Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 83

Tước đây, Trần Thái từng cất công sàng lọc đối thủ cạnh tranh cho Tưởng Soái, đơn giản là kiểm tra thông tin về các thí sinh tham dự lần này. Trong số những người có sức cạnh tranh lớn nhất, người thì thuộc công ty bối cảnh hùng hậu, người thì có tài nguyên và mối quan hệ rộng rãi, cũng có người điều kiện tốt có sẵn lực lượng fan rồi, mà người tên Triệu Dương này không có gì trong những thứ ấy.

Giám đốc của công ty cậu ta vốn xuất thân từ làm quảng cáo, từng sản xuất mấy bộ phim truyền hình, sau đó dính vào mấy vụ kiện cáo mới đổi sang làm người đại diện. Công ty không có vốn đầu tư lớn, trong số những công ty về người đại diện cũng không có tiếng tăm tốt gì, bởi vì vẫn luôn lấy danh nghĩa tuyển dụng người đại diện để lừa đảo hớt tay trên. Nhưng mà giám đốc bên đó quen biết rất nhiều người, cũng rất giỏi chiêu trò.

Chương trình lần này cuối cùng chọn ra 5 người lập thành nhóm nhạc, nhìn tổng thể thì công ty bên đó cùng lắm chỉ có thể nhét được tối đa 1 người vào, với quan hệ cá nhân hiện tại của Triệu Dương, hơn phân nửa chỉ là vật hy sinh. Nhưng bây giờ vừa nghe thấy giọng cậu ta, Trần Thái liền nghi ngờ.

Bởi vì giọng của Triệu Dương quá đặc biệt, vô cùng trong trẻo lưu loát, đương nhiên mấu chốt nhất là hình như rất giống Vưu Gia — Vưu Gia năm đó nổi tiếng cũng là nhờ một ca khúc, nhà phê bình âm nhạc lúc đó đánh giá là anh ta có giọng hát rất mê hoặc, giàu nội lực, chỉ có điều kỹ xảo không đủ, lực hát vẫn còn yếu.

Dù không biết kỹ năng ca hát của Triệu Dương thế nào, nhưng chất giọng rất giống, hơn nữa nhìn kỹ mặt mũi cũng có chút chỗ tương tự, kiểu tóc hiện tại của cậu ta quá đơn giản, cách ăn mặc cùng bình thường, bởi vậy vẫn chưa có thần thái gì, đợi đến khi hậu kỳ chương trình có thay đổi tạo hình, nhất định sẽ có rất nhiều người phát hiện điểm này.

Hiện tại những thí sinh khác đều đang cố gắng thể hiện điểm đặc biệt của bản thân, nhanh chóng tạo hình tượng của chính mình. Triệu Dương nhìn thì có vẻ không quan tâm, thế nhưng chỉ với những điểm giống với Vưu Gia là đã có thể khiến cậu ta tự thành một chủ đề riêng rồi. Mà sức hút bây giờ của Tưởng Soái đang tăng lên rất nhanh, cậu Triệu Dương này cứ há mồm ngậm miệng đề cập đến nhiều lần, tên của hai người vô hình trung cứ dính lấy nhau, sau này sức hút chắc chắn cũng không nhỏ.

Trần Thái sinh cảnh giác, không biết cậu thanh niên này có toan tính riêng hay thật sự là ngây thơ, đành phải bấm gọi cho Tưởng Soái, hẹn gặp cậu ở quán cà phê dưới tòa nhà.

Tưởng Soái vẫn ăn mặc rất thoải mái, lúc đẩy cửa vào từ bên ngoài còn ngâm nga câu hát, ngồi xuống mới thấy Trần Thái cầm trên tay vài tờ giấy A4, không biết đang viết gì.

Cậu gọi cốc Americano, vừa vắt chân vừa hiếu kỳ hỏi: “Ồ, sao hôm nay lại muốn hẹn em đi uống cà phê thế này? Vị kia nhà anh cho đi à?”

Nói xong còn cố ý ngó về sau, nhắc nhở Trần Thái, “Em thấy mấy người quen quen, bọn họ không phải nhân viên phòng nhân sự sao, phòng nhân sự thích buôn chuyện lắm đấy.”

Trần Thái không thèm để ý, đẩy tờ giấy kia tới, hỏi: “Những việc này cậu đã biết trước đó chưa?”

Tưởng Soái cúi đầu nhìn, sửng sốt.

Trên trang giấy có đóng dấu chính là tư liệu về Triệu Dương, chỉ có điều phần tài liệu này không giống CV, thông tin liệt kê tỉ mỉ về nơi sinh hoàn cảnh gia đình của Triệu Dương, công việc từng làm và những diễn đàn từng tham gia, còn có nick phụ weibo. Phía dưới thậm chí còn có thông tin khái quát về người nhà cậu ta.

Trần Thái thấy cậu không nói gì, liền nói thẳng: “Chuyện huấn luyện của cậu và bọn họ ở bên kia không phải bí mật, thế nhưng bốn người ở cùng ký túc xá, chỉ có cậu ta nhiều lần nhắc đến cậu, cho nên tôi không thể không lưu tâm hơn. Gọi cậu ra cũng là muốn bàn với cậu về người tên Triệu Dương này.”

Tưởng Soái hơi thay đổi sắc mặt, hiển nhiên không quá vui vẻ, hỏi: “Cậu ta có chuyện gì đáng nói?”

Trần Thái đáp: “Tính hướng của cậu ta cậu biết không? Trước đây đã nói gì với cậu, có hành vi gì quá mức thân mật với cậu không?”

“… Anh đang làm cái gì vậy? Người khác khen tôi một câu chính là thân mật sao?” Tưởng Soái dựa người vào lưng ghế, cau mày nói, “Hơn nữa người ta cũng chỉ nhắc đến tôi có hai câu mà thôi, cũng đâu có làm cái gì khác.”

Trần Thái thấy cậu vô cùng chống đối, không lên tiếng.

Nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, hai người đều im lặng uống cà phê.

Trần Thái sau một lát mới hỏi tiếp: “Cậu có ý kiến với cách làm của tôi sao?”

Hai người quen nhau lâu như vậy, Tưởng Soái chưa từng lớn tiếng nói chuyện thế này, càng chưa từng lộ vẻ mặt cau mày và thiếu kiên nhẫn.

Biểu hiện lần này hiển nhiên là đối chọi từ trong lòng.

Tưởng Soái gật đầu, bình tĩnh lại một lúc mới nói: “Cậu ta chẳng qua chỉ nhắc đến em có hai câu, anh tìm em hỏi thăm cũng bình thường, nhưng lại đi tìm người bóc mẽ thông tin, đào tận gốc rễ của cậu ta, như vậy có phải là hơi quá đáng không?”

Trần Thái hơi ngẩn ra, lắc đầu nói: “Tôi không tìm ai đào bới thông tin của cậu ta cả.”

Tưởng Soái không tin, đẩy lại tờ giấy kia, nhìn y không nói lời nào.

“Những thông tin này, là điều tra từ tư liệu công khai trên mạng xã hội của cậu ta, từ trang cá nhân thể tìm hiểu được thời đi học cậu ta học khóa nào, trường nào… Trong trường học có công bố thành tích, tra cứu theo họ tên là ra ngay cậu ta học lớp nào, bạn học là ai, giáo viên chủ nhiệm là thầy cô nào. Lại kéo ngược trang cá nhân về thời còn đi học là còn có thể thấy cách cậu ta trao đổi với bạn bè, có cả số QQ, từ QQ lại tra ra được cậu ta đã đăng những gì lên tieba…

Bởi vậy cũng biết được  ID trên tieba, xem lướt qua nhật ký hoạt động, những bài viết liên quan, bài tag bạn bè, lời ca thán của tuổi dậy thì… Còn có cả số điện thoại cậu ta từng dùng, những nhờ vậy tra được ghi chép tìm việc của cậu ta, CV cá nhân thậm chí ảnh chụp điện tử, đều rõ ràng đầy đủ.”

Trần Thái nói tiếp, “Cái mà cậu nghĩ là bóc mẽ thông tin đào tận gốc rễ thực ra không có phiền phức như vậy, mạng internet chẳng có gì là bí mật cả, cậu ta không thay đổi số điện thoại, cũng không xóa nhật ký hoạt động để bảo vệ sự riêng tư, cho nên mấy điều tra này chỉ mất có nửa tiếng.”

“…” Tưởng Soái ngẩn người, cúi đầu nhìn lại, vẫn thấy khó mà tin.

Trần Thái nói: “Công ty đang thiếu thời cơ để cậu quen mặt với công chúng, cho nên chương trình lần này rất đúng lúc. Tuy rằng công ty không quan trọng thứ hạng, cũng không ảnh hưởng đến kế hoạch sau này. Nhưng bản thân tôi đề nghị cậu nên coi trọng, hơn nữa ngoại trừ thứ hạng, hình tượng cá nhân cũng phải giữ cẩn thận.” Y chỉ tay vào tư liệu của Triệu Dương, “Ngoại trừ thói quen ăn nói của mình, kết bạn với ai cũng phải để ý.”

Y nói xong dừng một chút, lại nhắc nhở thêm: “Đương nhiên, đây cũng là ý của gia đình cậu, tuyên truyền vừa phải thì được, thế nhưng phải tránh tuyệt đối scandal và giả gay.”

“Cái này em biết. Thế nhưng…” Tưởng Soái cau mày, há miệng, liền lại không nói nửa câu sau, chỉ đáp, “Triệu Dương chẳng qua chỉ thân với em hơn chút, cậu ta cũng từng nói, công ty cậu ta muốn nâng người khác, cậu ta chỉ chạy theo góp vui thôi. Chưa biết chừng ghi hình mấy tập là về thôi.”

Trần Thái lắc đầu, vẫn rất kiên trì: “Chương trình có quy tắc thi đấu riêng, hướng đi của hậu kỳ chưa chắc có công ty nào đã đoán được. Đến lúc đó nếu như hai người kia không được, công ty cậu ta sẽ không bao giờ kéo cả thí sinh có cơ hội duy nhất còn lại xuống nước. Đến lúc đó chưa biết chừng còn dốc toàn bộ sức nâng đỡ cậu ta ý chứ.”

Tưởng Soái cứ nghĩ mình đã rất cẩn thận bảo vệ bản thân rồi, nhưng Trần Thái hiển nhiên không nghĩ như vậy, buổi chiều nói cho cậu đủ hạng mục cần chú ý, từ ngôn ngữ cử chỉ đến ở chung với người khác, an toàn trên sân khấu, chuyện lớn chuyện nhỏ đều dặn dò một lượt, lại viết cho y những điều cần ghi nhớ vào mặt sau của những tờ giấy kia. Tưởng Soái mím môi gật đầu đáp lời, trong lòng không mấy thoải mái.

Trần Thái nhìn ra cậu có tâm sự, lúc này lại không rảnh bận tâm, để người đi về rồi lại đi xác nhận quà tặng dịp lễ có vấn đề gì không.

Tuyết Oánh tuần sau quay phim mới, y lại phải chuẩn bị hạng mục mới. Cũng may trợ lý  của Tuyết Oánh đã theo cô nhiều năm, lúc này có thể chia sẻ không ít công việc. Bận tối mặt cho tới tận 11 giờ đêm, y thu xếp đồ đạc ra về, lúc đi xuống lầu dưới có ngước nhìn lên trên, đèn trong phòng tổng tài của Lục Tiệm Hành vẫn còn sáng.

Trong công ty vẫn còn đồng nghiệp bên ban tuyên truyền đang làm việc, phim điện ảnh sắp công chiếu, lần này là dịp Quốc Khánh nên cạnh tranh rất dữ dội. Đây cũng là bộ phim công ty đầu tư lớn nhất nên ai cũng bận đến mức chân không chạm đất, ngày đêm lẫn lộn đã tăng ca nhiều ngày. Không biết Lục Tiệm Hành có phải là cũng tại đang lo lắng chuyện chuyện này không.

Trần Thái lấy điện thoại ra, đang định bấm gọi lại nhìn lên trên, do dự một lúc sau đó quay người trở lại thang máy lần nữa.

Đây là lần đầu tiên y đến văn phòng của tổng tài, so sánh với những trang thiết bị bằng kính trong suốt ngăn cách bên dưới thì trên này hiển nhiên sang trọng hơn nhiều. Trần Thái tìm theo tên từng phòng đi sâu vào tận bên trong cùng, nhẹ nhàng gõ cửa, còn chưa thu tay lại đã thấy cửa gỗ màu đỏ được mở ra từ bên trong.

Trần Thái sững sờ, không ngờ người mở cửa lại là Lục Khả Manh.

Lúc này y lại thấy hơi hối hận mình vừa rồi hành xử quá tùy tiện, nhưng cũng không thể rời đi, đành phải nhắm mắt tiến vào.

Đến khi vào phòng, Trần Thái mới phát hiện mình vào quả thực không phải lúc.

Lục Tiệm Hành đang ngồi ở một đầu ghế tựa nghỉ ngơi trong phòng, trên ghế sa lon ở đối diện có một đám người ngồi vây quanh, ngoại trừ Lục Khả Manh thì Trần Thái chỉ có thể nhận ra mấy gương mặt quen quen, y từng nhìn thấy họ ở bữa tiệc liên hoan lần trước của Lục Tiệm Hành. Mấy người đó không biết là thân phận gì mà dù là nam nữ già trẻ ai nấy đều đeo vàng đeo bạc, ăn mặc toàn đồ hàng hiệu.

Người hai phe quan sát lẫn nhau.

Trần Thái cố gắng tự giữ bình tĩnh, thu hồi ánh mắt nói với Lục Tiệm Hành: “Lục tổng, những tài liệu lúc sáng anh muốn xem tôi đã gửi vào trong hòm thư, anh đọc xem có chỗ nào cần sửa chữa không. Nếu không có vấn đề chúng ta sẽ đóng dấu thành biên bản.”

Lục Tiệm Hành có vẻ rất mệt mỏi, biết y đang kiếm cớ, chỉ gật đầu.

Lục Khả Manh bất ngờ lại cười nhạo một tiếng, chép miệng mấy cái: “Giả bộ cái gì? Gì mà tài liệu với chả Lục tổng, quan hệ của hai người còn tưởng rằng tôi không biết gì hết sao?”

Trần Thái nhìn điệu bộ vô cùng hống hách này của cô, lại thấy đám người này chia ra hai bên trái phải của Lục Tiệm Hành, phân biệt rõ ràng phe phái, càng cảm thấy không phải điềm tốt.

Quả nhiên, Lục Khả Manh chỉ tay vào y, hất cằm nói với mọi người: “Y chính là người tình bé nhỏ mà Lục Tiệm Hành đang bao nuôi, hai người dây dưa gần nửa năm rồi, Lục Tiệm Hành còn từng tặng cả xe cho y.”

Cô nói xong cười lạnh, nhìn về phía Lục Tiệm Hành: “Lục Tiệm Hành anh nói anh không làm gì thẹn lương tâm với công ty, nhưng lấy việc công làm việc tư, tùy tiện nhét người vào công ty thì anh giải thích thế nào đây?”

Lục Tiệm Hành khẽ cau mày: “Cô đừng có nói chuyện không rõ ràng, quan hệ riêng tư giữa tôi và cậu ấy có thế nào cũng chưa tới phiên cô hỏi.”

Lục Khả Manh nói: “Lúc này vẫn không tới phiên tôi? Cổ phần kia của anh đáng lẽ phải là của tôi! Hiện tại mấy người họ hàng muốn mua đó là nể mặt anh rồi, chứ nếu tính đúng ra anh căn bản không có quyền thừa kế.”

Một người lớn tuổi tóc hoa râm ngồi cạnh cũng nói: “Là như thế này, các chú cũng hỏi qua luật sư rồi, đối với những người con đã cho đi làm con nuôi, sau khi xác nhận quan hệ nuôi dưỡng sẽ không có quyền lợi gì trong di sản của cha mẹ đẻ. Cháu cũng nhận được không ít tiền từ cha nuôi, giờ bố cháu cũng đã sắp… Thế thì không thể hai bên đầu muốn có lợi chứ?”

Lục Tiệm Hành vẫn nói: “Chuyện này các cô các chú cũng đừng có khuyên tôi, tài sản cũng không phải do tôi chia. Việc này ai quyết định thì tìm người đó đi.”

Ông già kia bị chặn họng, sốt ruột nói: “Vấn đề bây giờ là bố cậu không còn sống được mấy ngày nữa! Cậu cứ nhẫn tâm như vậy, để ông ấy trước khi chết trông thấy anh em các cậu tranh đoạt lẫn nhau sao? Còn nữa…” Ông ta nghiêng người, ngón tay chỉ vào Trần Thái, tức giận nói, “Cậu sẽ cầm sản nghiệp của Lục gia để nuôi tình nhân nhỏ bé như thế à…”

Trần Thái vốn vẫn đứng yên không tham dự, y nghĩ mình mà xen vào thì không nên chút nào. Lúc này súng ạn bỗng chĩa vào đầu mình, y không nhịn được ngắt lười: “Ông chú à, tình nhân nhỏ bé thì sao thế?”

Ông già kia sững sờ, không ngờ y đột nhiên lại lên tiếng.

Trần Thái thấy đám người này đều là một nhóm, dứt khoát đi về phía trước hai bước, đứng bên cạnh Lục Tiệm Hành, cười nói: “Chú đã lớn tuổi rồi nên chắc không biết trào lưu, hiện giờ tình nhân bé nhỏ đang là xu hướng đấy. Lục tổng của chúng ta còn đỡ vì tôi chỉ là người bình thường. Lục Khả Manh mới là lợi hại đấy, tình nhân của cô ta còn đẹp trai lắm! Còn là ngôi sao nổi tiếng đang được nâng đỡ trong công ty đấy.”

Người đối diện nhất thời sửng sốt, nhìn y, liền nhìn Lục Khả Manh.

Lục Khả Manh cả giận nói: “Anh nói linh tinh gì vậy?”

“Tôi không nói lung tung, ” Trần Thái nhún vai, “Chuyện này ai mà không biết, cô đưa Hứa Hoán tới nhà không chỉ một lần đi. Nhưng mà có điều này không phải tôi nói cô đâu, phù sa không chảy ruộng ngoài, em gái à em tự mình chơi đùa thì cũng được, làm sao còn đưa cả người của mình đến cho đám chị em tốt chơi cùng thế, như vậy thì ra thể thống gì nữa? Nói sao thì Hứa Hoán cũng là tài sản của công ty, tốn bao nhiêu tiền để nuôi dưỡng, có đúng hay không?”

Lục Khả Manh chẳng qua chỉ đưa Hứa Hoán ra ngoài đi chơi cùng đám bạn, không hề làm những việc khác, không biết tại sao qua miệng Trần Thái lại mang ý nghĩa thô tục vô cùng.

Trần Thái thấy cô không phản ứng lại, những người khác cũng không có ý định đi, thẳng dứt khoát đưa tay kéo Lục Tiệm Hành, đứng đó đuổi khách: “Được rồi được rồi, không còn sớm nữa, đều về hết đi thôi, mọi người đi đường cẩn thận nhé!”

Có một người phụ nữ thấy tình hình không đúng, vừa định đứng lên ngăn cản y thì thấy Lục Tiệm Hành cũng đứng lên, bóp lông mày nói: “Hôm tới chính là Trung thu, không phải còn muốn tổ chức tiệc gia đình sao? Mọi người cứ nghĩ cho kỹ, thống vừa nhất ra một ý kiến, đến lúc đó đại diện một người ra nói. Chúng ta cùng giải quyết, cũng đừng hết lần này đến lần khác đến chỗ này của tôi.”

Anh nói xong đi đến bàn làm việc lấy đồ của mình, Trần Thái ở phía sau đưa cánh tay đuổi người như lùa vịt.

Lục Khả Manh giờ mới hiểu ra, thấy y quấy nhiễu chuyện này, lườm y một cái sắc lẻm, cũng biết tối nay kế hoạch đánh luân phiên bức vua thoái vị không thể thành công, chỉ đành giận giữ xách túi đi về.

Trần Thái vẫn luôn theo sát Lục Tiệm Hành đi đến ga ra, nhìn kỹ vẻ mặt anh rồi nói: “Em lái xe cho, anh nghỉ một lát đi.”

Lục Tiệm Hành “Ừ” một tiếng, lên xe sau đó dựa vào lưng ghế nhắm mắt lại, lại liếc nhìn đồng hồ, đã 12 giờ.

Anh hơi kinh ngạc: “Hôm nay em tan làm muộn vậy?”

Trần Thái chậm rãi đánh xe ra ngoài, thở dài: “Bận việc của Tưởng Soái đó, thằng nhóc này giờ đang buồn chút.”

Lục Tiệm Hành hết sức kinh ngạc: “Đối với em á? Sao có thể được?”

Trần Thái cười bất đắc dĩ, nói lại chuyện ban ngày một lần.

“Cậu ta vẫn mang suy nghĩ của học sinh, phản cảm chuyện em đào bới thông tin cá nhân của người khác rồi phán xét làm như vậy là không hề tôn trọng người ta.” Trần Thái nói, “Nhưng mà cái nghề này, công việc này, làm sao chuyện gì cũng đều đường đường chính chính, đơn giản trong sạch như vậy. Cậu ta vẫn quá nhỏ.”

“Nào có dễ thế, ” Lục Tiệm Hành đồng ý nói, “Bối cảnh và điều kiện nhà cậu như thế, đã định trước cậu ta từ nhỏ sẽ không phải tiếp xúc với mặt tối nào rồi. Nhưng mà em cũng không cần quá sốt sắng, đĩa hát của cậu ta là công ty DL phụ trách, bên đó đã đặt hàng ca khúc cho cậu ta rồi.”

Trần Thái cười nói: “May mà công ty phát hành đĩa nhạc đã được hẹn sẵn rồi, bằng không em không hiểu gì về âm nhạc, cũng không quen biết người nào, lúc này có khi vội chết rồi.”

Hai người trong lúc nói chuyện đã tiến vào tiểu khu, Trần Thái suốt dọc đường đi chỉ nói chuyện công, lúc này lại nghĩ tới chuyện tối nay.

Y hơi do dự, thử thăm dò: “Tối nay anh…”

Lục Tiệm Hành ngẩn ra, hiểu được, nói đầy vẻ bất đắc dĩ: “Anh vốn định chờ em rồi tối cùng về. Kết quả thư ký tan làm rồi, bọn họ liền xông. Cũng không có gì, chính là muốn mua cổ phần trên tay anh thôi.”

“Số cổ phần hồi trước chia cho anh?”

“Ừm.”

“Cũng đã chia rồi, sao còn cứ dây dưa như thế?” Trần Thái vừa nghĩ liền cảm thấy tức giận, lại lo lắng, “Bọn họ nếu thật sự tới chỗ chủ tịch Lục, rồi ngộ nhỡ bố anh hối hận thì làm sao bây giờ?”

Lục Tiệm Hành lắc đầu một cái, tài sản đã chia sẽ không có cách thu hồi, đây cũng không phải là chuyện nhỏ. Nhưng mà thấy Trần Thái hỏi như vậy, anh cố ý học theo lời thoại trên TV hỏi y: “Làm sao bây giờ? Anh không có tiền em có còn yêu anh nữa không?”

“Đúng thế, ” Trần Thái liếc anh một cái, “Tình nhân bé nhỏ không thật lòng, chưa từng nghe nói sao? Đặc biệt là kiểu cấp bậc yêu tinh như em đây, nhất định phải dùng tiền vàng mới áp chế được.”

Lục Tiệm Hành nhìn bộ dạng đắc ý của y, không nhịn được bắt đầu cười ha hả: “Em nào có phải tình nhân bé nhỏ, em phải là Tiểu Bạch Xà mới đúng.”

Trần Thái: “…”

Hai người dừng xe dưới tòa nhà, lại rôm rả về đến nhà. Vừa vào cửa, Lục Tiệm Hành đã đẩy người vào ván cửa, hỏi: “Tiểu yêu tinh, đêm nay có muốn đánh một trận hay không?”

Trần Thái bị anh trêu chọc cười không ngừng: “Em đã thành yêu tinh rồi, anh còn có thể đánh thắng được à.”

Lục Tiệm Hành nghiêm túc nói: “Được chứ, anh có bảo vật.”

Trần Thái ngẩn người, “Bảo vật gì.”

“Đánh rắn phải đánh vào chỗ 7 tấc, ” Lục Tiệm Hành cúi đầu hôn y một cái, thấp giọng nói, “Em sờ coi, có phải là vừa vặn 7 tấc không.”

Trần Thái: “…” Y lặng lẽ dời tay xuống dưới, chợt cảm thấy nóng đến hù người.

Lục Tiệm Hành thúc về phía trước một cái, lại dán sát bên tai y nói: “Nếu không em sử dụng lại chiêu lần trước cũng được, em liếm nó một cái, nó sẽ mất hiệu lực ngay.”

“Không muốn, ” Trần Thái lần trước ở trung tâm tắm rửa chơi đùa đến mức quai hàm vừa đau vừa mỏi, lần này nói cái gì cũng không chịu, da mặt dày lên, nói nho nhỏ: “Vậy hay là anh cứ quật em đi, đánh thật ác vào…”

Lục Tiệm Hành: “…”
Bình Luận (0)
Comment