Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 21


Đêm, Tạ Quân nằm trên giường, chăn có mùi thuốc nhàn nhạt, hắn vẫn chưa rời khỏi nơi ở của Đổng Quyết Minh, có lẽ là Đổng Quyết Minh còn chưa nghe qua chuyện xưa của hắn nên không muốn thả hắn đi.
Vừa khéo, hắn cũng không muốn đi.

Chuyến đi này, cũng vốn là vì Đổng Quyết Minh.
Giường này là Đỗ cô nương dọn dẹp, Đổng Quyết Minh lười biếng, thấy có người chủ động giúp đỡ, mặt mày hớn hở đồng ý ngay.

Tạ Quân im lặng nhìn, cảm thấy Đỗ cô nương này lặng lẽ thâm nhập vào sinh hoạt của Đổng Quyết Minh, cũng không rõ có phải kiếp trước Đổng Quyết Minh chính vì như vậy mới thích nàng ta không.
Đêm đã khuya, mí mắt Tạ Quân nặng dần.

Chuyện được làm lại cuộc đời một lần nữa đúng là tâm bệnh của hắn, mỗi đêm hắn đều nhớ lại chuyện kiếp trước tới nỗi mất ngủ.

Đáng lẽ hắn nên quên kiếp trước, bắt đầu một lần nữa, nhưng hắn có quá nhiều thứ không hiểu nổi, nếu hắn bỏ mặc, hắn trùng sinh có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, từ đầu tới cuối hắn không thể nhớ rõ kiếp trước chuyện gì xảy ra với bản thân, tại sao trước giờ đăng cơ lại trở về khi còn niên thiếu, tại sao trước khi trùng sinh, ngực hắn lại lạnh lẽo...
Trong bóng tối, vụn gạch ngói trên trần nhà lay động, lại lập tức có tiếng mèo hoang ré lên.
Tạ Quân quên buồn ngủ, toàn thân căng thẳng.
Một lúc lâu sau, cửa gỗ bị đẩy ra, ánh trăng trườn vào phòng.

Người nọ thấy Tạ Quân nhắm mắt, hô hấp đều đặn, bước thật nhẹ, nín thở, im hơi lặng tiếng tới gần Tạ Quân.

Một chưởng hạ xuống, lướt qua sợi tóc Tạ Quân, người nọ xuống tay độc ác, nếu là người bình thường dính một chưởng này nhất định mất mạng.

Một khắc cuối cùng, hai mắt Tạ Quân mở ra, bắt lấy cổ tay người kia.
Cổ tay khéo léo, trắng nõn, là tay nữ nhân.

Tạ Quân thay đổi nội lực, lực đạo trên tay càng lớn, một chưởng của người kia không xuống được cũng không thoát được.

Tạ Quân nắm cổ tay ả, từ từ ngồi dậy, muốn xốc khăn che mặt của ả, người đó lại cố gắng giằng co, không cho Tạ Quân nhìn gương mặt thật.
Tạ Quân túm chặt hai tay ả, trói ra sau lưng, sau đó giật mạnh chiếc khăn che mặt xuống.

Nhờ ánh trăng hắn đã thấy rõ gương mặt ả, Tạ Quân cười khẽ, nhưng tiếng cười nào có vui thích, là lạnh lùng, trào phúng.
Trong nháy mắt, hắn đã đoán được chân tướng chuyện xưa.
Khi Tạ Quân kể chuyện xưa, một phần nhỏ câu chuyện là do hắn tự suy diễn, ví dụ như sau khi chết, nữ tử kia bị chặt tay.

Bởi vì kiếp trước nữ tử kia chưa từng xuất hiện trước mặt Đổng Quyết Minh, hắn ta cũng cho rằng nàng ta đã chết, giờ xem ra, nữ tử đó nhất định còn sống, có lẽ đã hoàn thành nhiệm vụ nên được chủ tử trọng dụng rồi.
"Nếu lúc này ta mang ngươi tới chỗ Đổng công tử, nhiệm vụ của ngươi có phải sẽ thất bại?" Tạ Quân lạnh lùng nói, bất luận nàng ta giãy giụa thế nào, lực tay hắn vẫn không buông lỏng.
"A." Đỗ cô nương cười lạnh một tiếng, "Không nghĩ tới Tạ công tử có bản lĩnh như vậy.

Chỉ là nhiệm vụ gì đó, thứ cho Huyền Ca nghe không hiểu."
"Không phải nhiệm vụ, chẳng lẽ Đỗ cô nương có thành kiến với Tạ mỗ, vậy nên mới nửa đêm ám sát?" Ngữ điệu Tạ Quân lạnh nhạt, trong lòng đã nắm chắc, "Tạ mỗ không phạm ngươi, chưa từng kết thù, mong cô nương nói rõ."
Ánh mắt Đỗ Huyền Ca lộ rõ căm hận, "Chỉ bằng ngươi họ Tạ, ta phải gϊếŧ ngươi! Ta là người Nam Yến.
Tạ Quân không nghe lý do thoái thác của nàng, vẫn nói, "Theo như lời Đổng công tử, Đỗ cô nương lên núi hái thuốc gặp thổ phỉ nên bị thương, Đỗ cô nương như bây giờ, còn e ngại thổ phỉ sao? Đỗ cô nương nói thẳng đi, ngươi tiếp cận Đổng Quyết Minh là có âm mưu gì? Bằng khồng thì, Tạ mỗ đành phải đưa ngươi tới chỗ Đổng công tử rồi."
Đỗ Huyền Ca trầm mặc, ngay tai lúc Tạ Quân nghĩ nàng ta sẽ nói ra chân tướng thì nàng lại phát động nội lực, toàn thân nóng hầm hập.

Tạ Quân nắm chặt cổ tay nàng ta, yên lặng vận nội lực bảo hộ bản thân.
Hắn rốt cuộc đoán sai rồi, Đỗ Huyền Ca căn bản không muốn tổn thương hắn, mà là đem y phục của bản thân thành bột mịn.

Dưới ánh trăng, yếm đào của nữ tử lộ ra, da thịt trắng nõn, đường cong vai và cổ quyến rũ, Tạ Quân nhìn qua nới khác nhưng tay vẫn nắm chặt.

Yếm gấm so với y phục dày hơn một chút, may mà Đỗ Huyền Ca còn muốn lưu lại cho mình một đường sống, nhưng Tạ Quân vẫn cảm nhận được ánh mắt hắn cay cay.

Đỗ Huyền Ca tới gần Tạ Quân, ngửa cổ cho Tạ Quân nhìn thấy đường cong từ cằm trở xuống, khuôn mặt thanh lệ cười quyến rũ, duyên dáng nói, "Tạ công tử mau mang ta tới phòng Đổng công tử đi, thuận tiện để hắn hiểu lầm."
"Tạ công tử nếu không mang ta đi cũng được, ta nguyện cùng Tạ công tử hoan hảo..." Đỗ Huyền Ca cười lả lơi, "Ta sạch sẽ lắm..."
Hồi trưa, Đỗ Huyền Ca đứng sau cửa gỗ đã nghe được chuyện xưa của Tạ Quân, nội tâm ả dấy lên cơn sóng gió động trời, ả cho rằng kế hoạch không có chút sơ hở, nhưng Tạ Quân lại không biết từ chỗ nào biết tường tận, ả đương nhiên sẽ không giữ lại mạng cho hắn.

Nhưng trước mắt, hắn là kẻ không dễ đối phó, tài nghê không bằng hắn, không bằng cho hắn ngon ngọt.

Nam nhân thì sao, dụ dỗ được là xong rồi.
Huống chi hắn so với các nam nhân ả gặp tuấn mĩ hơn nhiều, ả nhớ rõ khi cách một cổng tre nhìn hắn, bạch y công tử không nhiễm bụi trần, tâm tình lạnh nhạt của ả cũng rung động, nếu cho hắn thì cũng không mất mát gì...!Đỗ Huyền Ca nhìn vào mắt Tạ Quân, đôi mắt hắn giống như hội tụ linh khí đất trời, trong suốt, đen như mực, như nhìn thấu mọi thứ, ẩn chứa tinh tú, câu hồn đoạt phách.

Ả vốn là có ý đồ, nhưng lúc này lại có chút say mê.
Tạ Quân cau mày, trong mắt là chán ghét, hắn ghét cay ghét đắng ả khi nhớ tới kết cục của Đổng Quyết Minh, "Nếu lúc này ta gϊếŧ ngươi, ngày mai nói với Đổng công tử, Đỗ cô nương đã dưỡng thương xong, không muốn ở lâu, sáng sớm đã đi.

Thì sao?" Giọng hắn lãnh đạm, lộ sát khí nhàn nhạt.
Hắn đã động sát tâm.

Đỗ Huyền Ca này lòng dạ độc ác, lấy bản thân làm mồi nhử, lừa gạt Đổng Quyết Minh thật thà, sau đó cùng quân vương Nam Yên đánh bạc, bức Đổng Quyết Minh nối giáo cho giặc.

Nếu như lúc này gϊếŧ ả, chuyện sau này sẽ không xảy ra nữa.
Thấy sát ý trong mắt Tạ Quân, Đỗ Huyền Ca rùng mình, thân thể dưới ánh trăng run rẩy, "Đổng công tử đương nhiên sẽ sinh nghi, nếu ta muốn đi, vì sao không từ biệt hắn? Vì sao phải im lặng biến mất? Ngươi không sợ hắn hoài nghi ngươi?"
Tạ Quân cười ra tiếng, nhìn xuyên qua cửa gỗ, ánh măt xa xưa, "Nhưng ta càng không mong muốn mưu kế của ngươi thành sự thật." Đang nói chuyện, tay phải của hắn đặt lên cần cổ thon dài của Đỗ Huyền Ca, năm ngón tay siết lại, Tạ Quân nói, "Đương nhiên, nếu ngươi có thể nói cho ta tung tích của quân vương Nam Yên, ta sẽ cân nhắc tha mạng cho."

Đỗ Huyền Ca dưới sự khống chế của Tạ Quân không dám hành động thiếu suy nghĩ, nghe Tạ Quân nói, ánh mắt ả khinh miệt, "Nằm mơ." Ả tựa hồ nghĩa ra gì đó, cười khẽ, "Muốn chém muốn gϊếŧ tùy ngươi, nhưng ta chết, còn vô số Đỗ Huyền Ca! Đổng công tử sớm muộn cũng sẽ cam tâm tình nguyện dốc sức cho chủ tử!"
Tạ Quân chế trụ cổ họng ả, Đỗ Huyền Ca kêu lên, Tạ Quân mở miệng nói, "Bao nhiêu Đỗ Huyền Ca tới, ta gϊếŧ bấy nhiêu, Đỗ cô nương trên đường tới hoàng tuyền cũng không cô đơn rồi."
Tiếng kêu của ả quỷ dị, bên ngoài đột nhiên có người đẩy cửa ra, "Tạ công tử? Ngươi vẫn chưa ngủ sao?" Đó là giọng Đổng Quyết Minh, có lẽ hắn đã nghe được động tĩnh nên đứng dậy xem xét.
Bước chân tới gần, Tạ Quân nhìn Đỗ Huyền Ca, ánh mắt căm ghét, "Cút!"
Đỗ Huyền Ca được tha bổng, lập tức giãy giụa ra, chạy ra khỏi cửa, trở về phòng, thở tùng ngụm khí.

Ả không nghĩ tới, Tạ Quân không có chút thương hoa tiếc ngọc nào.
Trong phòng, Tạ Quân nhấp nhẹ khóe miệng, chán ghét phủi phủi quần áo.

Đổng Quyết Minh đẩy cửa tiến vào, nhìn Tạ Quân quần áo mỏng manh bên trong, mà vừa nãy Đỗ Huyền Ca còn xícɦ ɭõa chạy ra, có lẽ nào là đang làm loạn bị hắn bắt gặp.
"Tạ công tử...!Các ngươi..."
Tạ Quân nhìn Đổng Quyết Minh hưng phấn, hiếu kỳ, không có phẫn nộ ghen ghét, thầm nghĩ lúc này Đổng Quyết Minh đối với Đỗ Huyền Ca chưa động tâm.

Sắc mặt hắn khó coi, trầm lặng như đêm tối, ánh mắt chứa thâm ý nhìn Đổng Quyết Minh, "Đỗ cô nương kia rất to gan, Đổng công tử nên tra rõ lai lịch trước khi giữ lại."
Đổng Quyết Minh bất mãn lắc đầu, "Tạ công tử, ta cũng không rõ lai lịch của ngươi, nhưng ta cố ý giữ ngươi lại.

Hành tẩu giang hồ, thấu mọi chuyện là việc khó, Đổng mỗ muốn kết giao nhiều bằng hữu, không muốn phí thời gian.

Chẳng qua ngươi và Đỗ cô nương thật đúng là..."
Sắc mặt Tạ Quân càng khó coi, lạnh lùng nói, "Tạ mỗ mệt, Đổng công tử mời về." Nói xong lập tức muốn đóng cửa.
Lúc Đổng Quyết Minh về phòng, hắn cảm thấy uy nghiêm của gia chủ của hắn bị tổn thương? Bị khách nhân của mình đuổi ra ngoài, thế mà hắn vẫn không cảm thấy không vui...!Hừ, tính tình của hắn cũng tốt quá đi!
Thời gian giữ đạo hiếu rất kham khổ, không được ăn mặn, A Dung đã gầy đi, nàng vốn không phải đứa trẻ mũm mĩm, lúc này nhìn càng gầy gò, cằm cũng nhọn ra không ý.

Trân phi nhìn nàng mà đau lòng, bèn dẫn A Dung đi dạo phố.

Phố xá Giang Châu, từ lâu rồi A Dung đã chẳng còn ấn tượng.


Đi cùng còn có Ngũ cô nương.

Nàng ta đối với A Dung chân thành, A Dung cũng cảm nhận được, bởi vậy nàng cùng nàng ta thân thiết.

Trân phi cố ý muốn mang ngũ cô nương tới kinh thành tìm mối hôn sự tốt, người của Trân phi ở Giang Châu cũng nghe ngóng, cảm thấy người xứng đôi với ngũ muội nhu nhược của mình rất ít.

Hơn nữa Trân phi cũng nên hồi kinh, Hà ngũ cô nương nếu tới kinh thành, nàng ta cũng có chỗ dựa.
Trân phi đang chọn trang sức cho ngũ cô nương, muốn mua vài bộ đồ nhưng phải qua đại tang mới mặc được.

A Dung buồn chán nhìn bốn phía.

Đột nhiên thấy một bóng bạch y lọt vào tầm mặt nàng.
Người nọ, giống như Tam ca...
A Dung không do dự đuổi theo, mà Trân phi và ngũ cô nương cũng không phát hiện.

Thu Ngọc thấy A Dung chạy đi, cũng nhanh nhẹn đuổi theo, nhiệm vụ của nàng ta là bảo vệ A Dung, bất luận ở đâu, cũng phải bảo vệ công chúa chu toàn.
Người kia bước thong dong nhưng đi rất nhanh, A Dung suýt nữa là mất dấu, vất vả lắm mới xuyên qua được đám người, đã thấy người kia đứng trước một lầu các.

A Dung ngẩng đầu lên nhìn, trên lầu các kia là tấm bẩng to - Nhuyễn Ngọc Các.
Còn chưa vào, đã có một mùi thơm nồng phả vào mũi.

Giữa ban ngày ban mặt, Nhuyễn Ngọc Các cũng không cô quạnh, bên trong ca múa nhộn nhịp, chẳng phân biệt được ngày hay đêm.

Mà ở cửa ra vào, một công tử thần sắc lạnh nhạt, ánh mắt trong suốt, cùng cái nơi ong bướm này khác xa nhau.



Bình Luận (0)
Comment