Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 27

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Tiểu hồ ly chạy thực mau, rất nhanh đến trước mặt Thần ca nhi, mới dừng lại.

Nghe được động tĩnh, Thần ca nhi lại hô một tiếng, "Là ngươi sao? Cùng ta xuống núi đi, buổi tối trên núi quá nguy hiểm."

Biết nguy hiểm còn chạy tới.

Tiểu hồ ly hừ một tiếng, hít hít cái mũi, ngửi được mùi máu tươi, sắc mặt biến đổi, đột nhiên hướng chỗ Thần ca nhi chạy nhanh qua, Thần ca nhi bị nó làm hoảng sợ, chợt thấy tiểu hồ ly, đáy mắt y tràn đầy khϊếp sợ, trên người vật nhỏ tuy rằng dơ hề hề, lại thật là tiểu hồ ly của y, ngón tay Thần ca nhi có chút run rẩy, ngồi xổm xuống đem tiểu gia hỏa ôm vào trong lòng ngực.

Tiểu hồ ly cho y một bóng lưng, rõ ràng còn sinh khí, rồi lại nhịn không được lén ngắm cái trán y, thấy chỉ ngã rách da, vết thương không quá nghiêm trọng nó mới thở phào nhẹ nhõm.


"Ngươi như thế nào lại chạy tới đây? Là tới tìm ta sao?" Thần ca nhi đem tiểu hồ ly ôm chặt, hoàn toàn không thèm để ý trên người nó dơ hề hề, ôm chầm lấy, còn lấy cái trán đi cọ bộ lông màu lửa hồng của nó.

Tiểu hồ ly hừ một tiếng, dùng móng vuốt nhỏ đè lại má phải của y, thấy nó thường liến nhìn miệng vết thương của mình, Thần ca nhi cười một cái, "Chỉ là vết thương nhỏ, không quan trọng."

Y kích động không thôi, trong nháy mắt thậm chí cho rằng chính mình xuất hiện ảo giác, bình tĩnh lại, trong đầu y lại không chịu khống chế mà nhớ tới đứa bé mặc hồng y.

Y vừa đến không hai ngày, đứa nhỏ đó liền xuất hiện, quần áo màu đỏ, lại không biết nói, cũng thích quấn lấy y giống như tiểu hồ ly, đuổi đi nó liền sinh khí, khi tức giận nếu không phải ném sách thì chính là đánh rớt đồ vật trong tay y, y lên núi tìm nó, xuất hiện lại là tiểu hồ ly.


Đủ loại trùng hợp làm y ngăn không được kinh hãi. Nghĩ đến thư trong nhà gửi, y lại nhớ đến đôi mắt đứa bé trai đỏ như máu, đáy lòng Thần ca nhi như bị một khối đá lớn đè ép, nặng nề vô cùng, y muốn hỏi gì đó, nghĩ đến tiểu gia hỏa không biết nói, mới miễn cưỡng kiềm chế chấn động ở đáy lòng.

Y ôm rất chặt, tiểu hồ ly đáy lòng biệt nữu không thôi, vốn đang giận thở phì phì, thấy ánh mắt y nhìn chính mình tràn đầy tưởng niệm cùng kinh hỉ, đáy lòng khó chịu mới dần dần tiêu tán bớt.

Nghĩ đến gót chân đứa bé trai có vết thương, Thần ca nhi vội vàng cúi đầu nhìn nhìn móng vuốt tiểu hồ ly, cái cúi đầu này quả nhiên nhìn thấy trên móng vuốt tràn đầy miệng vết thương nhỏ vụn, đặc biệt là chân trước, hiển nhiên vừa mới bị thương, miệng vết thương còn chưa có khép lại.


Tiểu hồ ly đấm vỡ một cục đá lớn, tay nhỏ non nớt tự nhiên bị thương, nếu không phải linh lực bị hao mòn, nó cũng sẽ không biến về thành bộ dáng hồ ly.

Thần ca nhi đau lòng không thôi, "Trên núi có dược thảo, để ta tìm xem, trước giúp ngươi thoa chút dược."

Tiểu hồ ly để mặc y ôm, rất thích bộ dáng đau lòng này của y, nó tham lam mà hấp thu ấm áp của y, đôi mắt hưởng thụ cong lên.

Thần ca nhi nương theo ánh trăng rốt cuộc tìm được dược thảo, khi thoa dược cho nó, tiểu hồ ly dùng móng vuốt cầm lấy dược bắt chước ấn ấn, thoa lên trán cho y, Thần ca nhi nhịn không được cười cười, ôm nó xuống núi.

Trở lại phòng, đã hơn nửa đêm, cũng may dọc theo đường đi không bị người khác phát hiện, tay chân Thần ca nhi nhẹ nhàng múc nước, giúp tiểu hồ ly đơn giản lau lau lông trên người, hai người liền cùng nhau đi vào giấc ngủ. Buổi sáng bởi vì còn phải đi học, Thần ca nhi sớm liền bò lên giường.
Lúc y đi, hôn trán tiểu hồ ly một cái, "Ngươi phải ngoan ngoãn, không để bị người phát hiện, bằng không người của học viện khẳng định sẽ bắt ta đem ngươi đưa về nhà."

Tiểu hồ ly nhìn y chằm chằm, thấy y không có ý tứ đem nó đưa về nhà, trái tim luôn căng thẳng  mới thả lỏng lại, nó ngáp một cái, lại trở về giường nằm, chỉ chốc lát sau liền ngủ.

Ăn xong bữa sáng, Thần ca nhi trộm trở về, đem đồ ăn của mình mang về cho tiểu hồ ly một ít, thức ăn ở học viện chưa nói tới quá tốt, tiểu hồ ly lại luôn kén ăn, ăn một lát liền không muốn ăn nữa, Thần ca nhi la nó vài câu, nó mới căng da đầu ăn thêm một ít.

Ăn xong còn ủy khuất mà lăn đến lòng ngực Thần ca nhi, mấy ngày không thấy, Thần ca nhi phá lệ dung túng nó, lại hôn hôn cái đầu nhỏ, mới rời đi.

Buổi chiều, Thần ca nhi dành thời gian viết phong thư gửi về nhà.
Buổi tối ngày hôm sau Lý Cẩn liền nhận được hồi âm của y. Biết ca ca gửi thư, bọn nhỏ hưng phấn không thôi, ngươi tranh ta đoạt, thiếu chút nữa đem thư xé rách.

Nghiên tỷ nhi đau lòng chết mất, nắm lấy lỗ tai Thịnh Thịnh, "Ngươi xem ngươi, thiếu chút nữa xé rách! Vạn nhất không thấy được đại ca viết cái gì, xem ta thu thập ngươi thế nào!"

Thịnh Thịnh kêu còn lớn hơn nàng, "Ngươi lớn như vậy, còn đoạt với ta! Một chút cũng đều không hiểu kính già yêu trẻ! Nếu thư hỏng thật, ta liền méc cô cô, ngươi khi dễ người!"

Lý Cẩn trừng mắt nhìn bọn chúng, "Được rồi, được rồi, đều đừng loạn, mau đem thư đưa cho ta xem xem, nhìn xem y có phát hiện dị thường hay không! Đừng thấy y không thích nói chuyện, lại rất thông minh, nếu y biết chuyện tiểu hồ ly đi lạc, không biết sẽ khó chịu như thế nào."
Thấy hắn nói như vậy, tâm tình mọi người đều trầm trọng lên, Thịnh Thịnh ôm lấy eo Lý Cẩn, ngẩng đầu nhỏ lên, "Cha, thật sự không tìm được tiểu hồ ly trở về sao?"

Thấy đôi mắt nhóc lại đỏ, đáy lòng Lý Cẩn cũng không quá dễ chịu, "Có Vân cha của ngươi lại lên núi tìm, còn nhờ Nhϊếp thúc thúc của các ngươi giúp đỡ, chỉ cần kiên trì, khẳng định có thể tìm được."

Nghiên tỷ nhi chu môi, "Chỉ còn một đoạn thời gian nữa là đại ca sẽ trở về nhà, vạn nhất đến lúc đó tìm không thấy lại làm sao bây giờ?"

Lý Cẩn không nói chuyện, tiểu hồ ly được Thần ca nhi một tay nuôi lớn, từ ăn đến tắm rửa cho nó, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, sáu năm, sớm đã có ràng buộc sâu đậm, hắn vô pháp tưởng tượng nếu biết tiểu hồ ly mất tích, Thần ca nhi sẽ có phản ứng gì, cho nên vô luận như thế nào, bọn họ cũng muốn giúp y đem tiểu hồ ly tìm trở về.
Lý Uyển thở dài, "Trước xem thư y viết như thế nào đã? Lấy tính cách của y, y sẽ không gửi thư sớm như vậy."

Thần ca nhi viết thư, do dự nửa ngày, vẫn là đem việc tiểu hồ ly chạy đến học viện nói cho trong nhà, y rõ ràng người nhà vì điều gì gạt mình, tự nhiên cũng hiểu rõ ràng sau khi tiểu hồ ly đi lạc, bọn họ có bao nhiêu lo lắng.

Đọc đến nội dung trong bức thư của Thần ca nhi nội, Lý Cẩn khϊếp sợ không thôi, "Tiểu hồ ly thế nhưng thật đi đến chỗ Thần ca nhi! Vật nhỏ này, thật là thành tinh rồi! Thế nhưng một đường chạy tới học viện, lúc trước ta nói không bằng theo đường đến học viện tìm thử xem, nếu không phải tìm ở phụ cần, nói không chừng chúng ta sớm tìm được rồi."

Lý Uyển: "Thần ca nhi nói như thế nào? Ta nhìn xem! Không cho chúng ta đi đón về, có ý tứ gì? Chẳng lẽ Thần ca nhi muốn trộm nuôi nó?"
Lý Cẩn thở dài, "Lấy tính tình của tiểu hồ ly liền tính đến nếu chúng ta tìm được nó, đem nó mang về, nó khẳng định còn sẽ trộm đi tiếp, cũng may lần này nó mạng lớn, ven đường không có xảy ra chuyện, vạn nhất xảy ra chuyện, hậu quả không dám tưởng tượng, Thần ca nhi khẳng định là suy xét đến nguyên nhân này mới không để chúng ta đưa về."

Lý Uyển chau mày lên, "Học viện dù sao cũng là nơi học tập, tiểu hồ ly ở chỗ đó giống cái gì?"

Lý Cẩn cười cười, "Thần ca nhi ngày thường đã đủ nỗ lực, tuyệt sẽ không bởi vậy chậm trễ học tập, có tiểu hồ ly ở đó cũng tốt, vừa lúc có thể bồi y, qua thêm mấy ngày y sẽ trở lại, cụ thể chờ y trở về rồi nói sau."

hết chương 27.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
Bình Luận (0)
Comment