Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 41

Ngày về Tô Châu được ấn định rất nhanh, bởi vì lần này là lịch trình cá nhân lại muốn ở bên đó thêm một thời gian, cho nên Lục Tiệm Hành không để thư ký đi cùng, chỉ dặn dò chú Thành cùng về.

Anh cũng từng nghĩ đến Trần Thái, nhưng không biết sao liên lạc mấy lần mà Trần Thái còn bận hơn cả anh.

Đối với những bận rộn mấy ngày gần đây, Trần Thái quả thật là chưa kịp chuẩn bị. Trước đây y dẫn dắt Vương Thành Quân và Hoắc Binh, mặc dù là đảm nhiệm nhiều việc, chuyện lớn chuyện nhỏ đều phải hỏi đến, nhưng dù sao cơ hội ít lại không có tài nguyên, cho nên trong một năm luôn có khoảng thời gian nhàn rỗi. Dù có bận mấy tháng, cũng không đến mức mỗi ngày đều phải xoay như con quay, nhưng bây giờ làm với Tôn Tuyền thì tình huống khác hẳn.

Trong tổ của Tôn Tuyền không chỉ có duy nhất một nghệ sĩ, hiện giờ Vũ Nhất Minh đang theo đoàn quay phim, cô liền dồn toàn bộ tinh lực cho một nữ diễn viên mà bản thân đang chuẩn bị lăng xê. Trần Thái mới đến, kinh nghiệm không đủ, vì vậy Tôn Tuyền sắp xếp y làm mấy việc bên lề, hôm nay liên lạc với tổ tuyên truyền của Vũ Nhất Minh, thu thập vài thông tin có thể dùng. Ngày mai lại liên hệ với trợ lý của Tuyết Oánh sắp xếp buổi chụp tạp chí hoặc hoạt động thương mại, liên lạc trong ngoài, phản hồi vấn đề, thu thập tư liệu… Việc lớn không có, nhưng việc nhỏ không ngừng, không một khắc được rãnh rỗi.

Ngoài ra còn có một vị diễn viên gạo cội, năm nay đã hơn bảy mươi tuổi, không muốn mệt nhọc, bởi vậy hàng năm chỉ cố định nhận một hai vở kịch, thỉnh thoảng lại quay quảng cáo mà thôi. Tôn Tuyền và ông quen biết nhiều năm, nhưng giờ không thể lúc nào cũng theo sát chăm nom, vì vậy cũng phái Trần Thái qua đó, hoặc là đưa tặng đồ, hoặc là qua lại mang chút tư liệu hợp đồng.

Người già hành động chậm, lại có thâm niên, không chịu được bị người khác giục giã, Trần Thái đi mười lần có tám lần bị mắng vài câu, lúc thì đỗ xe không đúng chỗ, lúc lại nói chuyện quá nhanh khiến ông cũng luống cuống theo. Hơn nữa khi xử lý hợp đồng ông lại càng hết sức cẩn thận, soi mói từng điều khoản một, Trần Thái ngồi bên cạnh kiên trì nói rõ với ông, lại xác nhận từng cái một, mới có thể quay về công ty tiếp tục bận rộn những việc khác.

Lục Tiệm Hành có gọi điện tới mấy lần, lúc đó Trần Thái đang ngồi cùng ông cụ, điện thoại để chế độ yên lặng, cũng không dám tùy tiện nghe máy, đành phải chờ đến khi ra khỏi nhà mới gọi lại cho Lục Tiệm Hành.

Thỉnh thoảng hẹn buổi tối cùng nhau ăn cơm, Trần Thái lại cứ luôn đúng hôm phải họp hoặc là tăng ca. Đến khi xong việc về nhà thì đều đã quá muộn, y cũng không tiện đi lên nhà anh, chỉ đành đứng bên dưới gọi điện cho Lục Tiệm Hành, nói một câu chúc ngủ ngon, sau đó nhìn đèn trên lầu phút chốc tắt đi.

Chớp mắt nửa tháng đã qua, mãi đến tận hôm Lục Tiệm Hành khởi hành, hai người vẫn chưa thể gặp mặt một lần.

Trần Thái cũng hết cách rồi, vốn dĩ không coi là chuyện gì nghiêm trọng, hai người cứ ba ngày lại đụng nhau hai lần, đấu đấu võ mồm rồi lăn giường, bây giờ quan hệ mới vừa tiến được một bước, lại bị công việc gây cản trở, không lui được, khiến người ta không thể làm được gì.

Ngày Lục Tiệm Hành xuất phát đúng vào cuối tuần, trước đó một ngày Trần Thái vẫn về trễ, sáng sớm gửi tin nhắn hỏi anh thời gian lên đường, còn cân nhắc có nên đi tiễn không. Ai ngờ bên kia còn chưa có hồi âm, Tôn Tuyền lại liên tục thúc giục như muốn đòi mạng.

Lần này vẫn kêu y đến chỗ ông cụ lần trước, cô bởi vì cô bận dẫn người đi tham dự một bữa tiệc riêng tư, cho nên chỉ vội vã dặn dò vài câu, chưa kịp nói những nội dung khác đã cúp điện thoại.

Trần Thái đợi một lát, thấy Lục Tiệm Hành mãi vẫn chưa trả lời, đành phải tạm thời từ bỏ ý định đưa tiễn rồi lái xe ra khỏi nhà.

Trên đường đi qua một tiệm mỳ mở cửa sớm, bên ngoài bày mấy món ăn dinh dưỡng. Trần Thái chợt nhớ tới lần trước đến ông cụ than thở bánh quẩy bây giờ nhai mãi không đứt, mình cứ nấu ba bữa một ngày thì quá rườm rà, thế là bước xuống xe vừa mua bữa sáng để lót dạ nhân tiện mua luôn ít bột dinh dưỡng.

Đến nơi, thấy ông cụ đang kê đồ, Trần Thái vội đi qua hỗ trợ, xong xuôi liền thấy ông chỉ vào cái hộp y mang tới, trách móc: “Cái thứ đặc sệt lại không có dinh dưỡng này, mua nó làm gì? Phí tiền, còn không bằng lần sau đưa luôn tiền cho ta đi còn hơn.”

Trần Thái quay đầu lại nhìn, cười nói: “Đây là cháu tự mua, không phải tiền của công ty. Không phải ông nói dạ dày khó tiêu lại không muốn làm đồ ăn sáng sao, uống thứ này để lót dạ tốt lắm. Hơn nữa không quá ngọt đâu, hay cháu pha thử cho ông một cốc nhé?”

Sắc mặt ông cụ giờ mới coi như tốt hơn chút, tay chống hông đứng bên cạnh nhìn y mở gói.

Trần Thái phục vụ ông cứ như hầu hạ lão thái hậu, đổ nước nóng vào khuấy đều rồi đưa cho ông.

Ông cụ lúc này mới hỏi: “Hôm nay có việc gì hửm?”

Trần Thái trả lời thành thật: “Không có chuyện gì, chị Tôn bảo cháu đến thăm ông chút thôi.”

“Mới sáng sớm…” Ông cụ lại hỏi, “Thế mi có biết sao cô ta lại kêu mi đến chăm ta không?”

Trần Thái đầy vẻ mờ mịt, nghe không hiểu có ý gì.

Ông cụ nhìn y, sau một lát mới hừ một tiếng: “Mấy người trong công ty các cậu, ai cũng đều là người tài giỏi. Khi không lại bảo cậu đến đây mỗi ngày sao?”

Trần Thái gãi đầu: “Chị Tôn tỷ cũng chưa nói rõ, cháu cứ nghĩ là do chị ấy có quan hệ thân thiết với ông…”

“Không phải cô ta thân thiết với ta, ” ông cụ lắc đầu, thở dài nói, “Cô ta thấy quan hệ giữa ta và đạo diễn Lữ gần gũi… Cái tên Lữ Hàm kia giờ kiêu căng vô cùng, ăn to nói lớn. Cấp trên của bên cậu và hắn ta không hòa hợp, Tôn Tuyền dù muốn tìm hắn làm việc chung cũng như đụng vào cái đinh. Lần trước cô ta gọi điện thoại nói với ta, muốn để cậu đi gặp tên kia, thế nhưng con người cậu lại quá hiền lành, sợ qua đó sẽ chịu thiệt.”

Ông nói đến đây ngừng một lát, nhìn Trần Thái thở dài thườn thượt: “Tôn Tuyền biết ta là người nhẹ dạ, cậu mỗi ngày đều đến bầu bạn với ta, hết làm cái này lại tặng cái nọ, ta có lẽ sẽ giúp gì đó. Còn nữa tuổi tác của cậu sàn sàn với đứa con trai đã xuất ngoại của ta, ta rất hay nhớ nó, sợ nó bên kia sẽ chịu thiệt, cho nên rất dễ mủi lòng với những thanh niên chịu khổ bên cạnh…”

Trần Thái bỗng nhiên tỉnh ngộ, thế mới biết mình bị Tôn Tuyền sắp xếp cả rồi. Lại nhìn sang ông cụ, tuổi tác giờ dù chưa đến nỗi mắt mờ chân chậm, nhưng đi đứng đã có chút lung lay, giờ có việc người ta mới quan tâm đến ông, lúc không có việc chỉ sợ lại bỏ mặc ông ở đó, nghĩ thế không nhịn được lại thấy chua xót về lòng người.

“Những chuyện đó cháu quả thật không biết, ” Trần Thái nhất thời kích động nói liên hồi, “Ông à nếu ông thấy việc này khó xử thì không cần phải để ý đến đâu, cháu sẽ có cách khác.”

Ông cụ vẫn nhìn y, gật đầu một cái nói: “Ta vốn là cũng là muốn nói, việc này ta sẽ không nhúng tay vào.”

“Ta đã nhiều lần bị tổn hại vì những chuyện này rồi, ” người diễn viên già nói, “Cậu là một thanh niên tốt, quay về nói với Tôn Tuyền rằng, đây chính là thái độ của ta, sau này cậu cũng không cần đến nữa.”

Tuy rằng không phải chủ ý của mình, nhưng bị người ta nói thẳng vào mặt như vậy, Trần Thái vẫn thấy rất rát mặt. Y gật đầu, xuống lầu đem hết mấy hộp cháo dinh dưỡng ăn sáng vốn định mua cho bố mẹ y lên, sau đó mới lái xe trở về nơi ở.

Đợi đến khi truyền đạt lại rõ ràng chuyện này với Tôn Tuyền, người bên kia quả nhiên im lặng chốc lát, bỏ lại một câu: “Vậy cậu trước tiên như vậy đi.”

Trần Thái hơi giận, không nhịn được nói: “Chị Tôn, em biết chị vì muốn tốt cho em, sợ em gặp khó khăn bên phía đạo diễn Lữ. Thế nhưng việc tìm thầy Lôi lần này khiến em rất bị động, đây cũng không phải chuyện cơ mật gì, tại sao em lại chẳng hay biết gì hết?”

Y nói xong thấy cơn giận của mình hơi lớn, lại dịu giọng, “Hơn nữa nếu như chị nói cho em biết từ đầu, để em có kế hoạch trước, như vậy có phải là mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn chút không?”

Tôn Tuyền không nghĩ ngờ tính khí y cũng lớn lối như vậy, lặng im một lát mới nói: “Nên làm cái gì tự tôi sẽ có sắp xếp, cậu chỉ cần làm theo là được, không cần hỏi rõ ràng như thế.”

“Vậy em xác nhận một chút, ” Trần Thái nói: “Chị Tôn trước đó kêu em làm việc với bên tuyên truyền cho Vũ Nhất Minh để họ tung ra ít ảnh chụp ngoài lề. Như vậy em chỉ cần truyền đạt lại ý là được, còn việc khi nào cho tuyên truyền, cho nhiều hay ít, sau đó đăng ở đâu, có cần chỉnh sửa thông báo hay không… Mấy thứ đó em hoàn toàn không cần để ý, tất cả chờ sắp xếp từ trên là được, có đúng không?”

Tôn Tuyền: “…”

“Nếu như là chấp hành yêu cầu kiểu như vậy, em không thành vấn đề.”

“… Việc của ông Lôi lần này đúng là tôi không cân nhắc thỏa đáng, sau này sẽ chú ý. Cậu cũng không cần phải hờn giận như vậy.”

Tôn Tuyền xoa mi tâm, suy nghĩ một lát rồi nói tiếp, “Cho cậu mấy ngày nghỉ, tranh thủ nghỉ ngơi đi.”

Hai người đều dứt khoát cúp điện thoại.

Trần Thái liếc nhìn thời gian, lòng nghĩ đi đâu nghỉ ngơi bây giờ? Y cầm điện thoại lướt một hồi, đoán chừng Lục Tiệm Hành đã lên đường rồi, không tiện gọi luôn, chỉ đành thở dài trong lòng, vẫn cứ là đi quấy rối BB thôi.

Lần này hai người rốt cục đã hẹn được nhau rồi, kéo nhau đến một nhà hàng tôm hùm đất mới mở.

BB vẫn cứ ăn mặc lòe loẹt như cũ, áo sơ mi hồng quần trắng, ống quần còn xắn lên, nhìn như thanh niên choai choai.

Trần Thái ngồi dựa người ở gần cửa sổ, hắn vừa đến đã hô to đầy khoe trương: “Ái chà chà, yêu vào rồi cũng khác, nhìn cái bản mặt non tơ, cái tư thái yêu nghiệt này của mày này.”

Đợt này Trần Thái bận tối mắt tối mũi, ra ngoài cũng chẳng ăn diện, vội cúi đầu nhìn bản thân: “Thật à? Tao đã mấy ngày không được ngủ ngon rồi.”

“Giả đấy, ” BB chép miệng, “Khen đểu thôi. Mày xem tơ máu trong mắt mày sắp kết thành mạng nhện rồi kìa.”

Nói xong lại đá Trần Thái dưới bàn, khoe khoang nói: “Nhìn đôi giày hoa tao mới mua này, đẹp không?”

“Đẹp, ” Trần Thái nói, “Hợp với mày lắm, hoa hòe hoa sói, vừa nhìn đã thấy ‘đảm đang’ hết sức.”

“…” BB nói: “Mày hờn giận tao cũng không sao, nhưng hờn giận cấp trên của mày, không sợ bị gây khó dễ à?”

“Không sao, ” Trần Thái lắc đầu, “Tính khí nóng nảy dù sao cũng hơn lòng dạ thâm sâu. Chị ta không vui thì về sau sẽ càng có nhiều cơ hội dạy dỗ tao, mà như thế sau này cũng yên tâm dùng tao.” Nói xong hô phục vụ để gọi món ăn, toàn là mấy món nướng.

BB nhất thời cảm khái: “Mày đúng là trong ngoài bất nhất. Đúng rồi, người đàn ông của đời mày đâu? Giờ mày đâu có thèm để ý đến tao, có phải là thời kỳ ngọt ngào chỉ suốt ngày ‘fap fap fap’ hơm.”

“Fap cái gì, anh ta đi công tác rồi, ” Trần Thái thở dài, lại ngồi tính toán, “Hai bọn tao đã nửa tháng không gặp rồi.”

“Nửa tháng?” BB hãi hùng, “Lâu thế á, mày xác định không phải bị đá chứ?”

Trần Thái lườm một cái.

BB chân thành nói: “Thật đấy, chị em đây cũng chỉ là muốn tốt cho mày thôi mà.”

“Đang ở bên ngoài đấy, đừng có xưng chị em, ” Trần Thái đẩy hắn một cái, nhỏ giọng nói, “Vẫn có gọi điện, nhưng tao vừa thay đổi công việc nên vẫn khá bận, nhân tiện tạm xa nhau một thời gian.”

BB ồ một tiếng, hỏi: “Hai bọn mày đến cùng là quan hệ gì? Là đang yêu nhau hay vẫn chơi trò bao dưỡng hả? Nhưng tình hình này thì không giống lắm.”

Trần Thái ngẫm nghĩ: “Tao cũng không biết.”

Y và BB rất thân, thế là nói lại chuyện Lục Tiệm Hành yêu cầu kéo dài hợp đồng cho hắn nghe.

BB bừng tỉnh, lại nghĩ: “Chẳng trách ngay hôm sau đã cho mày một chiếc xe ngon nghẻ, thế này thì mày chắc là bị bao dưỡng rồi.”

Trần Thái lại nghĩ thoáng hơn: “Vậy thì cứ bao dưỡng đi. Nhiều tiền hơn chuyện yêu đương.”

“Nhưng không có cảm giác ràng buộc, yêu nhau mười ngày nửa tháng không gặp cũng không sao, còn nếu là bao dưỡng thì mày có chắc anh ta chịu được không?” BB vừa ăn vừa lên lớp, “Mày quên mất hoàng đế ngày xưa thích nhất ngoại tình ở đâu sao? Giang Nam đó. Oanh oanh yến yến, lời ngon tiếng ngọt… Ngay như công ty bên tao, mấy em gái người phía Nam khác hẳn con gái ở đây, địa phương thế nào sinh ra người thế ấy, người bên đó mặn mà lắm đấy.”

Trần Thái nhìn hắn nói đến là hăng say, chỉ cười cũng không phản bác.

BB lại nói: “Hơn nữa mày biết cái tên gì ý nhỉ, à tiểu thịt tươi Vưu Gia kia đó, hình như quê nhà cũng ở đấy… Sếp tổng nhà mày vừa đẹp trai vừa có tiền, đi sang bên ấy chính là Tây Môn Khánh(1) bước vào động Bàn Ti(2)!”

Trần Thái ngẩn ra, nghe đến nửa câu sau không nhịn được gõ một cái: “Mắng ai Tây Môn Khánh đấy, còn mắng nữa là tẩn mày một trận đấy.”

BB nhất thời cười nghiêng ngả.

Trần Thái cũng cười theo, giờ mới vứt chuyện công việc sang một bên nhưng trong lòng lại không nhịn được nghĩ lung tung.

Y suýt quên mất Vưu Gia cũng quê ở đó, hơn nữa fanmeeting của Vưu Gia hình như hai ngày nữa bắt đầu. Tuy nói địa điểm là ở Thượng Hải, nhưng Thượng Hải và Tô Châu cách nhau gần như vậy, tấm vé vào cửa mình từng từ chối nhưng biết đâu Lục Tiệm Hành vẫn sẽ tới cổ vũ, càng chưa biết chừng cổ vũ xong hai người đó sẽ đi thuê phòng…

Trần Thái càng nghĩ càng không thấy sai sai, thúc giục BB ăn nhanh lên, ăn xong đợi BB rời đi, lập tức gọi điện thoại cho Lục Tiệm Hành.

Lục Tiệm Hành cũng vừa đến nhà, thấy y đến giờ mới gọi đến còn hơi dỗi.

Vừa nghe máy, đã nghe thấy đầu dây bên kia có tiếng thở hổn hển, liền không nhịn được hỏi: “Sao tự dưng lại gọi vào lúc này? Cậu đang làm gì thế? Tập thể hình?”

Trần Thái đang trên đường đi lấy xe, nghe thấy giọng nói ổn định của anh, hừ một cái: “Giờ này thì tập tành cái gì.”

Lục Tiệm Hành chỉ ồ một tiếng.

Trần Thái đang nghĩ vài chuyện, quay đầu nhìn xung quanh, thấy trước sau không có ai, thế là không nhịn được mềm giọng rên rỉ: “Hơn nữa, tập thể hình không phải là để cởi quần áo cho đàn ông nhìn à. Tôi lại không có ai để cho anh ấy xem.”

Lục Tiệm Hành vừa nghe giọng điệu này của y liền không vui: “Tôi không phải là người đàn ông của cậu?”

“Nhưng mà anh đâu có nhìn thấy!” Trần Thái lẳng lơ đến mức đáng giận, “Cách xa thế, khó khăn lắm tôi mới rảnh, tập thể hình chảy mồ hôi nên thở gấp, chỉ đành để cho người khác nghe người khác nhìn thôi.”

“… Cậu có thể thử xem.” Lục Tiệm Hành nói, “Xem tôi quay về có thu thập cậu không.”

“Anh chừng nào thì về?”

“Chắc mười ngày.”

“Lâu quá, ” Trần Thái nhìn đồng hồ, ngừng một lát, đỏ mặt nói, “Giờ tôi đang rất muốn bị anh thu thập đây.”

———————

Chú thích:

(1) Tây Môn Khánh: Tên nhà giàu tư thông với Phan Kim Liên, vợ của Võ Đại Lang, anh trai của Võ Tòng. Y cùng Kim Liên đã đầu độc chết Võ Đại Lang khi Võ Tòng đi vắng. Đến khi Võ Tòng trở về, lo tang cho anh mình xong, liền giết chết cả Tây Môn Khánh và Kim Liên lấy đầu tế anh.

(2) Động Bàn Ti: Chính là cái động của ổ nhền nhện trong Tây Du Kí =))
Bình Luận (0)
Comment