Ngắm Tận Non Sông

Chương 13

Thấy bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa hai người họ, Lô ngự sử cảm thấy cần phải ra dáng trưởng bối, vội bước lên nói, "Đại công tử, Mục vương điện hạ xảy ra chuyện ngoài ý muốn nguyên nhân do đâu, e rằng bây giờ chưa kết luận được." Gã ho khẽ, "Thứ cho ta nói thẳng, việc quan trọng nhất hiện giờ là vương gia mau chóng bình phục. Dù sao tôn thấy trong triều không nơi nào không cần dựa vào vương gia. Hơn nữa, việc thế tử cũng mong vương gia bàn bạc với chúng ta."
"Ồ?" Dương Đại quay sang, hai mắt nheo lại, cực kỳ nguy hiểm, "Lô đại nhân, việc Mục vương lập thế tử mà ông cũng muốn đến bàn bạc?"
Sự cảnh cáo hết sức rõ ràng, khiến Lô ngự sử cũng thoáng bối rối, nhưng lại lập tức ưỡn ngực nói, "Ta phụng mệnh gia phụ đến đây cũng vì chuyển lời của Sở Trung Lô thị tới vương gia."
"Sở Trung Lô thị?" Dương Đại cúi đầu, chậm rãi lẩm nhẩm bốn chữ này, sau đó lại ngẩng lên, gương mặt lộ vẻ mỉa mai, "Sở Trung Lô thị thì có tư cách gì mà xía vào chuyện trong Mục vương phủ?"
Lô ngự sử mặt biến sắc, nhưng còn chưa mở miệng đã nghe Dương Quyết phì phò chen vào, "Sở Trung Lô thị được Thái Tông hoàng đế phong là 'thế gia áo tím', một tên pha tạp với Đông Hồ như ngươi thì dựa vào cái gì mà khinh thường!"
"Đại công tử." Lô ngự sử biết lúc này không thể thua về khí thế, cũng tiến thêm một bước, "Lô thị chúng ta gắn liền với tôn thất, xem như tương đối có địa vị trong triều. Chuyện thế tử của Mục vương là chuyện quốc gia đại sự, vương gia hẳn sẽ lắng nghe ý kiến của chúng ta."
Dương Đại bỗng nhiên bật cười, "Lô đại nhân kiên quyết muốn gặp phụ vương ta?"
Lô ngự sử đã nhận ra sự nguy hiểm ẩn trong tiếng cười của hắn. Gã giật mình, nhưng Dương Quyết đứng sau lưng đã mở miệng nói trước, "Hôm nay chúng ta nhất định phải gặp phụ vương. Nếu ngươi thức thời thì mau tránh sang một bên."
Vẻ mặt Dương Đại nửa giận nửa cười. Hắn dùng một tay nhấc tên đệ đệ đang kêu la thất thanh, chỉ dùng chút sức là đẩy được sang một bên. Thuộc hạ tên Kỳ Liên Dương đứng phía sau lập tức túm chặt cánh tay Dương Quyết. Sau đó, Dương Đại chậm rãi đến gần Lô ngự sử trong tiếng quát tháo của đệ đệ, khẽ lắc đầu, "Lô đại nhân, theo lý mà nói ta cũng nên gọi ông một tiếng cữu cữu. Nhưng mà ông lẽ ra không nên đến Kiến An."
Lô Ngự Sử thấy hắn đi về phía mình, rõ ràng là một hậu bối trẻ tuổi nhưng lại khiến người ta vô thức sợ hãi. Gã trầm giọng nói, "Dương đại, ta là nội đệ (em vợ) của vương gia. Ngươi dám....."
Dương Đại đương nhiên không thèm để tâm đến lời gã nói, ngoảnh mặt làm ngơ. Hắn lặng lẽ rút trường kiếm bên hông một lính Tả Kiêu vệ đang đứng đó, bất ngờ đâm một nhát, xuyên thấu lồng ngực Lô ngự sử còn đang ngơ ngác.
Máu tươi tung tóe trên bậc thềm. Dương Quyết há hốc miệng như vừa mới sực tỉnh khỏi giấc mộng. Cổ họng hắn phát ra vài tiếng kêu tắc nghẹn, nhưng chính hắn cũng không biết mình đang kêu cái gì.
Dương Đại rút kiếm về, đưa cho lính bên cạnh, lạnh lùng nói, "Báo cho Kinh Triệu phủ một tiếng, nói ngự sử Lô Lê định xâm nhập nội thất của Mục vương, có y đồ làm loạn, bị Tả Kiêu vệ chém."
"Ngươi điên rồi ! Đó là cữu cữu của ta!" Dương Quyết bấy giờ mới tìm lại được giọng nói của mình, quát ầm lên, ra sức vùng vẫy muốn xông vào nội thất, "Phụ vương, Dương Đại.....hắn giết người rồi!"
Dương Đại chỉ hờ hững nhìn, đang định theo vào thì cánh cửa bỗng nhiên mở ra. Dương Diễm lấm lem nước mắt bước ra ngoài, bàn tay nắm khung cửa run rẩy, "Đại ca, tam ca, các huynh không cần gọi nữa. Phụ vương, người....sắp không qua khỏi rồi."
Hai người kia đồng loạt biến sắc. Dương Đai đi đầu, bước vào trong nội thất. Dương Quyết cũng vùng thoát khỏi người tùy tùng kia, chạy theo sau.
Vừa vào phòng, Dương Quyết đã nhào đến bên giường Mục vương, khóc toáng lên, "Phụ thân, cứu con ! Tên tạp chủng Đông Hồ kia định giết con!"
Mục vương đang hấp hối trên giường bệnh, bị nhi tử của mình lay tỉnh. Hắn chậm rãi mở mắt, thì thào, "Quyết nhi đấy à?"
"Con đây, phụ vương. Tên cẩu tạp chủng Dương Đại điên rồi. Hắn giết cữu cữu của con!" Dương Quyết gào thét bên tai hắn, "Hắn muốn tạo phản, muốn cướp vương vị của người !"
Mục vương lặng lẽ nhìn sang Dương Quyết. Dương Quyết đột nhiên phát hiện ra cơ mặt phụ thân mình khẽ giật, chứng tỏ đang phẫn nộ đến cực hạn. Hắn bỗng nhiên có chút kinh hoảng, giọng nói cũng bé dần, "Phụ vương....."
Một tiếng 'chát' vang dội. Mục vương giáng thẳng vào mặt hắn một cái tát, với sức lực không hề giống một kẻ đã gần đất xa trời. Dương Quyết bị cú tát này đánh văng sang một bên, sững sờ chết đứng.
"Vô liêm sỉ ! Nó là đại ca của con!" Mục vương giận dữ quát. Lời này vừa như trách Dương Quyết nói năng lỗ mãng, mà vừa như ám chỉ chuyện khác.
"Phụ vương.....Hắn giết cữu cữu......" Dương Quyết ôm mặt, còn định nói thêm gì đó, nhưng phụ thân hắn đã chống đỡ thân thể bệnh tật, ngồi lên.
"Con giết người Lô gia?" Mục vương lạnh nhạt hỏi trưởng tử.
Dương Đại quỳ xuống bên giường, "Vâng, nhi tửu giết ngự sử Lô đại nhân."
"Tốt.....Đại nhi, con đúng là đứa con quý báu của ta." Muc vương hơi thở dốc, vươn bàn tay, nắm lấy cổ tay trưởng tử, "Giết tốt lắm ! Lũ ngoại thần muốn xông vào nội thất vương phủ thì phải giết!"
Hắn lần mò dưới gối, lấy ra tấm Xích Kim lệnh bài dài chừng một ngón tay, đặt vào lòng bàn tay Dương Đại, "Cầm đi. Ta giao hết lại cho con, vương vị, binh quyền...." Hắn dùng sức siết tay trưởng tử, "Đại nhi, chớ quên những điều con đã hứa với phụ thân."
Cầm tấm lệnh bài kia, trái tim trong lồng ngực Dương Đại đập thình thịch liên hồi. Hắn nhìn người cha bệnh tật, khẽ gật đầu, "Phụ thân yên tâm. Nhi tử nhất định sẽ làm được."
Nói xong lời này, hắn cảm thấy tay mình nhẹ bẫng. Bàn tay phụ thân không còn sức lực, trượt xuống, ngã ra giường. Đến tận lúc lìa đời, hai mắt hắn vẫn mở lớn, nhìn thẳng lên đỉnh màn xanh xám.
Sau khi ra khỏi nội thất, Dương Quyết vẫn không hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Chỉ trong một ngày, hắn mất đi tất cả, phụ thân, cữu cữu, còn cả tước vị thế tử mà hắn thèm muốn đã lâu.
"Công tử." Có người lén kéo tay áo hắn. Dương Quyết quay sang, hơi thất thần một lúc mới nhận ra đó là Hà Diễn.
"Ta vừa đến Đông phường, nhưng nghe láng giềng nói, Hàn tiên sinh đã thu dọn đồ đạc đi rồi, chỉ để lại một tờ giấy cho ngài."
Dương Quyết kinh ngạc nhìn dòng chữ viết trong mẩu giấy nhỏ xíu, "Không nhẫn được chuyện nhỏ thì việc lớn khó thành. Mưu tính trước rồi mới hành động, đó là điều quan trọng nhất."
Dương Diễm lặng lẽ đứng trong góc hồi lâu. Kể từ khi các ca ca bước vào, y không còn đến bên giường phụ thân nữa, chỉ nghe thấy những tiếng ồn ào không ngừng. Nào là tiếng chân người hỗn loạn, tiếng nữ quyến khóc than. Lòng y hiểu rõ, phụ thân đã qua đời.
Bỗng nhiên, có tiếng cửa kẽo kẹt, ngăn cách mọi âm thanh ồn ào bên ngoài. Dương Diễm cảm thấy trong căn phòng trống rỗng, giọng đại ca chợt vang lên, "Tứ đệ, sao ban nãy đệ lại ở trong phòng phụ vương?"
Một câu hỏi có vẻ rất bình thường, Dương Đại cũng hỏi bằng ngữ khí rất bình thường, nhẹ như gió thoảng mây bay.
Dương Diễm ngước mặt lên, quay sang nhìn huynh trưởng, khẽ nói, "Phụ thân gọi đệ tới."
"Ồ, vậy à?" Dương Đại chỉ nói vậy, rồi chìm vào im lặng.
Tuy Dương Diễm không nhìn thấy, nhưng biết đại ca vẫn ở đó, chăm chú quan sát mình.
Dương Đại đến gần một bước, ánh mắt sắc bén như muốn đâm thủng ấu đệ này. Nhưng trong cặp mắt của y vẫn trống rỗng như trước, thần sắc không lộ ra chút kinh hoảng hay sợ hãi nào, thậm chí cả đau thương cũng nhàn nhạt.
"Đệ đi đi." Cuối cùng, Dương Đại quay người. Hắn nghe tiếng kẻng vang lên ngoài kia, chậm rãi nắm chặt tấm lệnh bài trong tay đến mức đau đớn.
Sau khi nghe tiếng kẻng Tòng Vân, Vệ Trường Hiên vội vã quay về biệt viện ở góc tây bắc, kinh ngạc phát hiện ra Dương Diễm không ở đó. Chẳng những y không ở đó mà cả Lạc Lan cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Chàng kinh hoảng trong lòng, bỗng nhiên có cảm giác dường như đã xảy ra chuyện gì. Tiền viện mơ hồ báo tin, cữu cữu của tam công tử bị chém trước nội thất của Mục vương. Vệ Trường Hiên nôn nóng nghĩ, một người mù cả hai mắt như Dương Diễm không thể nhìn thấy gì, vậy mà có người đột nhiên bị giết ngay trước mặt, không biết y sẽ sợ hãi chừng nào.
Chàng không được đến gần nội viện, chỉ có thể lang thang ở mấy góc khuất, tìm chỗ quan sát. Cuối cùng, ở một ngã rẽ trên hành lang, chàng thấy bóng dáng Dương Diễm.
Dương Diễm ngồi dưới đất, vòng tay quanh gối, đầu cúi gằm, không biết đang suy nghĩ gì.
Khi Vệ Trường Hiên đến trước mặt, y mới giật mình kinh hãi, có chút hoảng loạn ngẩng lên. Vệ Trường Hiên thấy bộ dạng đáng thương của y, vội nói, "Dã Hề, là ta đây."
Đôi môi Dương Diễm khẽ run lên, "Vệ Trường Hiên....." Y thì thầm, "Phụ vương ta.....chết rồi...."
Tiếng cuối cùng y thốt ra có chút nghẹn ngào. Một lúc lâu sau, nước mắt mới tràn khỏi hốc mắt, chảy ướt hai gò má.
Một thoáng im lặng trôi qua. Rồi bỗng nhiên, một vòng tay choàng quang, kéo y vào lồng ngực ấm áp. Y ngẩn người một lúc mới hiểu ra là Vệ Trường Hiên đang ôm lấy mình.
"Ta biết." Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng vuốt tóc y, "Nếu đau buồn thì cứ khóc đi, đừng để trong lòng."
Dương Diễm cắn môi. Y lại nhớ đến những lời phụ vương nói với mình bên giường bệnh : Diễm nhi, con đã mười ba tuổi. Ở tuổi của con, phụ thân đã có thể đi săn mãnh thú. Con là nhi tử của phụ thân, đừng quá mức yếu đuối.
Y cảm thấy mình không nên rơi lệ, nhưng khi được bao bọc trong vòng tay ấm áp của Vệ Trường Hiên, lòng y bỗng dâng trào nỗi đau thương vô hạn, khiến y không thể ngăn mình khóc lớn lên. Những nỗi thống khổ y không thể phát tiết trước mặt các ca ca, cuối cùng đã bộc phát trong giờ phút này. Y khóc nức nở như một đứa trẻ, đôi vai còn run lên.
Vệ Trường Hiên ôm lấy đứa bé đang khóc toáng. Qua một hồi lâu, lâu đến mức chàng thấy đầu gối mình quỳ đau ê ẩm, tiếng khóc Dương Diễm hơi dịu dần, chàng mới nhẹ giọng an ủi, "Không sao đâu Dã Hề. Ngươi còn có ta."
Việc Mục vương hoăng thệ đã gây chấn động lớn cho cả triều đình lẫn biên quan. Là thân vương quyền khuynh một thời, hậu sự của hắn cũng được tổ chức long trọng, từ khi quàn đến lúc đưa tang cũng mất chừng hai tháng. Trưởng tử của Mục vương là Dương Đại kế vị. Vị trưởng công tử có chút âm trầm này xử lý sự vụ trong vương phủ rất gọn gàng ngăn nắp. Khi mọi việc ổn thỏa đâu vào đó thì đã gần đến cuối năm.
Ngày mùng 3 tháng 11 năm Vĩnh An thứu hai, Dương Đại lặng lẽ nhìn hai huynh đệ quỳ trong điện, bình thản nói, "Nhị đệ, thời gian này, chuyện hậu sự của phụ thân rất bậ rộn, may nhờ đệ giúp đỡ. Đệ vất vả rồi."
Dương Tông quỳ yên tại đó, không dám ngẩng đầu lên, "Đại ca nói gì vậy. Đều là bổn phận thôi mà."
"Sang năm mới, đệ đưa gia quyến đến đất phong đi." Dương Đại khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười không mấy ôn hòa, "Ta đoán đệ cũng không muốn ở lại Kiến An."
Dương Tông cúi đầu, "Chuyện này đương nhiên cứ theo đại ca sắp xếp." Hắn thận trọng cười bồi, "Đại ca cũng sớm thành hôn, các huynh đệ ở lại trong phủ lâu thì không tốt. Không biết tam đệ và tứ đệ, đại ca định đưa họ đến đâu?"
Dương Đại như cười như không, đáp, "Chuyện này đệ không cần bận tâm."
"Vâng," Dương Tông cúi đầu, do dự nói, "Còn một việc muốn cầu xin đại ca. Đệ muốn đưa mẫu thân đến đất phong để an dưỡng tuổi già, làm tròn đạo hiếu." Mẫu thân hắn là cơ thiếp của Mục vương ngày trước, thậm chí còn chẳng được phong làm trắc phi, người trong phủ chỉ gọi là Phùng phu nhân.
"Nhị đệ lo Phùng thái phu nhân ở lại đây, bọn hạ nhân chăm sóc không tận tình sao?" Dương Đại cười cười, "Đệ cứ yên tâm ở đất phong, ta sẽ không bạc đại mẫu thân đệ."
Đáy lòng Dương Tông nặng trĩu. Hắn biết, cho dù mình đã tỏ vẻ hết sức ngoan ngoãn nghe lời, vị đại ca này cũng phải nắm lấy điểm yếu để uy hiếp đến cùng.
"Nếu không có việc gì nữa thì đệ lui xuống đi." Dương Đại phất tay.
Dương Tông chậm rãi đứng dậy, vừa đi được hai bước thì bỗng nhiên xoay người quỳ xuống, "Đại ca, tam đệ đã bị nhốt nhiều ngày, cũng biết hối cải rồi. Chi rằng cho đệ ấy một mảnh đất phong rồi phái đi xa chút."
Dương Đại cau mày nhìn hắn một hồi rồi nói, "Chuyện của lão tam, ta tự có suy tính." Hắn cười hừ một tiếng, "Đệ yên tâm, ta không lấy mạng nó đâu."
Sau khi Dương Tông lui ra không lâu, cánh cửa phòng lại lần nữa mở rộng. Nữ nhân bên ngoài gần như hùng hổ xông vào, theo sau nàng là đám hạ nhân đang hết lời khuyên can, luôn miệng nói, "Lạc Lan cô cô, điện hạ không cho phép ai tự tiện vào."
Dương Đại nâng mắt nhìn bọn họ, không hề tức giận mà chỉ phất tay với đám người hầu, "Các ngươi lui trước đi."

Bình Luận (0)
Comment