Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Chương 41

Editor: Cà Rốt

Beta: Thơ Thơ

Lúc Tưởng Đình Kiệt xuống xe, anh vòng đến vị trí phía sau mở cửa xe, tùy ý cúi người lấy đồ từ trong xe ra.

Chỉ là Kỷ Ngôn Tâm ngồi ở chỗ này cũng không thể nào nghĩ đến Tưởng Đình Kiệt sẽ đột nhiên xuất hiện như vậy. Điều quan trọng là Tưởng Đình Kiệt vốn không nghĩ đến lấy đồ. Động tác cúi người của anh đang tới gần cô, bao phủ thân thể cô bởi tầm mắt chuyên chú của anh.

Trong nháy mắt, bỗng nhiên cả người Kỷ Ngôn Tâm cứng đờ, mắt mở lớn.

Tưởng Đình Kiệt muốn làm gì?

Ở trong xe!

Hơn nữa Bạch Ý Ca còn đang ở trong xe!

Bỗng Tưởng Đình Kiệt cúi người cố ý cản trở tầm mắt của Bạch Ý Ca. Lúc thân thể anh tựa như dán vào ngực của Kỷ Ngôn Tâm, anh nhìn cô. Đôi mắt u ám thâm thúy mang theo ý sâu xa.

Giây tiếp theo, không hề báo động trước anh duỗi tay túm chặt cổ áo Kỷ Ngôn Tâm, kéo áo cô xuống vị trí trước ngực. Hành động chớp nhoáng khiến Kỷ Ngôn Tâm hoảng hốt, ánh mắt của anh dừng lại trên da thịt cô như đang tìm kiếm dấu hôn mà anh đã lưu lại ngày hôm qua.

Ngoại trừ dấu hôn, da thịt trắng nõn mịn màng trước ngực cô đều xuất hiện trong mắt anh.

Kỷ Ngôn Tâm không tin nổi nhìn anh, bởi vì còn đang ở trong xe nên động tác giãy giụa của cô đều rất hạn chế.

"Tên biến thái!"

Cô tức giận dùng khẩu hình mắng anh.

Nhưng Tưởng Đình Kiệt giống như đang thưởng thức bộ dáng hoảng loạn của cô, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí dấu hôn như đang nhắc nhở cô.

Ngay lúc này, quả thật tim Kỷ Ngôn Tâm đập nhanh đến mất khống chế. Đối mặt với sự đùa giỡn của Tưởng Đình Kiệt, phản ứng theo bản năng của cô là lén liếc mắt Bạch Ý Ca một cái, sợ anh ta nhìn thấy tình huống xấu hổ khi bị Tưởng Đình Kiệt bao vây. Quan trọng hơn là sau khi làm cô cảm thấy xấu hổ thì Tưởng Đình Kiệt không thèm để ý đến hoàn cảnh xung quanh chút nào. Anh vuốt ve dấu hôn trên người cô giống như đang hưởng thụ chiến lợi phẩm, tạo cho Kỷ Ngôn Tâm ảo giác bị chiếm đoạt lần thứ hai.

Mỗi một phút một giây đều dày vò cô.

"Ngài Tưởng, ngài tìm gì vậy? Có cần tôi giúp ngài không?"

Rốt cuộc Kỷ Ngôn Tâm không thể nhịn được nữa mà bắt đầu phản kháng.

Phút chốc Tưởng Đình Kiệt lười biếng thu hồi bàn tay to tùy ý đặt trên ngực cô, giọng nói khàn khàn: "Không cần, tôi đã tìm được rồi."

Thứ mà anh ta tìm được chính là cười trên cảm xúc của cô sao?

Nhưng bây giờ Kỷ Ngôn Tâm ngoại trừ cắn răng cười giận thì còn có thể làm được gì?

"Ngài đi thong thả, không tiễn."

Kỷ Ngôn Tâm nhìn Tưởng Đình Kiệt rời đi quả thật cảm thấy rất hài lòng.

Nhưng sau khi Tưởng Đình Kiệt đóng cửa xe thì thân thể căng chặt của Kỷ Ngôn Tâm liền buông lỏng xuống. Lúc cô ngước mắt nhìn về phía Bạch Ý Ca mới phát hiện anh ta hoàn toàn không chú ý đến chuyện đã xảy ra ở phía sau trong suốt cuộc hành trình. Phản ứng của anh ta rõ ràng là có vấn đề.

"Anh Bạch, chúng ta không cần theo ngài Tưởng xuống xe sao?"

"Ngài Tưởng với Lâm Ngữ Hi cắt băng ở cửa công ty. Tôi là người phát ngôn của nhãn hiệu chỉ tham gia hoạt động trong trung tâm thương mại nên không giống nhau."

"Vậy chúng ta chờ ở trong xe sao?"

"Ừ, nhóm bảo vệ không thể bảo đảm sự an toàn cho nhiều người như thế. Đợi lát nữa sau khi ngài Tưởng và Lâm Ngữ Hi xuất hiện sẽ làm nơi này náo động."

"Nếu anh xuất hiện mà nói thì khẳng định lượng fans có mặt tại đây cũng sẽ mất khống chế, tất cả đều do anh quá nổi tiếng."

"Tôi cũng không muốn điều này xảy ra."

Trong giọng nói Bạch Ý Ca cất giấu sự chua xót tự giễu.

Kỷ Ngôn Tâm nghe vậy thì nghi ngờ nhíu mày, nhịn không được thò đầu qua nhìn bộ dáng vốn bình tĩnh nay đã có chút khác thường của anh ta, hỏi: "Anh không cao hứng phải không? Vì sao? Không phải khi anh nhìn thấy nhiều fans nhiệt tình như vậy thì sẽ khoe với tôi độ nổi tiếng của bản thân sao?"

"Đây là điều đáng để khoe ra sao?"

"Thì có người rất hâm mộ anh nha."

"Người này là cô sao?"

Bạch Ý Ca chỉ trêu chọc mà hỏi lại cô.

Nhưng đột nhiên ý cười trên mặt Kỷ Ngôn Tâm trầm xuống, gật đầu nói: "Ừ, tôi rất hâm mộ anh. Hâm mộ sự nổi tiếng và fans của anh đều không phải là dùng tiền mà có."

Nghe câu nói đó, Bạch Ý Ca không khỏi xoay người nhìn Kỷ Ngôn Tâm bằng ánh mắt thâm trầm.

Nhưng tầm mắt Kỷ Ngôn Tâm lại nhìn ngoài cửa xe như đang suy tư nghĩ đến chuyện gì, nụ cười trên môi mang nét nặng nề có chút miễn cường nói: "Tôi là một nữ biên tập chương trình trên mạng nỗ lực làm phát sóng trực tiếp, nỗ lực lấy lòng người khác trên Weibo chính là muốn nổi tiếng và có nhiều fans. Cho nên tôi thật sự hâm mộ đại minh tinh nổi tiếng, thân phận và địa vị của các anh là điều xa xỉ mà chúng tôi muốn mà không được. Mặc kệ các anh đi đến đâu thì cũng sẽ có người hâm mộ chân chính đi theo, không giống như tôi khi rời khỏi phòng phát sóng chỉ là một người bình thường không có ai nhận ra. Lần kia có một người đàn ông nhận ra tôi, anh ta cảm thấy thân phận nữ biên tập chương trình trên mạng của tôi hẳn là sẽ chủ động tự nguyện được bao dưỡng. Cho nên kết quả là người đàn ông nhận ra tôi chỉ vì háo sắc, còn những người không nhận ra tôi chính là thật sự không quen biết tôi - một nữ biên tập chương trình nổi tiếng trên mạng thật thảm hại mà."

Lúc nói xong câu này, giọng nói Kỷ Ngôn Tâm thật bình thường, chỉ có biểu tình cười rộ lên mang vẻ miễn cưỡng.

Bỗng Bạch Ý Ca nhíu mày nhìn cô hỏi: "Vì sao cô không cho ngài Tưởng mang cô đi ký hợp đồng với Thịnh Thế? Với vẻ ngoài của cô tuyệt đối có thể hạ gục các minh tinh nhỏ trong nháy mắt. Kỹ thuật diễn xuất có thể học tập cùng lúc với việc marketing, điều đó cũng không quan trọng. Cô không cần phải chen chúc trong giới biên tập chương trình trên mạng. Nếu là cô thì tôi không ngại phối hợp thiết lập tin đồn yêu đương với cô."
Bình Luận (0)
Comment