Ngai Vàng Không Bằng Dưỡng Muội

Chương 5


Sở Hoàng Hậu sinh hai người con trai là Nhị hoàng tử Tạ Khương Hoa và Thái Tử, nhưng đối đãi lại khác nhau, bởi vì Thái Tử là trưởng tử, hơn nữa năm Nhị hoàng tử mười hai tuổi sau một trận sốt cao đã trở nên ngốc nghếch, tâm trí không khác gì một đứa trẻ con, sinh hoạt không thể tự lực, nay cũng đã tròn mười tám nhưng vẫn là bộ dạng khờ khạo đấy.
Tuy ngốc nhưng hắn cũng có cảm giác, phụ hoàng thấy hắn ngu ngốc, khi kiểm tra không thèm để mắt tới hắn, hắn cũng cảm thấy có chút khổ sở...!A Dung nhìn Nhị hoàng tử chăm chú, thấy hắn bĩu môi ủy khuất, nàng không biết làm sao có thể an ủi hắn.
Không đợi nàng mở miệng, Thái Tử đã đi tới, đặt tay lên vai Nhị hoàng tử, nhìn hắn, "Ca ca biết rõ A Hoa có cố gắng học hành, ca ca hỏi A Hoa mấy câu được không nào?"
A Dung cười rộ lên, đôi mắt sáng rỡ nhìn Thái Tử.
Tình cảnh huynh đệ tốt rơi vào trong mắt Tạ Quân làm hắn có chút giật mình.

Đúng vậy, ai có thể tưởng tượng ra nổi vài năm sau sẽ là một tình cảnh trái ngược...
Tạ Quân không rõ ông trời cho hắn trở lại quá khứ làm gì, là thay đổi vận mệnh của những người ở đây, hay là thay đổi vận mệnh của chính hắn?
Những hoàng tử và công chúa mặc dù cũng kính sợ Thái Tử, nhưng không thể so với hoàng thượng, nếu như Thái Tử nói có thể tự rời đi, trong đại điện đã bắt đầu thưa thớt người.
Lục công chúa kéo tay Ngũ công chúa, cười rực rỡ, "Ngũ tỷ, chúng ta cùng đi được không?"
Ngũ công chúa khẽ run, bước chân cứng ngắc bước theo Lục công chúa.
A Dung không chú ý tới người khác, nàng đang nhìn Nhị ca đối đáp, Nhị hoàng tử tuy đã qua tuổi mười tám, khi đứng cùng Thái Tử vóc dáng cũng không chênh lệch nhiều, ngày thường còn có chút khỏe mạnh, chỉ là khi cười sẽ có chút ngu ngơ, bây giờ hắn đang rất vui vẻ trả lời câu hỏi.
"Đãng đãng trên cao, hạ dân chi tích..." [1]
[1] Câu này là thơ văn, hơi khó dịch rõ nghĩa, tóm lại là nói về Hoàng Đế và dân, hàm ý phê phán Hoàng Đế phóng túng.
Nhị hoàng tử mới trả lời xong câu mở đầu, Thái Tử vội vàng kêu ngừng, gương mặt nghiêm túc, Nhị hoàng tử rùng mình, mong đợi nhìn hắn, Thái Tử dặn dò, "Trước mặt phụ hoàng không được đáp câu này, biết không?"
Nhị hoàng tử cắn môi, gật đầu.
Ánh mắt Thái Tử rơi vào nô tài sau lưng Nhị hoàng tử, người kia lập tức quỳ xuống, run rẩy xin tha.
A Dung cho rằng chuyện này lại là chủ tử sai nô tài chịu, nàng lại nghe thấy Thái Tử thấp giọng nói, "A Hoa ngây thơ nhưng không phải ai cũng có thể xúi dục nó, ngươi rõ chưa?"
May là vừa rồi Hoàng Thượng không có kiểm tra Nhị hoàng tử, nếu như hỏi hắn đọc sách gì, nghe hắn đáp như bây giờ, chỉ sợ hiện tại người đã tức giận rồi.
Tội này cũng không nhẹ, tên nô tài kia dập đầu xuống đất, khóc lóc kêu oan.


Thái Tử thấy đầu hắn rướm máu, chỉ lạnh lùng nói, "Nếu như ngươi không muốn bị trị tội, ngươi phải chăm sóc Nhị hoàng tử thật tốt, không được để kẻ có mưu đồ bất chính tới quấy nhiễu Nhị hoàng tử."
Lần này Nhị hoàng tử bị Thái Tử dọa một trần, khóc thút tha thút thít tới tận lúc tên nô tài đưa hắn về.
Hôm nay A Dung chứng kiến tất cả, cũng cảm thấy Nhị hoàng tử chịu ủy khất, nàng mong muốn có thể an ủi vài câu, nhưng hắn đã khóc lóc quay về, cũng đành thôi.

Hai người đứng bên trái và bên phải nàng thì khác, sắc mặt Thái Tử trầm xuống, Tạ Quân dường như cũng có chút suy nghĩ phức tạp.
Tạ Quân đang muốn rời đi, lại bị một bàn tay nhỏ kéo lại, A Dung nói, "Tam ca, A Dung muốn học kiếm pháp!"
A Dung cũng không biết tại sao, nàng nhớ mãi chuyện học kiếm.

Chưa kịp chờ Tam ca đồng ý, đã bị Thái Tử ôm lấy, sắc mặt Thái Tử đã ôn hòa trở lại, trêu chọc nàng, "Ta nghe nói, A Dung bị phạt?"
A Dung nhớ tới chuyện tối qua, thân thể bé nhỏ run lên, vô lực dựa vai Thái Tử, than thở, "A Dung không ngờ, lấy Thái Tử ca ca ra cũng không thoát đượ."
Thái Tử cười lớn, "Xem ra Trân phi nương nương không chịu thua rồi, trí thông minh của A Dung không có đất dụng võ rồi."
Tạ Quân nghe được A Dung bị Trân phi phạt, nhìn thấy tiểu nha đầu này sợ hãi khi nhớ lại, hắn nhớ tới kiếp trước, lạnh nhạt hỏi nàng một câu, "Bị phạt như thế nào?"
Thái Tử cảm thấy kỳ lạ nên liếc hắn một cái, thầm nghĩ chắc lão tam thương xót nàng.

Tạ Quân chỉ im lặng nhìn A Dung.
A Dung dựa cằm trên đầu vai Thái Tử, sợ hãi trả lời, "Người nhốt A Dung trong phòng, A Dung rất sợ."
"Chỉ nhốt muội trong phòng?"
A Dung gật đầu.
Thái Tử nắm tay A Dung cười nói, "Ta chưa từng thấy Trân phi nương nương đánh A Dung, quá lắm cũng chỉ nhốt nàng lại, khó trách A Dung bướng bỉnh như vậy."

Hắn vừa dứt lời, A Dung lập tức không phục, "A Dung không có bướng bỉnh!"
"Vậy bộ ấm chén bằng gốm màu tím người nào làm vỡ?"
A Dung rụt cổ, trả lời, "Tiểu Bạch!" Phải, nàng đổ lỗi cho mèo.
"Ai mang Tiểu Bạch tới? Người nào làm Tiểu Bạch nhảy lung tung? A Dung, bây giờ còn dám nói, A Dung không bướng bỉnh sao?"
Thái Tử và A Dung chênh lệch hơn mười tuổi, nhưng đấu khẩu không ai nhường ai, Thái Tử chọc cho A Dung thở hổn hển mới bằng lòng bỏ qua, A Dung lấy tay che kín miệng Thái Tử, không cho hắn nói chuyện.
Tạ Quân đã cảm giác được một chút manh mối, nếu như hắn đã muốn cứu nàng thì không thể bỏ qua manh mối nào được.
"A Dung không phải muốn học kiếm sao?" Tạ Quân chưa bao giờ dỗ dành trẻ con, đây là lần đầu, hắn cũng không rõ bản thân khi dỗ dành trẻ con thì sẽ có bộ dạng gì.
A Dung gật đầu như gà mổ thóc, bảo Thái Tử thả nàng xuống.
Thái Tử hung hăng xoa đầu nàng, cười nói, "Nha đầu không có lương tâm này."
A Dung đã sớm không quan tâm tới Thái Tử nữa, trong mắt nàng, từ trước tới nay chỉ có nụ cười dịu dàng của Tam ca, khi hắn cười dường như bầu trời trước mắt nàng rực sáng, A Dung mê mẩn chạy tới chỗ hắn.
Thu Ngọc và Tiểu Châu theo sau A Dung hốt hoảng tới phát hỏa rồi, nếu như chủ tử của các nàng lại qua lại với Tam hoàng tử, nương nương không biết sẽ tức giận thế nào đây!
Tạ Quân nhìn Thái Tử, nhưng lại nói với Thu Ngọc và Tiểu Châu, "A Dung tới điện Thái Hòa với Thái Tử."
Thái Tử gật đầu, đồng ý che giấu giúp, sau đó nhìn về phía hai người Thu Ngọc, "Nghe rõ chưa? Hiện tại các ngươi mau mang chủ tử tới điện Tiềm Uyên đi."
Sau khi Tạ Quân mang A Dung rời đi, Thái Tử mới quay trở về Đông cung.
Sắc trời còn sớm, nô tài cung Thanh Hà vẫn là bộ dạng lười biếng, Tạ Quân nhỏ giọng dặn A Dung, "Bất kể thế nào, cũng đừng lên tiếng."
A Dung gật đầu, không rõ Tam ca muốn làm gì.
Trong nháy mắt, A Dung mới hiểu ra, ôm chặt cổ Tạ Quân không buông, nhắm chặt mắt lại, nửa ngày sau mới mở ra, chạy đi lòng vòng, quan sát xung quanh đã thấy bọn họ tới khu nhà sát bên ngoài cung Thanh Hà, nàng hoảng sợ nói, "Tam ca, chúng ta Hưu...!một cái đã tới được đây sao?" [3]
[3] Tạ Quân dùng khinh công đưa A Dung đi, tiếng Hưu là tiếng nàng ta nghe thấy lúc nhắm mắt trên không trung.
Thấy được đôi mắt nhỏ lóe sáng, Tạ Quân đẩy cửa ra, trả lời, "Nếu như đã nói muội tới điện Tiềm Uyên, đương nhiên phải chuẩn bị chu toàn một chút."

A Dung dựa vào vạt áo Tạ Quân, gương mặt hạnh phúc cọ cọ vào người hắn, "Tam ca thật lợi hại, A Dung có cảm giác nhặt được bảo vật đó." Nha đầu này quả thật rất dẻo miệng.

Tạ Quân bị lời nói của nàng làm cho bật cười.
Hắn đưa A Dung vào phòng, xoay người đóng kín cửa lại.
A Dung trông đợi được học kiếm, ánh mắt nhìn xung quanh, thấy trên tường treo một cây kiếm bèn chạy lại lấy, nhưng Tạ Quân nhanh hơn một bước, thay nàng lấy kiếm.
A Dung cầm kiếm, trong mắt có tia dò xét, sau đó bĩu môi hỏi hắn, "Kiếm này không phải là kiếm hôm qua Tam ca sử dụng mà?"
Thật ra, hôm qua cũng là thanh kiếm này, chẳng qua hôm qua A Dung thấy Tạ Quân luyện kiếm, đường kiếm lướt nhẹ qua lá liễu, cảnh đẹp như tranh, cây kiếm cũng ưa nhìn hơn vài phần.
Tạ Quân không giải thích, treo kiếm lên lại, nói với nàng, "A Dung muốn học khoa chân múa tay, hay là bản lĩnh thật sự?"
A Dung trả lời, "Đương nhiên là bản lĩnh thật!"
"Học bản lĩnh thật sự, bước đầu không phải học kiếm pháp, mà là luyện nội công trong thân thể, A Dung có kiên nhẫn không? Chịu được đau không?"
A Dung không biết trả lời thế nào, chỉ lặp lại, "A Dung muốn học bản lĩnh thật sự."
Trân phi sinh A Dung vô cùng khó nhọc, thân thể nàng cũng không coi là khỏe mạnh được, tuy bây giờ thấy nàng vui vẻ như thế, nhưng khi luyện võ dài lâu nhất định sẽ có khiếm khuyết, Tạ Quân dạy cho A Dung đứng tấn, lúc nàng đang đứng, nhẹ nhàng vươn tay dò xét kinh mạch của nàng.
Sắc mặt lạnh nhạt từ trước tới nay của Tạ Quân khẽ thay đổi, trong lòng giống như có sóng gió gào thét, hắn thật không ngờ A Dung là một thông mạch thể.

Gọi là thông mạch thể, chính là kinh mạch toàn thân thông suốt.

Tố chất như vậy có thể nói là ngàn năm gặp một lần, người bình thường phải chịu đau đớn khi đả thông kinh mạch qua cột sống, nhưng nàng thì không cần phải chịu đựng, con đường học võ vô cùng suôn sẻ, đây là thiên phú dị bẩm.
Tư chất của nàng như vậy, nếu từ nhỏ học võ, hiện tại đã có chụt tài nghệ, là kỳ tài võ học, đáng tiếc ở kiếp trước bị mai một.

Không ai biết, trong thâm cung này, lại có một người có tư chất như vậy.
Tạ Quân thu lại tâm trạng, thấy A Dung run rẩy, mở miệng nói, "A Dung kiên trì thêm chút nữa, Tam ca sẽ cùng muội nói chuyện."
A Dung gật đầu nhìn hắn, đôi mắt to tròn có ánh nước, trên trán mồ hôi chảy đầm đìa.
"A Dung thích gì?"

A Dung cười ngọt ngào, "A Dung thích Tam ca." Trong mắt nàng như có ánh sao nhỏ, hai gò má ửng hồng, làn da trắng nõn động lòng người.
Nha đầu này có cái miệng ngọt như mật, muốn nịnh nọt ai đó người đó sẽ không chống cự được, cũng không biết tại sao kiếp trước hắn lại có thể cự tuyệt nàng, bởi vì ân oán đời trước mà tránh nàng như tránh mãnh thú.

Cho tới tận bây giờ, Tạ Quân cũng nghĩ không ra, nha đầu nhỏ bé như vậy tại sao lại có người nhẫn tâm hãm hại.
"A Dung ghét gì?"
A Dung cẩn thận suy nghĩ, "A Dung ghét bị nhốt trong phòng tối, còn có con chó của Lục hoàng tỷ suốt ngày sủa.

Tam Ca, sao vậy?" Bị phân tâm nên A Dung thả lỏng một chút.
"Nếu ai khi dễ A Dung, Tam ca sẽ chán ghét người đó, A Dung cảm thấy, Tam ca cần chán ghét ai?" Tạ Quân nhu hòa nói chuyện cùng nàng, đôi mắt không chớp nhìn A Dung.
A Dung đảo mắt, cười nói, "Tam ca cần phải chán ghét một người." Gương mặt nàng có chút đỏ lên, nói chuyện hơi lộn xộn rồi.
"Hắn tên gì?" Tạ Quân cho là mình phát hiện ra manh mối, ngữ khí có chút vội vã.
A Dung há hốc miệng, nhỏ tiếng rêи ɾỉ, ngả người vào ngực Tạ Quân, thở phì phò, ngẩng đầu nhìn hắn, "A Dung không giữ được, Tam ca đừng trách ta."
A Dung nâng nàng dậy, lau mồ hôi cho nàng, "A Dung nghỉ một lát đi."
A Dung cầm khăn lau mồ hôi, nhấp một ngụm trà, nghe Tam ca nhẹ giọng bảo nàng uống từ từ, A Dung cười, "Tam ca rất giống mẫu phi."
"Tiếp tục thôi!" A Dung kêu một tiếng, lại đứng tấn tiếp, chân khẽ cong, A Dung xuýt xoa, "Tam ca, chân ta không được rồi."
Tạ Quân ngồi bên bàn, rót trà, thoải mái nhìn A Dung, không có ý hô ngừng, A Dung nhăn mặt, đành phải tiếp tục đứng tấn.
"Nói tiếp đi, người khi dễ A Dung tên gì? Tam ca muốn biết hắn là ai?"
Nghe được Tạ Quân muốn bảo vệ nàng như vậy, trong lòng A Dung vui mừng, chỉ là vẫn cứng miệng, "Lão sư nói không được nói xấu sau lưng người khác, còn nói không được nói lung tung."
"A Dung nói thật, không thêm bớt thì không tính là nói lung tung."
A Dung nghe Tạ Quân nói thế, chướng ngại tâm lý cũng không còn, lập tức nói hết toàn bộ, "A Dung cảm thấy, Uyển Uyển cô cô không thích A Dung, rất nhiều lần cô cô làm mẫu phi tức giận với A Dung."
Nàng vươn tay ra, "Uyển Uyển cô cô còn bóp tay A Dung, nhưng mà mẫu phi không tin A Dung, mẫu phi cho rằng A Dung nghịch ngợm bị thương, sợ hãi bị phạt mới đổ lỗi lên đầu Uyển Uyển cô cô."
"A Dung không rõ, vì sao mẫu phi không tin A Dung, A Dung không phải đứa trẻ hay nói dối." Nói qua nói lại, nước mắt nàng cũng không giữ được nữa rồi.

Bình Luận (0)
Comment