Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Chương 26.2

Edit: chuotminhminh

BETA:Thơ Thơ

"Ngài Thẩm, vấn đề này tôi có thể trả lời anh ngay bây giờ. Tưởng Đình Kiệt là một nhân vật lớn tôi không nắm bắt được. Quan hệ của tôi và anh ta, là anh ta cho tôi bao nhiêu thì tôi chỉ có thể cố hết sức tranh thủ bấy nhiêu. Hôm nay tôi hẹn bàn chuyện hợp tác với Tưởng Đình Kiệt, khi có câu trả lời cụ thể tôi sẽ báo lại cho anh sau.”

"Được."

Thẩm lười biếng trao danh thiếp của mình và nói: "Tôi chờ điện thoại của cô."

Nghe vậy, Kỷ Ngôn Tâm giật mình, nhận lấy danh thiếp mà anh đưa, nụ cười trở nên có chút không thể tả được.

"Tôi đã biết."

Thẩm.

Tên của anh.

Kỷ Ngôn Tâm cúi đầu nhìn danh thiếp, thất thần vài giây. Lúc phản ứng lại cô gật đầu và mỉm cười.

"Ngài Thẩm, tôi đi ra ngoài trước."

"Ừ, được."

Thẩm cười như không cười gật đầu, nhìn bóng dáng của Kỷ Ngôn Tâm xoay người ra ngoài, trong ánh mắt của anh loé lên một tia sáng khác thường.

Giây tiếp theo, anh gọi điện thoại cho thư ký riêng.

"Ngài Thẩm, anh có chỉ thị gì không?"

"Điều tra lí lịch của Kỷ Ngôn Tâm, có thể có quan hệ yêu đương với Tưởng Đình Kiệt, tôi rất thích thú."

"Vâng, ngài Thẩm."

Sau khi ngắt điện thoại.

Thẩm chậm rãi bước trở về cửa sổ sát đất, ánh sáng lóe mắt chiết xạ ở trong con ngươi anh, lộ ra nụ cười hung ác nham hiểm gần như bị phân thành mảnh nhỏ. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

.......................

Bên kia.

Cơ thể Kỷ Ngôn Tâm căng chặt đi vào thang máy. Ngay khi cánh cửa thang máy đóng lại, toàn bộ cơ thể của cô xụi lơ dựa vào tường, nhịp thở và nhịp tim đang rối loạn. Tấm danh thiếp mà cô cầm trong tay tựa như nặng ngàn cân, thế giới của cô bị đảo loạn thật lâu cũng không có cách nào khôi phục.

Thật không nghĩ tới, người đàn ông mà cô nhớ nhung lại chính là ông chủ đứng sau màn, vậy mà cố tình ba năm qua đều không gặp được. Đây rốt cuộc là có duyên hay vô duyên đây?

Cái đáp án này, người đàn ông này, đều ảnh hưởng đến Kỷ Ngôn Tâm.

"Hừ, đừng nghĩ nữa, hôm nay còn phải đàm phán với Tưởng Đình Kiệt."

Từ từ?

Đàm phán với Tưởng Đình Kiệt ư?

"Xong đời, đến muộn rồi."

Bỗng dưng Kỷ Ngôn Tâm trợn tròn mắt, chạy ra khỏi thang máy, nhanh chóng lái xe như bay rời đi.

Nửa tiếng sau.

Khi Kỉ Ngôn Tâm đứng ở trước quầy lễ tân của tập đoàn Thịnh Thế, lúc hai mặt nhìn nhau với cô gái trước mặt, trong lòng của cô quả thật là tràn ngập hối hận. Giờ phút này, đã trễ hơn nửa tiếng so với cuộc hẹn lúc mười giờ cùng với Tưởng Đình Kiệt. Mà lúc cô thở hổn hển chạy tới nói có cuộc hẹn, nhân viên lễ tân gọi điện thoại xác nhận với Boss Tưởng. Kết quả là cô không có cuộc hẹn trước nào.

Sau đó, Kỷ Ngôn Tâm buồn bã đứng ở giữa đại sảnh, bổ não về những hậu quả nghiêm trọng mà Boss Tưởng tức giận vì cô đến trễ.

Có khả năng sự khoe khoang hôm nay của cô sẽ trở thành một cú vả mặt.

"Mình thật là tìm đường chết mà..."

Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn ngây ngốc.

Lúc này, nhân viên ở quầy lễ tân phỏng chừng nhìn cô, hỏi thật cẩn thận: "Cô Kỷ, Tổng giám đốc Tưởng đang họp, cô chờ ở đây hay là đi về trước?”

Cứ như vậy trở về sao?

Kia chẳng phải là trực tiếp xong đời rồi sao?

"Tôi chờ ở chỗ này."

Cuối cùng Kỳ Ngôn Tâm quyết định vuốt mông Tổng giám đốc Tưởng với thái độ nghiêm túc, đứng đắn.

Từng giây từng phút trôi qua.

Ở khu vực sofa nghỉ ngơi, ánh mắt Kỷ Ngôn Tâm trước sau nhìn chằm chằm về hướng thang máy vip, cho đến khi bóng dáng cao lớn của Tưởng Đình Kiệt trong bộ đồ tây màu đen xuất hiện trong tầm mắt của cô. Cô gần như không suy nghĩ gì chạy thẳng đến chỗ anh. Cô cũng không biết vẻ mặt và hành động của mình vào giờ phút này có bao nhiêu ân cần lấy lòng. Nhưng khi bước chân của cô dừng ở trước mặt của Tưởng Đình Kiệt, khi ánh mắt của cô nhìn anh, nụ cười quả thực giống như một bông hoa rực rỡ lóe mắt, giọng nói của cô càng có vẻ nũng nịu.

"Ngài Tưởng..."

"Sao?"

Tưởng Đình Kiệt không ngờ rằng Kỷ Ngôn Lâm sẽ chạy về phía anh như vậy, đặc biệt là vẻ mặt và hành động lấy lòng anh. Vì thế anh dừng bước chân lại, cười như không cười nhướn mày nhìn cô.

Cùng lúc đó, giám đốc bộ phận đứng ở bên cạnh Tưởng Đình Kiệt nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Kỷ Ngôn Tâm, nhanh chóng liên tưởng đến mối quan hệ thân mật nào đó theo bản năng. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

Trong phút chốc, giám đốc bộ phận thức thời chủ động chào tạm biệt Tổng giám đốc Tưởng rời đi.

Tưởng Đình Kiệt không có vạch trần ánh mắt ái muội của bọn họ. Anh nheo mắt lại, liếc nhìn dáng vẻ cười tủm tỉm Kỷ Ngôn Tâm, lạnh giọng nói: "Cô Kỷ, thời gian này, tôi không có hẹn với cô."

Giống như trong suy nghĩ.

Thực sự tức giận.

Nghe vậy, ngay lập tức Kỷ Ngôn Tâm dùng gương mặt tươi cười nói: "Ngài Tưởng, tôi không muốn giải thích lý do tôi đến muộn, nhưng ngài có thể cho tôi thêm một cơ hội nữa không? Tôi đã đợi ngài ở đây rất lâu rồi…”

"Chờ tôi sao? Tôi có nên cảm ơn cô không?"

Dường như thái độ của họ Tưởng nào đó đang che dấu sự tức giận.

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm vội lắc đầu giải thích: “Không phải, không phải, tôi nên đợi anh. Thời gian này có phải anh đi nhà ăn ăn cơm không? Không biết anh có dư thời gian để bàn chuyện hợp tác với tôi không?“

"Thái độ ngoan như thế, biết sai rồi sao?"

Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt siết chặt cầm của Kỷ Ngôn Lâm, chậm rãi đến gần. Con ngươi sâu tối đang nhìn thẳng vào đôi mắt đang cười của cô.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm không dám làm trái ý anh.

"Như vậy, ngài Tưởng có hài lòng với thái độ xin lỗi của tôi không?”

"Không hài lòng!"

"??"

Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn không thể tiếp nhận được câu trả lời này của Tưởng Đình Kiệt.

Trong lúc nhất thời, cô ngơ ngẩn.

Tuy nhiên, Tưởng Đình Kiệt buông ngón tay ra, đi về phía trước đồng thời nói: “Bây giờ là thời gian tôi ăn cơm trưa nên tương đối nhàn.”

Những lời này chính là ngụ ý.

Sau đó, lập tức Kỷ Ngôn Tâm chân chó đuổi lên trước, cười tủm tỉm nói: "Ngài Tưởng, có thể cùng ngài ăn cơm là vinh hạnh của tôi."

Trong góc độ tầm mắt của cô, cô không nhìn thấy khoé miệng nhếch lên không thể thấy của Tưởng Đình Kiệt. Lúc cô đi bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, cô nhìn thấy tầm mắt xung quanh vọng lại, đều là do thân phận của Tưởng Đình Kiệt.
Bình Luận (0)
Comment