Ngài Tổng Giám Đốc, Buổi Tối Gặp!

Chương 50

Editor: Nhim269

Beta: Thơ Thơ

Chuyển tầm mắt qua, Tưởng Đình Kiệt đối với Địch Nhất hoàn toàn không có thái độ ôn nhu như khi nói chuyện với Kỷ Ngôn Tâm, lạnh lùng nói:

"Địch Nhất, xử lí bọn họ xong thì mang một bộ quần áo đến văn phòng."

"Đã biết, ngài Tưởng."

Địch Nhất lạnh nhạt gật đầu.

Lúc này Tưởng Đình Kiệt đã trực tiếp ôm ngang, bế thân thể đang phát run của Kỷ Ngôn Tâm lên, rời khỏi WC nữ.

Kỷ Ngôn Tâm thuận thế choàng tay ôm lấy cổ anh. Khi cô ngước mắt nhìn anh, cô cảm giác được trái tim mình hình như mất khống chế. Đó là vì Tưởng Đình Kiệt xuất hiện cứu cô sao? Sự thật chứng minh cô không có cách nào ngăn được sự rung động của mình đối với anh, đặc biệt khi nằm trong ngực anh thì tất cả dường như đều mất đi kiểm soát.

Tưởng Đình Kiệt ôm cô bước vào thang máy, cả người cô ướt sũng đã làm ướt nhẹp áo sơ mi của anh.

Giờ phút này, Kỷ Ngôn Tâm thẹn thùng cúi đầu thật thấp. Tầm mắt không khỏi nhìn thấy quần áo ẩm ướt dính chặt vào cơ thể lộ ra dáng người vạm vỡ của anh, môi mím nhẹ che giấu nụ cười. Vì sao sau khi cô được anh cứu lại cứ suy nghĩ lung tung rối loạn như vậy? Có phải đã sai ở đâu rồi không? Chẳng lẽ bởi vì bây giờ anh đang ôm cô sao? Cô không thể kiểm soát nổi trái tim đang đập nhanh của mình, càng cảm thấy hơi thở mạnh mẽ của anh cô càng mất khống chế. Cô muốn trốn đi, rúc sâu vào lòng anh, kết quả lại càng nghiêm trọng.

Chỉ trong chớp mắt, Kỷ Ngôn Tâm đã có đủ loại phản ứng rõ ràng khác nhau.

Tưởng Đình Kiệt nhíu mày nhìn cô: "Miệng vết thương rất đau à?"

"Miệng vết thương.."

Kỷ Ngôn Tâm bỗng nhớ ra chuyện mình bị thương. Trong lúc nhất thời do tâm trạng xao động mà cô quên đi mất vết thương trên cánh tay. Tưởng Đình Kiệt vừa nhắc nhở, cô liền bày ra vẻ mặt khó chịu, vô cùng đáng thương nói: "Đau quá, có để lại sẹo không? May là tôi bảo vệ tốt khuôn mặt nếu không thật sự bị hủy dung rồi."

"Miệng vết thương không sâu, xử lí một chút sẽ không có vấn đề gì, không để lại sẹo đâu."

Tưởng Đình Kiệt ôn nhu nói.

Cùng lúc đó, anh bước nhanh vào văn phòng, ngừng lại vị trí bên phải, hất cằm ý bảo cô nhập mật mã trên tường.

"1017"

"Đây là ngày sinh của anh à?"

Kỷ Ngôn Tâm vừa xoay người nhập mật mã vừa hỏi.

Nhưng Tưởng Đình Kiệt lại làm như không nghe thấy, ngẩn người một lúc mới lắc đầu phủ nhận.

Cô cũng không hỏi tiếp. Tình huống hiện tại của cô cũng không thích hợp để quan tâm đến những chuyện không quan trọng khác.

Mật mã mở ra, mở cửa phòng nghỉ trong văn phòng.

Phòng nghỉ ở phía sau bức tường, hóa ra được bố trí như một phòng khách sạn xa hoa, có giường, có phòng tắm, có sô pha.

Tưởng Đình Kiệt ôm cô đi về phía phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô xuống bồn tắm rồi ngồi xuống bên cạnh cởi quần áo cho cô.

"Anh muốn giúp tôi tắm rửa hả?"

Kỷ Ngôn Tâm kinh ngạc trợn to mắt.

Từ từ.

Ôm cô đi lên lại còn giúp cô tắm rửa, những hành động này không phải quá thân mật rồi chứ?

Nghe vậy, Tưởng Đình Kiệt nhẹ nhướng mày, cười như không cười hỏi: "Cô ngại ngùng sao? Vết thương trên cánh tay không thể bị dính nước, cả người đều bị ướt cần phải tắm rửa. Cho nên tôi giúp cô tắm rửa là cách giải quyết tốt nhất. Cô không có lí do gì để từ chối cả, ngoan ngoãn nghe lời, nhé?"

"Cảm thấy rất xấu hổ.."

Kỷ Nghôn Tâm theo bản năng đưa tay che ngực.

Đối với hành động này của cô, Tưởng Đình Kiệt nhíu mày nói: "Thân thể của cô tôi đã nhìn thấy nhiều lần, hơn nữa bây giờ tôi đang giúp cô tắm rửa chứ không phải lên giường. Cô cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ."

"Anh nhìn thấy thân thể của tôi cũng không phải do tôi tự nguyện, nhưng anh giúp tôi tắm rửa giống như chúng ta quá thân mật."

"Phải không? Chúng ta không thích hợp thân mật hơn sao?"

Tưởng Đình Kiệt không hề báo trước tiến sát đến trước mặt cô, hơi thở mạnh mẽ nam tính quấn lấy hơi thở cô, giống như tín hiệu báo trước sự xâm lược.

Vì thế, Kỷ Ngôn Tâm chớp mắt, khuôn mặt phiếm hồng nhìn anh, nói: "Thật ra trên người tôi cũng hơi đau, không thể tắm rửa.."

"Trên người đau hả?"

"Đúng vậy, đầu tiên bị giội nước lạnh rồi lại giội nước nóng, tôi cảm thấy mình bị nấu chín.."

"Cởi quần áo ra để tôi xem."

"?"

Nói nửa ngày vẫn muốn cô cởi quần áo sao?

Lúc này Kỷ Ngôn Tâm đã không còn cách nào để cản lại việc anh muốn cởi quần áo của cô. Cô cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn quần áo của mình bị anh cởi sạch.

"Anh muốn cởi hết sao?"

Một món cũng không để lại cho cô.

Kỷ Ngôn Tâm cúi đầu, trong tầm mắt của cô chính là cơ thể mình hoàn toàn không có gì che đậy.

Bất chợt, Tưởng Đình Kiệt ghé sát vào tai cô, giọng khàn khàn nói: "Tôi cố ý cởi sạch cô đấy."

"!"

Cố ý?

Kỷ Ngôn Tâm kinh ngạc trợn to mắt, lập tức giơ tay co chân che những vị trí quan trọng.

Kết quả, Tưởng Đình Kiệt lại trực tiếp cầm cổ tay cô mạnh mẽ ngăn cản, nói: "Đừng có nhúc nhích, để tôi kiểm tra da của cô."

Vừa nói ngón tay anh vừa khẽ vuốt làn da cô. Động tác này cũng không phải đang xâm lược mà đang cẩn thận kiểm tra xem trên cơ thể cô có bị phỏng hay không. Tuy rằng làn da của cô có chút phiếm hồng nhưng cũng không đến mức bị thương.

"Không bị phỏng, tôi dùng nước ấm tắm cho cô nếu không cô sẽ bị cảm."

"Được.."

Trong mắt Tưởng Đình Kiệt tràn ngập ám chỉ "không thể cự tuyệt".

Cho nên cô chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.

Tưởng Đình Kiệt cầm vòi hoa sen kiểm tra nước ấm vừa đủ liền giơ cánh tay của Kỷ Ngôn Tâm lên phối hợp với động tác của mình.
Bình Luận (0)
Comment