Trần Thái cố ý nhắc đến “hàng dự bị” là muốn cho Lục Tiệm Hành cơ hội, đợi anh chủ động khai báo chuyện về Vưu Gia.
Nhưng Lục Tiệm Hành lại hoàn toàn không nghĩ đến điều đó, còn cúi đầu nhìn y, cười nói: “Hàng dự bị? Với thể lực của chồng em, thế chẳng phải là phải đứng đầy một phòng mới đủ à.”
Trần Thái lắc đầu: “Cũng không nhất định, một tên sống sờ sờ là đủ rồi.”
“Ai sống sờ sờ?” Lục Tiệm Hành hỏi: “Em không phải đang sống đó hả?”
Anh hạ thấp giọng, cánh tay vòng ôm chặt lấy Trần Thái, thể hiện rõ sự chiếm hữu và cả tính xâm lược.
Ban ngày ban mặt, lại đang ở đại sảnh khách sạn, chung quanh người ta lui tới rất nhiều, Trần Thái hết hồn, sau lưng kề sát cánh tay anh, tuy rằng làm ra vẻ không thèm để ý nhưng hai tai đã đỏ ửng.
Lục Tiệm Hành cũng dần không nhịn được, ghé vào tai y hỏi nhỏ: “Lên phòng nhé?”
Trần Thái hơi giãy dụa, không muốn.
Lục Tiệm Hành lại dính vào y càng sát hơn, nói: “Hơn mười ngày không gặp em, nhịn sắp chết rồi đó, mới nãy lúc vừa thấy em tới đã muốn XXX em.”
Trần Thái: “…”
Y giả bộ không nghe thấy, vẫn cứ cúi đầu mở chai bia, rót cho mình một ly sau đó mới đứng dậy lùi ra xa chút, cầm thìa xúc bánh ngọt ăn.
“Hơn mười ngày không gặp quá là bình thường, ” Trần Thái nói, “Mấy ngày nữa phim điện ảnh của Tuyết Oánh bấm máy rồi, quay ở 14 thành phố, một ngày phải đi một chỗ, cứ thế suốt nửa tháng. Trước trước sau sau cộng lại, cũng phải dăm bữa nửa tháng đấy.”
Lục Tiệm Hành vẫn chưa làm xong chuyện bên này, cứ thế tính ra, đợi đến khi anh về thì Trần Thái lại đi công tác. Anh nhíu mày, hỏi: “Nếu đã như thế, vậy lần này không thể ở cạnh anh thêm một ngày sao?”
Trần Thái liếm kem bánh ngọt bên miệng, nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể.”
“Bận đến thế?”
Trần Thái gật đầu: “Bận lắm.”
Lục Tiệm Hành không nói gì nữa.
Trần Thái tới đây, nói là gặp anh cùng anh ăn bánh uống trà chiều, thực chất chỉ là tới nhìn mà thôi. Tới gần chạng vạng, vị này rượu đã uống, bánh ngọt cũng đã ăn, thế là đứng dậy phủi mông một cái liền đi.
Lục Tiệm Hành rầu rĩ không vui, một mình cũng ngồi không yên, đứng dậy quay về phòng thay quần áo. Sau đó xác nhận lại với Lục em địa điểm ăn tối.
Lục em nói: “Phía Vưu Gia đã đổi sang ở bên này, dù sao đi đâu cũng thế, hay là chúng ta ăn luôn ở phòng ăn của khách sạn đi.”
Lục Tiệm Hành không nghi ngờ gì hắn, vừa đi vừa hỏi: “Phòng ăn nào?”
“Phòng cơm Tàu trên tầng 12, ” Lục em đáp: “Vừa hay Vưu Gia đang ở phòng bên cạnh anh, phòng 1708, chút nữa anh kêu cậu ta đi cùng luôn nhé.”
Lục Tiệm Hành ngẩn người, cửa phòng vừa khép lại, đanh định hỏi kỹ thì thấy cửa phòng bên cạnh mở ra, Vưu Gia đúng lúc bước ra.
Lục Tiệm Hành đành phải ngừng cuộc gọi, cười chào hỏi anh ta: “Trùng hợp ghê?”
“Vừa nghe anh nói chuyện, ” Sắc mặt Vưu Gia có chút uể oải, cười nói, “Cách âm của căn phòng này không tốt lắm.”
Lúc này anh ta đã tháo kính râm và mũ, để lộ ra đôi mắt rất đẹp, quần áo cũng đã thay đổi, là một chiếc áo sơ mi kiểu cách, kiểu dáng mới đắt tiền, rất có khí chất.
Lục Tiệm Hành cười, lặp lại những lời Lục em vừa nói.
Hai người cùng nhau đi đợi thang máy.
Trước sau không có ai, hàng cửa thang máy phía trước được lau chùi bóng loáng, làm nổi bật những chùm đèn rực rỡ xung quanh. Anh đẹp trai đứng trước anh đẹp trai, bất kể là hoàn cảnh hay là khí chất, đều vô cùng xứng đôi.
Vưu Gia dường như tùy ý quan sát Lục Tiệm Hành một cái rồi thu lại ánh mắt ngay, nói nửa đùa nửa thật: “Sao cách em xa thế, vị kia nhà anh lại đâu có ở đây.”
Lục Tiệm Hành ngạc nhiên nhíu mày, chỉ cười không lên tiếng.
Vưu Gia thấy anh không đón ý hùa theo, thẳng thắn hỏi: “Giờ anh không phải là độc thân đấy chứ?”
Lục Tiệm Hành lúc này mới trả lời ngay: “Không phải.”
“Há, chuyện khi nào thế?” Vưu Gia lại cười, “Trước hay sau vụ vé fanmeeting lần trước? À đúng rồi, em đưa vé cho anh rồi, sao anh không đi?”
Lúc trước hai tấm vé đó kiếm được cũng không dễ, Lục Tiệm Hành sau đó có giúp lại anh ta một lần, nên cũng không vì thế mà thanh minh rõ ràng. Giờ nghe anh ta nhắc đến, còn có vẻ rất để ý, thế là ngượng ngùng trả lời: “Khi đó có việc bất ngờ, cậu ấy bận chuyện khác nên không đi được.”
“Chẳng trách, mà anh cũng đối xử với y tốt thật, ” Vưu Gia nói đến đây ngừng một lát, cười nói tiếp, “Thật khiến người khác ngưỡng mộ.”
Đang khi nói chuyện thì cửa thang máy mở, bên trong có những người khác. Lục Tiệm Hành và anh ta một trước một sau đi vào, không nói chuyện nữa.
Khi đến phòng ăn, Lục em đã tới rồi, lúc gặp mặt nói cười một phen, rồi dẫn mọi người tới chỗ ngồi.
Chờ thêm một lát, cô của Vưu Gia và trợ lý cũng tới đây. Năm người chọn món ăn rồi ngồi tán gẫu, bầu không khí vô cùng hòa hợp.
Lục em cười nói: “Sức ảnh hưởng của Vưu Gia chúng ta đều rõ, nếu như có thể có thêm một đội ngũ chuyên nghiệp phụ tá, tôi tin chắc vị trí và hoạch định tương lai của Vưu Gia sẽ càng phát triển tốt hơn. Đương nhiên khi làm nghệ sĩ của công ty, tài nguyên mảng truyền hình của Thiên Di cũng sẽ nghiêng về người nhà.”
“Điều này là chắc chắn, ” Cô của Vưu Gia cười nói, “Nhưng mà ý của chúng tôi là, hy vọng có thể hợp tác nhiều hơn với Lục tổng trên phương diện truyền hình, còn về kế hoạch phát triển của Vưu Gia, thằng nhỏ tự có suy nghĩ của mình.”
Lúc gặp nhau buổi sáng Vưu Gia đã nói đến chuyện này rồi, giờ ý của cô anh ta tức là, để bản thân anh ta lập phòng làm việc riêng, chỉ hợp tác ở mảng truyền hình với Thiên Di. Nghĩa bóng chính là anh ta chỉ muốn đóng phim truyền hình của Thiên Di, còn những thứ khác, vừa không muốn ký kết hợp đồng đại diện với Thiên Di, cũng không muốn để công ty nhúng tay vào hoạt động thương nghiệp của anh ta.
Lục Tiệm Viễn đương nhiên không muốn.
Vưu Gia dù là ngôi sao hàng đầu, phần lớn fan hâm mộ đều là người trẻ tuổi, nhưng sức ảnh hưởng của anh ta chủ yếu vẫn nằm ở mặt truyền thông xã giao, minh chứng rõ nhất cho chuyện này chính là những hợp đồng đại diện thương hiệu của anh ta, fan hâm mộ đâu quan tâm anh ta làm gì, chỉ cần anh ta ló mặt, thường xuyên xuất hiện trước mặt công chúng thì anh ta đại diện cho nhãn hàng nào fan hâm mộ sẽ mua món đó.
Nhưng nếu là phim truyền hình thì tình huống khác hoàn toàn. Một là do kinh nghiệm đóng phim của anh ta không đủ, nếu như đảm nhiệm vai nam chính, nhất định không chống đỡ nổi một bộ phim, phần lớn khán giả sẽ không hài lòng. Hai là sức ủng hộ của fan hâm mộ đối với phim truyền hình, thật ra yếu hơn rất nhiều so với khi họ ủng hộ bản thân thần tượng. Bất kể là rating hay là doanh thu phòng bán vé, chỉ dựa vào fan căn bản không gánh nổi.
Con người cô của Vưu Gia từ trước đến giờ rất khôn khéo, không muốn để người khác ăn chia bánh ngọt với mình, nhưng cũng lại muốn ăn một miếng bánh ngọt của người khác.
Có điều Lục Tiệm Viễn cũng rất bội phục bà, có thể nhân lúc danh tiếng của Vưu Gia đang cao liền nghĩ đến truyền thông Thiên Di, đã sớm tìm kiếm cơ hội bước vào lĩnh vực phim ảnh để tránh bị lớp sau thay thế, như vậy cũng coi như thông minh.
Hai bên bàn tới bàn lui, đều không dễ dàng thoái nhượng, cục diện tạm thời cứ thế giằng co.
Lục Tiệm Hành từ đầu vẫn yên lặng ăn cơm, đột nhiên nghe Vưu Gia ngồi bên cạnh hỏi: “Anh nghĩ sao?”
Mấy người trên bàn đều ngừng nói, cùng nhìn về phía anh ta.
Lục Tiệm Hành hơi ngờ vực, nhưng vẫn trả lời thành thực: “Mọi việc cụ thể trong công ty đều là do Tiệm Viễn quản lý, mấy chuyện đó tôi không hiểu lắm.”
“Không sao, em dùng thân phận bạn bè muốn tham khảo ý kiến chút thôi, ” Vưu Gia khẽ nhấm một hớp rượu, cười nói tiếp, “Em vẫn muốn nghe ý kiến của anh, nếu như có chỗ nào anh nhất định muốn giữ vững suy nghĩ, em có thể nghe lời anh.”
Lời này của anh ta coi như là đã tỏ thái độ rõ ràng. Lục em trước tiên liếc sang nhìn cô anh ta một cái rồi vội nháy mắt với Lục Tiệm Hành.
Lục Tiệm Hành khẽ mỉm cười, nâng chén, đang định nói chuyện, hơi nghiêng đầu đột nhiên thấy ở cách đó không xa đang có người đi tới.
Người kia hình như mới vừa uống rượu, hai má ửng hồng, đôi môi căng mọng, lúc này không biết đang tìm cái gì, hơi khẽ cắn môi, giống như một chú thỏ con mơ màng.
[=))))))))))))) lạy anh =))))))]Lục Tiệm Hành căng thẳng, thuận theo ánh mắt y nhìn ra xa, chỉ thấy phía đó có ba bàn đang có người dùng cơm, một bàn là hai anh chàng thanh niên nho nhã, một bàn là bốn, năm người đủ cả nam nữ già trẻ, bàn còn lại là một ông chú đang ưỡn bụng ngồi xỉa răng.
Anh đang suy đoán thầm xem Trần Thái theo ai tới dùng cơm, nhưng còn chưa kịp tính toán xong xác suất kết quả, ngó thấy bộ dáng tên này cổ áo sơ mi hơi mở rộng để lộ xương quai xanh, thế là không nhịn được nữa.
Vưu Gia mỉm cười đợi hồi lâu, bỗng thấy sắc mặt Lục Tiệm Hành thay đổi, chưa kịp kinh ngạc đã thấy người này đứng lên đi ra xa, sau một lát, lôi một người qua đây.
Anh ta hơi ló đầu, chờ đến khi thấy rõ người kia mới giật mình.
Hôm nay Trần Thái đã cắm giữ bên ngoài khách sạn nửa ngày, không thấy Lục Tiệm Hành đi ra, liền đoán là anh ăn bên trong.
Phòng ăn tự phục vụ của khách sạn này ngoài quầy rượu thì tổng cộng chia ra thành 4 khu vực, tầng 2 là các dịch vụ cá nhân, tầng 6 là nhà hàng cơm Tây, tầng 12 là cơm Tàu, trên tầng cao nhất còn có khu vực nướng thịt ngoài trời. Đi đến khu dịch vụ tầng 2 quá phiền toái, Trần Thái chọn bừa chọn bãi, dứt khoát đi thẳng lên tầng 12 thử vận may. Không nghĩ ngờ số y không tệ, từ xa đã thấy bàn bên này.
Chỉ là y vốn cứ nghĩ Lục Tiệm Hành đi gặp riêng người ta, giờ nhìn thấy trên bàn có năm người, phân chia chỗ ngồi rõ ràng, cũng đoán ra là đang bàn chuyện chính sự.
Y vất vả đến đây một chuyến, giờ mà đi cũng lãng phí, thế là cũng chọn một bàn nhỏ gọi đồ ăn. Ăn được một nửa thì tới phòng rửa tay tiện đường tính tiền luôn, lúc quay lại đang định lấy đồ thì bị người ta túm được.
Trần Thái vô cùng lúng túng trong lòng, nhưng lúc này vẫn có bản lĩnh giả bộ, thấy Lục Tiệm Hành nắm cổ tay mình, vội nhẹ nhàng cựa ra, chào hỏi mấy người khác.
Vưu Gia là người phản ứng lại đầu tiên, cười nói: “Không ngờ là anh, thật là trùng hợp! Anh cũng tới đây ăn cơm sao?”
Trần Thái ngại ngùng cười nói: “Đúng vậy, tôi là người đại diện của Thiên Di, hôm nay tới đây bàn bạc vài chuyện, khách sạn của bên đối tác ở bên này.”
“Vậy chi bằng kêu họ tới đây cùng ăn đi?” Lục em thấy dáng vẻ của Lục Tiệm Hành, rất thức thời đánh tiếng, “Chúng ta ngồi chung một bàn cũng được, bên cậu đông người không?”
“Không nhiều, họ vừa đi rồi.” Trần Thái quay đầu lại nhìn, làm bộ thở dài, “Aiz, không thuận lợi cho lắm, không thể kiếm được hợp đồng cho công ty rồi.”
Lục em nở nụ cười: “Cậu cũng chuyên nghiệp quá.”
Nếu “Bên kia đã đi rồi”, Trần Thái đương nhiên ngồi xuống đây một cách hợp tình hợp lý. Lục Tiệm Hành kêu nhân viên phục vụ kê thêm ghế vào bên cạnh mình, bị Trần Thái từ chối.
Trần Thái tuy rằng đang ghen, thế nhưng trong chuyện công việc không hề hàm hồ, cũng không muốn công và tư không phân minh khiến người khác chê trách, thậm chí ảnh hưởng tới công việc. Y chọn vị trí gần dưới cùng ngồi cùng trợ lý của Vưu Gia, sau đó lặng yên ăn cơm, nhân tiện nghe ngóng.
Trợ lý của Vưu Gia lại rất thích y, thấy y vừa đẹp trai lại vừa lễ phép, còn tưởng rằng là một em trai vừa mới tốt nghiệp.
Những người trên bàn kia đang bàn việc lớn, tiểu trợ lý nhỏ giọng nói với Trần Thái: “Món cà ri gà sắp tới rồi cậu muốn nếm thử không?”
Trần Thái khẽ lắc đầu: “Tôi ăn cà ri sẽ bị tiêu chảy.”
Tiểu trợ lý a một tiếng, cười nói: “Trùng hợp thế, tôi cũng bị vậy.”
Người này phóng mắt ra xa, sau đó duỗi dài cánh tay, múc cho Trần Thái múc một muỗng súp kem ngô.
Trần Thái không ngờ món súp kem này rất hợp khẩu vị của mình, uống từng thìa từng thìa.
Tiểu trợ lý lại nói: “Cậu gầy quá, ăn thịt nhiều vào.”
Trần Thái nhìn các món thịt trên màn, còn chưa nhìn xong, tiểu trợ lý lại gặp cho y miếng sườn bò bít tết hoa quả.
Lục Tiệm Hành ăn bữa cơm này vốn không được ngon miệng, hồi trưa ở cạnh Trần Thái, anh cũng đâu thấy y tốt tính như vậy, tên trợ lý kia còn không biết nói câu gì mà có thể khiến y cười tít mắt nhe răng, đôi môi hơi mím, thỉnh thoảng còn liếm một cái.
Lục Tiệm Hành thấy ngọn lửa trong bụng mình càng lúc càng cháy to, không biết là làm sao.
Lòng anh vừa phiền muộn vừa lên cơn ghen, nâng ly rượu lên uống, một hơi cạn sạch, bỗng nghe thấy Vưu Gia ngồi cạnh nhẹ hô lên, quở trách: “Lục tổng, sao anh lại uống ly của em?”
Lục Tiệm Hành thoáng sửng sốt, giờ mới phát hiện mình cầm nhầm.
Vưu Gia thấy anh lúng túng, vui cười giải vây: “Bỏ đi bỏ đi, cũng không phải lần đầu.”
“Ồ? Hóa ra Tiểu Vưu và Lục tổng quen nhau sao?” Trần Thái ở đầu kia của bàn ăn tò mò hỏi.
Vưu Gia có ấn tượng tốt với y, cười đáp: “Quen nhiều năm rồi, có lần tôi không có tiền ăn cơm, vẫn là Tiệm Hành mời khách đấy.”
Anh ta nói xong nhìn đồng hồ, nói tiếp: “Hôm nay tôi hơi mệt, Lục tổng, cô, mọi người cứ ở lại nói chuyện đi nhé, cháu lên phòng nghỉ ngơi trước.”
Câu Lục kia là quay sang Lục em để nói, hắn gật đầu, sau đó nhìn Trần Thái, lại nhìn Lục Tiệm Hành.
Lục em có trực giác Vưu Gia không biết quan hệ giữa Trần Thái và Lục Tiệm Hành… Hắn mới vừa sắp xếp phòng của anh ta ở sát vách phòng Lục Tiệm Hành, giờ thấy hơi chột dạ, chỉ lo ba người mà ở cạnh nhau, Vưu Gia mà lỡ miệng nói ra điều gì không thích hợp…
Nào ngờ sợ cái gì thì cái đó sẽ đến, lúc Vưu Gia đứng dậy có hơi lảo đảo, cả người không vững, sau đó liền quay sang hỏi Lục Tiệm Hành: “Có thể phiền anh đưa em lên được không?”
Trần Thái ngồi đó ngậm một ngụm rượu, vẻ mặt ta đây biết ngay mà, cười nhếch miệng nhìn Lục Tiệm Hành.
Lục Tiệm Hành vốn không muốn dính vào chuyện này, thấy Trần Thái như vậy, lại gật đầu một cái đáp: “Được.”
Anh đứng lên, cầm áo khoác trên ghế vắt lên cánh tay. Hai người một trước một sau đi ra ngoài, thời điểm đi ngang qua Trần Thái, Lục Tiệm Hành lại đột nhiên đưa tay cầm lấy cánh tay Trần Thái.
Trái tim Trần Thái nảy lên, ngẩng đầu nhìn anh: “Sao vậy Lục tổng?”
Lục Tiệm Hành nhìn y, nói: “Lại đây giúp một chuyện.”
Anh nói xong không lằng nhằng nữa, kéo người lên. Trần Thái thấy những người khác đều nhìn vào mình, đành phải giả ngốc lăng xăng theo sau, trong lòng thì nổi cơn ghen chua lòm, nhưng chẳng hiểu sao còn có chút ngọt ngào.
Ba người cùng đi vào thang máy, Trần Thái đứng ở giữa, thấy thế nào cũng rất lúng túng.
Vưu Gia mới đầu không hiểu gì hết, chờ lúc đến cửa phòng 1708, đang muốn bảo Trần Thái quay lại thì thấy Lục Tiệm Hành vẫn kéo tay người đại diện này rồi lấy ra thẻ phòng sát bên.
Anh ta vô cùng kinh ngạc, giờ mới thấy là lạ ở chỗ nào. Hai người bên đó vào phòng xong, Vưu Gia trì trệ một lúc mới đóng cửa phòng lại, lòng anh ta giờ đang rất hoảng hốt, nhưng lại nghĩ suy đoán của mình không có khả năng cho lắm, do dự hồi lâu lại nín thở theo bản năng để nghe ngóng động tĩnh phòng bên.
Bên kia Lục Tiệm Hành đã đè Trần Thái lên trên tường.
Anh cúi đầu xuống hôn, Trần Thái lại ra sức tránh né, vừa đẩy anh ra vừa cắn răng nghiến lợi hỏi: “Sao anh ta lại ở sát phòng anh?”
“Anh nào có biết, ” Lục Tiệm Hành thấy oan uổng vô cùng, trợn to mắt nói, “Hơn nữa cậu ta thích ở đâu thì ở đó, liên quan gì tới anh.”
Trần Thái vừa nãy đã nhẫn nhịn hồi lâu, mãi mà không tóm được cái chuôi, không thể nói được là vui mừng hay hục hặc, đẩy mạnh người ra rồi tránh sang một bên.
Lục Tiệm Hành cho là y muốn đi, vội khóa chốt cửa phòng lại, lúc này mới hỏi: “Em muốn làm gì?”
Ai ngờ Trần Thái căn bản không có ý định rời đi, mà là cởi tung giày ra, nhảy thẳng lên trên giường.
Lục Tiệm Hành lại cứ nghĩ y chưa nghĩ ra cách hành hạ bản thân, hoang mang rối loạn chạy tới, chỉ thấy Trần Thái đứng ở trên giường, trừng mắt nhìn anh từ trên cao xuống.
Lục Tiệm Hành đột nhiên cảm thấy mọi chuyện không đơn giản.
Quả nhiên, một giây sau, Trần Thái nức nở ra sức vỗ hai lòng bàn tay với nhau, từng tiếng phạch phạch vang lên, ngoài miệng cũng lớn tiếng phối âm: “A — ư ưm — Lục tổng, đừng đừng như vậy mà — “
Hết chương 61.