Zato nặng nề mở mắt ra, cảm giác đầu đau như búa bổ, cố gắng đứng dậy thì chợt nhận ra chân tay mình đã bị trói cứng ngắc, trong miệng toàn cỏ khô thành ra muốn nói cũng chẳng được, lão chỉ còn biết ứ ớ đầy bất lực. Cách đó không xa, Hoàng đang chữa trị cho Hasa, nghe thấy tiếng động thì quay người lại, nhìn Zato đang cố gắng giãy dụa liền nói:
- Đừng có sức nữa, tôi đã dùng vòng cổ khóa chết nguyên lực trong người lão rồi, ngoan ngoan nằm yên đi.
Zato nghe vậy thì mới chợt nhận ra có một thứ gì đó đang bám trên cổ mình, lão giương mắt nhìn tên đeo mặt trước mặt đầy tức giận, chỉ hận không thể xé xác thằng khốn này ra ngay lập tức. Một Nguyền sư cấp tám lại bị thứ công cụ rẻ tiền này làm cho trở nên vô dụng, đúng là nhục không để đâu cho hết. Hoàng cũng chả muốn quan tâm xem đối thủ nghĩ gì, hắn tiếp tục quay trở lại công việc đang dang dở, nhìn đồng đội như một cái chăn rách trước mặt, trong lòng thầm than thở:
- “Không ngờ tên này sống dai đến vậy.”
Thực sự Hoàng cũng phải bất ngờ vì không nghĩ Hasa còn sống được, lúc được tìm thấy tên Lãng khách gần như đã nát bươm,cánh tay trái bị đứt cụt tới tận vai, khắp người toàn là vết bỏng sâu đến lột da, có mấy chỗ xương muốn lòi ra ngoài. Tuy Hoàng đã dùng cả thuốc lẫn “Sia”, nhưng cũng chỉ miễn cưỡng giữ trị được vết thương thông thường, còn mấy chỗ què cụt thì vô phương. Hasa từ Lãng khách được chính thức phong hàm lên Hiệp sĩ một tay, đấy là chỉ mới tính hình thức bên ngoài, còn nguyên lực trong người có bị ảnh hưởng hay không thì chịu.
Cơ bản ngay từ đầu, Hoàng đã xác định sẽ phải chơi bài liều, hi sinh Hasa để cho Zato một đòn trí mạng. Hắn quấn quanh người tên Lãng khách hàng đống bom giả kim, làm thêm vài cái điều khiển từ xa, sẵn sàng kích nổ khi cần thiết. Tuy Hoàng không phải kẻ thích đem người khác ra thí mạng, nhưng trong hoàn cảnh thực lực hai bên chênh nhau tuyệt đối, chỉ có chấp nhận hi sinh mới có cơ may lật ngược thế trận, rất may Hasa vẫn còn sống, như vậy hắn cũng đỡ áy náy hơn.
Hoàng kiểm tra Hasa lại một lượt, cảm thấy chẳng còn gì để làm nữa mới yên tâm bảo hắn nghỉ ngơi, chiếc vòng cổ vẫn chưa được tháo ra nên tên Lãng khách trên cơ bản là vô dụng. Hoàng lúc này mới quay sang Zato, nhìn lão đầy trào phúng rồi nói:
- Bây giờ thì chúng ta có thể bàn bạc, đàm phán được rồi chứ? À tôi quên mất, lão đang ngậm cỏ thì trả lời thế nào được.
Hoàng liền lấy tay đập mạnh vào sau đầu Zato, khiến lão thổ ra toàn bộ những thứ trong miệng. Zato ho sù sụ mấy hơi liền, sau đó mới ngẩng đầu nhìn kẻ thù, rít lên giận dữ:
- Tên khốn chết tiệt, cứ chờ ta thoát ra khỏi đây xem...
Lão còn chưa nói hết câu thì đã có quả đấm to tướng thoi vào giữa mặt, lần này Hoàng còn đeo thêm một đôi găng tay sắt khiến lực phát ra mạnh hơn rất nhiều. Zato tuy là Nguyền sư cấp tám nhưng cường độ cơ thể cũng chỉ giống mấy ông già bình thường, sau khi trúng đòn liền có mấy cái răng bay thẳng ra ngoài, đau đớn khiến lão muốn ngất xỉu lần nữa. Hoàng xoa tay vào nhau, ra vẻ ngại ngùng lên tiếng:
- Đã bảo là chuyện gì cũng phải từ từ, chưa gì đã đòi đánh đòi giết, con người thật chẳng có văn hóa gì cả.
Zato mồm miệng méo xệch nói không nên lời, chỉ biết cắn răng chịu trận. Hoàng tiến lại gần vỗ vai lão, tiếp tục ba hoa:
- Chúng ta nên hợp tác vui vẻ để ca hai bên cùng có lợi, lão nói có phải không?
Lần này còn chẳng đợi Zato trả lời, Hoàng thản nhiên giáng một quả thụi thật mạnh vào bụng đối phương, khiến lão già Nguyền sư đau đớn gập người lại như con tôm luộc, phun cả ra mật xanh mật vàng. Zato lúc này bắt đầu hít vào thở ra đứt quãng, dù sao lão cũng có tuổi rồi, bị ăn đòn liên tiếp như thế quả thực chẳng dễ chịu gì.
Hoàng đã ra đòn như vậy mà đối phương vẫn im lặng không đáp, bèn giơ nắm đấm lên một lần nữa, tiện thể bẻ khớp mấy đầu ngón tay kêu răng rắc từng tiếng một. Zato thấy vậy thì tái cả mặt, vội vội vàng vàng hét lên:
- Được, được... đàm phám thì đàm phán, hợp tác thì hợp tác, ngươi muốn gì cứ nói đi.
- Như thế có phải tốt hơn không, cứ cứng đầu làm gì cho mệt.
Hoàng nghe xong vui vẻ hạ tay xuống, kiếm lấy một chỗ ngồi thích hợp đối diện Zato, đằng hắng mấy tiếng ra vẻ rồi hỏi:
- Vấn đề đầu tiên... Lão làm cách nào để khống chế được Hasa như vậy, tất cả Nguyền sư đều có thể tạo ra ảo giác à?
Zato vẫn còn muốn câu giờ, tính ậm ừ cho qua chuyện, nhưng nhìn thấy Hoàng vừa ngồi vừa xoa tay thì bất chợt nuốt nước bọt, đành phải thành thật trả lời:
- Nguyền sư là những thiên tài bẩm sinh có khả năng mẫn cảm đặc biệt với các dòng chảy nguyên lực, nói theo cách thông thường thì chúng ta có thể “thấy” được chúng. Bất cứ sinh vật nào khi chiến đấu cũng đều phải phát nguyên lực ra ngoài, các Nguyền sư sẽ tùy theo mức độ mạnh yếu giữa bản thân và đối phương mà có cách thao túng khác biệt. Có thể là khiến chúng bất động, tạo ra ảo giác hoặc gây tổn thương trực tiếp...
- Được rồi, nói đơn giản hơn là lão dùng năng lực của mình để tóm lấy nguyên lực con mồi, sau đó mặc sức mà củ hành nó chứ gì. Nhưng còn trường hợp của con trai thành chủ thì sao, tên nhóc đó đâu phải chiến sĩ mạnh mẽ gì, chắc chắn không thể làm cho nguyên lực ra khỏi người được?
- Nếu với những kẻ yếu hơn hoặc đã bị khống chế, chúng ta có thể trực tiếp can thiệp vào dòng chảy nguyên lực trong người hắn, tạo ra xung đột hoặc các đột biến khác nhau, tùy vào tâm trạng của Nguyền sư. Đây là thứ mà bọn thường dân hay gọi là bị nguyền rủa, thực ra những chuyện này khá phức tạp, ta chỉ có thể giải thích tạm vậy thôi.
Hoàng nhận ra rằng Zato nói những thứ này với một giọng điệu tự hào chẳng cần che dấu, bất chấp tình cảnh bản thân đang không được tốt lành cho lắm. Hắn ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi tiếp:
- Từ nãy tới giờ lão cứ luôn miệng sử dụng “chúng ta”, tôi tưởng Nguyền sư các người là lũ lập dị không có đồng minh chứ?
Zato nghe tên này nói nhăng nói cuội thì cực kì khó chịu, có cảm giác hắn đang cố tình hạ nhục mình, nhưng lão không thể làm cứng được, đành phải tiếp tục trả lời:
- Chỉ những thiên tài đặc biệt mới có thể để trở thành Nguyền sư, chúng ta khác xa bọn sâu bọ còn lại trên đại lục này. Nguyền sư là chức danh cao quý đứng trên tất cả, đừng đánh đồng với lũ thấp kém khác.
Hoàng nghe Zato phùng mang trợn má gân cổ lên giảng giải độ vĩ đại của Nguyền sư, thấy y chăng một tên cuồng tín đang bảo vệ tín ngưỡng của mình. Hắn nghi ngờ rằng bọn này phải là một tổ chức cực kì có quy củ, bởi vì không đời nào những nhân vật bá đạo như Nguyền sư lại chẳng ai biết tới như vậy.
- Nếu lão đã tự cho mình là tầng lớp trên, vậy tại sao lại chịu đầu quân dưới trướng người khác, làm thuộc hạ cho Nhị hoàng tử?
- Nguyền sư tồn tại để chứng minh sự ưu việt đối với thế giới, chúng ta tất nhiên sẽ chọn người đáng để phục vụ, trong trường hợp này chính là Nhị hoàng tử, người không sớm thì muộn sẽ kế vị đế quốc.
- Tôi thì lại thấy lão thuần túy chỉ vì đào mỏ mà thôi, kiểu như đi liếm giày người khác mà vẫn ông ổng mõm ra vẻ được kể cũng là cao thủ đấy.
Zato bị Hoàng chửi thẳng vào mặt tức nghẹn họng nhưng không nói lại được gì, đúng là Nguyền sư tuy đều là thiên tài, nhưng con người ai mà chẳng muốn mình giỏi hơn. Trừ rất ít vài ngoại lệ có thể lánh đời thực sự, hầu hết Nguyền sư đều phải dựa vào một thế lực hoặc cá nhân nào đó. Bọn họ cần kinh tế cũng như nguyên liệu cực lớn để phát triển, về mặt này Nguyền sư cũng tương tự như Dược sư, chẳng quá là số lượng hai bên chênh lệch quá lớn nên mọi người không biết mà thôi.
- Tôi cũng không có đánh giá gì về lựa chọn của lão, mọi người đều có lựa chọn cho riêng mình. Nhưng có một vấn đề này khá thắc mắc, Nguyền sư thực sự dùng người sống để biến thành nguyên liệu à?
Trước khi đi gặp mặt Zato đàm phán, Hoàng đã hỏi han Khadas kỹ càng về lần đụng độ trước đây, và được biết đầu dây mối nhợ có liên quan tới cô nàng Băng nữ Lea. Hắn rất tò mò về việc các Nguyền sư có thể phân giải nguyên lực trong cơ thể người, đây quả thật là kiến thức rất có giá trị, nhất là đối với mẫu nhân vật chuyên chế tạo như Hoàng. Zato thấy việc này cũng chưa có gì quan trọng, ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:
- Trên cơ bản tất cả sinh vật sống đều có nguyên lực và nguyên tố tương ứng, khác nhau chỉ ở mức độ nhiều ít hoặc quý hiếm. Khác với bọn ngu ngốc phải luyện tập rồi chiến đấu để thúc đẩy quá trình thăng tiến của cơ thể, Nguyền sư chúng ta có thể hấp thụ trực tiếp nguyên lực từ các nguồn bên ngoài. Nó giúp rút ngắn thời gian, cũng như tăng cường chất lượng gấp mấy lần... Tất nhiên không phải thứ rác rưởi gì cũng có thể dùng được, còn phải tùy vào sở trường của từng người, bởi vậy kiếm được một nguyên liệu quý rất khó khăn.
- Nói cách khác thì Nguyền sư như lão có khác gì bọn mọi rợ ăn thịt đồng loại, không thấy ghê à?
- Hừ, tất cả sinh vật sống đều có giá trị nguyên lực như nhau, tại sao bọn chiến binh khi hạ sát một con quái vật thì được tôn vinh? Con người, thú tộc hay các dị tộc khác, tất cả đều là mấy cái bồn sống chứa nguyên lực, chúng ta chỉ đơn giản lựa chọn và sử dụng bọn chúng cho đúng cách mà thôi.
Hoàng cảm thấy mình đang đối thoại với một học giả về vấn đề duy tâm, tất nhiên hắn không hoàn toàn cho rằng việc làm của Zato là sai. Tại thế giới này, ai ai cũng muốn tăng cường nguyên lực bản thân, nó chính là bánh răng giúp thúc đẩy và vận hành gần như toàn bộ các ngành nghề. Các đoàn đội mạo hiểm chuyên đi săn quái vật hoặc nguyên liệu quý cũng vậy, về cơ bản bọn họ cũng hạ sát sinh vật, xẻ chúng ra thành nhiều mảnh rồi bán lại cho ai có nhu cầu.
Ở Trái Đất cũng luôn nổ ra mấy việc đại loại như bảo vệ động vật bằng cách ăn chay, tranh cãi về việc nuôi gia cầm công nghiệp... nói chung con người có thể chấp nhận việc tàn sát dã man các loài khác để làm lợi cho mình, do vậy khó mà nói logic của Zato là sai. Nhưng Hoàng không muốn đào sâu về vấn đề này vì vậy liền hỏi tiếp:
- Tí nữa thì quên, đám xúc tu đó... À không, chính xác là cái lõi tạo nên chúng, nó là sinh vật sống phải không?
- Đúng, ngươi cũng có con mắt quan sát đấy, đáng tiếc rằng một kiệt tác như thế đã bị tên Lãng khách kia phá vỡ mất.
- Lão làm cách nào để tạo ra nó, làm sao để có thể nén nguyên tố lại và chuyển hóa nó thành sinh vật được?
Zato nghe Hoàng hỏi như vậy thì hơi nhướng mày lên, từ nãy tới giờ tên này chỉ chăm chăm thắc mắc những kiến thức về Nguyền sư, chẳng hề đe dọa hay bàn bạc gì về chuyện Anton. Lão ta cảm thấy có gì đó không đúng, tuy vậy lòng kiêu ngạo muốn khoe khoang của một Nguyền sư đã lấn áp tất cả, Zato chậm rãi nói:
- Vấn đề này thực ra có rất nhiều tài liệu ghi lại, nếu thích ngươi có thể tìm đọc, mặc dù chúng chủ yếu là suy đoán do bọn sâu bọ viết ra. Nói cho đúng thì Nguyền sư chúng ta chỉ có thể trích nguyên lực trong người sinh vật, còn việc tạo ra cái lõi cho nó hoạt động lại là công việc của các Pháp sư bóng tối. Hãy thử hình dung vật này giống như một cái mầm cây, còn nguyên lực của ta là nước tưới vậy thôi.
- Nói vậy chẳng phải ai có nguyên lực cũng dùng được thứ này sao?
- Về lý thuyết thì đúng như vậy, nhưng do đây là “đồ” của các Nguyền sư, nó sẽ không chấp nhận bất cứ nguồn nguyên lực nào khác trừ chủ. Một vấn đề nữa là nếu không có số nguyên tố thích hợp được chúng ta trích ra, dù lõi có tốt đến đâu cũng chỉ như cái vỏ rỗng vô dụng.
Vấn đề này vô cùng mới mẻ đối với Hoàng, nếu có thể học được cách thao túng nguyên lực như Zato, chắn chắn khả năng chế tạo của hắn sẽ có bước thăng tiến cực lớn. Bỗng nhiên Hoàng chợt suy nghĩ ra điều gì đó, hơi nhăn mặt hỏi Zato:
- Lão nói là có thể trích nguyên tố trong người sinh vật. Vậy cái lõi có thể phát triển ra thứ khung to tướng kia, chẳng phải là phải dùng tới hàng chục người có nguyên tố bóng tối bẩm sinh?
Lần này Zato cũng cảm thấy ngạc nhiên, hầu hết người bình thường khi biết bản chất của Nguyền sư nếu không tránh xa thì cũng dừng lại, duy chỉ có tên đeo mặt này này cứ hỏi mãi không ngừng. Lão cảm thấy khá hứng thú, quên bẵng đi mình đang bị trói nghiến như lợn, từ tốn trả lời hắn:
- Nguyên lực thì sinh vật nào cũng có, nhưng nguyên tố thì mỗi kẻ mỗi khác, bởi thế để kiếm cho được thứ hợp yêu cầu thì rất khó khăn. Lấy con bé Băng nữ kia là ví dụ, mặc dù cũng hơi lớn tuổi nhưng số nguyên tố trong người nó có giá trị gấp vài chục lần kẻ khác, đó là còn chưa nói tới chất lượng nữa, nguyên liệu tốt sẽ tạo nên đồ tốt.
- Hừm, vậy cần khoảng bao nhiêu người.. hay theo các nói của lão là bao nhiêu cái “bồn chứa” để làm nên một cái lõi như vậy?
- Nếu nguyên liệu tốt thì chỉ cần một, nếu là hàng thứ cấp... vài chục hay cả trăm vẫn không đủ. Còn với thứ mà ngươi đã thấy là do chính tay ta lựa chọn, hình như tầm sáu bảy chục tên gì đó, dù sao thì cũng khó mà nhớ được, toàn loại tầm thường chẳng có gì đặc sắc.
Zato kiên nhẫn giải thích tất cả, không hề có chút gì giấu nghề. Một phần vì lão chẳng kiếm ra ai chịu lắng nghe thành tựu của mình, cũng như chẳng sợ hắn có thể học lỏm được gì đó, đơn giản vì đây là kỹ năng đặc thù của Nguyền sư, người thường biết cũng vô dụng. Hoàng chăm chú nuốt từng chữ, chờ cho hệ thống nhớ toàn bộ rồi hỏi tiếp:
- Tôi có một thắc mắc nhỏ, dù sao thì số “nguyên liệu” đó cũng là con người, lão thực sự không cảm thấy một chút áy náy nào? Cứ thế mà sử dụng họ như vậy?
Zato nghe xong thì nhìn Hoàng đầy nghi hoặc, khinh thường đáp:
- Nguyên liệu vĩnh viễn chỉ là nguyên liệu, chúng phải lấy làm vinh dự vì đã giúp ta đạt được thành tựu lớn hơn. Ngươi có bao giờ xót thương cho đám thực phẩm hằng ngày cho vào miệng sao?
Hoàng nghe hết câu thì trầm ngâm không nói, quả thực cách suy nghĩ cũng như tầm nhìn về cuộc sống của Zato, hay chính xác hơn là các Nguyền sư khác xa so với người thường, rất khó để nói đây là đúng hay sai. Đã là người ai chẳng muốn mình siêu việt hơn người khác, chế độ phong kiến tại Trái Đất chẳng phải cũng thần thánh hóa vua chúa, qua đó mặc nhiên cho họ nắm quyền sinh sát tuyệt đối đó sao? Hoàng im lặng suy nghĩ một lúc, cuối cùng mở lời:
- Chúng ta làm một cuộc trao đổi đi. Lão sẽ được thả tự do, bù lại tôi muốn được tiếp xúc và học tập tất cả các kiến thức của Nguyền sư, bao gồm cả khả năng thao túng nguyên lực.