Ngai Vàng Của Hoàng Đế

Chương 37

- Xin chúc mừng ngài Khadas đã mua về thành công mặt hàng cuối cùng lần này, sau đây chúng tôi có mở một buổi chiêu đãi tại sảnh chính, rất mong các vị bỏ chút thời gian ghé qua.

Giọng người chủ trì mệt mỏi cất lên báo hiệu buổi đấu giá đã kết thúc, đây thực sự là một ngày làm việc quá sức, bọn nhà giàu này gằm ghè nhau gần một ngày trời, báo hại anh ta phải đứng trên sân khấu liên tục không nghỉ, có cảm giác muốn té xỉu. Về phần người thắng cuộc thì cũng không có gì lạ, Khadas đã gần như phải bỏ ra mấy năm lợi tức để đấu cùng các liên mình khác, hiện tại ông ta đang nằm dài trong phòng để mẹ cả xoa bóp, trên mặt nở một nụ cười rạng rỡ của kẻ thắng cuộc.

- Chúc mừng ngài thưa chủ nhân.

Khadas ngửa đầu ra sau lim dim mắt hưởng thụ từng cái vuốt ve nhẹ nhàng, ông ta đã làm việc không ngơi nghỉ từ hôm qua tới giờ, căng sức để tính toán tiền bạc và tài lực mà các gia tộc khác có thể bỏ ra, sau khi cái giá cuối cùng được xướng lên, bản thân mới dám thả lỏng tinh thần. Lần này coi như tiêu tốn tới vài năm lợi nhuận nhưng nó vẫn đáng giá, chưa kể như danh tiếng bản thân còn được nâng cao rõ rệt. Có điều đây chỉ mới là bước đầu trong kế hoạch mà thôi, Khadas uể oải ngồi dậy, quay sang mẹ cả rồi hỏi:

- Cô đã gửi thiệp mời đủ hết chưa?

- Mọi việc đều đang diễn ra đúng hướng. Tổng cộng hai mươi lăm gia tộc và thương hộ đều đã nhận thiệp và hứa sẽ tham gia tiệc chiêu đãi của chúng ta.

Mẹ cả trả lời xong thì nhìn xuống chủ nhân của mình đắm đuối đầy thỏa mãn, thời gian bà ta ở với Khadas tính ra cũng rất dài, nhưng đây là lần đầu tiên thấy ông chủ của mình có tác phong làm việc quyết liệt như vậy. Sau khi chiến thắng tại đấu giá, Khadas đã cố tính nán lại tuyên bố về một buổi chiêu đãi ở phủ nhân dịp mua được ba lọ thuốc quý, cũng như cố tình ám thị đích danh những nhân vật cần có mặt. Thành chủ đã có lời mời thì chắc chắn phải đến, mặc dù hầu hết đều cho rằng lão già này vừa khoe tiền giờ lại muốn khoe cả lực thành ra đều rất bất mãn. Chỉ duy nhất một mình mẹ cả được biết sự tình sắp đặt bên trong, trong lòng ngầm khâm phục người đàn ông này, quả nhiên người tài giỏi làm việc luôn trội hơn.

- Lần chiêu đãi này rất quan trọng, lát nữa cô hãy bảo người cấp cho thằng nhóc kia vài đồng rồi tống cổ đi xa xa vào, tránh nó lại làm hỏng việc.

Thằng nhóc được đề cập tới hiển nhiên là Anton, ông ta là người theo chủ nghĩa hoàn hảo, rõ ràng không thích một màn hiểu lầm nữa, cách nhanh nhất là cứ bỏ tiền cho con mình đi chơi là xong. Tuy nói tại thành Roc này Khadas là người nắm quyền cao nhất nhưng không có nghĩa là thích làm gì thì làm, lần đấu giá này đã vô tình làm vài nhà liên minh lại với nhau, nếu giải quyết không khéo sẽ dẫn tới rất nhiều chuyện. Do vậy nên mặc dù cơ thể mệt mỏi nhưng tinh thần Khadas lại rất tỉnh táo, tính từng nước đi một. Mẹ cả thấy vậy cũng hơi thương xót, liền nói:

- Ngài đừng nên có sức quá kẻo lao lực, nếu lúc này lại xảy ra chuyện gì thì coi như hỏng hết.

Khadas nghe vậy thì cũng hơi giãn lông mày ra, thả lỏng người với tay lấy một cốc rượu nhẹ trên bàn nhấm vài ngụm, tận tình thư giãn cơ thể. Bất chợt ông ta nhớ ra một chuyện quan trọng, liền lên tiếng hỏi:

- Tên Dược Sư trẻ tuổi kia hiện đang ở đâu?

- Cậu ta đã đi lấy hàng từ lúc vẫn đang đấu giá, và cũng có nhắn lại là sẽ tìm ngài nếu cần.

- Ừm, chỉ cần đừng đi khỏi thành là được, dù sao đây vẫn là chuyện hợp tác lâu dài.

Khadas sau khi biết đối tác của mình vẫn bình ổn thì an tâm hơn, hiện tại ông ta còn rất nhiều việc phải làm, tạm thời số thuốc kia là đủ dùng, ít nhất phải vài tuần nữa mới cần thêm một đợt mới. Ông ta khẽ gạt tay mẹ cả ra rồi nói:

- Tôi muốn nghỉ ngơi một chút, Xelia cô cũng nên lo nốt mấy chuyện còn lại đi.

- Vâng thưa ngài.

Mẹ cả khe khẽ bỏ ra khỏi phòng, để lại Khadas từ từ chìm vào giấc ngủ, hôm nay quả thật là một ngày quá mệt mỏi cho tất cả, cơ thể cũng đến lúc phải xả hơi rồi.

Còn trong lúc đó, nhân vật chính gây ra náo loạn tại hội đấu giá vẫn hồn nhiên như không. Cuộc sống của Hoàng sau khi về nhà trên cơ bản chẳng có gì biến đổi, vẫn luyện tập thân thể, nghiên cứu công thức chế tạo, có khác chăng là phải để ý cô bé Băng nữ tại nhà trọ. Lea sau mấy ngày tiếp xúc với chủ nhân mới, nhận thấy người đeo mặt nạ này không có ý xấu nên cũng đỡ ngại ngùng hơn, tuy vẫn chưa còn sợ sệt và e dè nhưng ít nhất không tới mức chết khiếp như lúc đầu nữa. Hoàng tạm thời chưa có ý định nói về Gon, hắn muốn chắc chắn tên nhóc đó lo liệu được chỗ ở an toàn mới để hai người gặp nhau. Dân chúng đồn đại râm ran về lần đấu giá đốt tiền vừa rồi, cũng như việc thành chủ mở tiệc chiêu đãi lớn, Hoàng nghe xong cũng chỉ không để trong lòng, việc của mình đến đó là hết rồi.

Vài ngày sau, một bầu không khí lễ hội bao trùm phủ thành chủ của Khadas, từng đoàn xe nối đuôi nhau tiến vào như một đàn kiến, người giúp việc và thuộc hạ chạy lăng xăng khắp nơi vừa hướng dẫn vừa đón tiếp khách quý rất nhộn nhịp. Hơn hai mươi gia tộc và thương hộ có quyền lực nhất thành Roc đều đã tụ tập tại đây, hơn phân nửa số này đã kết thành vài liên minh đơn lẻ sau lần đấu giá. Họ lo sợ với ba lọ thuốc thần kỳ kia, Khadas sớm muộn gì cũng nghiên cứu ra và lũng đoạn thị trường, kết hợp là cách duy nhất, phải nhân lúc ông ta chưa có nền móng vững chắc để áp chế nó xuống. Hơn hai chục con người ăn uống nhát gừng, đầu óc luôn tính toán những việc sắp tới. Khadas với vai trò chủ nhà, ngồi ngay tại vị trí nổi bật nhất, luôn tay tiếp rượu và nói chuyện xã giao, đến lúc không khí hơi giãn ra mới đứng dậy lên tiếng:

- Lần này may mắn lấy được đồ vật tốt, lại được các vị nể mặt tới chia vui, thật là niềm vinh hạnh lớn của tôi.

“Đến rồi đây”. Sau câu nó vô thưởng vô phạt, tất cả mọi người lập tức dồn sự chú ý qua Khadas. Từ nãy tới giờ lằng nhằng mãi cuối cùng cũng phải nói tới chuyện đấu giá, liệu lão già này muốn làm gì, gây sức ép khiến chúng ta phải nhường thị phần, hay trực tiếp muốn nuốt trọn lấy một nhà? Dù gì cũng không thể chuyện đó xảy ra được, vài ba người trong bụng chửi thầm nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười nâng ly lên đáp lễ:

- Thành chủ khiêm tốn quá rồi, với những thứ vừa lấy được, ai chẳng biết ngài bây giờ là người có tiếng nói nhất ở lĩnh vực dược liệu.

- Có khi mấy năm nữa chúng ta chẳng cần kinh doanh nhỏ lẻ nữa làm gì, cứ đầu nhập hết dưới trướng ngài ấy là đủ. Một lọ thuốc làm nên cả thương hiệu mà.

- Tôi không có ý kiến, chỉ mong ngài chừa lại cho một chút cháo sống qua ngày là được.

Những lời mỉa mai, khiêu khích và tấn công trắng trợn liên tiếp được tung ra. Nếu như ở lúc bình thường, mọi người tất nhiên chẳng muốn kiếm chuyện với kẻ nắm quyền tối cao như Khadas làm gì, nhưng đây là vấn đề sống còn về chén cơm, đã không thể tránh được thì tuyên chiến trước cho rồi. Khadas bị cả đám nhà giàu hội đồng nhưng vẫn không đổi sắc mặt, cười tủm tỉm ngồi xuống và nói:

- Thực ra tôi mời mọi người đến đây là có việc quan trọng muốn thương lượng, có liên quan mật thiết tới sự phát triển của tất cả chúng ta sau này. Nhưng có vẻ không ai muốn kiếm tiền thì phải.

Ông ta nói xong thì ra hiệu cho tất cả người hầu tản đi hết, những người còn lại tuy chưa biết là có chuyện gì nhưng cũng hiểu được vấn đề này thực sự quan trọng. Họ cũng rất nhanh sắp xếp cận vệ lùi ra ngoài, cả căn phòng vì vậy chỉ còn độc lại Khadas và các trưởng gia tộc cùng thương hội lớn, không khí yên ắng tới quái lạ. Khadas thấy cá đã cắn câu thì cũng không làm màu hơn nữa, ông ta nhanh chóng lôi ra một khay lớn, ở trên có hơn hai mươi lọ dung dịch bé tý, màu nước đỏ thẫm sóng sánh bên trong. Sau đó từ từ lên tiếng:

- Có câu hoa thơm mỗi người hưởng một chút, tuy những lọ thuốc ở hội đấu giá có giá trị rất cao, nhưng tôi cũng không muốn độc chiếm một mình. Tại đây là hai mươi ba tiêu bản được chiết xuất ra, bảo đảm đủ lượng để nghiên cứu nếu cần, nếu ai có nhu cầu tôi sẵn sàng chia sẻ. Dĩ nhiên đó là còn tùy các vị có muốn hợp tác hay không.

Khadas nói xong ngả người ra đằng sau chờ đợi, vốn ngay từ lúc có ý định đưa ba lọ hồi phục sơ cấp biến thái này ra đấu giá, ông ta đã có sự chuẩn bị và lường trước được tình huống như hôm nay. Chẳng ai muốn địa bàn của mình bị người khác nuốt mất, nếu như Khadas thực sự dám sản xuất đại trà thứ thuốc này, hậu quả phải chịu sẽ là rất lớn. Tuy mấy kẻ này không dám công khai đối kháng, nhưng chúng hoàn toàn có thể từ trong bóng tối đâm lén việc làm ăn của ông ta. Từ xưa đến nay bọn tài phiệt luôn có tiếng nói chẳng hề thua kém chính quyền, chưa kể chân lý không ăn được thì đạp đổ ai cũng biết, Khadas thừa thông minh để hiểu, vì vậy ông ta mới làm ra một màn kịch như hôm nay. Quả nhiên đã có vài người hiếu kì cầm lọ tiêu bản lên xem xét, sau đó hỏi:

- Ngài thực sự đem đồ thật tặng miễn phí vậy sao?

- Đúng, tôi tuy là người đứng đầu, nhưng bản thân cũng là công dân của thành Roc này, mong mỏi cháy bỏng là muốn nó ngày càng giàu mạnh hơn. Các vị ngồi đây ai chẳng là trụ cột có tiếng nói một khu, hiển nhiên là hiểu điều này rõ ràng nhất mà.

Khadas mặt không đỏ nói ra mấy lời vì nước vì dân tiêu chuẩn, đã thế còn giả vờ thở dài ra chiều có sức mà bất lực. Những người còn lại có ai quan tâm đến nhưng lời bốc phét buồn nôn như vậy, nhưng chắc chắn thứ dung dịch này là thật. Nhưng chẳng lẽ ông ta cứ khơi khơi thế mà đem một đống tiền vứt đi như vậy, trong đây tất phải có điều kiện. Vì thế mặc dù rất muốn cầm lấy, nhưng không ai dám là người đầu tiên đứng ra cả. Khadas nhận ra vấn đề này, lập tức bồi thêm một đòn:

- Tôi biết các vị đều đang có suy nghĩ riêng, thôi thì thế này đi, những lọ thuốc này tạm thời cứ để lại đây. Lát nữa sau khi tan tiệc nếu ai có nhiệt huyết muốn làm giàu cho cộng đồng, chúng ta sẽ nói chuyện riêng. Tôi cam đoan mọi người đều có phần bằng nhau.

Lời vừa nói xong đã khiến rất nhiều kẻ động tâm, hay chính xác hơn là ông ta đã đánh trúng vào tâm lý của những liên minh vừa được lập. Cốt lõi khi bắt tay với nhau vẫn là vì mục đích sợ Khadas dùng thứ thuốc này quét đi bát cơm của họ, nhưng nếu chính mình đã có thể nghiên cứu được, chả phải cơ hội đã như nhau? Kể cả về sau không sản xuất nhiều nhưng vẫn đủ sức không bị gạt ra khỏi rìa thị trường, nếu đã vậy thì liên minh hay không còn có ý nghĩa gì. Những tên tại đây ai chẳng phải là lũ cáo già thành tinh, rất nhanh đã nhận ra ý đồ của Khadas. Nhưng giữa hàng đống tiền trước mặt và một vài cái liên minh tạm thời chưa rõ ràng, không cần dùng não cũng biết đâu là thứ tốt hơn. Rất nhanh quyết định đã được đưa ra:

- Ý kiến của ngài quả nhiên là tuyệt vời, chúng ta thật may mắn khi có một thành chủ biết lo cho lợi ích của mọi người như vậy. Nếu như từ chối, quả thật có lỗi với hàng ngàn dân chúng thành Roc, đã vậy thì chẳng bằng góp một phần sức nhỏ nhoi thì hơn.

Người vừa lên tiếng là Utsula, người đứng đầu mạng lưới buôn bán dược liệu thô lớn thứ hai trong thành, cũng là kẻ tham gia một liên minh gồm ba nhà hợp lại. Hắn mặc kệ ánh mắt tức giận của đồng bọn, thản nhiên vón tay cầm lấy một lọ thuốc trên khay, cẩn thận cất kỹ nó vào người. Thể hiện rõ ràng rằng “người không vì mình, trời tru đất diệt”, cơ hội kiếm tiền trước mắt, ai cần quan tâm đến mấy cái quy tắc vớ vẩn khác.

- Đã vậy, tôi cũng xin tuân theo thôi, tránh lại có lỗi với những người dân ngoài kia.

Đã có người mở đầu đi trước, chắc chắn sẽ có kẻ theo sau, rất nhanh, từng người một đã dứt khoát ra quyết định. Đây không còn là vấn đề của một cá nhân nữa, nếu còn chậm trễ để đối thủ đi trước, đến lúc đó cháo cũng chẳng có mà húp, bất kể thế nào cũng phải lấy lọ thuốc này về. Khadas nhìn từng tên trưởng gia tộc vừa lúc nãy còn hùng hổ ăn to nói lớn, nay tíu tít chạy tới vuốt đuôi và nâng niu lọ thuốc tiêu bản trong tay, trong lòng cười thầm khinh bỉ. Ông ta vốn đã cho dược sư của mình nghiên cứu kỹ càng, ba lọ hồi phục sơ cấp này từ nguyên liệu tới cách pha chế hoàn toàn giống bình thường, không nhìn ra điểm gì đặc biệt, gần như không thể bắt chước sản xuất lại với nhân lực tại thành Roc này. Qua đó tiến tới hai khả năng, tên học trò kia có một ông thầy quá khủng và mình là người duy nhất có nguồn hàng. Cứ để bọn chúng điên đầu với cái thứ này, các liên minh tan rã như vậy đối với mình hoàn toàn có lợi,

- Chà thấy mọi người hưởng ứng như vậy tôi vui lắm, chỉ tiếc nếu biết trước thì chúng ta không cần phải tốn quá nhiều tài chính để tranh giành nhau làm gì. Số tiền đó quả nhiên là mất đi vô nghĩa rồi.

Khadas nói xong thì làm ra vẻ lắc đầu tiếc nuối, lời của ông ta làm tất cả mọi người ở đây cảm thấy rất ngứa ngáy. Quả nhiên lão già này đâu có tốt bụng lại cho không như vậy, hắn đăng nhắc khéo chúng ta phải có cái gì để bù lại, đúng là đồ con buôn đội lốt quý tộc, nhưng đã lỡ nhận đồ rồi thì không thể bỏ vốn ra được. Việc này bây giờ đã là chuyện cá nhân, nếu có ai đó không tham gia hoặc từ chối, Khadas hoàn toàn đủ sức đè nhà đó tới chết, chưa kể mấy kẻ khác cũng sẽ nhân cơ hội đạp thêm vài cái ăn hôi. Vì vậy liền có tiếng nói:

- Công lao khổ cực của thành chủ làm sao mọi người không biết, nếu cứ thể bỏ qua thì thật là không phải. Tôi xin bỏ ra một chút gọi là đóng góp, tuy không nhiều nhưng chắc cũng đỡ được phần nào.

Người này báo ra một con số vừa vặn tầm một phần hai mươi số tiền Khadas đã bỏ ra ở hội đấu giá, ý tứ rất rõ ràng: “tên nào đã lấy thuốc thì tự biết thân mà trả tiền”. Quả nhiên những kẻ còn lại đều nói những câu chia buồn ra vẻ, sau đó cũng tính toán “góp một phần sức” cho sự cực khổ của thành chủ. Tuy số tiền Khadas đã bỏ ra thực sự rất dọa người, nhưng nó đã bị chia nhỏ ra nhiều thì số có mặt tại đây vẫn lo được không quá khó khăn. Bữa tiệc sau đó rất nhanh chóng kết thúc vì tất cả đều đã đạt được mục đích riêng, chỉ muốn rời đi càng nhanh càng tốt. Khadas lần lượt tiễn từng người ra về, khuôn mặt chân thành hòa ái đầy giả tạo, nhìn số khách dần dần tản hết, trong lòng cười thầm:

- Muốn đấu với ta? Chờ tới lúc chết đi.
Bình Luận (0)
Comment