Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 29

Hội đấu giá lần này tuy nói việc chính phải làm là cố gắng mua được cô gái có tên Lea, nhưng dĩ nhiên Hoàng cũng muốn kiếm được nguyên liệu tốt để tiếp tục chế dụng cụ. Mặc dù rất muốn mang Mileania đi theo để giúp mình phân biệt hàng, có điều chỗ đó hơi nhạy cảm, hắn không muốn làm cô ta tổn thương, ảnh hưởng tới quan hệ về sau. Dù sao với cái mớ thông tin trong kho dữ liệu, mong là đủ dùng.

Thời gian rảnh trước khi mở cửa, Hoàng tận lực đi tìm hiểu cách ăn mặc, cử chỉ cũng như thái độ của tầng lớn quý tộc, cả cách họ dùng tiền cũng như mang theo cận vệ. Rất tiếc trong một chỗ bé tý như thành Roc, những người có thể gọi là quý tộc chính thống chỉ đếm trên đầu ngón tay. Hoàng không thu được nhiều thông tin lắm, chỉ biết được vài mẫu trang phục thường dùng khi tham gia sự kiện và một chút điệu bộ cơ bản, thôi thì đành tùy cơ ứng biến vậy.

- Trông nhà cho tốt nhé, tôi đi đây.

Vì mỗi lần đấu giá diễn ra trong một tuần liên tục, Hoàng lại không nắm chắc thứ mình phải mua sẽ vào ngày nào nên chi còn cách bám trụ tại đó luôn. Tất cả người có vé mời đều được ban tổ chức cung cấp chỗ ở và phục vụ miễn phí, dĩ nhiên đây chỉ là chiêu câu khách, có ai trong đám này không phải bọn nhà giàu coi tiền như rác, mỗi lần thế này lại càng vung tay tợn hơn nữa. Đây cũng là dịp để kiếm mối làm ăn hoặc mở rộng quan hệ, hầu hết mọi người đều ở lại nếu không có việc gấp. Hoàng đã tính toán đủ thức ăn cả tuần cho Milenia, lần chịu nguyền rủa tiếp theo chưa tới, chắc không có gì bất trắc trong thời gian mình vắng mặt.

- Thiếu chú, ngài thực sự không cần tôi đi theo à?

Thời gian vừa qua thái độ của nữ Dược Sư đối với vị chủ nhân quái đản này khá tốt, bắt đầu biết quan tâm và nói chuyện nhiều hơn, dù vậy vẫn chưa tới mức thân thiết. Hoàng còn đang bận chuẩn bị vài thứ, chẳng để ý lắm nên trả lời qua loa:

- Không sao, tôi cũng biết cô không muốn quay lại mấy chỗ đấy mà.

Hoàng nói cho xong chuyện rồi tiếp tục nhét nốt mấy thứ còn thiếu vào áo, Milenia nhìn hắn tất bật liên tục, tính nói gì đó nhưng cuối cùng lại thôi. Sau khi kiểm tra kĩ càng không bỏ sót bất cứ thứ gì, Hoàng tiến lại kéo Milenia vào lòng, xoa đầu cô ta mấy cái rồi nói:

- Ở nhà ngoan, lúc về tôi sẽ có quà.

Milenia cũng không còn ngại ngùng khi bị vị chủ nhân này suốt ngày hết ôm lại xoa đầu nữa, chỉ hơi gật đầu chào rồi lui vào nhà. Hoàng bắt xe tới khu trung tâm, lúc này hắn đã chuyển đổi trang phục bên ngoài thành một dạng áo khoác đuôi tôm màu xám nhạt, tóc vuốt ngược ra sau, nhìn khá thư sinh, chỉ trừ chiếc mặt nạ hơi lạc quẻ. Gon đã đứng ở bến đợi từ lâu, khi thấy hắn tới liền lập tức chạy ra:

- Thiếu chủ.

Gon hôm nay mặc một quần áo vệ sĩ khá tiêu chuẩn, đây là do Hoàng bắt chước những mẫu thường thấy cộng thêm một chút thông tin từ Milenia. Đây không chỉ là một bộ trang phục bình thường, do trách nhiệm của anh chàng Thương Thủ là bia đỡ đạn nên Hoàng đã bỏ công sức vào đây khá nhiều: tổng cộng ba chục lọ thuốc hồi phục sơ cấp, áo ngoài được gia cố như một loại giáp lưới mỏng, dụng cụ định vị giống Milenia, đặc biệt hắn còn chế ra một loại trang bị truyền âm cỡ nhỏ để có thể ra lệnh từ xa. Gon gần như được chuẩn bị tận răng không thiếu thứ gì, thậm chí cả cây thương đang cầm cũng là đồ đã qua nâng cấp.

- Tốt, cũng đến giờ rồi, chúng ta đi vào thôi.

Cũng giống như lần họp chợ hàng tháng lần trước, lúc này khu trung tâm thành Roc đã đông nghẹt người, gian hàng các loại bày ra la liệt. Thông thường những ai muốn tham gia đấu giá phải đi vòng khá tốn thời gian, nhưng đối với kẻ có tiền thì khác. Hoàng dễ dàng tìm được chỗ dành cho khách hạng sang, sau khi xem qua vé mời, một nhân viên dẫn cả hai theo lối khác, rất nhanh chóng đã đến trước cổng hai khu đấu giá, Hoàng bo cho người này vài trăm Kron rồi nghênh ngang đi vào, ra dáng rất giống một tên nhà giàu mới nổi. Nhân viên tiếp đón là một cô gái thú tộc vô cùng xinh xắn, rất nhã nhặn hỏi:

- Ngài đến một mình hay đi cùng bạn bè ạ.

- Một mình.

- Vâng, vậy xin mời ngài và cận vệ vào lô số sáu, sẽ có người phục vụ tận tình ạ.

Cô gái này từ đầu tới cuối đều nở một nụ cười đúng chuẩn chuyên nghiệp, bất chấp người đối diện là ai, Hoàng có một ý nghĩ rất bần tiện là đây cũng giống như một dạng “hàng” trá hình của ban tổ chức, nếu mình trực tiếp ra giá chắc cũng có người đem cô ta tới tận giường cũng không biết chừng. Gon đi sau lưng hắn thì có vẻ hơi mất tự nhiên, dù gì thì đây cũng là lần đầu anh ta vào những nơi sang trọng thế này, Hoàng thấy thế liền đùa:

- Sao, thích cô bé ngoài cửa đó à, có cần ta giúp đỡ để ngươi mất đời trai không?

- Thiếu chủ, ngài... ngài lại đùa tôi rồi.

Gon mặt đỏ nhừ lúng túng đáp lại, Hoàng cười thầm ra hiệu cho anh chàng Thương Thủ đi theo. Vốn khu đấu giá này cũng có kết cấu giống như bên bình dân, chỉ khác là độ xa hoa gấp hàng trăm lần. Sàn lát đá bóng loáng như ngọc, các dãy ghế ngồi đều được bọc da thú dày cộm, trên trần là một tấm màn ma thuật xoay chuyển phát ra ánh sáng tùy thuộc chương trình đang diễn ra, vách tường là một đống hình ảnh quảng cáo lập thể liên tục báo thông tin các món hàng đã mua.

Do Hoàng tới sớm nên lúc này vẫn còn khá vắng vẻ, hắn đi thẳng tới lô số sáu, tuy hoạt động này dành cho người lắm tiền nhưng cũng có phân cấp, khách bình thường đều ngồi trên khán đài, chỉ có quý tộc hoặc nhân vật quan trọng đặc biệt dư tiền mới được ưu tiên có phòng riêng, người ngồi trong đó sẽ không bị lộ danh tính khi đấu giá cũng như có thể làm việc việc khác tùy hứng nếu thích, tạo cảm giác siêu việt cho mấy kẻ cực giàu.

- “Hừm, không tệ, mẹ cả cũng biết lấy lòng người khác đấy.”

Căn phòng danh cho hắn có thiết kế khá đơn giản, một bộ bàn ghế hơi dài hơn bình thường một chút, tầm nhìn hướng về phía sân khấu ngăn cách bởi một tấm kính lớn, xung quanh không còn thứ gì khác ngoài bốn cô gái ăn mặc kiểu nữ hầu, ai nấy đều trang điểm đẹp đẽ. Rõ ràng mẹ cả hoặc người nào đó đã cho hắn tùy nghi sử dụng làm bất cứ thứ gì tại đây, bao gồm cả mấy người này. Hoàng cười thầm, đi vào ngồi xuống, lập tức có một cô gái tiến lại hỏi:

- Ngài có cần phục vụ gì không ạ?

Cô bé này chắc chưa đến hai mươi tuổi, gương mặt mịn màng bóng loáng, trên người tỏa ra hương thơm nhè nhẹ, lúc cúi xuống không biết vô tình hay cố ý thế nào khiến phần đồi núi trập trùng đầy đặn hiện hết ra, rất chi là bổ mắt. Hoàng tự nhiên thấy buồn cười nhưng cố nín lại, nhìn sang Gon đang đứng yên như tượng, bất chợt nảy một sinh ý nghĩ không tốt, nói:

- Các cô qua bên kia chăm sóc tên nhóc kia giùm tôi, à mà nhẹ tay thôi nhé, nó vẫn còn là trai tân đấy.

Bốn cô nàng này nghe vậy thì dồn hết ánh mắt sang phía bên kia, sau đó tíu tít xúm lại dán người áp sát vào Gon. Anh chàng từ bé đến lớn làm gì đã được trải qua mấy chuyện này, luống cuống không biết xử lý ra sao, quay sang Hoàng cầu cứu:

- Thiếu...thiếu chủ...

Gon còn chưa nói hết câu thì đã có mấy cái bánh bao cỡ lớn chèn hết lên mặt, Hoàng tự rót cho mình một cốc rượu, nhấm nháp một chút rồi nói:

- Chà, hiếm lắm mới có dịp được cả mấy người đẹp thế này chiều chuộng, sao ngươi không thả lỏng người mà tận hưởng đi nhỉ.

Hắn nói xong thì bỏ mặc cho Gon tự xoay xở, ngồi im lặng thống kê lại vài thứ nên mua nếu xuất hiện, suy nghĩ xem lát nữa có nên tìm thêm thông tin của người đứng sau mẹ cả hay không.

Trong lúc Hoàng đang thư thả chuẩn bị thì ở một căn phòng gần đó, vị thành chủ Ramus Khadas, chủ thực sự của hội đấu giá này, người đang muốn lôi kéo học trò của “Đại Dược Sư” cấp tám kia, lúc này lại rất gấp gáp hỏi người đang đứng bên cạnh:

- Xelia, cô chắc chắn vị khách trong phòng kia đúng là cậu ta chứ?

Mẹ cả hôm nay mặc một bộ đồ dạ hội màu đỏ sậm hở vai và gần phân nửa bầu ngực, tóc búi cao, hoàn toàn giống một phu nhân xinh đẹp lắm tiền, thấy ông chủ của mình sốt ruột như vậy bèn nói:

- Không sai thưa ngài, họ có hai người trong đó một kẻ cầm vũ khí chắc là cận vệ, còn người kia tuy đeo mặt nạ nhưng tôi vẫn khá chắc chắn đó là anh chàng của chúng ta.

Từ vụ Hoàng thẳng thừng dằn mặt mẹ cả, Khadas cũng e ngại không dám cho người bám theo nữa, vạn nhất chọc giận tới vị Đại Dược Sư kia thì không hay tí nào. Tuy vậy ông ta cũng biết tên học trò kia sẽ tham gia đấu giá lần này nên đã cố tình sắp xếp một vé mời, tuy chưa rõ mục đích của hắn là gì nhưng cứ tận lực lấy lòng là tốt nhất. Khadas không phải là kẻ ngốc, nếu vài ba triệu Kron có thể mời Đại Dược Sư làm việc cho mình thì đúng là nằm mơ, đành dụ dỗ tên thanh niên này vậy.

- Hắn thực sự muốn mua đồ ở nơi này sao?

Khadas quay sang hỏi Xelia, thắc mắt của ông ta không phải không có cơ sở, tuy nói thành Roc là chỗ tập trung của nhiều hội mạo hiểm mạnh nhưng nếu cần nguyên liệu thì có cả tá chỗ tốt hơn, càng nghĩ càng khó hiểu.

- Ngài không cần suy nghĩ quá nhiều như vậy làm gì, vốn là muốn lấy lòng bọn họ, người nắm “quy tắc” của hội đấu giá chẳng phải là chúng ta hay sao.

Thành chủ nghe Xelia nói vậy thì bừng tỉnh, đúng, nếu như gã học trò kia muốn thứ gì mình chỉ cần cố tình nâng giá lên thật cao rồi mua lại tặng cho hắn, đó chẳng phải là cái cớ tiếp cận hoàn hảo nhất sao. Sau khi nghĩ thông suốt mọi chuyện, Khadas thoải mái hơn hẳn, ông ta thọc hẳn tay vào ngực mẹ cả, ngả ngớn nói:

- Cô thật là thông minh, chẳng trách lại làm đàn ông điên đảo tới vậy.

- Ôi... ngài hư quá đi.

Cả hai đang quấn lấy nhau chuẩn bị đi đến cao trào bỗng cửa phòng mở ra, một người thanh niên cao to bước, không ngại ngần tiến thẳng tới chỗ Khadas thì thầm mấy câu, ông ta đang cao hứng bừng bừng nghe vậy cũng phải đẩy mẹ cả ra, hỏi lại:

- Nó lại tới tham gia nữa à.

- Vâng thưa chủ nhân, hiện cậu ấy đang uống cùng mấy người bạn ở khu số bốn.

- Lại còn kéo đông người, chắc lại một lũ phá của nữa chứ gì...

Vị thành chủ này nói xong mấy câu thì chán nản ngửa đầu ra sau, ông ta day trán một lúc cho hết mỏi rồi nói:

- Nó có biết ta ở đây không?

- Dạ không thưa chủ nhân.

- Được rồi, ít ra như vậy cũng tốt, nếu không thằng nhóc này lại đến vòi vĩnh thì quá phiền phức... Barock.

- Ngài có gì dặn dò ạ?

- Ngươi đi qua đó giám thị bọn chúng, có chuyện gì quan trọng thì quay về báo cho ta biết.

Người thanh niên mới bước vào tên Barock là một trong số rất nhiều hộ vệ cận thân của vị thành chủ này. Với một kẻ lão luyện có đầu óc kinh doanh như Khadas, an toàn luôn là ưu tiên hàng đầu, ông ta đã bỏ rất nhiều công sức tuyển chọn từ những đoàn mạo hiểm có danh tiếng vài người nổi bật, trả công thật hậu nhằm lôi kéo họ làm việc cho mình, từ từ tạo nên một đội cận vệ riêng. Tuy lòng trung thành của mấy kẻ này tùy thuộc vào số Kron được nhận, nhưng đối với Khadas, tiền lại là thứ dễ kiếm nhất. Barock nhận lệnh đi ngay, mẹ cả thấy vậy liền sà vào lòng chủ nhân của mình, nhẹ nhàng xoa bóp mấy chỗ nhạy cảm, ngọt ngào nói:

- Ngài đừng quá lo, cậu chủ chỉ hơi ham chơi một chút thôi, đâu có ảnh hưởng gì nhiều.

- Hừ, nếu là bình thường thì có thể cho qua, nhưng đây là cơ hội hiếm có để ta làm quen với một Đại Dược Sư, thằng ngốc đó nếu lại nổi cơn như lần trước chẳng phải là hỏng hết việc, sao nó không thể biết suy nghĩ một chút cơ chứ.

Khadas càu nhàu một hồi cũng mệt, đành thả người ra ghế, để mặc cho mẹ cả uốn éo trên người, tay chân bắt đầu hoạt động loạn xạ. Dù sao con người phải hưởng thụ trước thì mới làm việc hiệu quả được.
Bình Luận (0)
Comment