lệ hoàn hảo, chân rất dài, lúc mặc quần áo nhìn có vẻ hơi gầy nhưng khi cởi ra lại thấy cơ bụng cơ ngực của anh rất rõ, có thể nhìn ra từng đường nét. Đương nhiên không thể so sánh với mấy người cố gắng luyện cho ra múi cơ, thế nhưng Trần Thái cũng không thích kiểu đô con như vậy. Cứ như Lục Tiệm Hành là vừa đẹp, gầy mà không như que củi, rất có lực đạo.

Trần Thái phát hiện suy nghĩ của mình trật đi tận đẩu tận đâu, mắt trừng TV hồi lâu cũng không hiểu đang chiếu nội dung gì.

May mà xung quanh không có người khác, y đưa tay xoa xoa mặt, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, liền bưng chén trà lên nhấp một ngụm, rồi mở điện thoại ra bắt đầu kiểm tra tin tức.

Mộng Viên có gửi cho y một tin nhắn, nói người đại diện của cô đã liên lạc với bên Dương Tuyết, hợp đồng mới vừa ký xong. Ban đầu người đại diện của cô còn cho rằng cat-xê làm gương mặt đại diện của cô thấp hơn hẳn so với hai người kia, định đi làm loạn với Dương Tuyết, nhưng cô đã ngăn lại. Khi Trần Thái và người đại diện của cô bàn giao công tác cũng không đề cập đến ngọn nguồn sự tình, chuyện như vậy thuộc về việc riêng tư của nghệ sĩ, tuy rằng người đại diện hẳn phải biết, nhưng y vẫn kêu Mộng Viên tự mình quyết định, đồng thời không quên nhắc nhở cô làm việc nên nghĩ thoáng ra là tốt nhất, có những chuyện chịu thiệt một chút cũng không sao, đừng quá tính toán.

Kỳ thực phía Dương Tuyết cũng không nhất định buộc phải đưa cô hợp đồng làm gương mặt đại diện này, việc hôm đó nếu quả thật làm ầm ĩ ra tình huống xấu nhất, sự nghiệp của Hứa Hoán có thể sẽ bị ảnh hưởng, nhưng quan hệ xã hội của Thiên Di rất rộng, hắn ta có thể đợi sự tình lắng xuống rồi trở lại vẫn không sao. Mà Mộng Viên thì không nhất định được như vậy, cô coi như có chút nền tảng sự nghiệp, không đến mức phải bí quá hóa liều. Hơn nữa nếu như lần này cô nhân cơ hội làm quen thêm được với mấy người, bất kể là Dương Tuyết, nhà đầu tư hay là nhân viên công tác quay phim chụp hình, sau đó giữ gìn mối quan hệ thường xuyên liên hệ, chậm rãi cũng có thể mở rộng giao thiệp.

Bản thân Trần Thái không có nhiều kinh nghiệm, nghĩ như vậy hoàn toàn là dựa theo thái độ đối nhân xử thế thường ngày, không ngờ Mộng Viên lại chịu nghe theo.

Y trả lời lại tin nhắn của cô, lại để ý thằng nhỏ ngốc nghếch nhà mình.

Vương Thành Quân trước đó có gọi cho y một cú điện thoại nhưng y không nhận, giờ xem lại lời nhắn, hóa ra là hỏi y ăn cơm chưa.

Trần Thái hơi kinh ngạc, trả lời cậu ta: “Không phải anh đã nói tối nay không về ăn cơm à?”

Vương Thành Quân bên kia gửi lại một bức ảnh toàn bề bề, nhìn có vẻ đã hấp chín, thịt tôm rất dày. Cậu ta còn đắc ý nói: “Bạn em gửi cho bề bề, nhiều lắm ý! Gọi để kêu anh về sớm ăn cho tươi.”

Trần Thái nghĩ thầm cậu ở đâu ra có nhiều bạn thế hả, trước đây sao chưa từng nghe tới.

Chưa kịp nhắn lại, đã nhận được tiếp một bức ảnh mới, là hai con tôm đã được lột sạch vỏ bụng ngửa lên.

Vương Thành Quân cười hí hửng gửi tin nhắn thoại: “Anh Trần, anh đoán xem trong hai con này, con nào là đực, con nào là cái?”

Trần Thái mở ảnh ra xem, không phát hiện khác nhau ở chỗ nào. Y cũng đang rảnh không có gì làm, suy đoán lung tung: “Con bên trái lớn hơn, là đực.”

Vương Thành Quân cười ha ha, “Đoán sai rồi, con lớn hơn là cái.”

Trần Thái nghĩ thầm nhạt nhẽo, hai thằng đàn ông ngồi đoán tôm đực tôm cái.

Vương Thành Quân lại gửi tới một tấm nữa, vẫn là hình vừa nãy nhưng đã được chỉnh sửa vẽ thêm vài nét ký hiệu. Trần Thái nhìn kỹ một chút, lúc này mới nhận ra điểm khác nhau — con bên trái phần giữa bụng có một điểm nhỏ, mà còn bên phải chỗ đó lại mọc ra thêm hai cái chân nhỏ xíu.

Trần Thái: “…”

Vương Thành Quân nói: “Ha ha ha ha giờ em mới biết bề bề cũng có gậy th*t! Mà còn có tận hai cái.”

Hai tên trai thẳng bình thường nói chuyện đều không để ý, Trần Thái đang định trả lời cậu ta thì nghe thấy phía sau có tiếng động, quay đầu nhìn lại, quả thật là Lục Tiệm Hành đã tắm rửa xong xuôi, mặc quần áo ở nhà đi ra.
Bình Luận (0)
Comment