Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Chương 28.2

Editor: chuotminhminh

Beta: Thơ Thơ

Anh ta là ông chủ.

Nhịn xuống.

Đừng động thủ.

Lập tức Kỷ Ngôn Tâm tức giận đi theo Tưởng Đình Kiệt. Dọc theo đường đi, cô nhìn thấy một đám người với gương mặt quen thuộc ở xung quanh, dường như cô đã nhìn thấy qua trên bản tin, còn không đợi cô nhớ tên của họ thì đã vội quay mặt đi. Nhưng có một điều cô không bỏ lỡ là sau khi những người này nhìn thấy Tưởng Đình Kiệt đều sẽ lễ phép chào hỏi, nhưng mà Tưởng Đình Kiệt chỉ lạnh nhạt gật đầu, đôi chân cũng không ngừng lại vẫn đi thẳng đến phòng ăn riêng của mình.

Sau khi đi một đoạn đường vòng thì dừng lại trước cửa phòng ăn VIP

“Ngài Tưởng.”

Người phục vụ đứng ở trước cửa phòng cung kính mở cửa.

Bỗng chốc Tưởng Đình Kiệt bước vào, Kỷ Ngôn Tâm đi theo phía sau. Mấy lần cô cố gắng kiềm nén suy nghĩ muốn dùng điện thoại chụp lén mấy bức ảnh làm chương trình.

“Anh đến trễ.”

Một giọng nói dễ nghe có chút lưu manh truyền tới.

Nghe vậy, Tưởng Đình Kiệt cũng không để ý tới anh ta, mà trực tiếp kéo Kỷ Ngôn Tâm đến trước mặt.

“Có cần tôi giới thiệu không?”

“Bạch Ý Ca!”

Kỷ Ngôn Tâm không thể tin trừng lớn mắt. Ở trong tầm mắt của cô, một thanh niên đội mũ lưỡi trai đang lười biếng ngồi một mình trên chiếc ghế sô pha kiểu Âu thật lớn chơi game. Ngay cả đầu anh ta cũng không ngẩng lên, cả người đều lộ ra khí chất lười biếng không thể miêu tả, tuy rằng mũ đã che khuất chân mày của anh ta, nhưng lại không che được cánh mũi cao thẳng, đôi môi mỏng và cả cái cằm cong đẹp của anh ta.

Là anh ta, là anh ta, chính là anh ta. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

Là tiểu thịt tươi khiến hàng ngàn hàng vạn cô gái điên cuồng si mê, Bạch Ý Ca.

Một ván game kết thúc.

Bạch Ý Ca ném điện thoại lên ghế sô pha, đứng dậy đi đến trước mặt Kỷ Ngôn Tâm. Anh khẽ ngẩng đầu lên, đồng thời mái tóc lộn xộn màu đỏ và đôi mắt đào hoa khiến người yêu thích xem kỹ gương mặt rõ ràng đang hoa si của Kỷ Ngôn Tâm. Sau đó, hiển nhiên là anh không hài lòng nhìn về phía Tưởng Đình Kiệt hỏi: “Không phải anh nói là ăn cơm với em sao? Mang cô gái này đến đây để làm gì? Là của anh hay dùng để tặng cho em?”

“???”

Những lời nói này nháy mắt làm cho ảo tưởng tốt đẹp của Kỷ Ngôn Tâm hoàn toàn vỡ nát rồi.

Không thể tưởng tượng được, Bạch Ý Ca là loại người như thế này.

Ngay lúc này, Tưởng Đình Kiệt đã ngồi xuống trước bàn ăn. Anh bưng ly rượu vang đỏ lên uống một ngụm, liếc nhìn biểu cảm thay đổi liên tục trên gương mặt của Kỷ Ngôn Tâm, cười như không cười giải thích: “Tiểu Bạch, cô ấy làm chương trình trực tiếp về tin nóng ngôi sao. Cậu ở trước mặt cô ấy tốt nhất nên thu lại mặt thật của chính mình, cẩn thận cô ấy tung tin xấu của cậu.”

“Mẹ nó!”

Bạch Ý Ca hiển nhiên ngẩn người. Giây tiếp theo, anh tháo mũ xuống lắc lắc mái tóc ngắn của mình, mỉm cười lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ mê người, chớp chớp mắt phóng điện về phía Kỷ Ngôn Tâm.

“Lần đầu gặp mặt, tôi là Bạch Ý Ca.”

“Xin chào, tôi là Kỷ Ngôn Tâm.”

Trong khi nói chuyện, tầm mắt của cô không khống chế được chạy dọc theo áo sơ mi của Bạch Ý Ca nhìn xuống cơ ngực lộ ra ngoài. Cô mím môi, không nhịn được hỏi:

“Xin hỏi, anh có mấy khối cơ bụng vậy?”

Giờ phút này, trong đầu cô đang tưởng tượng về hình ảnh Bạch Ý Ca cởi quần áo trên chương trình phát sóng Trực tiếp.

“Cô muốn làm chuyện xấu gì với tôi hả?”

Nghe vậy, Bạch Ý Ca quyết đoán lui về phía sau, né tránh phạm vi tầm mắt của Kỷ Ngôn Tâm. đọc nhanh nhất ở trang dembuon chấm vn

Đồng thời, anh ta cũng vội vàng thối lui đến bên cạnh Tưởng Đình Kiệt, đoạt lấy ly rượu của anh, nhíu mày hỏi: “Anh đây là muốn bán tôi đi sao?”

“Yên tâm, cô ấy mua không nổi.”

“…”

Lời giải thích của Tưởng Đình Kiệt luôn làm người khác khó chịu như vậy.

Lúc này, Kỷ Ngôn Tâm tiến lại gần ngoài mặt thì cười nhưng trong lòng lại không có ý cười, sâu kín bổ sung thêm: “Tuy rằng tôi không mua nổi, nhưng mà ngài Tưởng thật sự muốn bán anh đi, cho nên anh có muốn tham gia chương trình phát sóng Trực tiếp của tôi để công bố tin tức ngài Tưởng bội tình bạc nghĩa với anh không?”

“Người phụ nữ này không sợ ngài Tưởng sẽ diệt khẩu cô sao?”

“Ồ, tôi còn giá trị lợi dụng nên không cần sợ, nhưng mà anh thì bị bán đi rồi!”

“Buồn cười, chẳng lẽ giá trị bản thân của cô sẽ cao hơn tôi sao?”

“Là anh hiểu lầm rồi. Bởi vì anh rất đáng giá, cho nên ngài Tưởng mới bán anh đi, ngược lại tôi không đáng giá nên an toàn.”

“Tôi nghĩ có thể cô còn chưa biết, quan hệ giữa tôi và ngài Tưởng, anh ấy tuyệt đối sẽ không nỡ bán tôi đi.”

“Những lời vừa rồi, anh có thể nói lại lần nữa không?”

Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không hề báo trước rút điện thoại di động ra hiển nhiên là muốn thu âm lại.

Vì thế, Bạch Ý Ca trợn mắt nhìn cô, không muốn đáp lại.

“Tin xấu về tôi rất đáng giá, không thể dễ dàng bị cô nắm giữ chứng cớ yêu sách như vậy.”

“Không quan trọng, không có chứng cứ thì tôi có thể bịa ra.”

“Đồ truyền thông không có lương tâm.”

“Chỉ cần hai ba việc không thể nói ra của anh và ngài Tưởng, tôi nghĩ rằng tiêu đề này cũng đủ đưa tài khoản V lớn của tôi lên trên bảng hot search rồi.”

Kỷ Ngôn Tâm nở nụ cười trộm.

Nghe vậy, Bạch Ý Ca nheo mắt lại, uy hiếp nói: “Cô dám viết thử xem?”

“Anh cứ chờ mà xem!”

“Mẹ nó, ai sợ cô chứ!”

Kỷ Ngôn Tâm và Bạch Ý Ca quả thực là một lời không hợp thì đấu võ mồm.

Nhưng mà, nhân vật quan trọng trong sự kiện này là Tưởng Đình Kiệt thì vẫn đang ưu nhã uống rượu, hoàn toàn không để ý đến mình và trận chiến này có liên quan.

Lúc này, đột nhiên Bạch Ý Ca bước tới gần, dùng sức nói ầm ĩ: “Ngài Tưởng, anh nhặt cô gái này từ đâu vậy? Tại sao lại không biết nghe lời chút nào?”

“Cô ấy là tự mình đưa tới cửa.”

Câu trả lời của Tưởng Đình Kiệt lộ ra đầy ẩn ý.

Ngay lập tức, Kỷ Ngôn Tâm lạnh mặt, ngoài cười nhưng trong lòng không cười nói: “Ngài Tưởng, hôm nay không phải ngài nói chuyện hợp tác với tôi sao?
Bình Luận (0)
Comment