Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 23


Tạ Quân vào trong đã thấy một tú bà đang tươi cười chào đón, nghe hắn nói rõ ý đồ, tú bà kia càng vui vẻ, nói, "Huyền Ca cô nương là hoa khôi Nhuyễn Ngọc Các, muốn gặp mặt một lần..." Lời còn chưa dứt, Tạ Quân đã ném ra một tờ ngân phiếu, tú bà cười tươi như hoa, "Công tử thật hào phóng, mời, mời vào trong."
Bước lên cầu thang, tiếng huyên náo nhỏ hơn chút ít, đi ngang qua mấy căn phòng trang nhã cũng truyền ra vài tiếng cười đùa, nhõng nhẽo, chỉ có gian phòng cuối cùng yên tĩnh nhất.

Đỗ Huyền Ca rõ ràng là kỹ nữ, nhưng lại chỉ đánh đàn, ca hát, khách tới ngoại trừ ái mộ tư sắc, còn yêu thích kỳ tài, rõ ràng là nơi ong bướm, nhưng nàng ta lại có vài phần thanh cao.

Tú bà đẩy cửa, kéo rèm xuống cho Tạ Quân xong lập tức lui ra ngoài.

Ánh mắt Tạ Quân đảo qua bồn hoa, lại nhìn tới thân ảnh uyển chuyển thấp thoáng dưới rèm lụa mỏng màu xanh đậm.
Đỗ Huyền Ca quay người, cách một rèm lụa mỏng, từ từ cười rộ lên, "Tạ công tử vậy mà tìm tới đây, công tử phá hỏng chuyện tốt của ta, ta cũng đành thôi, nhưng vì sao công tử còn không buông tha ta?"
Thanh âm ả thấp dần, có chút quyến rũ, "Không phải là coi trọng ta chứ?"
Tạ Quân lạnh lùng, Đỗ Huyền Ca đương nhiên biết Tạ Quân đối với ả chỉ có đề phòng và sát ý, nhưng ả vẫn dám nói những lời này với hắn.
Đỗ Huyền Ca không quan tâm tới sắc mặt lạnh lẽo của Tạ Quân, xốc rèm lụa, lộ ra một cơ thể mảnh mai được che giấu dưới lớp quần áo mỏng manh, ả đưa tay kéo cổ áo, "Tạ công tử, ta đã chuẩn bị xong a~"
Tạ Quân ngồi xuống, mặt hướng phía cửa, "Chủ tử của ngươi ở đâu?"
Đỗ Huyền Ca nghe vậy oán trách mà hừ một tiếng, "Quả nhiên không hiểu phong tình!" Ả bĩu môi ngồi xuống, "Ngươi quên chuyện này đi, ta sẽ không nói cho ngươi biết đâu." Ả không có dùng giọng điệu trêu chọc của nữ tử thanh lâu nữa.

Truyện được dịch và đăng tại Sắc - Cấm Thành fanpage.

xin vui lòng xin phép, giữ nguyên credit và up sau page 5 chương.

Không up 10 chương cuối và ngoại truyện.

Cám ơn.
"Ngươi thà chết cũng muốn bảo vệ chủ tử ư?" Tạ Quân cầm lấy một chén trà, hơi dùng lực, chén trà lập tức hóa thành bột mịn, sắc mặt hắn điềm nhiên, sát ý lại âm thầm dâng lên.
Đỗ Huyền Ca cười cười, khóe môi cong lên cay đắng, "Tạ công tử, ngươi không hiểu."

Tạ Quân không mở miệng.

Đỗ Huyền Ca nói, "Ta chỉ là con rối trong tay hắn, sống chết của ta cũng bị hắn khống chế, nếu ta phản bội hắn, ta chỉ còn một con đường chết."
Tạ Quân nhàn nhạt nhìn ả, khuôn mặt lạnh lùng, nghiêm túc, ý uy hϊếp rõ ràng, "Nếu ngươi không nói ra tung tích hắn, ngươi cũng chỉ có một con đường chết."
"Làm sao có thể giống nhau? Chết trong tay hắn thống khổ gấp trăm lần, chết trong tay công tử, đó là may mắn của Huyền Ca." Đỗ Huyền Ca ngước mắt nhìn Tạ Quân rất tình ý.
Tạ Quân không có kiên nhẫn, Đỗ Huyền Ca cười nói, "Người trước khi chết thường nói lời thật, Tạ công tử bỏ qua cho.

Dù sao ta sống không lâu nữa, tính tình cứ như thế đó, Tạ công tử có chỗ không biết, trong lòng Huyền Ca, người tốt chính là như Tạ công tử đấy." Ánh mắt ả sáng rực nhìn Tạ Quân, vui vẻ lại có chút mập mờ.
"Đáng tiếc, Huyền Ca không có cơ hội theo Tạ công tử, từ nhỏ Huyền Ca phải theo chủ thượng, sớm đã không thể có cuộc sống của nữ tử bình thường rồi." Ả rót trà, uống một hơi cạn sạch, lại nhìn Tạ Quân, "Tạ công tử uống rượu không? Rượu chỗ ta là rượu hoa đào thượng hạng, nếu trước khi chết còn chưa được uống loại rượu này, sẽ thật đáng tiếc."
Đỗ Huyền Ca thấy Tạ Quân không có ý uống rượu, ả tự bưng vò rượu, rót lấy một chén, "Cũng không biết vì sao Tạ công tử cố chấp như vậy, nếu như ta đã bỏ đi, ta sẽ không hại Đổng công tử nữa, việc này ngươi cũng hiểu rõ.

Chủ tử sẽ nghĩ ra cách khác, cũng sẽ không nói cho Huyền Ca, nếu Tạ công tử muốn cứu hắn, tốt nhất là ngày ngày ở bên cạnh hắn, mà không phải tới làm khó ta."
Tạ Quân nghe xong đoạn này, hắn nở nụ cười, "Ngươi quả nhiên là người Nam Yên." Vì bên kia là biên giới Nam Yên nên ả mới ở lại Giang Châu.
Đỗ Huyền Ca sửng sốt, chớp mắt một cái mới phản ứng được, ả nhíu mày, "Tạ công tử ngay cả một câu cũng chưa từng tin ta?"
"Vì sao ta phải tin ngươi?"
"Nếu ta nói ra chỗ chủ tử ẩn thân, Tạ công tử có tin không?"
Ngón tay Tạ Quân gõ nhẹ mặt bàn, "Ngươi dẫn ta đi."
"Tạ công tử quả thật muốn như thế sao? Rất xa đấy, trên đường đi chung đụng, Huyền Ca lo lắng Tạ công tử sẽ thích ta đây." Đỗ Huyền Ca chứng nào tật đấy, lại bắt đầu đùa giỡn.
"Lo lắng của ngươi là dư thừa." Ngữ khí Tạ Quân chắc chắn, sắc mặt lãnh đạm, nhìn ả, "Giờ ngươi nói ra chỗ ẩn thân của hắn đi."
"Huyền Ca có một điều kiện." Đỗ Huyền Ca chậm rãi nói, "Trong thân thể Huyền Ca có độc, giải dược ở chỗ chủ tử, nếu Tạ công tử có thể lấy được giải dược, Huyền Ca sẽ không sợ chủ tử nữa, tới lúc đó, Huyền Ca sẽ chỉ nghe lời Tạ công tử thôi." Hai tay của ả dịu dàng khoanh lại, đôi mắt hạnh sáng rực nhìn chằm chằm Tạ Quân.
Độc kia chính là chủ tử dùng để khống chế thuộc hạ, giải được đương nhiên khó lấy, bất quá nếu là ở hang ổ của nghiệt dư Nam Yên, đương nhiên sẽ có.

Tạ Quân suy nghĩ một lát mới gật đầu.

Đỗ Huyền Ca nhìn ra tâm tư hắn, lại lắc đầu nói, "Huyền Ca sợ là đợi không kịp, nếu độc này phát tác trước khi công tử tìm được nơi đó thì sao? Không phải Huyền Ca toi công sao?"

Giọng Tạ Quân lạnh lùng, "Đỗ Huyền Ca, ngươi nên biết, ngươi không có tư cách nói điều kiện với ta.

Hiện tại, mạng của ngươi ở trong tay ta."
Đỗ Huyền Ca nghiêng người về phía trước, nói khẽ, "Ta có tư cách, bởi vì, ta không sợ chết trong tay ngươi." Ả ngồi thẳng dậy, buông nhẹ tay, chén rượu trong tay rơi xuống nệm trên đất, phát ra tiếng trầm đục.
Tạ Quân cuối cùng cũng phát hiện ra có chỗ không đúng.

Lúc này trong phòng sáu hắc y nhân yên lặng xuất hiện, bao vây Tạ Quân và Đỗ Huyền Ca.

Trường kiếm trong tay phát ra ánh sáng lạnh như băng hướng phía Tạ Quân.
"Tử sĩ Nam Yên." Ngữ khí Tạ Quân chắc chắn, bởi vì nhóm người này có thể giấu hơi thở tới mức hắn không phát hiện ra, bản lĩnh chắc chắn không tầm thường.
Đỗ Huyền Ca cảm thấy thế cục đã định, ả vui vẻ lùi ra sau, "Tạ công tử, ta cũng là tử sĩ a, bất quá ta là tử sĩ có tướng mạo xuất chúng nhất." Ả cười hai tiếng yêu kiều, "Tên ta là Mị Giả." Trong nháy mắt, ánh mắt ả không còn quyến rũ, chỉ còn lại ngạo nghễ lạnh lùng, như là một con người khác.
"Phải đối đã Tạ công tử thật tốt, không thể lãng phí một phen tâm ý của Huyền Ca." Mọi chuyện đều nằm trong tính toán Đỗ Huyền Ca, ả hài lòng ngồi lên giường, uống rượu xem kịch, trong mắt có thương tiếc.
Công tử tuấn tú thoát tục như vậy, ả còn chưa hưởng qua, đã phải nhìn hắn xuống suối vàng rồi.
Hô một tiếng, hắc y nhân đồng loạt tiến lên, bội kiếm không ở trong tay, Tạ Quân có chút không tiện, chỉ có thể dùng tay tấn công, đường kiếm tới chỉ có thể tránh đi, tình thế cực kỳ bất lợi với hắn.
Lại tránh một đường kiếm, trong lòng Tạ Quân cảm thấy may mắn vô cùng, may mà hắn không có mang A Dung theo.
A Dung lúc này đang ở trong thư phòng đọc sách, nàng không ngờ, Hà phủ còn nhiều sách hơn tàng thư các của nàng, Hà lão gia và Hà lão đại đều không có thường xuyên đọc sách.
Những sách này bọn hắn hẳn là chưa xem qua, không thể phủ nhận, Đồng Đồng học giỏi, đối với một đứa trẻ mười tuổi, giỏi như vậy rất hiếm thấy.

Chuyện này không thể không nhắc tới công lao của Thạch thị.
Lúc này Đồng Đồng đang chuyên tâm luyện chữ, không có tâm tư cùng A Dung nói chuyện.

A Dung yên lặng gật đầu, nếu biểu ca cứ chăm chỉ thế này, tương lai tiền đồ sẽ không phải lo nghĩ nữa rồi.

Nửa canh giờ trôi qua, Tam ca cũng nên tới tìm nàng, A Dung hơi nhăn mũi, sợ lúc trước Tam ca nói thế chỉ vì muốn dỗ dành nàng.


Nàng tự an ủi mình, Tam ca chưa bao giờ gạt nàng, hắn sẽ tới tìm nàng.

Có lẽ là bây giờ nàng không ở trong phòng của mình nên Tam ca không tìm thấy nàng.
A Dung càng nghĩ càng cảm thấy có lý, nàng bỏ sách xuống và tạm biệt biểu ca.

Hắn đang viết rất hăng say, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng một cái.
Hoàng hôn, A Dung bị gọi đi dùng bữa, Trân phi nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn buồn rầu của nàng, còn tưởng ban ngày nàng chưa chơi đã, nhận lời mấy ngày sau lại đưa nàng đi dạo phố.
"Nhưng mà ngàn vạn lần không được trốn đi, nghe chưa?" Trân phi nghiêm mặt dặn dò.
"Ân, mẫu phi." A Dung đáp, há mồm ăn cơm, lại cảm thấy không có mùi vị gì.
Tam ca thật sự là dỗ dành nàng thôi sao?
Trấn Lâm An.
Đổng Quyết Minh đeo giỏi thảo dược xuống sườn núi, trên núi ít người, đường lối mọc đầy cỏ dại, rừng cây rậm rạp khó đi.

Bán Hạ phải phơi thuốc thay hắn cũng không đi cùng được, hơn nữa hắn phải tự tay hái thảo dược mới yên tâm.
"Ân..." Đổng Quyết Minh đau tới mức hô ra tiếng, mắt cá chân truyền tới một hồi đau đớn kịch liệt, trán hắn lập tức chảy mồ hôi lạnh.

Hắn vén cỏ dại, quả nhiên chân hắn bị bẫy thú kẹp.
Cũng không biết thợ săn nào cẩu thả như vậy, lại bắt thú trên đường núi, trong lòng Đổng Quyết Minh mắng mười tám đời tổ tông tên thợ săn đó, hắn nhanh chóng gỡ bẫy thú ra, kịp thời xử lý vết thương, phải nhanh, nếu không chân này của hắn coi như phế rồi.
Bẫy thú kẹp rất chắc, rất khó lấy tay gỡ ra, hơn nữa răng cưa bén nhọn, tay hắn cũng bị thương.

Cố chịu đau đớn, dùng sức lần nữa, răng cưa sắc nhọn xuyên qua da thịt, đau đớn trên mắt cá chân truyền tới, suýt nữa hắn ngất đi vì đau.
Giày vò một lúc lâu, bẫy thú vẫn không lỏng ra chút nào, Đổng Quyết Minh hít sâu một hơi, vô cùng hối hận vì sao hắn không luyện nội lực.

Nghĩ tới cứ như vậy cũng không phải cách, bèn hướng rừng sâu hô lớn, "Có ai không? Có người trên núi không?" Đáp lại hắn là tiếng lá cây xào xạc, tiếng chim kinh sợ bay đi nhưng không có ai đáp lời hắn cả.
Đổng Quyết Minh thử gỡ bẫy thú thêm lần nữa, nhưng vẫn thất bại, mồ hôi lạnh đã thấm ướt tóc mai hắn.

Lúc này, chợt hắn nghĩ lung tung, y thuật Đổng gia bao đời truyền cho con cháu, tới hắn thì tới tuổi này hắn vẫn cô đơn chiếc bóng, hắn vốn cho rằng dù bản thân không thể làm cho Đổng gia trở lại huy hoàng như xưa nhưng ít nhất hắn cũng có thể chết già.


Không nghĩ tới gặp tai họa bất ngờ, ngày sau sợ thành thần y què chân trên giang hồ rồi, hắn cười trào phúng.
Hắn cảm giác được xương cốt chết mắt cá chân vỡ vụn ra, Đổng Quyết Minh tìm trong sọt thảo dược giảm đau, lòng bàn tay nghiền nát thảo dược đang chuẩn bị thoa lên vết thương lại nghe trong rừng có âm thanh lạ.
"Có ai không?" Hắn gọi.
"Ai đó? Ngươi ở chỗ nào?" Đáp lại là một giọng non nớt, ngờ vực.

Đổng Quyết Minh có chút thất vọng, nếu như người tới là người vạm vỡ, hắn sẽ mau chóng thoát được.
"Ở đây có người bị thương." Đổng Quyết Minh gọi nàng ta, dù sao có người giúp đỡ cũng hơn một mình.
Người đó từ từ xuất hiện sau đám cây cối, đúng là một thiếu nữ nhỏ mặc váy vàng nhạt, khuôn mặt ngây ngô mĩ lệ, đôi mắt đen lúng liếng xinh đẹp.

Nàng nhìn thấy Đổng Quyết Minh, kinh ngạc nói, "Đổng thần y?"
Nàng chạy vội qua, ngồi xổm xuống nhìn vết thương Đổng Quyết Minh, lông mày nhăn lại, "Phải phá bẫy thú này mới gỡ được ra."
Đổng Quyết Minh đang muốn nói phá không được đã thấy thiếu nữa kia cầm lấy bẫy thú, chớp mắt, mười ngón tay đều bị răng cưa đâm rách, máu tươi chảy qua lòng bàn tay, nhỏ giọt trên mắt cá chân của hắn, máu tươi của nàng hòa lẫn với máu của hắn.

Máu đỏ trên làn da tay trắng nõn của nàng, đẹp mắt vô cùng.
Đau đớn làm cho lông mày thiếu nữ càng nhăn chặt, gương mặt nghiêm túc lại có chút gì đó ngây ngô, quanh thân thể dường như có ánh sáng bao quanh.
"A!" Thiếu nữ hung hăng mở bẫy thú, hô lớn một tiếng, cái kẹp răng cưa của bẫy thú bật ra, Đổng Quyết Minh đau tới vã mồ hôi, mặt trắng bệch thế nhưng gò má lại có chút đỏ, hắn vực dậy tinh thần.

Rất nhanh, bẫy thú đã gỡ được ra, thiếu nữ lập tức ném bẫy thú qua một bên.

"Ngươi vậy mà..." Đổng Quyết Minh trợn mắt há mồm, không dám tin nhìn thiếu nữ.
Thiếu nữ thẹn thùng cười, "Đổng thần y chê cười rồi, thủa nhỏ tôi có quái lực đấy, những đứa trẻ cùng tuổi cũng không muốn chơi đùa cũng ta."
Đổng Quyết Minh một bên xử lý vết thương, nói, "Trời sinh quái lực, hay hay hay quá.

Nhưng tay ngươi...!Tóm lại ân tình cô nương, tại hạ khắc sâu trong lòng." Nói xong, hắn muốn băng bó cho thiếu nữ.
"Không sao đâu." Chóp mũi thiếu nữ đồ một tầng mồ hôi sáng bóng, lúc cười còn lộ hai lúm đồng tiền, "Cha của ta là lang trung, ta tự băng bó được.

Đổng thần y có lẽ không nhớ rõ ta, nhưng ta nhớ rõ ngươi, phụ thân ta từng thăm dò bản lĩnh ngươi, tuy ngươi là một người quái dị nhưng trị bệnh rất giỏi, phụ thân ta rất cảm kích ngươi, ta..." Nàng hé miệng cười, gương mặt phiếm hồng.

Bình Luận (0)
Comment