Ngắm Tận Non Sông

Chương 17

Giờ mão, Phương Minh đang quét tuyết trong viện. Hắn hì hục dọn mãi, đầu ngón tay lạnh cứng, chà xát hồi lâu mới ấm lên được chút đỉnh. Hắn nhìn ngọn cây đào trụi lủi trên góc tường, lòng cầu khẩn nó sớm ra hoa, nởi vì hoa đào nở có nghĩa là mùa đông đã chính thức qua đi.
Cửa phòng kẽo kẹt mở. Vệ Trường Hiên lững thững đi ra. Chàng mặc áo khoác da cừu, dáng vẻ chỉnh tề, rõ ràng là đang đi ra ngoài.
Vừa thấy Phương Minh, chàng liền dặn, "Hôm nay ngươi ở lại hầu hạ công tử cho tốt, nếu không có việc gì thì đừng tùy tiện ra ngoài, biết chưa?"
Phương Minh vội vàng gật đầu.
"Đùng rồi, công tử đang bị thương, không được dể cho y ra chỗ gió. Ta đi một chuyến, chắc sẽ về muộn."
Phương Minh liên tục vâng dạ. Hắn há hốc miệng, định nói Tả Kiêu vệ canh giữ bên ngoài, chưa chắc đã dễ dàng để chàng ra khỏi phủ. Ai ngờ Vệ Trường Hiên chẳng thèm đến cửa viện, chỉ hai ba cái đã đặt chân lên tường viện rồi nhảy xuống, không còn thấy bóng dáng.
Thành Kiến An là nơi phồn hoa tấp nập. Trong đó, tây phường là nơi tập trung buôn bán, tiểu thương tập hợp, so với đông phường thì náo nhiệt hơn một chút. Vệ Trường Hiên đến đây từ sớm mà đã thấy cá cửa hàng san sát nối nhau lần lượt mở cửa. Tuy còn chưa đến giờ thin nhưng người người đã đi tới đi lui, cực kỳ huyên náo.
Tính ra thì đã hơn một năm chàng không đặt chân đến nơi này rồi. Lần này, Vệ Trường Hiên đến đây đương nhiên không phải để thăm thú mà có mục đích khác. Chàng nghĩ bụng, cứ để người trong Mục vương phủ chà đạp Dương Diễm thế này cũng không ổn. Chưa nói, thân thể y lúc này mà thiếu thuốc thang và đồ bổ thì chỉ sợ vết thương trên ngực sẽ không lành được. Hơn nữa, Dương Diễm sắp đến tuổi buôc tóc rồi. Y sinh ra đã yếu ớt, mà bây giờ còn bị đối xử khắt khe thì thể chất sẽ càng kém hơn, không chừng lâu dài thành tật.
Ngẫm nghĩ một hồi, chàng hiểu ra vấn đề hiện nay là không có bạc. Vệ Trường Hiên chẳng tiêu pha gì cho mình, cho nên lạnh nhạt với tiền bạc. Đến hôm nay chàng mới hiểu được cái nỗi sầu khi không có bạc là gì. Người có thể ra tay giúp đỡ chàng bây giờ chỉ có nghĩa phụ, nhưng chàng lại không thể dễ dàng mở miệng với lão được. Dù sao nghĩa phụ cũng không muốn chàng dính vào vũng nước đục trong Mục vương phủ. Nếu lão biết tình cảnh của chàng lúc này thì thế nào cũng khuyên chàng rời đi. Lại nói, sau khi vào cấm quân, chàng đã quyết ý sau này sẽ phụng dưỡng nghĩa phụ, để cho lão được thảnh thơi an hưởng tuổi già. Nhưng hôm nay, phụng dưỡng còn chưa thấy đâu đã thò tay xin tiền ông cụ, Vệ Trường Hiên nhất quyết không làm thế.
Trên đời này, cách làm ra tiền nhanh nhất thì chỉ có lừa bịp hay là đến song bạc thử vận may, đánh cược một phen. Tây phường có vô số song bạc, thi nhau mọc lên như nấm, nhưng Vệ Trường Hiên lại không có ý định vào đó. Chàng không có tiền vốn đánh cược, mà thứ này cũng chẳng phải sở trường của chàng. Chàng có sở trường khác, không chừng sẽ kiếm được chút cơm ăn.
Ven tây phường gần sông hộ thành. Bên bờ sông có vô số cây liễu, dưới tàng cây liễu là bảng hiệu linh của mấy tiểu thương mở quán vỉa hè. Các tiểu thương này không bán hàng tầm thường mà là đủ thứ cung tên, còn dịch vụ mà họ kinh doanh gọi là "Bắn liễu."
Bắn liễu vốn chỉ là một trò chơi dân gian bình thường, nhặt một cành liễu rồi mọi người thi bắn, cùng nhau chọn ra người có kỹ năng tốt nhất. Sau này, người ta không thỏa mãn với cành liễu nữa nên chuyển sang các đồ vatah nhỏ linh tinh, thậm chí dùng vật sống làm bia. Trò chơi bắn liễu rất thịnh hành ở Đại Chiêu, bởi vì các danh sĩ đương triều nhiều khi không phải là thư sinh gầy yếu, mà là người văn võ song toàn, có chút sở trường về cưỡi ngựa, bắn cung, hoặc đao kiếm. Trong đó, bắn cung vừa văn nhã mà vừa vui thú, được ưa chuộng nhất.
Hiện giờ vẫn còn sớm, các quán bắn liễu không náo nhiệt bằng quán cơm quán bánh, chỉ có lác đác mấy người.
Vệ Trường Hiên ngẩng đầu lên, thấy một quán bắn liễu treo biển đỏ chữ đen, trên đó viết "Thiện xạ, một tên thiên kim", còn treo một bộ cung tên cứng như thép trên cột, có vài phần khí thế, cho nên chàng chọn quán đó.
Chủ quán thấy thiếu niên này ăn mặc trang trọng, tướng mạo tuấn tú, đoán chàng là thiếu gia nhà giàu, vội bước lên chào mời đon đả, "Vị công tử này chắc là người luyện võ, có cần thử mấy mũi tên không? Cung nhà ta không phải loại cung được chế thô sơ bình thường, mà được bọc da nhẹ bên ngoài, rất dễ kéo mà không rát tay." Lão dừng một chút lại nói, "Bắn trúng đồng hầu thì còn có thưởng."
Hầu là tên bia. Nếu bia được chế bằng da gấu thì được gọi là hùng hầu, ngoài ra còn có hổ hầu, báo hầu. Vệ Trường Hiên nhìn về phía gã chỉ, thấy trên ngọn cây cách đó không xa có một đồng tiền được buộc bằng dây tơ hồng, chính là đồng hầu mà chủ quán nói.
"Không biết bắn trúng thì được thưởng gì?"
Chủ quán cười cười, "Nhà ta không như mấy nhà khác, dùng mấy thứ vô dụng làm phần thưởng. Nếu bắn trúng đồng hầu gần nhất kia thì được mười văn tiền. Có lần lượt chín đồng kế tiếp. Nếu bắn trúng đồng tiền nằm cách xa trăm bước kia thì được thưởng mười quan. Không biết công tử có hứng thử một lần không?"
Vệ Trường Hiên ngẩn người. Chàng ngẩng đầu, thấy những cây liễu dọc bờ đê đều phất phới tơ hồng. Cái đồng tiền nằm cách xa trăm bước kia, nếu là người mắt kém thì có khi còn chẳng nhìn thấy.
Chủ quán luôn miệng mời mọc, "Công tử đừng sợ mấy tấm đồng hầu này nhỏ, bắn trúng dễ ợt ấy mà." Gã nói cứ như thể mình đang buôn bán lỗ. Thực ra lỗ khoét giữa đồng hầu gần nhất kia được làm rất khéo, tám chín phần mười là có thể bắn trúng được. Những công tử ca đến đây thi bắn bao giờ cũng bắn một tên trúng ngay, không kìm được vui sướng, muốn thử những đồng tiếp theo. Nhưng mà nào có chuyện dễ dàng như vậy. Bình thường tốn đến cả trăm mũi tên cũng chỉ bắn được vài tấm mà thôi. Tuy quán chỉ lấy năm văn tiền một mũi tên, nhưng hay câu được những vị khách sẵn sàng bỏ ra vài quan tiền, nhờ vậy mà buôn bán tương đối thuận lợi.
Vệ Trường Hien trầm ngâm một hồi, cầm lấy cây cung cứng ngắc trên sap, lại nhấc thử mũi tên trên tay. Tên nhẹ bẫng vì không có đầu nhọn. Dù sao nơi này cũng là nơi tấp nập nhiều người, lỡ có kẻ tiện tay cầm lấy rồi làm người khác bị thương thì to chuyện.
Chủ quán lại khuyên nhủ, "Công tử, cung này hơi lớn, có muốn đổi sang cái khác nhỏ hơn không?"
Vệ Trường Hiên lắc đầu. Chàng sờ đuôi mũi tên, hướng cung lên ngọn cây mà nhắm bắn. Mũi tên bay vút ra ngoài không chút tiếng động, chỉ trong nháy mắt đã xuyên qua lỗ vuông giữa tấm đồng hầu, bắn nó rơi xuống.
Chủ quán liên tục vỗ tay, "Công tử tiễn pháp cao siêu !" Mũi tên này hoàn toàn nằm trong dự dự đoán của hắn, nên dù tán thưởng nhưng trong bụng chẳng ấn tượng gì.
Vệ Trường Hiên hơi cau mày, tựa như không hài lòng lắm với mũi tên ban nãy. Chàng ước lượng lần nữa, lại nói, "Ông chủ, mấy mũi này nhẹ quá. Đổi cho ta mũi tên có đầu."
Nụ cười đon đả chợt tắt. Ông chủ khó xử nói, "Nhưng mà mũi tên có đầu....ngộ nhỡ làm người khác bị thương thì làm sao?"
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng cười, "Đó là trách nhiệm của ta, không liên quan đến ông."
Dung mạo chàng đẹp đẽ, một khi nở nụ cười thì như gió xuân phơi phới thổi qua, ông chủ không thể không làm theo lời chàng.
Càm mũi tên đã có đầu trong tay, chàng mới tìm lại được cảm giác trong quân đội lúc trước. Có người xúm lại xung quanh, chủ yếu để ngắm chàng thiếu niên mỹ mạo này. Vệ Trường Hiên một lần nữa lắp cung tên, mắt sáng như đuốc, nhìn về phía trước. Cánh cung kéo căng như trăng tròn. Mọi người đều nín thở nhìn, nhưng tên bay nhanh như gió, không mấy ai thấy được. mãi đến khi mũi tên rơi xuống đất mới có người kinh hãi hô lên, "Ba, ba tấm."
Ông chủ thay đổi sắc mặt. Mũi tên thứ hai lại xuyên qua tận ba tấm đồng hầu. Thiếu niên này xem ra chẳng phải đám công tử ăn chơi thông thường.
Trong nháy mắt, có người nhanh nhẹn nhặt mũi tên về cho chàng. Tất cả mọi người lấy làm hiếu kỳ với một nhát tên trúng ba tấm đồng hầu, còn thiếu niên không rõ lai lịch kia đã giương cung lần nữa, tiếp tục bắn về phía trước. Tên này vừa phóng đi, lại trúng thêm ba tấm, mũi nào mũi đó phát ra tiếng xé gió rát tai.
"Giỏi quá, là liên châu tiễn!" Có người lớn tiếng reo.
Trong số họ lại có ông cụ lạnh lùng lắc đầu, "Không phải liên châu tiễn, mà là tham liên. Loại phương pháp bắn tên cổ xưa này không mấy ai biết nữa rồi."
Mọi người cũng không quan tâm là liên châu hay tham liên, chỉ thấy bốn mũi tên liên tiếp bắn ra, không thất bại lần nào, lần lượt hạ gục bốn tấm tiếp theo, không khác gì phép thần thông. Tiếng vỗ tay hoan hô không ngớt.
"Giỏi quá, tiễn pháp của công tử thật tuyệt diệu. Hôm nay tiểu nhân đã mở to con mắt." Vẻ mặt chủ quán giống khóc hơn là cười. Gã đau lòng xuýt xoa, "Vẫn còn một tấm cuối cùng, công tử vẫn muốn bắn tiếp seo? Năm xưa, có mấy vị xạ thủ nổi danh đến thử sức nhưng bắn hoài không trúng, trái lại còn tự làm hỏng thanh danh."
Trong đầu gã cho rằng người này chẳng qua chỉ muốn nổi bật, bèn khuyên chàng biết mình biết ta, dừng lại đúng lúc.
Vệ Trường Hiên chỉ hỏi, "bắn trúng tấm cuối cùng này là được mười quan tiền đúng không?"
Chủ quán hoang mang gật đầu, "Nhưng mấy năm nay chưa có người nào bắn trúng cả."
Vệ Trường Hiên giật mình, rũ mắt xuống nói, "Đúng thật, cung này của ngươi không đủ lực, không thể bắn ra ngoài trăm thước.
Chủ quán mặt đỏ bừng bừng, vội nói, "Vị công tử này, nếu tài nghệ của ngài chưa đại thì cũng đừng đổ cho cung tên của ta không tốt."
"Ngươi lấy cây cung kia xuống cho ta." Vệ Trường Hiên chỉ cây cung sắt treo vắt ngang trên đỉnh đầu.
"Đây....đây là cung thép mà tổ tiên của ta đã dùng để chiến đấu khi Thái Tông hoàng đế chinh phạt thiên hạ, sao có thể lấy xuống!" Chủ quán trách cứ nói, "Hơn nữa, người bình thường cũng không kéo ra nổi. Ngài còn nhỏ tuổi, đừng không biết trời cao đất rộng."
Vệ Trường Hiên cười cười không nói, chợt có người lên tiếng trong đám đông, "Lão Trương, tổ tiên ngươi rõ ràng là đồ tể giết lợn, sao giờ đã thành chiến binh anh dũng rồi. Đừng có chém gió, may lấy cây cung cho tiểu ca kia, để hắn bộc lộ tài năng cho chúng ta xem nào."
Người này vừa dứt lời, tiếng phụ họa lại nhao nhao bốn phía. Chủ quán bị bọn họ thúc giục, chỉ đành lấy cung xuống cho Vệ Trường Hiên.
Vệ Trường Hiên vừa cầm vào tay đã thấy nặng trịch. Chàng cởi bỏ áo khoác lông cừu bên ngoài, cột chặt cổ tay áo, sau đó mới chậm rãi kéo căng cung. Dây cung kéo ra, dường như cả cơ bắp toàn thân chàng cũng căng chặt. Âm thanh xé gió như tiếng rồng ngâm, mũi tên không chịu nổi lực bắn, bị gãy giữa đường, nhưng đầu nhọn vẫn xuyên qua tấm đồng hầu mà chưa ai bắn rụng kia.
Tiếng hoan hô dội lên như sấm. Mọi người đều xôn xao tán thưởng, hỏi thăm lai lịch chàng thiếu niên. Vệ Trường Hiên chỉ ngại ngùng cười, không nhiều lời. Chàng cầm tiền thưởng của ông chủ, sau đó lẩn vào đám đông, chạy nhanh như chớp.
Đến khi trời xẩm tối, Vệ Trường Hiên mới leo cây cổ thụ vào trong viện. Dương Diễm đang ngồi dưới mái hiên, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước. Hình như nghe thấy tiếng động ở đầu tường, y ngẩng mặt lên, khẽ hỏi, "Vệ Trường Hiên?"
"Sao ngươi lại ra ngoài này ngồi? Không phải ta đã dặn Phương Minh không để ngươi ra gió sao?" Vệ Trường Hiên không vui nói.
Dương Diễm nghiêng đầu, "Trong phòng bí bách quá, ta chỉ ngồi một lát cho thông thoáng thôi, ngươi đừng tức giận."
Vệ Trường Hiên đành hạ giọng, "Ta không giận. Phải rồi, tiểu tử Phương Minh kia đâu?"
"Hắn đến phòng bếp lấy bữa tối." Dương Diễm nhẹ nhàng nói. Trong tay y có con vật gì đấy đang kêu cục cục.
Vệ Trường Hiên thấy lạ, bèn đến xem. Hóa ra là một con bồ câu xám, đang cúi đầu đớp mấy hạt cơm trong lòng bàn tay Dương Diễm.
"Nó từ đâu ra vậy?"
"Không biết nữa. Ta chìa ra chút cơm thừa, để ở lòng bàn tay, nó cứ thế bay đến chỗ ta." Dương Diễm cong khóe môi, có chút vui vẻ.
Vệ Trường Hiên nhìn mấy hạt cơm ố vàng, biết ngay đồ ăn trưa nay lại là thứ cơm thừa canh cặn gì đó, khó mà nuốt nổi. Chàng vội gỡ cái bao trên lưng xuống, "Dã hề, đoán xem ta mang gì về này."
Dương Diễm lắc đầu, "Thứ gì thế?"
"Nào, há miệng." Vệ Trường Hiên cười nói.
Dương Diễm không hiểu lắm nhưng vẫn mở miệng theo ý chàng. Ngay sau đó, có thứ gì mềm mại, thơm ngọt bị nhét vào miệng.
"Quế hoa cao đó. Ta vừa mua ở một cửa hàng điểm tâm Giang Nam, vừa chưng xong, vẫn còn nóng hổi."
Dương Diễm nhấm nháp, liên tục gật đầu.
"Ở đây còn có gạo và thịt, sau này không cần ăn mấy thứ đồ phòng bếp đưa đến nữa." Vệ Trường Hiên lại nói, "Ngươi xem, ta còn mua thêm mấy chục cân than. Tuy không phải loại than thượng hạng ngươi quen dùng, nhưng ít ra cũng có thể sưởi ấm. Chúng ta tiết kiệm một chút thì còn dùng được cả tháng."
Dương Diễm lập tức ngừng nhai, nhẹ giọng hỏi, "Vệ Trường Hiên, ngươi lấy đâu ra bạc để mua những thứ này?"
Vệ Trường Hiên không gạt y, kể chuyện mình ra ngoài bắn liễu kiếm tiền thưởng.
Dương Diễm nghe xong, sắc mặt từ căng thẳng chuyển thành kinh ngạc, sau đó lại buồn cười, "Chẳng trách sao lúc ngươi nghe bọn tam ca nói đi bắn tên lại lộ vẻ khinh thường, Hóa ra là có bản lĩnh này."
Vệ Trường Hiên ngượng ngùng gãi đầu, "Chẳng qua ngày trước thường làm đến quen tay thôi, ai mà ngờ lại có lúc dùng được."
Dương Diễm cười xong lại thấy phiền muộn, nghĩ Vệ Trường Hiên phải đi bắn liễu đầu đường để nuôi mình, có chút không xứng với chàng. Y thấ giọng nói, "Sau này đừng đi nữa. Trong phòng ta còn mấy thứ. Ngươi cứ cầm đi đổi lấy chút tiền là được."
"Thế thì không ổn. Ta biết mấy thứ kia tuy ở trong phòng ngươi, nhưng lỡ người trong phủ còn nhớ rõ thì sao? Nếu tự ý mang đi cầm cố thì sau này sẽ gặp phiền toái. Dù có là đồ cá nhân của ngươi nhưng cũng là do phụ vương ngươi lúc trước ban cho, không nên làm vậy." Vệ Trường Hiên thoải mái nói, "Dù sao ta cũng dư thừa sức lực, mà cũng đâu tốn tiền mua bán, đừng lo làm gì." Nói xong, đang chuẩn bị cười thì lại nghẹn trong cổ họng. Ban nãy, chàng kéo cây cung kia, dùng sức quá lớn, ngực còn ê ẩm đau, vội ho khan mấy tiếng để che giấu.
Dương Diễm nhíu mày, không nói thêm gì nhưng lại đăm chiêu, chìm trong suy tư.
"Thôi thì chỉ mong không cần phải sống như vậy quá lâu." Vệ Trường Hiên ngồi xuống bên cạnh y, giúp y phủi tuyết trên vai.
Chú chim bồ câu trong tay Dương Diễm không hiểu sao lại hung dữ hơn. Y thoáng kinh ngạc, vội buông lỏng tay. Bồ câu vỗ cánh bay đi. Y nghe tiếng đập cánh xa dần, nhẹ giọng nói, "Chắc là.....không lâu nữa đâu."

Bình Luận (0)
Comment