Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 24

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Y đem thịt thỏ để trên bàn sách, thấy y không định ăn, tiểu hồ ly có chút gấp, "A, a" kêu hai tiếng, thịt con thỏ được nướng cũng không quá tốt, bên ngoài bị cháy, cho dù có việc như thế thì như cũ cũng rất thơm.

Thần ca nhi muốn để dành lại cho nó, thấy nó đưa đến muốn y ăn, đành phải lấy dao nhỏ cắt mấy khối, hai ngày này y cũng không ăn thịt, chợt đến ăn một ngụm, còn cảm thấy ăn rất ngon, thỏa mãn hơi nheo mắt, thấy y thích, tiểu hồ ly rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm.

Đây là con thỏ mập nhất, cũng là con mà nó nướng tốt nhất, nhưng mà như thế, so với tay nghề của Vân Liệt vẫn còn kém xa, tiểu hồ ly một đường lo lắng, sợ Thần ca nhi không thích ăn.

Thần ca nhi buổi tối đã ăn cơm, ăn mấy miếng liền no, tiểu hồ ly biết rõ lượng cơm thường ngày của y, thấy y ăn, liền thỏa mãn.


Thần ca nhi đưa cho nó một cái chân thỏ, "Ngươi còn muốn ăn không? Nếu có thể ăn tiếp, thì ăn chút đi, ngày mai lạnh rồi khẳng định không ăn ngon bằng hôm nay."

Tiểu hồ ly thích được y quan tâm, chỉ cảm thấy cả người ấm áp, so với được ánh mặt trời sưởi ấm còn làm nó thoải mái hơn. Tuy đã no, nó vẫn nhận lấy, mỗi lần cắn một ngụm đều phải ngẩng đầu lên nhìn Thần ca nhi.

Ánh mắt nó sâu thẳm, bị nó thẳng lăng lăng nhìn chằm chằm, Thần ca nhi cảm thấy có nơi nào quái quái, "Trên mặt ta có cái gì sao?"

Tiểu hồ ly lắc đầu, cúi đầu xuống ăn, đôi tay nhỏ bắt lấy chân thỏ, chỉ chốc lát miệng đã bị làm bóng bẩy, nó cũng không thèm để ý, còn liếm lòng bàn tay vài cái.

"Trời đã tối, ăn xong ngươi mau trở về nhanh đi."

Mới vừa nói xong câu đó, Thần ca nhi liền nhận thấy được biểu tình của đứa bé trở nên có chút khó coi. Quanh thân nó đều mang theo một cổ cảm giác buồn bực, cực kỳ giống tiểu hồ ly.


Thần ca nhi nhìn nó có chút xuất thần. Y nhớ tiểu hồ ly, sợ nó cáu kỉnh, càng sợ nó ăn không ngon, ngủ không tốt.

Y làm sao nghĩ tới tiểu hồ ly đang ở trước mặt y.

Tiểu hồ ly ăn xong liền cầm lấy bồn rửa chân đi đến thùng nước bên cạnh đổ nước vào, nhìn dáng vẻ là định rửa chân.

Thần ca nhi lúc này mới lấy lại tinh thần, y nhấp môi dưới, "Ngươi ở chỗ này không sợ cha mẹ lo lắng sao?"

Tiểu hồ ly lắc đầu.

Nó một đứa bé ba bốn tuổi, cả nói cũng không biết, Thần ca nhi lại không thể thật sự đuổi nó đi, thấy nó không muốn rời đi, tuy rằng có chút bất đắc dĩ, lại cũng không nói thêm cái gì nữa.

Tiểu hồ ly đương nhiên ngủ cùng với Thần ca nhi, buổi tối Thần ca nhi cũng không có mơ thấy ác mộng, nửa đêm y tỉnh lại một lần, bởi vì đứa nhỏ đè trên người y, làm hại y thở không nổi, ban đêm u tối, tiểu nam oa ôm y ngủ rất say sưa.


Nhìn dung nhan tinh xảo của nó, Thần ca nhi chỉ cảm thấy sự tình xảy ra có vẻ thoát khỏi sự khống chế của mình, đứa bé kỳ quái ỷ lại vào mình, cũng kỳ quái nó đến tột cùng là xuất hiện như thế nào?

Tuy rằng sau khi ngủ nó rất ngoan ngoãn, nhưng Thần ca nhi trước sau cũng không thể quên được cặp mắt đỏ như máu kia của nó, y lại nhìn chằm chằm nó trong chốc lát, mới tiếp tục ngủ. Chờ y ngủ, tiểu hồ ly lại mở bừng mắt, đáy lòng nó vô cùng buồn, rất muốn cắn Thần ca nhi một ngụm, rồi lại không nỡ.

Hôm sau mới sáng sớm Thần ca nhi đã đi. Giữa trưa y dành thời giờ đi Tàng Thư Các, sách bên trong rất nhiều, y dùng một canh giờ bất quá mới xem qua được hai mươi cuốn, căn bản không có chuyện giống vậy từng ghi lại, buổi chiều, y rốt cuộc nhận được thư người trong nhà gửi tới.
Mấy đứa nhỏ đều viết hồi âm cho y, tình cảm thương nhớ đều bộc lộ ra, theo như lời cữu cữu, tiểu hồ ly không có thật sự nghe lời, ngày đầu tiên y rời đi đã nháo loạn một hồi, thậm chí không chịu ăn cái gì, nương làm đồ ăn ngon hơn cho nó, nó mới miễn cưỡng ăn, đáng tiếc chính là không quá hứng thú, hẳn là đang đợi y về dỗ.

Xem xong, Thần ca nhi đáy lòng ê ẩm, trong nháy mắt như vậy thậm chí có ý nghĩ muốn về nhà xem nó. Nhưng thời gian sắp được nghỉ về nhà còn có hai mươi ngày, y chỉ có thể kiên trì.

*

Hai ngày kế tiếp, tiểu nam oa như cũ sẽ mang về một con thỏ nướng, có khi là giữa trưa có khi là buổi tối.

Hôm nay giữa trưa khi Thần ca nhi trở về nghỉ ngơi, lại phát hiện có hai nam nhân đang chờ ở trước phòng y, một người trong đó thân hình cao lớn, làn da ngăm đen, đúng là người ngày thường phụ trách mua nguyên liệu nấu ăn - Vương thúc.
Trong tay hắn còn cầm một cây côn sắt.

Thần ca nhi đáy lòng lộp bộp, trong lòng có dự cảm không tốt.

"Vương thúc, đây là làm sao vậy?" Thấy sắc mặt Thần ca nhi tái nhợt, An Tử Hi bước nhanh đi qua.

"Hai ngày này thỏ sau núi bị mất vài con, chúng ta hôm nay rốt cuộc phát hiện kẻ trộm, nó xách theo thỏ nướng vào phòng này. Chúng ta đang chờ nó ra đây chịu trói."

"Ăn trộm?"

"Còn không phải sao, nhìn mới hơn kém bốn tuổi, cũng dám lên núi trộm đồ! Cũng không biết người nhà dạy dỗ như thế nào! Cửa cũng bị nó khóa trái, ta vừa mới đẩy thử không mở được."

Thần ca nhi hơi hơi sửng sốt, "Thỏ trên núi là học viện nuôi?"

"Cũng có thỏ hoang, còn lại đều là chúng ta nuôi, học viện chúng ta nhiều học sinh, ngẫu nhiên cũng cần cho các ngươi bồi bổ thân thể, đi xuống dưới chân núi mua, giá cả đắt không nói, cũng không phải lúc nào cũng mua được, cho nên Vương ca ở sau núi nuôi mười mấy con, nếu không phải thấy đứa nhỏ này xách theo thỏ vào học viện, ta cũng không nghĩ sẽ ra sau núi kiểm tra, đi một lần này mới phát hiện, thế nhưng thiếu vài con, có thể thấy được tiểu tử này không phải ngày đầu tiên trộm thỏ!"
"Nếu biết nó vào học viện chúng ta liền lục soát khắp nơi, nếu không phải ở chỗ này nghe được mùi thịt nướng, chúng ta cũng không biết nó trốn ở chỗ này."

Vương Kim An: "Ta nói ta ngày hôm qua khi đi vệ sinh ngang qua, như thế nào lại ngửi thấy được hương vị thịt nướng, An Tử Hi còn nói ta thèm đến điên rồi, nói nửa ngày thật đúng là mùi thịt nướng."

"Chẳng lẽ ngày hôm qua nó cũng trốn ở chỗ Thần ca nhi?"

Thấy biểu tình Thần ca nhi có chút không thích hợp, An Tử Hi vỗ đầu Vương Kim An một chút, "Được rồi, ngươi đừng đoán mò, Vương thúc, các ngươi định làm gì bây giờ?"

Nam nhân được gọi Vương thúc xoa xoa chóp mũi, "Chúng ta đang kêu nó ra, nó là một tiểu hài tử chúng ta cũng không thể quá thô bạo, chỉ muốn hù dọa nó một phen, miễn cho nó không còn ăn vụng, nó phỏng chừng sợ hãi, không muốn mở cửa."
Thần ca nhi nói: "Để ta thử xem."

Ngày thường tay chân y rất chăm chỉ, mỗi lần cơm nước xong, còn giúp đỡ dọn dẹp bàn ghế, ấn tượng của Vương thúc đối với y rất tốt, nghe Thần ca nhi nói như vậy, xoa xoa tóc y, "Vậy ngươi thử đi. "

Thần ca nhi đi qua gõ gõ cửa, đè thấp thanh âm, "Ngươi ở bên trong đúng không? Có thể mở cửa ra cho ta được không?"

Tiểu hồ ly đang ngồi ở trong phòng, khi hai người này tiếp cận, nó đang muốn nhảy từ trên cửa sổ chạy đi, ai biết được Thần ca nhi cũng trở lại.

Nó chần chờ một chút, vẫn là đi ra mở cửa.

"Xem, con thỏ đang ở trên bàn, đã đủ nhân chứng vật chứng, thật đúng là nó trộm!"

"Nó còn nhỏ như vậy, sao có thể bắt được thỏ? Khẳng định là có đồng lõa đi?"

hết chương 24.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
---*---

Lâu chúng mình có lời muốn nói:

Ngày mai, thứ 7 và chủ nhật mỗi ngày chúng mình sẽ đăng 2 chương để mùng 1, 2, 3 của Tết chúng mình xin phép off nhé. Chúc mọi người năm mới vui vẻ.

Bình Luận (0)
Comment