Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 12


Cuối cùng, Tạ Quân vẫn ôm A Dung rời khỏi núi giả, một hồi vừa rồi, áo trắng của hắn cũng đã dính bẩn, tóc tai A Dung cũng tán loạn, nước mắt vẫn còn vương lại trên lông mi.

Hai người nhìn nhau cười, ăn ý vui vẻ.
Rời khỏi núi giả có thể thấy được xung quanh, A Dung chưa bao giờ nhìn thấy bộ dạng Tam ca như vậy, ánh mắt nàng tò mò nhưng ngoài miệng lại nói, "Tam ca mau trở về đi."
"Không có chuyện gì, ta có thể nói rõ ràng." Hắn dứt lời, cung nhân cũng đã cầm đèn lồng chạy tới, thấy rõ hai người mới lớn tiếng hô, "Tìm được người rồi, Cửu công chúa ở đây."
Tạ Quân buông A Dung ra, dặn dò, "Khi trở về muội nhớ phải nói xin lỗi với Trân phi, nàng là mẫu phi muội, nàng rất lo lắng cho muội đấy."
A Dung gật đầu, "A Dung biết."
Hoàng Thượng quanh năm luyện võ, cơ thể cường tráng, hắn ở bên cạnh Trân phi nhìn A Dung, lông mày rậm lộ rõ vẻ nghiêm túc, bờ môi khẽ mở, hắn lạnh lùng nói, "A Dung quá bướng bỉnh rồi."
A Dung lập tức nhận sai, "Phụ hoàng, A Dung biết sai rồi, A Dung đã trở về!"
Sắc mặt Hoàng Thượng hơi nguôi ngoai, ngồi xổm xuống, nhìn A Dung, "A Dung sai ở đâu? A Dung nửa đêm mất tích làm cho mẫu phi kinh sợ, lo lắng tới sắp khóc.

Mẫu phi con đau lòng, cũng là đau ở lòng trẫm, không ai có thể tổn thương nàng, bao gồm cả con, A Dung biết không?" Hoàng Thượng xoa đầu A Dung, trong mắt ẩn chứa cảnh cáo, khác hoàn toàn với dáng vẻ cưng chiều, ôn hòa thường ngày.
A Dung sững sờ gật đầu, lúc này Hoàng Thượng mới hài lòng đứng dậy, thấy Trân phi bước tới, lập tức tỏ ra dịu dàng vui vẻ, bước vài bước qua nắm tay nàng ta đi tới.

Nhưng trong mắt Trân phi chỉ có A Dung, không cho nổi Hoàng Thượng một ánh mắt.
A Dung bỗng dưng hiểu ra gì đó, nàng cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
Trân phi luôn xinh đẹp động lòng cho dù đôi mắt nàng ta ngập nước, lông mày nhăn lại, dung mạo của nàng ta có thể so sánh với ánh trăng lung linh trong màn đêm.


Nàng ta đã lo lắng vô cùng, vội vàng ôm A Dung vào trong ngực, A Dung cảm giác như được bao bọc bởi một đám mây, mềm mại, thơm ngát.

Gương mặt xinh đẹp của nàng ta đặt lên đỉnh đầu A Dung khiến nàng ngây ngốc ngắm nhìn, nàng đã rõ ràng, phụ hoàng yêu thương nàng chỉ vì mẫu phi, nếu như nàng không phải do mẫu phi sinh ra, có lẽ trong thâm cung này nàng cũng chỉ như đám cỏ dại ngoài kia? Phụ hoàng luôn mong đợi con nối dõi, nàng đã sớm nhận thức rõ.
A Dung lại một lần nữa cực hận sự thông minh của bản thân mình, nàng rõ ràng, nhưng lòng vẫn cảm thấy nguội lạnh, có chút đau khổ.

Trong một ngày nàng hiểu ra nhiều chuyện như vậy, mặc dù hoạt bát, nhưng cũng khó có thể chấp nhận.
A Dung nếu như không học được, giao cho Tam ca...!A Dung nhớ tới những lời này.

Khi đó, ngữ khí Tam ca ôn nhu, kiên định, làm cho nàng tin tưởng.
"Mẫu phi, A Dung làm mẫu phi lo lắng rồi, là A Dung không tốt, A Dung xin chịu trách mắng, không có một câu oán hận." A Dung còn nhớ rõ, nàng nợ mẫu phi một lời xin lỗi.
Trân phi ôm chặt nàng, thở dài, "Mẫu phi cũng không biết an ủi A Dung thế nào, sớm biết con thương con mèo kia, dù thế nào mẫu phi cũng sẽ bảo vệ nó."
A Dung chôn mặt trong ngực Trân phi, lắc đầu, "Mẫu phi, A Dung đã suy nghĩ thông suốt, mẫu phi đưa A Dung về nghỉ ngơi đi."
Trân phi nói tốt, ôm A Dung lên, Hoàng Thượng sợ Trân phi vất vả, tự tay ôm lấy A Dung, nói khẽ, "Suỵt...!giày vò lâu như vậy, nàng đã mệt rồi, mau ngủ đi."
A Dung trong ngực hắn, hai mắt nhắm lại, lông mi cong dài khẽ rung động, ánh đèn ấm áp soi rọi một mảnh trắng nhợt trên gương mặt nhỏ nhắn.
Trân phi thương A Dung, cũng không trách mắng, sau khi đặt nàng lên giường, Hoàng Thượng nhìn nàng ta xoay người bước đi rồi lại nhìn A Dung đang ngủ, nói nhỏ, "Hắn thì cũng thôi đi, vì sao ta và nàng đã có một đứa con mà lòng nàng vẫn không cho ta?"
Trân phi nghĩ mãi không hiểu, tại sao A Dung vì một con mèo mà nửa đêm trốn đi, tình nguyện trốn trong núi giả, cũng không tìm mẫu phi là nàng ta tâm sự.

Chuyện này giống như mắt nhìn mặt nhau nhưng lòng thì xa ngàn dặm, nàng ta cảm thấy thê lương, bất lực, địa vị cao quý thì thế nào, dung mạo xinh đẹp thì sao, cuối cùng vẫn có người nàng ta cầu mà không được.
A Dung khóc tới nửa đêm, ngủ thật say, lúc tỉnh dậy đã qua giờ ăn sáng, nàng vội vén chăn, cau mày hỏi, "Thu Ngọc tỷ tỷ, vì sao không gọi ta dậy? Hiện tại đã muộn, lão sư lẽ lại trách phạt ta."

Thu Ngọc bưng chậu rửa mặt tới, trả lời, "Là nương nương dặn dò ạ, bảo để người tự nhiên tỉnh dậy.

Bên Phó Đại Nho cũng cho người đi nói một tiếng rồi."
A Dung nghe xong thì hốt hoảng, nếu là ngày xưa, nàng cầu như vậy còn không được, nhưng hiện tại nàng còn muốn tập võ cùng Tam ca, nếu như không mượn danh nghĩa lão sư, nàng biết đi tìm Tam ca thế nào?
"Không được, học hành không thể bỏ bê, Thu Ngọc tỷ tỷ mau nhanh lên, có lẽ còn kịp."
Thu Ngọc ngạc nhiên nhìn nàng một cái, đặt chậu nước trong tay xuống, ngâm khăn, "Phó Đạo Nho hôm nay không vào cung a.

Công chúa thông minh hơn người, không đi học một ngày cũng không sao, người nghỉ ngơi cho tốt, hôm qua ra ngoài nhất định bị cảm lạnh rồi."
Sắc mặt A Dung trầm xuống, tùy ý cho Thu Ngọc lau mặt, cuối cùng hỏi, "Hôm qua thần sắc mẫu phi thế nào, Thu Ngọc tỷ có chú ý không?"
Thu Ngọc trước giờ trước mặt A Dung đều chăm sóc nàng tỉ mỉ, nàng nói gì nghe đấy, nghĩ một hồi nàng ta bày ra ánh mắt không đồng ý, "Nửa đêm công chúa mất tích, nương nương tự nhiên sẽ lo lắng, lúc nô tài tới bẩm báo, nương nương vội vàng chạy ra, áo choàng bên ngoài là Hoàng Thượng phủ thêm cho đấy..." Giọng nàng ta thấp dần, ghé vào tai A Dung, "Nhìn sắc mặt Hoàng Thượng, có chút không vui."
A Dung bình tĩnh, trong lòng không ngừng nhắc nhở bản thân, sau này không nên ỷ vào ân sủng không kiêng dè cái gì, ân sủng của nàng thế nào giờ nàng đã rõ, sau này phải cẩn thận một chút.
Hôm qua nàng suy nghĩ thông suốt, hận không thể tới trước mặt Ngũ công chúa chất vấn, lúc chạy ra ngoài, nhìn xung quanh tối đen, Ngũ công chúa đã sớm ngủ say, đèn đóm đều đã tắt.

Chỉ có nàng, ở trên con đường không bóng người, trong lòng không khỏi cảm thấy hoang g.

Tự hỏi, nàng quả thật ỷ vào phụ hoàng, mẫu hậu sủng ái, lúc này mới tùy ý làm càn.

Chỗ dựa ngày hôm nay của nàng như hoa trong gương trăng dưới dưới, ngày sau nàng phải suy nghĩ thật chu toàn.

Hôm nay A Dung mặc xiêm y màu đỏ, trên váy thêu mẫu đơn, chân váy xếp tầng, vạt áo và mép váy được trang trí bằng những viên ngọc đỏ, nhìn qua rất đẹp mắt.

A Dung tuy xuề xòa nhưng cũng cảm nhận được váy lụa hôm nay rất đẹp.
"Y phục này..."
Thu Ngọc trả lời, "Là nương nương sai người đưa tớ." Vừa dứt lời, A Dung đã thấy mẫu phi tươi cười đi tới.
Ánh mắt nàng ta hài lòng nhìn A Dung, "A Dung mặc y phục này rất đẹp." Nàng ta kéo tay A Dung tới trước gương, "Hôm nay mẫu phi chải đầu cho A Dung, được không?"
A Dung cảm thấy mẫu phi hôm nay hơi khác thường, nàng nhìn mẫu phi qua gương vài lần, cuối cùng Trân phi cảm nhận được ánh mắt nàng, nhìn lại nàng, hỏi, "Có chuyện gì sao?"
A Dung lắc đầu, cố che giấu cảm giác quái lạ, Trân phi cầm lược chải tóc nàng từ đỉnh đầu tới đuôi tóc.
"A Dung tuy tuổi còn nhỏ nhưng tóc lại rất nhiều, vô cùng giống ta hồi bé.

Tóc đen mượt và sáng là mắn đẻ đấy, phải chăm sóc tóc thật tốt, đừng lãng phí nó." Trân phi lấy dầu hoa hồng do Tây Vực tiến cống xoa lên tóc nàng, mái tóc bóng mượt lên không ít, lại không lộ ra ánh dầu, nàng ta nói tiếp, "Lúc mẫu phi bằng tuổi A Dung, đã rất thích chưng diện rồi, ngoại tổ mẫu thường hay nói ta đấy." Nhắc tới gia mẫu, gương mặt Trân phi trở nên nhu hòa, trong mắt cũng nhiễm vui vẻ.
A Dung nghe nàng ta nhớ ngoại tổ mẫu, trong lòng cũng có chút nhớ nhung, "Mẫu phi, lâu rồi A Dung không thấy ngoại tổ phụ và ngoại tổ mẫu, khi nào con có thể gặp bọn họ ạ?"
Ngoại tổ phụ A Dung là Hà Tần, trước kia là huyện lệnh Giang Châu, mặc dù cần cù chăm chỉ, được cử xuống trị An Bình nhưng không cò gì nổi bật, cũng chẳng có công lao lớn, cả đời lao lực ở vùng biên cương.

Hà Tần không có bản lĩnh lớn, an lòng với hiện tại, không tham lam phú quý, Trân phi tiến cung không phải mong muốn của hắn.

Nếu không phải thánh ý kiên quyết, không thể trái, hắn cũng không muốn nữ nhi bảo bối của mình tới nơi ăn tươi nuốt sống lòng người kia.
Trân phi được sủng ái, nước lên thì thuyền cũng chạy, hắn ở dưới cũng được thăng quan, nay đã làm tới thứ sử Giang Châu.

Hoàng Thượng muốn cho hắn làm quan ở kinh thành, nhưng hắn cự tuyệt, nếu hắn vào kinh, cả Hà gia cũng vào đây, đâu đâu cũng có tai mắt, nhiều người như vậy, lỡ có phiền toái gì cho Trân phi cũng không ổn, nghĩ như vậy, hắn cự tuyệt ý tốt của Hoàng Thượng, an yên làm quan ở Giang Châu.
"Nếu A Dung muốn gặp, bất quá chỉ là một lời truyền khẩu dụ, nhưng bọn họ đã lớn tuổi, đường xá xa xôi ngàn dặm, tàu xe mệt nhọc, mẫu phi lo lắng thân thể bọn họ không chịu nổi." Trân phi lấy trâm mai trong hộp, cài lên tóc A Dung.
"Mẫu phi, A Dung tới thăm bọn họ, không cần bọn họ tới đây." A Dung ngẩng đầu, đôi mắt nàng sáng như sao, "A Dung muốn ra ngoài cung."

Trân phi nhớ tới quá khứ vô ưu vô lo, nàng hơi buồn thở dài, "A Dung không cần vội, rất nhanh con có thể xuất cung."
"Mẫu phi nói tới núi Tế Thiên? Nhưng A Dung muốn tới chỗ xa hơn, A Dung muốn đi khắp nơi, nhìn cầu nhỏ, sông lớn hoặc là gió tây, ngựa gầy ở Cổ Đạo, nếu không thấy tận mặt, A Dung rất tiếc nuối." A Dung nhìn hai gương mặt mặt tương đồng nhau trong gương, chợt cười nói, "Ánh mắt A Dung và mẫu phi giống nhau quá."
"A Dung là do ta sinh ra, tự nhiên sẽ giống mẫu phi mà." Ngón tay mảnh khảnh của Trân phi vuốt dọc theo tóc mai A Dung, "Sau này A Dung chắc chắn hơn mẫu phi." Trong mắt Trân phi có chút ướŧ áŧ, nàng mong A Dung có thể được như mong muốn, nhìn trời cao mặc chim bay, xuống biển rộng bắt cá, mà không phải như nàng, bị giam cầm trong cung, vĩnh viễn không thoát được.
Tử Cấm Thành cao rộng chỉ một trượng tám thước, nhưng nàng không ra khỏi đây được.
A Dung thấy mẫu phi ẩn chứa thần sắc bi thương, ưu sầu, nàng không rõ vì sao, chợt nhớ tới chuyện hôm qua bản thân mất tích, lại nói xin lỗi lần nữa, "Hôm qua A Dung hồ đồ, nửa đêm mới suy nghĩ rõ ràng, trong lòng không có cách nào chấp nhận, mới chạy ra ngoài."
Nàng mang chuyện Ngũ công chúa ra kể, "Mặc dù hiện tại A Dung không có chứng cứ, thế nhưng móng con mèo kia rất đáng ngờ, nó xa lạ với con nhưng lại thân cận với Ngũ hoàng tỷ.

A Dung nghĩ mãi không ra, ngoài nàng ta còn có ai có thể làm vậy, mượn tay A Dung tổn thương Lục hoàng tỷ."
Trân phi nghe xong, lông mày nhăn lại.

"Ta thật không ngờ Tạ Phương Nhuy là người như vậy.

Bất quá nàng ta rất nhanh gả đi..." Tạ Phương Nhuy là do cung nữ sinh ra, là sai lầm của Hoàng Thượng sau một buổi yến tiệc, bởi vậy từ nhỏ đã không được chào đón, tuy là công chúa nhưng lại không bằng nữ nhi nhà quyền quý, còn không được ban thưởng phủ công chúa.

Lối thoát tốt nhất của Tạ Phương Nhuy là gả vào nhà vương gia, quan lại trong triều, dựa vào hoàng thất sẽ cho nàng ta vài phần an ổn, may mà Đại Sở cường thịnh, bằng không nàng ta sẽ phải tái ngoại hòa thân.
Nàng ta có thể gả vào gia đình như nào, chẳng qua chỉ cần một câu của Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng đối với Trân phi nàng nói gì nghe nấy, lúc này Trân phi mới nhận ra ân sủng của Đế Vương cho nàng cũng có vài phần hữu dụng.
A Dung nhìn ánh mắt Trân phi tĩnh mịch, có chút bất an gọi, "Mẫu phi..."
Trân phi nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của A Dung, cười cười, "A Dung là bảo bối mẫu phi nâng trong lòng bàn tay, ai cũng không thể khi dễ con." A Dung cảm thấy nụ cười của Trân phi có vài phần thâm ý, nhưng nàng khó có thể hiểu rõ.
"Ngũ hoàng tỷ con cũng là người đáng thương, A Dung không hận nàng, nhưng A Dung sẽ không cùng nàng ta thân thiết nữa." A Dung nói tới nước này, chuyện cũng coi như xong, nàng không phải là người bướng bỉnh, nếu như đã khóc một trận, suy nghĩ rõ ràng, tự nhiên nàng nên nhìn về phía trước.
Ánh mắt Trân phi ôn hòa mang ý cười, dắt tay A Dung, "Hôm nay mẫu phi đưa A Dung đi dạo."

Bình Luận (0)
Comment