Ngài Quản Lý “Diễn Sâu”

Chương 86

Trần Thái thật sự rất lo lắng cho Lục Tiệm Hành, sợ anh ở bên kia ăn không ngon ngủ không được, lại lo anh nhìn cảnh mà nhớ tới chuyện cũ người xưa rồi khổ sở trong lòng.

Nhưng ở đây công việc cũng quá nhiều, không thể buông tay bỏ đấy được.

Ngày hôm sau y và Tưởng Soái hẹn gặp ở công ty, thằng nhóc này vẫn cà lơ phất phơ, vừa đến công ty đã xát muối vào vết thương của y.

“Tin tức ‘Lạc hướng’ khai man phòng bán vé anh đọc chưa?” Tưởng Soái cầm trên tay một bình nước, vừa mới ngồi xuống đã nhắc nhở, “Cái này có khi là đánh vào công ty đấy.”

Trần Thái không quan tâm việc này, nghe vậy sững sờ, hỏi cậu: “Khai man phòng vé? Chuyện gì xảy ra thế? Công ty chúng ta đâu đến mức phải làm chuyện như thế chứ?”

Tưởng Soái lắc đầu: “Khai man vé là thật, nhưng là hai rạp chiếu phim thôi.”

Khai man phòng vé cũng có liên quan đến giá phim ưu đãi, ví dụ Thiên Di đưa ra yêu cầu rằng, nếu như rạp chiếu phim nào đó có con số vé bán ra đạt một mức nhất định, vậy thì rạp đó sẽ được mua lại phim với giá ưu đãi.

Vì thế mà những rạp ấy sẽ tăng suất chiếu để đạt được con số đó, cũng có thể sẽ trộm vé của phim khác để bổ sung vào. Nhưng vấn đề là Thiên Di lần này cũng không có đưa ra ưu đãi về giá phim, toàn bộ quá trình quảng bá đều đúng quy củ, rạp chiếu phim làm như vậy thì thật khiến người ta không thể tưởng tượng nổi.

Khán giả không biết những chiêu trò bên trong này, có chửi thì chỉ chửi phía nhà sản xuất phim.

Trần Thái cảm thấy việc này cũng oan thật, lấy điện thoại ra nhìn, hôm qua là ngày đầu công chiếu, phòng bán vé quả nhiên không đạt mức kỳ vọng, vốn dĩ điểm chấm cũng không tồi nhưng sau khi tin tức khai man phòng vé nổ ra thì điểm giảm xuống một ít.

Tưởng Soái lại nói: “Thực ra lần này không chỉ là bị bôi nhọ chuyện khai man vé, anh thấy điểm cao nhất là của bên đối thủ cũ không? Lượng vé của họ tăng vòn vọt. Em nghe anh hai em nói, Truyền thông Đông Thị sớm đã để cấp dưới đi nói chuyện với các rạp chiếu rồi, lần này giở đủ chiêu đủ trò ra…” (xin phép lược bớt vài chữ đoạn này vì editor không hiểu lắm về nguyên tắc kinh doanh điện ảnh, đến đây là cố lắm rồi, sorry cả nhà T_T)

“Lần trước chúng ta vượt qua bọn họ, bọn họ là đang trả thù đi.” Trần Thái nói, “Thế nhưng lần trước Thiên Di dù bỏ tiền bù vé nhưng vé bán ra là thật, bọn họ lần này mặt dày quá rồi.”

“Biết sao được, ba ngày là biết sống hay chết, việc này người ta đánh đúng vào chỗ hiểm rồi.” Tưởng Soái nói xong nhìn về phía phòng họp cấp cao bĩu môi, nói, “Anh xem công ty bây giờ còn có ai? Lục tổng lớn nhỏ đều ở đám tang, lúc này mà không thừa dịp cháy nhà hôi của còn chờ đến bao giờ? Em đã nói trong giới này không có điều gì tốt đẹp rồi, chẳng ai là người hiền lành cả.”

Trần Thái vốn bị cậu nói mà lo lắng, vừa nghe lời này, nhịn không được bật cười, “Cậu được lắm, gộp chúng tôi lại rồi mắng cả lũ à.”

Tưởng Soái cầm bình nước uống một hớp, rung đùi đắc ý nói: “Ai cũng mắng, cũng đâu có oan.”

Trần Thái thấy cậu nói chuyện không kiêng nể, giọng điệu dường như cũng khác trước, không biết là gần đây cậu trải qua chuyện gì, lắc đầu, chỉ nói cho cậu mấy điều chính hôm nay.

Bất kể là ai, khi phỏng vấn khó tránh khỏi sẽ bị hỏi những vấn đề sắc bén nhạy cảm, có câu có thể trực tiếp trả lời đối phương là không tiện nói, có câu cũng không cần phản ứng quá độ, cứ đối đáp dí dỏm hoặc là dứt khoát trò chuyện cũng không sao, chỉ có điều nhất định sẽ bị cắt câu lấy nghĩa, soạn thành một bài văn khác. Tưởng Soái trước đây cũng có giao du rộng rãi nên coi như hiểu được việc bảo vệ sự riêng tư, nhưng có những lúc trẻ tuổi nóng tính, rất dễ bị người ta kích thích.

“Ở ký túc xá của các cậu có camera, để bảo vệ tốt sự riêng tư, khi ở đó đừng nhắc đến những chuyện khác cũng đừng gây xích mích với ai.”

Trần Thái dặn dò xong, lại dùng máy in in cho cậu một phần tài liệu mà ngày trước đã chuẩn bị cho Tuyết Oánh.

Tuần này cậu phải tham gia ghi hình ngoài trời, giai đoạn thứ nhất ghi hình huấn luyện có kỳ hạn một tháng, nửa chừng có 2 lần thi loại trừ. Tưởng Soái hiện giờ đang có sức hút rất cao, nằm trong top 5 người đứng đầu, hiệu quả thật sự là rất tốt.

Tưởng Soái xem lướt qua một lần, gật đầu, cẩn thận nhét vào trong ngực: “Em cầm về xem, không được mang theo qua đó, lén học bù thôi.”

“Đến lúc đó sợ là không có thời gian xem, ” Trần Thái phòng bị trước cho cậu, “Những người khác đều đã trải qua huấn luyện bài bản, đã từng là thực tập sinh, kiến thức cơ bản trên phương diện vũ đạo của cậu chưa được vững chắc, tốc độ học tập khẳng định cũng sẽ chậm hơn mọi người. Cậu tự mình tính toán đi, khi ấy đừng có mà chưa đấu đã sợ rút lui.”

Tưởng Soái nhướn một bên lông mày, hiển nhiên không phục.

Trần Thái biết cậu lại nổi tính trẻ con, liền căn dặn: “Những thứ nên mang theo thì chuẩn bị đầy đủ đi, hôm đó anh đưa cậu đi. Tiện đường ăn một bữa cơm với bên đạo diễn, sau này huấn luyện khép kín, điện thoại sẽ bị tịch thu, mỗi thứ bảy sẽ cho phép gọi về nhà một lần. Cậu nói rõ với người trong nhà trước đi, đừng để đến khi gọi lại không ai nghe.”

Tưởng Soái không để ý lắm, hỏi y: “Vậy em gọi cho anh có được hay không?”

Trần Thái nghi hoặc nhìn cậu: “Được thì được, nhưng cậu không nhớ người nhà à?”

“Bọn họ đều bận, em đã quen được nuôi thả rồi, đến lúc đó gọi về cũng không biết nói cái gì.” Tưởng Soái đáp, “Vừa hay có gì không hiểu em sẽ hỏi anh luôn, anh còn có thể chỉ điểm chút.”

Trần Thái đương nhiên không thể không đáp ứng, căn dặn vài câu về những thứ khác, lại đưa cậu về nhà, vừa ra trước cửa công ty lại nhận được điện thoải của mỹ phẩm lần trước, dò hỏi lịch trình hiện nay và chi phí quảng cáo của Tuyết Oánh.

Lúc Dương Tuyết đưa tư liệu cho y, đối phương đã hỏi giá một lần, lúc này hỏi lại, không biết là không rõ ràng quy trình hay là có ý đồ khác.

Trần Thái ra hiệu Tưởng Soái chờ, đi tới một bên khách khí nói: “Là thế này Mã tổng ạ, chúng tôi trước hết cần phải nhận được thư mời có đóng dấu xác nhận của quý công ty, bên trong kèm theo bản giới thiệu rõ ràng về sản phẩm và văn bản phê duyệt của nhà nước, sau khi nhận được rồi mới có thể báo giá. Không biết phía bên anh đã gửi qua chưa?”

Đối phương hiển nhiên không vui: “Trước đó Dương tổng bên các cậu cũng đâu nhắc đến những việc này, chuyện hợp tác đã bàn được một nửa, giờ sao lại đòi thư mời, vậy là có ý gì?”

Trần Thái sững sờ, thấy hắn quả nhiên nhắc đến Dương Tuyết, liền nói: “Cái này cũng là ý của Dương tổng, chị ấy nói trước đó đã bàn bạc vô cùng vui vẻ với quý công ty, chỉ có điều khổ nỗi thời gian quá gấp, không thể dựa theo quy trình cho nên giờ mới cố ý dặn tôi tiếp nhận thực hiện tiếp việc này.”

Y nói xong cả câu, vì để tránh khiến người ta cảm thấy mình có ý định qua loa, nói tiếp, “Phía bên Mã tổng giờ cứ gử thư mời, bên chúng tôi trong vòng một giờ là có thể báo giá ngay, như vậy sẽ không có ảnh hưởng gì đến những công việc tiếp theo. Hơn nữa Tuyết Oánh gần đây đang có hoạt động tuyên truyền, nếu như tuần này có thể ký kết, vậy trong lần tuyên truyền này chúng tôi có thể sắp xếp để cô nhân tiện nhắc đến sản phẩm bên anh luôn, cái này nằm ngoài hợp đồng của chúng ta, anh xem quý công ty có thể sắp xếp kịp không?”

Bên kia quả nhiên bị hấp dẫn lực chú ý, động lòng nói: “Đương nhiên có thể.”

“Vậy được, giờ tôi đang tới công ty, khoảng 30 phút nữa là tới.” Trần Thái cười, “Phía Mã tổng cứ gửi thư mời đi, tôi nhận được sẽ trả lời anh ngay.”

Y nói xong cúp máy, quay đầu nói với Tưởng Soái: “Cậu ở đây chờ một chút, anh kêu người khác đưa cậu về.”

“Không cần, ” Tưởng Soái ngồi bên cạnh nhìn y với vẻ mặt phức tạp, “… Anh đứng ngay ở cửa công ty, còn nói 30 phút sau mới đến. Trước đây cũng không phát hiện anh là người như vậy.”

“Người như thế nào?” Trần Thái cười y, “Nham hiểm giả dối, mở miệng là nói dối?”

“Không phải.” Tưởng Soái lắc đầu, định nói điều gì đó, lại cảm thấy quan hệ hai người không thích hợp, đành phải nuốt trở về, chỉ nói, “Tự em đón xe đi là được, cũng đã nổi tiếng đâu, không cần đưa đón.”

Trần Thái phất tay với cậu một cái, quay trở về công ty. Bên kia quả rất nhanh đã gửi tới thư mời. Trần Thái báo giá theo đánh giá trước đó, lại hơi nâng cao một chút, gọi điện thoại trao đổi với đối phương lần nữa, cuối cùng quyết định sáng mai gặp nhau sẽ ký hợp đồng. Vì ở bên ngoại tỉnh nên lại phải chạy đi xa một chuyến.

Y để trợ lý đặt hai vé máy bay đêm, buổi chiều về nhà thu dọn đồ đạc, mới vừa ra khỏi cửa đã thấy ngoài trời lất phất mưa nhỏ. Sắc thu nồng đượm, trong lòng y nhất thời xúc động, trên đường đánh tay lái quẹo xe đến biệt thự nhà họ Lục.

Cổng chính của biệt thự dán mười mấy tấm giấy hiếu, bên cạnh cắm một cờ chiêu hồn, dọc theo đường đi là những ngọn đèn dẫn đường được thắp sáng. Trần Thái chưa kịp quẹo xe vào đã bị ngăn lại, nói bên trong đã dặn dò, không phải người thân thuộc thì không được vào.

Trần Thái cũng không đi lên trước nữa, nghe thấy bên đường có người than thở không rõ nguyên do rằng người nhà này có lẽ rất hiếu thuận, cho nên người mất mới được lo liệu hoàng tráng thế này. Trong lòng y cũng thở dài, chỉ thấy thật trào phúng. Lại nhìn tòa biệt thự to lớn kia, cửa chính vắng vẻ, hành lang thật dài ngập trong sắc thu tiêu điều, nhìn qua màn mưa mù giống như miệng của một con thú thật lớn, mang đến cảm giác chẳng lành.

Trận mưa thu này liên miên mấy ngày, trong mấy hôm nay, Lục Tiệm Hành trông nom Lục Tiệm Viễn gần như một tấc không rời.

Anh chị em của chủ tịch Lục quá cố vốn rất đông, trong lĩnh vực kinh doanh có không ít người quen, việc này xảy ra, cô dì chú bác cháu chắt thông gia họ hàng từ khắp nơi, lại thêm những người bạn bè gần xa bà con khối phố, dù là xa gần thân sơ đều đến phúng viếng từng đoàn.

Theo quy củ, người thân vốn phải trông coi ở cạnh nơi đặt quan tài, nhưng Lục Khả Manh trông hai ngày sau đó không chịu nổi, kêu mỏi lưng đau chân, lại ca thán hủ tục phong kiến, thế là thúc giục mau mau hỏa táng chôn cất. Cô quay đầu oán giận với mẹ mình: “Thời tiết này vừa âm u vừa ẩm ướt, giữ lâu sợ không tốt, thời đại nào rồi mà còn chú trọng nhiều như thế.”

Lục mẹ cũng thấy bảy ngày quá lâu, do dự nói: “Thật ra ba ngày cũng đủ rồi, ba, năm hay bảy đều giống nhau.” Dứt lời lại nhìn Lục Tiệm Viễn, “Tiệm Viễn, con cảm thấy thế nào?”

Lục Tiệm Viễn mấy ngày nay khóc liên tục, giờ bần thần quỳ thẳng tắp một chỗ, không có tiếp lời.

Lục mẹ lại nói: “Bố con nằm viện chịu nhiều giày vò như thế rồi, khó khăn lắm mới được giải thoát, giờ ngày nào cũng đặt ở đây, chi bằng sớm chôn cất thì hơn.”

“Mẹ, ” Lục Tiệm Viễn đột nhiên hỏi, “Mẹ có tình cảm với bố con không?”

Lục mẹ ngẩn ra, liếc mắt nhìn hắn, “Con có ý gì?”

“Năm đó mẹ ngoại tình trong thời gian mới cưới, là có tình cảm với bố con phải không?” Lục Tiệm Viễn trừng mắt nhìn mặt đất, nói, “Nhưng nếu đã có tình cảm, khi bố con nằm viện mấy người không đến thì cũng thôi chẳng nói nữa, hiện giờ, các người có thể tha cho ông ấy mấy ngày được không?”

“Anh đừng có trách mẹ, thời gian ở viện anh đến được mấy lần?” Lục Khả Manh cười nhạo nói, “Anh cũng không ít lần đi với gái đàn đúm ăn chơi, giờ còn giả bộ hiếu thảo cái gì hả.”

“… Đúng, ” Lục Tiệm Viễn nói, “Tôi không phải là người.”

Lục mẹ thấy tâm trạng hắn không ổn, nói chuyện cũng không đầu không đuôi, kéo Lục Khả Manh một cái, lắc đầu ra hiệu cô đừng nói nữa.

“Mẹ cũng là vì muốn tốt cho con, ” Lục mẹ nói, “Ngày nào con cũng ở đây khóc tang, chuyện của công ty không quan tâm sao?”

Lục Tiệm Viễn không lên tiếng, qua rất lâu, hắn mới thấp giọng nói: “Hai ngày nay, con vừa nhắm mắt liền nhìn thấy bố con, bố nói bố…” Hắn bỗng nhiên dừng lại, nuốt nước miếng, cuối cùng chỉ dụi mắt một cái, trầm giọng nói, “Các người đi ra ngoài đi.”

Lục Khả Manh thầm trách móc một câu, đứng lên trước tiên, Lục mẹ lo lắng gọi hắn: “Tiệm Viễn…”

Lục Tiệm Viễn chỉ lắc đầu, duỗi thẳng cánh tay chỉ ra cửa.

Lục Tiệm Hành vẫn luôn ở bên cạnh nhìn, đợi hai người kia đi ra ngoài, quay đầu lại nhìn, Lục Tiệm Viễn đã bụm mặt khóc òa lên.

Anh biết lúc này không thể khuyên điều gì, nhẹ nhàng vỗ vai em trai, thở dài một tiếng.

“Anh, ” Lục Tiệm Viễn nói đứt quãng, “Bố là bị em làm tức chết…”

Lục Tiệm Hành vỗ phía sau lưng hắn an ủi: “Đừng nói linh tinh, ông ấy cũng coi như sống thọ và chết tại nhà, phía bệnh viện cũng nói không phải bất ngờ, nếu tiếp tục chịu đựng ông cũng khó chịu.”

“Nhưng bố không muốn chết mà… Bố là bị em làm tức chết, lần trước bố còn nói, phải cố gắng chống đỡ để nhìn em chân chính gánh vác gia đình làm chủ, tất cả những thứ có thể lót đường bố đều đã trải sẵn cho em…” Lục Tiệm Viễn thút thít không ra hơi, “Em không nên, không nên nói không cần công ty, đó là tâm huyết của bố… Đó mới là cơ ngơi cả đời của bố, em là thằng khốn nạn… Em vô dụng… Em không trị được bọn họ…”

Hắn nói xong như là bỗng bị chạm đến chỗ đau, quỳ rạp người xuống gào khóc.

Lục Tiệm Hành ngẩn người, cũng không biết nói cái gì cho phải, chỉ vỗ phía sau lưng hắn. Lại qua một lát, thấy hắn cũng khóc mệt, chỉ thút thít không ngừng, dựa vào ở một bên, anh không nhịn được lại thở dài. Khoác cho hắn cái áo, anh xoay người đi lên sân thượng trên lầu.

Mấy ngày nay tất cả mọi người đều bận, ghế mây ngoài sân thượng không ai thu dọn, đã sớm bị nước mưa làm ướt nhẹp.

Lục Tiệm Hành cứ thế ngồi lên, bóng đêm như mực, xa xa là từng chuỗi ánh đèn yếu ớt, đã liên tục thắp sáng mấy ngày, là Lục Tiệm Viễn làm đèn dẫn đường.

Anh hơi nhắm mắt lại, nắm điện thoại di động trong tay, do dự hồi lâu. Những hạt mưa bụi nhỏ xuống, nước mưa phủ ướt mặt anh, đợi đến khi màn hình di động cũng bị ướt, Lục Tiệm Hành mới nhấn xuống một chuỗi dãy số.

Bên kia có người nghe, dường như thấy rất kinh ngạc với cú điện thoại muộn thế này, nhưng vẫn hỏi ngắn gọn như trước: “Lục tổng, đã có quyết định rồi?”

Lục Tiệm Hành hỏi: “Bên các anh giờ hiểu được bao nhiêu?”

“Tình huống trước mắt sao?” Đối phương nói, “Hình thức thương mại và lợi nhuận của Thiên Di cũng không tệ, có điều giờ các khoản thu ứng trước khá nhiều, nguồn tiền mặt có hạn, e là chống đỡ chưa được một năm nữa. Đối với chúng tôi mà nói, giờ tham gia chính là thời cơ vừa vặn. Nhưng mà đám người giám đốc Vương và Chúng Ngân tiếp xúc đã lâu… Giờ chúng tôi nhúng tay e rằng có chút khó khăn.”

Lục Tiệm Hành thấp giọng nói: “Con trai lớn của Ngô lão mới vừa thay đổi cố vấn vốn tài chính, các anh ra tay từ bên ấy, rút ra một khoản đưa thêm cho anh ta, cho anh ta ra mặt.”

“Được.”

“Phía tôi bên này chỉ mới bắt đầu, sau này tiếp tục ra sao còn xem cách thức của mọi người.” Lục Tiệm Hành suy nghĩ một chút, lại thở dài, “Tiệm Viễn học chuyên ngành kinh doanh, tuy rằng kinh nghiệm không nhiều, nhưng không thể xem thường.”

“Không thành vấn đề, ” bên kia lập tức nói, “Hạng mục này tôi trực tiếp phụ trách, bảo đảm nắm chắc.”

Hết chương 86.

——————-

Thật sự chẳng còn gì để nói với bà Lục và Lục Khả Manh nữa, nghĩa tử là nghĩa tận, đây còn là người chồng người cha của mình, còn chút tình cảm nào không vậy? Đoạn Tiệm Viễn chỉ tay ra cửa thấy vừa xót xa vừa thấy làm đúng lắm.

Cơ mà Lục tổng định làm gì vậy?? @@
Bình Luận (0)
Comment