Ngậm Đi Một Tiểu Phu Lang

Chương 7

Ngậm đi một tiểu phu lang

Edit: mimai

Beta: irisyen

Vương phu tử, đây là phu tử thứ hai của bọn họ, vị phu tử trước bởi vì nguyên nhân nào đó phải rời đi thôn Trúc Khê, nghe nói Vương phu tử là được Lý Cẩn cố ý tìm tới từ Kim Lâm Thành, là một cử nhân, học thức rất uyên bác, nếu không phải thời vận không tốt, nói không chừng đã đậu tiến sĩ.

Để hắn dạy một đám củ cải nhỏ* nông thôn, như thể khác nào nhân tài không được trọng dụng, nếu không phải Lý Cẩn giúp hắn cái đại ân, hắn cũng sẽ không rời xa quê nhà chạy đến cái địa phương này.

*Con nít.

Bất quá trải qua một đoạn thời gian dạy học, hắn cũng cam tâm tình nguyện ở lại, xét đến cùng, là cảm thấy nơi này có mấy hạt giống tốt, đặc biệt là Thần ca nhi, Vương phu tử cảm thấy y trời sinh chính là người có thiên phú học tập, y không chỉ có khả năng đã gặp qua là không quên được, còn có thể suy một ra ba, thời gian về sau, tất nhiên có thành tựu.


Đúng là bởi vì nguyên nhân này, hắn đối Thần ca nhi mới phá lệ chú ý.

Nghe phu tử nói xong, những người khác lục tục rời khỏi học đường.

Thấy vẻ mặt bọn Lý Lâm quan tâm, Lý Vũ hơi cong khóe miệng, chỉ cảm thấy phu tử khẳng định là có chút thất vọng Thần ca nhi, muốn lưu y lại để dạy bảo.

Lý Minh cọ tới cọ lui, không chịu đi.

Vẻ mặt Lý Lâm cũng lo lắng.

Liếc đến biểu tình bọn họ, Vương Thụy có chút buồn cười, Vương phu tử ngày thường đối với Thần ca nhi luôn luôn yêu thích có thừa, Thần ca nhi cũng cực kỳ ngoan ngoãn, Vương phu tử nỡ lòng trách cứ y mới là lạ, chỉ là thấy tinh thần y không tập trung, có chút lo lắng.

Hắn xách vạt áo Lý Lâm, đối Lý Minh nói, "Đi thôi, chúng ta đi ra ngoài chờ."

Lý Minh có chút không tình nguyện.

Vương phu tử ngày thường luôn luôn ít khi nói cười, thấy bộ dáng của Lý Minh như vậy, biểu tình càng thêm nghiêm túc, "Như thế nào? Ta còn có thể ăn y?"


Lý Minh nhấp môi dưới, đúng thật là sợ hắn hung dữ như vậy. Ca hắn da mặt mỏng, vạn nhất bị dọa khóc thì làm sao bây giờ? Hắn từ nhỏ đến lớn, còn chưa từng thấy ca hắn khóc đâu.

Thần ca nhi đáy lòng đầy hổ thẹn, thấy Lý Minh lại chọc phu tử sinh khí, đáy lòng càng thêm thấp thỏm, "Minh Minh, ngươi đi ra ngoài trước."

"Ca."

Thần ca nhi biểu tình nghiêm túc lên, "Đi ra ngoài."

Lý Minh lúc này mới xách túi rời đi, đi được vài bước, lại ôm túi đi trở về, dưới ánh mắt ăn thịt người của phu tử, duỗi tay đem túi của Thần ca nhi cầm đi, còn nhân cơ hội ở bên tai y nhỏ giọng nói một lời, "Ca, nếu hắn muốn mắng ngươi, ngươi liền kêu ta."

Nghe một lời như vậy của hắn, Thần ca nhi hơi có chút dở khóc dở cười, thấy phu tử nhìn chằm chằm vào bọn họ, Thần ca nhi đáy lòng càng thêm thấp thỏm bất an, "Đi nhanh đi."


Lý Minh lưu luyến từng bước rời đi.

Vương phu tử chắp tay sau lưng, cười nhạo một tiếng, "Hắn nhưng thật ra rất để ý người ca ca như ngươi."

Thần ca nhi có chút đỏ mặt, lúng ta lúng túng lên tiếng, "Phu tử, Minh Minh còn nhỏ, không có ý tứ khác."

Vương phu tử không tỏ ý kiến, duỗi tay gõ gõ án thư, "Biết ta vì cái gì lưu ngươi lại sao?"

Thần ca nhi gật đầu, biểu tình như cũ có chút hổ thẹn, "Phu tử, là ta không đúng, không nên mất tập trung lúc nghe giảng."

Y ngày thường ngoan ngoãn hiểu chuyện nhất, Vương phu tử ấn tượng đối với y cực tốt, thấy  biểu tình y bất an, vẻ mặt nghiêm túc hòa hoãn lại không ít, hắn thở dài, "Ngươi ngày thường ham học nhất, hoàn toàn không cần ta lo lắng, ta thấy ngươi hôm nay thất thần liên tục, mới kêu ngươi lại. Có việc gì quan trọng sao?"
Thần ca nhi lắc đầu, biểu tình càng thêm hổ thẹn, "Là học sinh không đúng, bất quá có một ít việc nhỏ rối loạn tâm trí, ta sẽ mau chóng điều chỉnh lại."

Hai người đang nói, tiểu hồ ly từ cửa đi đến, đầu Vương phu tử rất cao vừa lúc ngăn chặn Thần ca nhi, nó ở trên cây thấy không rõ biểu tình Thần ca nhi, liền nhảy xuống đi tới.

Vương phu tử đang đối mặt với Thần ca nhi cũng không chú ý tới thân ảnh nó, lúc Thần ca nhi nhìn đến nó, nhấp môi dưới, khuôn mặt nhỏ càng thêm chột dạ, e sợ phu tử nhìn thấy nó.

Tiểu hồ ly ngồi xổm một bên, đôi mắt chớp cũng không chớp mà nhìn chằm chằm Thần ca nhi, đôi mắt ngập nước, vô tội cực kỳ, hoàn toàn không có ý tứ rời đi.

Thần ca nhi trong lòng vẫn luôn chột dạ.

Cho rằng y là quá khẩn trương, Vương phu tử biểu tình hòa hoãn lại, đại khái là sợ dọa đến y.
"Sang năm tháng hai liền phải tiểu khảo, cách đó chỉ còn mấy tháng cuối, trong khoảng thời gian này là mấu chốt nhất , ngươi cũng không cần áp lực quá, tuổi ngươi tuy nhỏ, cơ sở lại rất vững chắc, tiến tới từng bước sẽ không có vấn đề lớn."

Thần ca nhi ngoan ngoãn gật đầu, "Làm ngài lo lắng."

"Được rồi, ta cũng không có việc khác, ngươi đi về trước đi."

Thấy tiểu hồ ly dẫn đầu xoay người rời đi nơi này, Thần ca nhi thở phào nhẹ nhõm, lại hướng Vương phu tử cúi mình vái chào mới rời đi.

"Ca, ngươi không sao chứ?" Nhìn đến Thần ca nhi đã ra tới, Lý Minh vội vàng vọt lại đây.

Thần ca nhi lắc đầu, bàn tay đặt lên luôn mặt nhỏ, như cũ hồng hồng.

Lý Lâm cười nói: "Không có việc gì thì tốt, vừa nãy sắc mặt phu tử thật khó coi, ta còn tưởng rằng hắn sẽ đánh Minh Minh ."
Vương Thụy rũ mắt nhìn Thần ca nhi, "Đi học thất thần?"

Thần ca nhi gật đầu, biểu tình có chút thẹn thùng, "Đi thôi."

Rõ ràng hắn không muốn nhiều lời, Vương Thụy cũng không có truy vấn, hắn đáy lòng lại đối việc hôn nhân của Triệu Đại Niên (cha Thần ca nhi) càng thêm để bụng, tính toán tìm thời gian đi đến thôn Vương gia một chuyến, hỏi thăm một chút đến tột cùng là chuyện như thế nào, Vương địa chủ đang êm đẹp sao bỏ được đem nữ nhi gả cho Triệu Đại Niên.

Lý Minh xem xét mà nhìn Vương Thụy, lại xem xét nhìn Thần ca nhi, chỉ cảm thấy nơi nào quái quái, ca hắn thế nhưng sẽ thất thần khi đi học? Đánh chết hắn đều không tin, chẳng lẽ là Thụy ca nói cái gì không nên, mới làm hại ca ca tâm hoảng ý loạn?

Lý Minh trực tiếp nghĩ tới Vương Thụy cùng Thần ca nhi ở giữa hai người có chuyện, cảm thấy hẳn nên đề phòng Vương Thụy, là Vương Thụy hắn nói hươu nói vượn cái gì, ca hắn mới bao lớn!
Thấy Lý Minh trừng mắt nhìn chính mình liếc mắt một cái, Vương Thụy có chút không hiểu được.

Tiểu hồ ly cũng liếc nhìn Vương Thụy, biểu tình lạnh lùng, thấy Thần ca nhi còn không đem nó bế lên, táo bạo mà đi lại hai bước, vươn móng vuốt nhỏ kéo ống quần Thần ca nhi, biểu tình đáng thương vô cùng.

Thần ca nhi lúc này mới nhớ tới nó lại chuồn êm ra đây, chưa dạy nó là đủ rồi, còn dám cầu ôm.

"Chính mình đi."

Lỗ tai tiểu hồ ly gục xuống dưới.

Vài người đều có tâm sự, chỉ có Lý Lâm như cũ vô tâm vô phế mà nói không ngừng.

*

Thấy phu tử đem Thần ca nhi giữ lại, Lý Vũ rất vui sướng khi người gặp họa, nguyên bản buồn bực cũng hoàn toàn không còn, mãi khi về đến nhà, trên mặt đều là ý cười.

Lý nãi nãi bước chân nhẹ nhàng, tiếp được túi xách của Lý Vũ, "Vũ tiểu tử, hôm nay sao vui vẻ như vậy?"
Lý Vũ đường đệ cười hì hì nói: "Ca ca đương nhiên vui vẻ, hôm nay câu hỏi của phu tử, Thần ca nhi cũng không trả lời ra được, ca ta thật là càng ngày càng lợi hại, năm sau đồng khảo khẳng định có thể lấy thứ tự cao, hôm nay phu tử đều khen hắn. Ca, ngươi trúng tú tài, nhất định phải che chở đệ đệ ta a."

Lý Vũ cười cười nói "Ngươi nghĩ tú tài dễ làm vậy sao. Ta phải nỗ lực."

Lý nãi nãi tròng mắt vẩn đục xoay chuyển, "Thần ca nhi cũng không trả lời được?"

Gần trăm năm, thôn Trúc Khê chỉ có một người làm quan, đó chính là ông ngoại Thần ca nhi Lý Trạm, ngày thường phu tử hay khen Thần ca nhi có thiên phú, người trong thôn đã sớm cảm thấy Thần ca nhi là đứa trẻ có tiền đồ lớn, hiện tại Lý Vũ thế nhưng so với hắn còn muốn lợi hại, Lý Vũ nãi nãi không kiêu ngạo mới kỳ quái.
"Ai u, tôn tử của ta quả nhiên lợi hại nhất."

Lý Vũ nãi nãi quay đầu liền ra trong thôn khoe một phen. Đơn giản chính là khen tôn tử nhà mình, nói hắn còn thông minh hơn Thần ca nhi, sang năm nhất định sẽ thành tú tài, nhưng nàng đắc ý giống như tôn tử nhà mình đã thành tú tài lão gia không bằng.

Nguyên bản nàng liền đối tôn tử sủng không thôi, hôm nay càng thêm khoa trương, thậm chí giúp hắn xách túi, đem hắn đưa đến học đường, e sợ túi xách quá nặng, bị thương tay tú tài tương lai. Thấy nãi nãi một tiếng lại một tiếng gọi tú tài lão gia, Lý Vũ đáy lòng cũng càng thêm cảm thấy chính mình lợi hại.

Đi vào học đường, thấy mọi người đối hắn vẫn là xa cách, Lý Vũ cả người đều không vui, chỉ cảm thấy mọi người là vì nịnh bợ Thần ca nhi, để lấy lòng cữu cữu Thần ca nhi mới cố ý xa cách hắn.
Hắn đem túi xách hung hăng ném ở trên bàn, thề nhất định phải có kết quả thi thật tốt, đến lúc đó xem bọn họ còn dám không xem thường mình, đặc biệt là......

Thấy hắn lại dùng ánh mắt ghê tởm liếc ca ca, Lý Minh mặt có chút lạnh xuống.

Thần ca nhi chuyên tâm ôn tập công khóa, căn bản không nhận thấy được, Lý Minh nhìn chăm chú, thấy y lưng thẳng tắp, rõ ràng thân thể nhỏ nhắn thực đơn bạc, lại phảng phất ẩn chứa vô cùng nhiều sức lực, chẳng sợ học đường cãi cọ ồn ào, cũng hoàn toàn không bị quấy nhiễu.

Lý Minh đặc biệt bội phục ca hắn điểm này.

Khó trách mọi người đều thích ca ca, ca ca lớn lên đẹp, bàn tay dài khuôn mặt nhỏ, mặt mày thanh tú, mũi thẳng, môi hồng nhuận, mặc kệ là chỗ nào cũng đẹp không thôi.

Không hổ là ca hắn.

hết chương 7.

*Truyện edit phi lợi nhuận, chưa có sự cho phép của tác giả, vui lòng không mang đi nơi khác dưới mọi hình thức. Bản dịch này chỉ được đăng duy nhất tại truyenwk.com chính thức của Ngưng Bích Lâu - @ngungbichlaumiiris.
Bình Luận (0)
Comment