Editor: Sinlly Linh
Beta: Thơ Thơ
Làm Kỷ Ngôn Tâm xấu hổ hơn chính là, từ sau khi cô gặp được Tưởng Đình Kiệt, trong nhà cô liền xuất hiện thuốc tránh thai. Loại thay đổi này đối với cô mà nói cũng không phải chuyện đáng cao hứng.
"Cô không có nghe điện thoại của tôi, tôi còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện."
"À, tôi không có việc gì."
"Nếu cô ở nhà thì nghỉ ngơi cho tốt đi. Buổi sáng ngày mai đến công ty trước 9 giờ. Ngài Tưởng sẽ sắp xếp xe đưa chúng ta đi trung tâm thương mại."
"Ngài Tưởng sao?"
"Đúng vậy, ngày mai anh ấy sẽ đi cùng."
"..."
Nhắc tới tên Tưởng Đình Kiệt, ký ức cô hiện lên chính là cặp mắt đen nhánh kia, có khi nguy hiểm, có khi mỉm cười, có khi biến thái, có khi sắc - tình.
Bỗng chốc, Kỷ Ngôn Tâm vội vàng lắc đầu để thoát khỏi hình ảnh về anh.
Có quan hệ với Tưởng Đình Kiệt, cuối cùng đều sẽ là quan hệ trên giường.
Cô không thể tiếp tục suy nghĩ.
"Haizz."
Sau một lúc lâu.
Thật lâu sau cô mới trả lời Bạch Ý Ca.
Sau đó, cuộc trò chuyện kết thúc.
Kỷ Ngôn Tâm ném di động xuống rồi bò lên giường. Sau khi uống thuốc tránh thai, cô ôm máy tính ngồi ở trên sô pha, mở folder ra, quyết định ghi chép lại những manh mối tin đồn về Lâm Ngữ Hi mà cô moi được trong ba ngày vừa qua. Tuy rằng hôm nay cô đã cảm nhận rành mạch rằng Tưởng Đình Kiệt cấm tin tức mặt trái về Lâm Ngữ Hi. Quả thật là trong lòng cô còn có chút sợ hãi. Nếu bị Tưởng Đình Kiệt phát hiện, cô sẽ xong đời.
Nhưng mà, cô đồng ý từ bỏ moi tin tức Lâm Ngữ Hi, nhưng không có đồng ý không moi tin tức về Tưởng Đình Kiệt.
Rốt cuộc cô chỉ muốn biết Lâm Ngữ Hi và Tưởng Đình Kiệt có phải có quan hệ thân mật hay không. Đến nỗi tin tức mặt trái khác của Lâm Ngữ Hi, cô cũng không cảm thấy hứng thú.
Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm cứ đơn giản qua loa quyết định như vậy.
* * *
Ngày hôm sau.
Còn mười phút nữa là chín giờ.
Lúc Kỷ Ngôn Tâm vừa xuống xe taxi, đã nhận được điện thoại liên hoàn đoạt mệnh của Bạch Ý Ca.
"Cô đang ở đâu?"
"Tôi ở sau lưng của anh."
Phút chốc, Bạch Ý Ca đang ngồi ở bên đường lớn nghỉ ngơi xoay người, nhìn bước chân chầm chậm của Kỷ Ngôn Tâm, bất mãn nhíu mày, hỏi: "Cô vậy mà để tôi chờ cô sao?"
"Tôi không có đến trễ mà!"
"Vậy cô không thể đến sớm hơn một chút sao?"
"Anh Bạch, tôi đã cố gắng dậy sớm rồi."
Bộ dáng Kỷ Ngôn Tâm đúng thật là chưa tỉnh ngủ. Trên thực tế, cô vẫn còn mơ màng. Tối hôm qua vẫn luôn nằm mơ, tất cả trong mộng đều là Tưởng Đình Kiệt trừng phạt cô.
Lúc này, Bạch Ý Ca không hề báo trước cúi người tiến đến trước mặt cô, duỗi tay chọc chọc cái trán của cô, lại lần nữa bất mãn nhíu mày hỏi: "Cô đang để mặt mộc sao? Cô đối với tôi càng ngày càng qua loa cho có lệ đúng không? Trang điểm mà cô cũng lười đến vậy sao? Mấy ngày qua cô đều không gội đầu đúng không?"
Trong lúc nói, ánh mắt Bạch Ý Ca dừng ở trên mặt cô xem kỹ tường tận.
Lần gặp đầu tiên, anh cảm thấy Kỷ Ngôn Tâm không được đẹp lắm. Nhưng hiện giờ nhìn cô, không biết là nhìn thuận mắt, hay là nhìn ra được nét đẹp của cô, mà anh thừa nhận Kỷ Ngôn Tâm quả thật là lớn lên rất đẹp, đặc biệt là khi để mặt mộc, đơn giản, thanh thuần, cùng vẻ bên ngoài hoàn toàn không giống nhau.
"Tôi không trang điểm làm anh thực mất mặt sao?"
"Đúng vậy, làm mất mặt tôi."
"Vậy thì quá tốt, tôi thích ai đó mất mặt ở khắp nơi!"
Kỷ Ngôn Tâm cười hì hì đáp lại.
Nhưng mà, khi Bạch Ý Ca muốn động thủ siết cô, bên thang máy truyền đến một hồi tiếng nói hỗn loạn.
"Ngài Tưởng, buổi sáng tốt lành."
Nghe được nhân viên xung quanh chào hỏi, biết ngay là Boss Tưởng xuất hiện.
Lúc này, Bạch Ý Ca không cần suy nghĩ bỏ lại Kỷ Ngôn Tâm, xoay người đi về phía Tưởng Đình Kiệt. Trước mặt anh, Bạch Ý Ca rõ ràng bớt phóng túng rất nhiều.
"Lâm Ngữ Hi còn chưa tới sao?"
"Địch Nhất sẽ đến nhà đón cô ấy rồi xuất phát."
"Thật hâm mộ đãi ngộ của anh."
"Bây giờ cậu ngồi xe tôi rất miễn cưỡng sao?"
Giờ phút này, Tưởng Đình Kiệt và Bạch Ý Ca nói chuyện cũng không có để nhân viên xung quanh nghe được. Nhưng mà đứng ở chỗ này Kỷ Ngôn Tâm nghe được rất rõ.
Khi cô ý thức được sẽ đối diện với Tưởng Đình Kiệt, cô đã cúi đầu, lảng tránh tầm mắt.
Nhưng mà, cô nghe được đối thoại như thế, khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ cẩn thận.
Tưởng Đình Kiệt nói Địch Nhất đi đón Lâm Ngữ Hi, những lời này có lượng thông tin lớn lạ thường.
Đầu tiên, Tưởng Đình Kiệt và Địch Nhất đều biết chỗ ở của Lâm Ngữ Hi. Thậm chí là biết rất rõ. Hơn nữa sắp xếp Địch Nhất tự mình đi đón, cho thấy Tưởng Đình Kiệt quả thật là rất coi trọng Lâm Ngữ Hi. Mặc kệ là công hay tư, anh đối với cô ấy đều bảo vệ chu đáo. Càng quan trọng hơn là, buổi tối hôm đó cô ngửi được mùi nước hoa của Lâm Ngữ Hi trên quần áo Tưởng Đình Kiệt. Trực giác của phụ nữ cho cô biết, trong lúc đó hai người bọn họ nhất định là có quan hệ thân mật.
Kỷ Ngôn Tâm đang cúi thấp đầu suy nghĩ.
Giờ phút này, cô không chú ý tới bước chân Tưởng Đình Kiệt và Bạch Ý Ca đang đi về phía cô. Giây tiếp theo, Bạch Ý Ca không hề báo trước xách cổ áo sau lưng cô lên.
"Cô có thể chuyên tâm chút hay không hả?"
"Hả?"
Ngay lúc này, Kỷ Ngôn Tâm không đề phòng bị Bạch Ý Ca xách đi giống như đang cầm một con gà con trong tay. Ngước mắt, ánh mắt cô lại không thể tránh nhìn Tưởng Đình Kiệt ở đối diện. Nhưng mà khi cô nhìn Tưởng Đình Kiệt, cô không thể phân biệt được anh đang vui hay buồn. Chỉ có thể nhìn thấy rõ ràng chính là bộ dáng hoảng loạn của bản thân.
"Anh nói cái gì?"
Tầm mắt cô vội vàng nhìn về phía Bạch Ý Ca.
Trong phút chốc, Bạch Ý Ca nhíu mày nói với Tưởng Đình Kiệt: "Anh nói xem, có nên trực tiếp đuổi cô ấy cho khỏe hay không?"