Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 57

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trần Thái vẫn là lần đầu tiên chủ động với chuyện này, Lục Tiệm Hành biết do y chột dạ nên mới đang cố lấy lòng anh, thế là buông tay ra tùy y dằn vặt.

Nghiệp vụ của tiểu yêu tinh hiển nhiên không được thành thạo cho lắm, dù đã hạ quyết tâm lớn, nhưng đến khi nửa ngồi xổm xuống, chẳng làm được gì, từ mặt đến cổ đã đỏ ửng.

Lục Tiệm Hành liếc mắt nhìn, chợt cảm thấy khô nóng không thôi.

Anh nghĩ nhất định là do nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, chỉ cần xối chút nước lạnh là được. Nhưng lại sợ hai người tắm nước lạnh sẽ bị cảm, do dự một chút rồi dứt khoát đưa tay khóa vòi hoa sen.

Trần Thái đang góp nhặt dũng khí, đột nhiên thấy dòng nước ngừng lại, nhất thời sửng sốt, ngửa mặt lên nhìn anh: “Sao lại đóng?”

“Sợ chút nữa em bị sặc, ” Lục Tiệm Hành vươn tay lau nước trên mặt cho y, cố ý hỏi, “Còn chưa làm gì mà, sao em đã đỏ thế này rồi?”

“Dọa anh đó, ” Trần Thái không muốn để lộ mình đang lúng túng, cố ý nói: “Anh là hung khí đấy à, cao tăng chuyên tu luyện cái này sao?”

Lục Tiệm Hành nhìn là biết y đang mạnh miệng, không nhịn được thấp giọng bật cười.

“Đúng, cây kẹo que của cao tăng, ” anh cười đan ngón tay vào tóc Trần Thái, ánh mắt tối lại, “Chuyên dùng để đối phó em.”

Trần Thái không chịu nổi ánh mắt của anh, cố gắng né tránh nhìn đi nơi khác.

“Quay lại, ” Lục Tiệm Hành vặn cằm ép y xoay mặt lại, khẽ nói, “Anh muốn nhìn.”

Nhiệt độ trong phòng ngày càng cao, Trần Thái đành nhắm mắt lại, đổi thành tư thế nửa quỳ, lúc này mới sáp lại gần.

Quá trình “học bồi dưỡng” không quá thuận lợi, Trần Thái không hề có kinh nghiệm, cũng chưa kịp “làm bài tập”, va va chạm chạm bừa bãi hỗn loạn. Lục Tiệm Hành cũng rất hưởng thụ, mặc dù thân trên thỉnh thoảng không thoải mái lắm, nhưng trong lòng anh thực yêu chết mất cái bộ dáng ngây ngô vụng về này của Trần Thái.

Mãi đến tận khi miệng Trần Thái mỏi nhừ rồi, Lục Tiệm Hành mới thoáng đẩy ra, kéo người y lên. Hai người hỗn độn ôm dính lấy nhau, lại lê cái thân ướt sũng lăn lên giường.

Lần dằn vặt này hết cả buổi chiều.

Trần Thái vốn chỉ muốn lấy lòng một chút để bớt phiền thôi, nào ngờ lần này quả thực tự làm tự chịu, Lục Tiệm Hành từ đầu vẫn luôn dày vò y đến khi y khóc xin tha vẫn không buông. Đợi đến khi xong xuôi, cổ họng Trần Thái cũng khàn khàn.

Hai người mặt đối mặt ôm sát nhau, Lục Tiệm Hành biết buổi chiều mình hơi quá, giờ mới đau lòng, xoa đầu Trần Thái hỏi: “Tiểu yêu tinh, bữa tối muốn ăn gì?”

Hai mắt Trần Thái hồng hồng giận dỗi nhìn anh chằm chằm.

“Là chính em muốn ăn thịt Đường Tăng, ” Lục Tiệm Hành cười nói, “Anh nghe theo lời em rồi, sao còn giận anh.”

“… Anh không phải Đường Tăng, anh chắc chắn là lão hòa thượng Bất Giới(1), ” Trần Thái chọc vào người anh, “Hái hoa đạo tặc, lão dâm tặc.”

“Lão dâm tặc mà em còn thích?”

“Ai nói em thích anh?”

“Vậy em thích thích ai?” Lục Tiệm Hành trở tay cào cào y, làm mặt hung dữ hỏi, “Thích Tưởng Soái Soái? Hay là anh hai Chính?”

Trần Thái: “…”

Cơn ghen của Lục Tiệm Hành đã qua, cố ý cào y ngứa, lại đè lên hôn một hồi, lúc này mới cảnh cáo nói, “Sau này không được ăn nói bậy bạ nữa, biết không?”

Trần Thái nào dám nói không biết, vội ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người lại dính dấp nửa ngày, Lục Tiệm Hành mới đứng dậy, gọi điện thoại kêu dì giúp việc tới làm cơm.

Trần Thái vì chuyện tiền bạc không rõ ràng nên không quá có hảo cảm với dì giúp việc, thế nhưng y và Lục Tiệm Hành đều bận, ngày thường không ai làm cơm, tuyển người khác cũng không nhất định đáng tin. Hơn nữa dì này dù hơi tham tài, nhưng làm việc khá ổn, lại rất sạch sẽ, dọn dẹp khắp nơi đều gọn gàng.

Trần Thái chờ Lục Tiệm Hành nói chuyện điện thoại xong, do dự chốc lát mới đề nghị: “Tiền anh trả cho dì giúp việc có phải tính ra hơi quá cao rồi không?” Y thấy Lục Tiệm Hành không nghĩ theo hướng đó, đổi sang cách nói uyển chuyển hơn, “Trả cho dì ấy một khoản lương cố định, như vậy trong lòng dì cũng sẽ thành thật. Bằng không chi tiêu hàng ngày để cùng tiền lương, dì ấy cũng sẽ lo anh tiêu quá mức.”

“Vậy cứ theo ý em đi.” Lục Tiệm Hành ngẫm nghĩ, lại hỏi y, “Tiền tiêu hằng ngày của em có đủ không?”

Trần Thái ngẩn ra: “Là sao?”

“Mấy hôm nữa có khi anh phải đi công tác, bình thường em phải chi tiêu nhiều, nếu có nhiều phương diện công ty hạn chế em thì cứ lấy ở đây đi.” Lục Tiệm Hành cầm một tấm thẻ ngân hàng đưa cho y, “Vốn là định hôm nào rảnh cùng em đi xem xe, nhưng mà có khi không kịp rồi.”

“Em không định đổi xe đâu.” Trần Thái nói xong ngừng một lúc, kinh ngạc nói: “Anh đi công tác đột xuất sao?”

“Có thể nói là vậy.” Lục Tiệm Hành đáp, “Đi gặp Lữ Hàm lần nữa.”

Có nhiều người luôn trong tình trạng bất hòa với nhau, không có nguyên nhân cũng thấy nhau không vừa mắt, Lục Tiệm Hành và đạo diễn Lữ Hàm chính là kiểu như thế, Trần Thái và Tề Chính cũng như vậy.

Hai hôm sau Lục Tiệm Hành vừa đi công tác, Trần Thái tới truyền thông Wana tìm Mộng Viên, nào ngờ mới vừa tới nơi, còn chưa xuống xe đã bắp gặp Tề Chính.

Trong lòng y hiếu kỳ Tề Chính sao lại xuất hiện ở đây, nhìn xung quanh thấy không có chỗ nào tiện, y dứt khoát dừng xe ở dưới bóng cây bên đường đối diện, nhìn xem hắn bên đó muốn làm gì.

Đợi chừng 20 phút, chỉ thấy một người đàn ông khá cao mặc liền có mũ đi ra, nói hai câu với Tề Chính, sau đó lại lên một chiếc xe công việc đã đợi sẵn bên cạnh. Trần Thái híp mắt, khi người đó khom lưng tiến vào trong xe y rốt cuộc đã nhận ra, ấy thế mà là người quen cũ – Hoắc Binh.

Ấn tượng của Trần Thái đối với Hoắc Binh không tốt, về sau đó không mấy không quan tâm động thái của người này. Giờ thấy cậu ta và Tề Chính có liên quan, nhất thời sinh ra cảnh giác.

Y gọi điện cho Mộng Viên, đợi khi cô và người đại diện cùng đi ra, gặp mặt vừa hỏi, mới biết Hoắc Binh ở công ty này phát triển cũng không suôn sẻ.

“Nói đến cũng chẳng thể trách người khác, ” Mộng Viên cười khẩy, “Đều là người cùng một công ty đi ra, lúc trước vừa sang bên này, cậu ta đã muốn ngáng chân Vương Thành Quân. May chị đại diện của em lợi hại, trực tiếp tìm cấp trên đóng băng cậu ta nửa năm. Giờ có lẽ định tìm công ty khác. Tìm đi tìm đi, vừa hay cũng chẳng ai thèm đâu.”

Trần Thái giờ mới yên tâm.

Mộng Viên thấy y vẫn rất quan tâm, không nhịn được trêu chọc: “Còn chưa nói với anh chuyện này, tên ngố kia hồi trước ngày nào cũng tìm tụi em khóc lóc kể lể, không muốn làm nữa, muốn đi theo anh cơ, thảm thiết lắm, nói anh là gió cậu ta là cát(2) này nọ— “

Trần Thái bị cô chọc cho cười ha ha.

Người đại diện của Mộng Viên ngồi phía sau cũng cười nói: “Cậu Thành Quân này quả thực rất trọng tình nghĩa, cũng thành thật, nói với tôi sở dĩ tiếp tục đóng phim là bởi vì không đền nổi phí bồi thường vi phạm hợp đồng, bằng không sớm đã bỏ rồi. Lần đầu tôi qua đó, còn trốn tránh không gặp tôi.”

Trần Thái thế mới biết người đại diện của Mộng Viên và Vương Thành Quân đều là cô, tên là Lý Nguyên, nhảy việc từ công ty khác sang Wana. Nghiệp vụ rất có kinh nghiệm, làm việc thẳng thắn, chỉ là không có tài nguyên. Lớn hơn so với Trần Thái hai tuổi.

Trần Thái vội chào hỏi cô, lại tỏ ý cảm ơn không ngừng.

Chị Lý cười: “Người nên đi cảm ơn là tôi mới phải, lần này cậu đã giúp ân tình lớn như vậy.”

“Còn chưa thành công mà, ” Trần Thái tiếp lời: “Nói cảm ơn vẫn hơi sớm, đi trước một bước xem tình hình thế nào đã.”

Y vốn định làm trung gian bắc cầu cho Mộng Viên, để cô cũng có một suất tham gia show “1/20”. Thế nhưng lúc định liên lạc với tổ tiết mục lại thấy Mộng Viên đang không có đề tài gì hot, giờ mà đề cử dễ bị từ chối ngay. Chi bằng nghĩ cách nhét Mộng Viên vào sự kiện thảm đỏ đi. Đến lúc đó đăng một bài thông báo, thu hút sự chú ý của dư luận, về sau có tiến cử cũng dễ nói.

Y nghĩ xong lập tức liên lạc với ban tổ chức buổi dạ tiệc điện ảnh, muốn xin một tấm vé mời tham dự. Đương nhiên y dùng danh nghĩa cá nhân để thỉnh cầu, đối phương biết y là người đại diện của Thiên Di cũng vui vẻ đồng ý giúp đỡ.

Trần Thái tính toán cả rồi, thứ nhất Wana là của cá nhân Lục Tiệm Hành, tuy rằng y không biết tại sao hai bên công ty chưa từng gặp nhau, nhưng hiển nhiên tài nguyên của Wana khá khó khăn. Trần Thái dùng tiền của Lục Tiệm Hành để nâng Tuyết Oánh, trong đó phần lớn không thể hồi vốn, chính y còn thấy đau lòng, thế là dứt khoát mượn tài nguyên công ty bên này để kéo cả bên đó lên, cứ như vậy, còn có thể xem như là có qua có lại.

Thứ hai y cũng có ý chuyển đổi tài nguyên công ty thành các mối quan hệ của mình, ban tổ chức bên đó bình thường tiếp xúc với rất nhiều người, Trần Thái vô duyên vô cớ lấy lòng không khỏi sẽ khiến người ta sinh phản cảm, giờ mượn cớ xin tấm vé mời, vừa không bị khó xử mà sau này còn có thể dùng danh nghĩa cảm ơn người ta để tiến thêm một bước tiếp xúc, cũng coi như một công đôi việc.

Điều duy nhất phải chú ý chính là Mộng Viên trước đây chưa từng có kinh nghiệm gì, vì để tránh cho ngày mai xảy ra sự cố làm ảnh hưởng tới ban tổ chức, Trần Thái không thể không để ý cô từ đầu đến chân.

Y đưa Mộng Viên tới tiệm áo cưới lần trước.

Người trong cửa hàng đã quen mặt y, Trần Thái nói ngắn gọn mục đích mình tới đây cho đối phương, đang định đề nghị người ta giới thiệu cho mấy độ lễ phục trong dự định, quay đầu đã thấy Mộng Viên đang trò chuyện với nhân viên trong cửa hàng.

Cô đang đứng đối diện với một chiếc váy dạ hội màu đen cổ chữ V khoét sâu đính kim sa vàng, bên hông có điểm xuyết bằng hàng trang sức lấp lánh.

Nhân viên tiệm giới thiệu: “Đây là thương hiệu cao cấp đến từ Li Băng, mẫu váy dạ hội này chỉ có một chiếc, kích cỡ đã không kịp sửa.”

Trần Thái nghía qua cũng bị sợ hết hồn, không phải vì cái gì khác, mà chính bởi chiếc váy cổ chữ V này thật sự khoét quá sâu, dài đến tận eo.

Y kín đáo nhắc nhở Mộng Viên: “Em có muốn xem những mẫu khác nữa không, cái này có phải hơi quá… quyến rũ không.”

Mộng Viên càng nhìn càng thích, cứ đứng đó không bước đi: “Gợi cảm không tốt sao? Lễ phục thì phải long trọng chút chữ.”

Trần Thái chép miệng: “Nhưng mà hở quá.”

“Ngực em to thì sợ cái gì?” Mộng Viên nói hùng hồn, “Dầu gì ngày nào cũng phải mang nhiều hơn người khác hai cân thịt, em đây ngực khủng size 36E, giờ không khoe, còn đợi khi nào nữa!”  [Lạy chị =))))))))))))))))))))))]

Trần Thái: “…”

Da mặt y dù có dày đến thế nào giờ cũng không chịu đựng nổi, bất giác lấy tay che mặt.

Chị Lý cũng bị chọc cho cười ha ha, thế là tùy ý cô: “Nếu em thích thì cứ thử đi.”

Nhân viên cửa hàng liếc nhìn eo Mộng Viên, trầm ngâm: “Có khi vẫn vừa đấy.”

Mộng Viên được thỏa mãn mong muốn, lắc lư ngúng ngẩy theo nhân viên vào gian thử đồ.

Chị Lý lại cười, quay mặt sang nói với Trần Thái: “Chúng ta sang bên kia uống chén nước đi?”

Trần Thái gật đầu.

Hai người ngồi chờ bên khu nghỉ chân, nói chuyện phiếm hai câu, chị Lý mới nói: “Lần này quả thật muốn cám ơn cậu, Mộng Viên là mầm mống tốt, ngoại hình tốt, tính cách cũng không tồi, dù thỉnh thoảng có hay nóng nảy thẳng tính nhưng với điều kiện của con bé, vẫn xứng đáng được nhiều hơn nữa.”

Trần Thái gật đầu: “Vâng, cô ấy cũng chỉ thiếu cơ hội, trước đây công ty bọn em nhỏ bé, không có tài nguyên gì cho cô ấy hết.”

“Giờ Wana bên tôi cũng thế, tài nguyên bên ngoài khan hiếm, tuy rằng tốt hơn Ngư Miêu trước đây của cậu nhưng cũng chẳng thể nào so sánh được với Thiên Di.” Chị Lý cười, lại hỏi, “Lịch trình ngày mai sắp xếp như thế nào?”

“Khách sạn diễn ra thảm đỏ là ở Thụy Nhã, phía bên ban tổ chức đã chuẩn bị cả rồi, cho nên buổi sáng ngày mai Mộng Viên đi cùng bên em luôn, dùng chung phòng nghỉ với Tuyết Oánh.” Trần Thái ngẫm nghĩ, hỏi thêm, “Bọn chị có thợ chụp ảnh chứ.”

Chị Lý gật đầu: “Có. Muốn chụp ảnh bên khách sạn à?”

“Vâng, ” Trần Thái nói: “Trước khi tham gia thảm đỏ cứ chụp kha khá ảnh chân dung, bên em cũng sẽ có thợ chụp ảnh đi cùng, thế nhưng khẳng định sẽ chủ yếu chụp Tuyết Oánh thôi, nếu như bên chị tự chụp được thì tốt nhất. Chụp xong thì chờ, vị trí của Mộng Viên là đột xuất chen vào, nên có khi sẽ ở gần chót, chờ đến khi cô chụp xong ảnh thảm đỏ, bên chị lập tức đăng thông báo, đăng kèm luôn cả ảnh chân dung trong khách sạn.”

Công việc sau đó chị Lý cũng rất quen thuộc, hai người bàn bạc xong xuôi liền nghe phía sau có tiếng xuýt xoa.

Trần Thái kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Mộng Viên đi trên giày cao gót, bước ra chậm rãi từ phòng thử đồ. Trần Thái vốn biết tướng mạo của cô rất xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không ngờ dáng người của Mộng Viên lại sexy đến vậy, eo nhỏ ngực lớn chân dài thẳng tắp, lúc này đang đứng lừng lững ở đó, quả thực thần thái tuyệt trần không thể chê vào đâu được.

Cô nàng cũng rất hài lòng về bản thân, đứng trước mặt Trần Thái, ưỡn ngực lớn lối nói: “Ông anh cứ chờ coi, với thân hình này, bà đây mà không nổi thì đúng là ông trời không có mắt!”

———————-

Chú thích:

(1) Bất Giới hòa thượng: Một nhân vật trong tiểu thuyết kiếm hiệp Tiếu Ngạo Giang Hồ của Kim Dung. Ông là một người xuất gia nhưng lại có vợ con. Lý do ông xuất gia làm hòa thượng là vì ngày trước ông có yêu một ni cô, nên để cưới ni cô này làm vợ ông đã xuống tóc tu hành.

Có thể nói Bất Giới là một người si tình, mối tình giữa hai vợ chồng Bất Giới là mối tình đặc biệt nhất và cũng nhân bản nhất trong các tác phẩm Kim Dung. Khi ông cầu hôn, ni cô đã từ chối vì bà là người xuất gia, nếu lấy chồng Bồ Tát sẽ trừng phạt. Ông liền xuất gia làm hòa thượng để lấy bà (vì ông cho rằng nếu ông làm hòa thượng, Bồ Tát sẽ phạt cả ông, ông không nỡ để Bồ Tát trừng phạt một mình vợ). (Theo Wiki)

(2) Vụ gió – cát này thực chất bắt nguồn từ bài hát “Chàng là gió thiếp là cát” – ost Hoàn Châu cách cách với câu hát kinh điển “Chàng là gió, thiếp là cát. Quấn quýt bên nhau đến tận chân trời” =))))))

Có thể nghe tại đây:

Hết chương 57.

———————-

Ê nghe tả về bà Mộng Viên mà mê bả quá trời huhu =)))))))) Ngoài zai đẹp ra thì tui còn mê gái đẹp nóng bỏng nữa, cíu =))))))))))))))

Bonus thêm cái hình tương tự váy của chị Mộng cho mọi người dễ hình dung, đương nhiên nó không lung linh lóng lánh kim sa hạt lựu sâu rận rốn như của chị nhưng kiểu kiểu sẽ như này hén =)))))

O1CN012KP26MZjKQ8uRia_0-item_pic
Bình Luận (0)
Comment