Bất cứ lĩnh vực nào cũng đều có vài nhân vật nổi danh, với cái nghề người đại diện này mà nói, người nổi danh ngoại trừ là kẻ già đời hoặc trợ thủ hàng đầu có năng lực cao, thì còn có không ít vị giỏi về marketing và xào sáo scandal. Người đại diện của nam diễn viên này, tên Tề Chính, hắn thuộc loại sau. Con người hắn rất thích thể hiện bản thân, thường xuyên thảo luận thời sự trên weibo, tự xưng tính cách phóng khoáng nói chuyện thẳng thắn, thực tế là kẻ làm việc độc ác không chừa thủ đoạn nào.
Nam diễn viên Kiều Tu vốn thuộc truyền thông Đông Thị, vào lúc hợp đồng chưa tới kỳ gia hạn thì đóng một bộ phim cực hot, từ đó bỗng trở nên nổi tiếng, lập tức được cái người Tề Chính này khai thác. Truyền thông Đông Thị đương nhiên không muốn nhả người, hai bên vì chuyện phán hợp đồng mà còn cãi cọ qua lại, Tề Chính liền nhân cơ hội bắt đầu tạo tin đồn.
Một mặt mua truyền thông để tung tin rằng đôi bên đã hủy hợp đồng từ đâu, đồng thời lên án truyền thông Đông Thị ép nghệ sĩ ký hợp đồng bất công; mặt khác lại thuê nick ảo và làm trò media play để điên cuồng ủng hộ, còn đăng weibo khắp nơi các ảnh facts và đoạn video phỏng vấn để tăng độ hảo cảm.
Những chiêu trò này khi đó giúp Kiều Tu nổi bật lên, Tề Chính nhân cơ hội liên tục cho anh ta nhận mấy bộ phim, bộ thứ nhất đoạt vị trí của diễn viên nam, bộ thứ hai tạo scandal với diễn viên nữ, scandal chưa hạ nhiệt đã quay sang bóc phốt nhà gái đào mỏ… Đến lượt Tuyết Oánh lần này, khi Trần Thái nghe nói trong đoàn phim có tên kia còn lo lắng một hồi, không ngờ hai người chẳng có mấy cảnh diễn chung lại vẫn gây ra ầm ĩ.
Trong lòng y đoán có lẽ là do bên nhà trai giở trò quỷ, thế nhưng trước mắt vẫn không có chứng cứ, chỉ có thể ra tay với đoàn phim trước.
Tuyết Oánh kể lại mười mươi những chi tiết nhỏ cho y, lại nói: “Chị Tôn bảo em tìm người bên nhà sản xuất phim.”
“Em không cần tìm, người xấu cứ để tôi làm, ” Trần Thái an ủi, “Bây giờ em cứ đi tắm một cái, ăn chút gì đó, ngủ một giấc thật ngon. Trước hết đừng liên lạc với người ngoài, điện thoại của bên truyền thông cũng không cần nghe, nếu có người gọi đến thì để trợ lý nghe, sau đó gửi sang cho tôi.”
Tuyết Oánh “Vâng” một tiếng.
Trần Thái lại kêu trợ lý nhận điện thoại, hỏi cô phần diễn của Tuyết Oánh còn bao nhiêu.
Trợ lý nói: “Không nhiều lắm, đạo diễn nói còn mấy cảnh quan trọng thì cần phải quay bổ sung, chắc chỉ khoảng tuần sau đóng máy.”
Trần Thái tính toán trong lòng, lại nói cho cô biết cách đối phó với điện thoại của bên truyền thông.
Trợ lý liên tục dạ vâng, tâm lý cũng ổn định hơn, không nhịn được nói: “Cảm ơn anh Trần, vốn dĩ chị Tôn kêu em xem tình hình rồi tự ứng phó, trước đây em chưa từng có kinh nghiệm, chỉ sợ nói sai.”
Trần Thái biết Tôn Tuyền bây giờ đặt phần lớn sự quan tâm trên người một diễn viên nữ khác, e là sẽ không bỏ ra nhiều công sức để xử lý việc này cho Tuyết Oánh, y trấn an cô hai câu, rồi mới liên lạc với nhà sản xuất của đoàn phim.
Nhà sản xuất phim quả nhiên có thái độ không tốt, hậm hực nói: “Tôi đã xem ảnh rồi, tin tức tung ra đều nói là người của khách sạn chụp, đoàn phim chúng tôi giờ cũng rất bị động.”
“Bất kể là ai chụp, chuyện này đoàn phim đều không thể tránh được trách nhiệm, ” Trần Thái trầm giọng nói, “Bức ảnh này do bên anh chụp lúc đang diễn thử, người có được chỉ có thể là nhân viên làm việc trong đoàn phim, nếu như là nội bộ nhân viên tung ra, vậy là do các anh sơ suất. Nếu như là do nhân viên khách sạn, vậy vì sao thời điểm quay phim không công bố?”
Nhà sản xuất nói: “Tình huống như thế rất hay gặp, sao người bên cậu cứ có lắm vấn đề thế, hết xin nghỉ lại đến chuyện này.”
Trần Thái không nhịn được cười lạnh, y vốn cứ nghĩ đoàn phim sẽ chú trọng, ít nhất Tuyết Oánh cũng là nữ chính thứ hai, lại còn có bên nhà đầu tư đỡ đầu. Không ngờ gặp phải loại nhà sản xuất thế này.
“Chuyện xin nghỉ là theo quy định trong hợp đồng, việc chúng tôi làm là hợp lý.” Trần Thái thấy người nọ nói năng kiểu đưa đẩy, hiển nhiên muốn qua loa chuyện này, y ngừng lại rồi nhắc lại lần thứ hai: “Việc này gây tổn hại tới hình tượng của Tuyết Oánh rất lớn, cho nên hi vọng đoàn phim trước 5 giờ chiều nay có thể đưa ra giải thích, làm sáng tỏ scandal bức ảnh chỉ là cảnh phim, đồng thời xin lỗi Tuyết Oánh. Nếu như không làm được, chúng tôi sẽ ngừng hợp tác, cũng nhờ pháp luật truy cứu trách nhiệm.”
Đang nói chuyện, Lục Tiệm Hành đi ra từ trong nghĩa trang.
Trần Thái giơ tay ra hiệu đang có việc, anh ngồi yên lặng bên cạnh.
Hai bên lại nói thêm vài câu, cuối cùng bên kia cũng chịu đáp ứng. Trần Thái cúp điện thoại, quả thực muốn chửi bậy một câu.
Lục Tiệm Hành vẫn không biết xảy ra chuyện gì, quay đầu hỏi y. Trần Thái nói lại cho anh nghe ngọn nguồn, lại hỏi anh: “Em vừa rồi nói vậy không sao chứ? Có khi nào khiến công ty đắc tội với người ta không?”
Đây là lần đầu tiên y xử lý chuyện như này sau khi nhậm chức, cũng không biết công ty thường đàm phán ra sao. Nhưng mà Thiên Di là công ty lớn như vậy, cũng không cần phải làm việc khúm núm người khác.
Quả nhiên, Lục Tiệm Hành vỗ vỗ y: “Em làm tốt lắm.” Nói xong dừng một chút, “Nghiệp vụ người đại diện anh không quen thuộc bằng em, thế nhưng ai cũng chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, với những việc cần lấy lý lẽ thì thể hiện chút cứng rắn cũng không thành vấn đề.”
Trần Thái gật đầu, y cũng nghĩ như vậy, hơn nữa chính bởi vì Thiên Di là công ty lớn, từ trước tới nay xem thường mấy chuyện tạo tin đồn và giở chiêu trò bẩn, cho nên trước đây cũng từng xảy ra chuyện nghệ sĩ dưới trướng bị người ta cuỗm mất.
Lúc trước Trần Thái làm người ngoài đứng xem, tuy rằng cảm thấy Thiên Di luôn có sẵn tài nguyên trong tay, thái độ cười vui nhìn đám bệnh thần kinh rất cao lãnh, nhưng nhìn theo phương diện khác, dù có đạt được lợi ích cũng không thoải mái. Đặc biệt gặp phải kẻ “nhiều tiền án” như Kiều Tu, chỉ cần một lần không xử lý gọn gàng, về sau e là thỉnh thoảng sẽ bị lôi lại chuyện cũ “nhai đi nhai lại”.
Huống chi đào mỏ hay tạo scandal cũng thôi đi, đằng này đám fan lại còn nói quá nhiều ô ngôn uế ngữ, chế ra đủ loại ảnh nhạy cảm 18+, đám nick ảo bôi nhọ cấu kết với đám fan cuồng, người ngoài nhìn vào còn tức hộc máu, nói gì đến người trong cuộc như Tuyết Oánh.
Y nghĩ chuyện này có lẽ vẫn chưa xong được, lòng cứ thấy không yên, do dự một chút rồi nói với Lục Tiệm Hành: “E là việc này em phải chú ý nhiều hơn. Không ổn thì em phải về trước.”
Y nhớ Lục Tiệm Hành nói muốn ở lại đây chừng mười ngày, vốn muốn ở bênh cạnh anh nhiều chút, không ngờ lại xảy ra sự cố này.
Trần Thái lại hơi luyến tiếc, ở đây quả thực là vùng đào nguyên lánh đời, y mới tới có một ngày, còn chưa chơi đủ. Nhưng sự chú ý của Tôn Tuyền không đặt vào Tuyết Oánh, việc này y mà không quan tâm, sợ là lại bị bỏ mặc như trước kia.
Không ngờ Lục Tiệm Hành suy nghĩ một lát, cũng dứt khoát nói: “Anh về cùng em.”
Trần Thái: “Hả?”
Lục Tiệm Hành nói: “Anh cũng có chút việc cần xử lý, lần này chắc chưa được nghỉ ngơi rồi, đợi khi nào xong hết mấy chuyện này, em cùng anh về đây ở mấy ngày.”
Hai người thỏa thuận xong, lập tức trở về thu thập đồ đạc chuẩn bị lên đường trở về.
Trực giác của Trần Thái không sai, buổi chiều y và Lục Tiệm Hành đến sân bay, trước khi check-in ngồi đọc tin tức, quả nhiên thấy trên weibo có thêm một đoạn video phỏng vấn Kiều Tu của truyền thông Phong Dương.
Bài phỏng vấn này nói về chuyện thăm phim trường của cánh nhà báo hôm qua. Phóng viên hỏi Kiều Tu về tiến độ quay chụp của bộ phim mới, lại hỏi đến nữ diễn viên cùng hợp tác. Nửa chừng khi nhắc tới Tuyết Oánh, Kiều Tu sờ mũi nở nụ cười thẹn thùng, sau đó còn hào phóng tặng lời khen, nói Tuyết Oánh là một cô gái vô cùng hiền lành, cũng là một trong những nữ diễn viên dịu dàng và biết quan tâm nhất mà anh ta từng gặp.
Đoạn phỏng vấn này nhìn thì có vẻ không có vấn đề gì, nhưng khi tung ra lại khiến người ta không ngừng suy nghĩ xa xôi. Bên dưới video phỏng vấn đã cãi nhau ầm ĩ, sức chiến đấu của fan Tuyết Oánh không cao, gần như đã bị đối phương chèn ép.
Trần Thái không yên lòng, quan hệ xã hội ở thời đại công nghệ đầy rẫy nguy hiểm như vậy, nếu như không nắm lấy cơ hội ngay khi sự việc xảy ra được 2, 3 tiếng, vậy thì tin tức về sau bị truyền đi phần lớn đều là tin tiêu cực, huống chi lần này team của Kiều Tu có chuẩn bị mà đến.
Tiếng thông báo hành khách lên máy bay vang lên, Trần Thái nhìn đồng hồ, gọi điện cho Tôn Tuyền, báo cáo kết quả đàm phá với bên đoàn phim, xong xuôi y lại không nhịn được lắm miệng, hỏi xem nên liên hệ với bên truyền thông ra sao.
Tôn Tuyền lại nói: “Sáng nay tôi đã giao cho Tiểu Quan rồi, cậu ta vẫn chưa báo lại.”
Trần Thái là trợ lý của cô, không thể giục sếp, chỉ đành đáp ứng một tiếng.
Vừa cúp điện thoại, trong đầu y bỗng nảy ra một suy nghĩ, nhớ tới một người trợ lý công việc bên đó của Tuyết Oánh. Người trợ lý này làm việc rất nhanh nhẹn, bởi vì sắp đóng máy rồi nên công việc kết thúc sớm, hai ngày nay sẽ quay về.
Trần Thái gọi điện thoại cho người đó, bên kia vừa hay định chiều nay rời đoàn phim.
Trần Thái nhỏ giọng căn dặn hắn: “Cậu tới khách sạn trước đó, cứ nói trong thời gian ở đây có đánh rơi một chiếc vòng cổ, giá trị hơn triệu, muốn đến xem camera xem có phải rơi ở hành lang không. Đợi khi tìm được đoạn video ghi lại cảnh diễn thử, thì dùng điện thoại lén quay lại, quay xong lại hỏi xem có thể xin một bản sao không. Xin được thì tốt, mà không xin được thì gửi đoạn video cậu quay được vào mail của tôi.”
Trợ lý kia lập tức đáp ứng.
Trần Thái lại tìm Allen bên bộ phận tuyên truyền để hỏi số điện thoại của mấy nhà đài, Tiểu Quan mà Tôn Tuyền nói tới chính là người nhân viên lâu năm lần trước sai y đi pha cà phê, bình thường Trần Thái không ít lần thấy đối phương ngấm ngầm giở thủ đoạn, cho nên lúc này cũng không dám hi vọng nhiều, liên hệ với các bên truyền thông xong, sau cùng mới tắt máy, chạy lên máy bay lại bắt đầu viết thông báo.
Lục Tiệm Hành từ đầu vẫn luôn ở bên cạnh nhìn y, chuyện như vậy anh không giúp được gì, dù sao chuyện quan hệ tiếp xúc với người khác này Trần Thái hiểu hơn anh nhiều. Vì vậy anh chỉ có thể giúp làm mấy việc chân tay như cầm túi xách hành lý, sau khi hạ cánh lại kéo y đi đón xe.
Xe đi thẳng tới công ty, thông cáo báo chí mà Trần Thái soạn cũng đã được phát ra, trợ lý cũng đã gửi tới một đoạn video.
Lục Tiệm Hành hỏi y: “Có lên công ty không?”
Trần Thái gật đầu: “Còn anh thì sao?”
“Anh về nhà.” Lục Tiệm Hành nói, “Tối về ăn cơm, anh nấu cho em ăn.”
“Được, ” Trần Thái quay mặt đi, nhân lúc tài xế taxi nhìn ra ngoài liền hôn thật nhanh một cái lên mặt Lục Tiệm Hành, cười nói, “Khi nào hết bận em sẽ gọi cho anh.”
Nói xong y xách theo vali hành lý đi nhanh vào đại sảnh.
Đợi khi người đi khỏi không còn thấy bóng, Lục Tiệm Hành mới sờ lên vị trí vừa được thơm, hơi chút ngượng ngùng cúi đầu cười.
Buổi chiều, trang fanpage của đoàn phim đã đăng một bài thanh minh.
Trên đó viết, ảnh thân mật đang bị lan truyền trên mạng của Tuyết Oánh và Kiều Tu thực chất là ảnh trong phim… Lúc quay chụp cảnh này đoàn phim không cách ly người ngoài, cho nên mới có chuyện ảnh bị tuồn ra, việc này gây phiền phức rất lớn cho nghệ sĩ, hơn nữa bởi vì cảnh bị lộ ra này là một phân đoạn cao trào trong phim cho nên cũng ảnh hưởng đến rating phim khi phát sóng, gây ra tổn thất không nhỏ cho đoàn phim. Đoàn phim sẽ truy cứu trách nhiệm theo pháp luật.
Bài thông báo dài hơn 200 chữ, phần lớn giới thiệu về độ kịch tính của bộ phim và dàn đội ngũ quay phim, cuối cùng cũng không hề chính thức xin lỗi Tuyết Oánh. Người không rõ tình huống đọc xong có khi còn không rõ ai là người bị hại.
Trần Thái chưa xong việc, thấy đoàn phim thanh minh một cách lừa đảo như vậy, liền gọi điện thoại thương lượng đối sách với Tôn Tuyền, nhưng chị ta lại nói: “Nhà sản xuất bên đó gọi điện nói chuyện với tôi rồi, cứ tạm thời thế đi.”
“Cứ thế bỏ qua?” Trần Thái khó có thể tin, “Chuyện này rõ ràng là Kiều Tu và đoàn phim phối hợp gây tin đồn, nữ chính bọn họ không dám động vào, liền đi bắt nạt Tuyết Oánh.”
Tuyết Oánh vẫn luôn mang hình tượng ngọc nữ, tin tức nửa đêm vụng trộm kiểu này đương nhiên sẽ rất hot, đợi đến khi Kiều Tu và đoàn phim kiếm đủ lời rồi, hai bên sẽ rút lui, bọn họ thì bình an vô sự nhưng Tuyết Oánh lại chắc chắn phải chịu thiệt. Nhờ có bài thông báo mà hôm nay Trần Thái viết mới coi như không có vấn đề lớn, bằng không chỉ đợi đến lúc share bài, như vậy thanh minh còn có ích gì?
Trần Thái thầm giận trong lòng, y biết đến đối phương dám làm như vậy đơn giản là do hiểu rõ phong cách làm việc từ trước tới nay luôn xem thường và cũng không quen giở chiêu trò của Thiên Di, đặc biệt là Tôn Tuyền bây giờ không phải quá coi trọng Tuyết Oánh.
Quả nhiên, Tôn Tuyền lại nói với y rằng: “Đã làm sáng tỏ là cảnh trong phim thì được rồi, Tiểu Quan cũng đã liên hệ với người ta, sẽ có người share lại bài thanh minh đó… Việc này cậu xử lý vậy là ok rồi, không cần sốt sắng quá độ, qua mấy ngày mọi người sẽ quên hết.”
Trần Thái vẫn chưa từ bỏ ý định: “Thế nhưng Tuyết Oánh…”
“Cứ an ủi cô ấy một chút là được, ” Tôn Tuyền dần mất kiên nhẫn, không biết nói thầm hai câu gì đó với người bên cạnh, rồi mới quay lại nói với y, “Ngày mai tôi phải cùng Phương Đình ra nước ngoài chụp tạp chí, giờ đang trên đường ra sân bay, nếu có thêm vấn đề khác cứ đợi tôi đến nơi rồi nói tiếp.”
Nói xong chị ta cúp điện thoại, Trần Thái tức giận đến mức ngồi sững sờ hồi lâu, ngẫm lại cũng không còn cách nào khác, chỉ đành về nhà trước.
Lúc xuống lầu vừa vặn gặp Allen bên tổ tuyên truyền, Trần Thái vội ra hiệu cảm ơn cô, còn hẹn hôm nào đi ăn cơm.
Allen vui vẻ đồng ý, cười nói: “Bài thông cáo báo chí của anh viết ổn lắm, nhờ ai viết hộ à?”
Trần Thái ậm ừ trả lời: “Một người bạn.”
“Bảo sao.” Allen nhìn ra tâm trạng y đang không tốt, quan tâm, “Vẫn chưa xong chuyện hả?”
“Xong rồi, chị Tôn nói cứ như vậy đi, ” Trần Thái thở dài, “Nhưng mà cô cũng biết nhân cách của đám người kia rồi đó, lần này cứ thế bỏ qua, tôi cảm thấy sẽ có tai họa về sau nữa.”
Allen khuyên nhủ: “Thật ra ý, hôm nay lúc anh tìm tôi nói muốn đưa ra thông báo tôi còn ngạc nhiên lắm, đây không giống với phong cách của chị Tôn các anh. Chị ấy luôn xem thường mấy chiêu trò tung tin đồn đó, cảm thấy làm vậy là hạ thấp bản thân. Hơn nữa Tuyết Oánh vẫn mãi không hot bật lên, chị ấy cũng dự định nuôi thả. Nếu như anh đổi sang đòi công lý cho một người khác, ví dụ như người có lượng fan đông đảo như Vũ Nhất Minh ấy, lại còn được Lục tổng coi trọng, đến lúc đó anh sẽ biết chị ấy có để vào mắt không…”
Trần Thái nghe mà ngẩn người: “Lục tổng?”
“Đúng vậy, Tiểu Lục tổng, ” Allen thấy không có người khác, nhỏ giọng tám chuyện với y, “Công ty chúng ta cũng thú vị lắm, Vũ Nhất Minh theo Tiểu Lục tổng, Hứa Hoán theo cô Lục, giờ chỉ còn Đại Lục tổng là vẫn chưa có người bám… Nhưng mà không nói chắc được, biết đâu anh ta yêu đương lén lút, anh nghĩ sao?”
Trần Thái đầu tiên là kinh ngạc chuyện Hứa Hoán nịnh bợ Lục Khả Manh, khinh bỉ trong lòng.
Đợi đến khi nghe câu cuối cùng lại thấy chột dạ, vội vàng cười hùa theo: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Allen gật đầu: “Chúng ta ngày nào cũng bận bù đầu hết tăng ca nối tiếp tăng ca, không biết các sếp tổng đang làm gì nhỉ.”
Trần Thái nhớ tới lời Lục Tiệm Hành nói buổi chiều lúc chia tay, giờ đã nửa ngày chưa gặp, cũng thấy hơi nhớ anh, thế là ngọt ngào dâng lên đầy lòng, thuận miệng nói: “Chắc là đang nấu cơm?”
————————-
Bộ này làm về giới giải trí nên có quá nhiều thuật ngữ riêng của showbiz, đã vậy lại còn là Cbiz, bên này họ có hẳn một đống thuật ngữ giải trí riêng của Cbiz ấy, cho nên không ít lần khiến mình bù đầu vì không biết nên dịch sang TV thế nào T_T
Cũng may mà có tí kinh nghiệm hơn chục năm đu Kpop nên cũng đủ để đối phó tạm, bởi vậy nên đôi khi mọi người sẽ thấy mình để lẫn lộn Anh – Việt (vì dịch ra TV thì cứ ngang ngang), những chỗ đó chắc ai fan Kpop sẽ thấy quá quen, còn nếu bạn nào không hiểu cứ cmt nhé mình sẽ giải đáp hehe.