Ngắm Tận Non Sông

Chương 27

Ngoài hoàng lăng trống trải, không một bóng người. Vệ Trường Hiên bước vào trong cơn gió thu sắt sắt thổi, mỗi bước đều như đạp xuống vực sâu. Lòng chàng lo sợ không yên, vẫn cứ cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng, hay một trò đùa ác ý.
Bên ngoài cửa cắm một lá cờ trắng. Khi khâm sử phụng chỉ ban cái chết sẽ mang theo một lá cờ trắng như thế để cắm ngoài cửa, ý là được chết toàn thây, tỏ lòng cảm tạ ân đức hoàng đế. Vệ Trường Hiên nhìn chằm chắm miếng vải trắng bay phần phật ấy, tựa như thấy quỷ. Cổ họng khô khốc của chàng chợt bật lên một tiếng kinh sợ, "Cha ơi!"
Cửa phòng bằng trúc xanh không ngăn được bước chân mạnh mẽ của chàng, khi tung ra thì kẽo kẹt như sắp đổ. Một người ngồi giữa phòng, chính là Điền Văn Lễ. Mái tóc hoa râm của lão được búi chỉnh tề dưới chiếc mũ sa. Trang phục cũng không phải y phục hàng ngày mà là phục chế của tổng quản. Nghe tiếng động, lông mi lão cũng chẳng run, chỉ nâng mí mắt nhìn người bước vào phòng, khẽ gọi, "Hiên nhi, con đến rồi."
Vệ Trường Hiên nhìn lão, bỗng nhiên xông đến, đánh văng bầu rượu trong chiếc khay để trên mặt bàn, "Cha, con đưa cha đi." Chàng nói ra toàn bộ kế hoạch mình nghĩ trên dọc đường, "Chúng ta đi dọc Gia Lăng để tới đất Thục. Nơi đó không một bóng người, chắc chắn triều đình không thể đuổi tới. Không thì mình lại lên phương bắc, đến Hội Ninh, các bằng hữu của con sẽ giúp con làm văn thư thông quan...." Chàng nói, níu tay Điền Văn Lễ, muốn đưa lão đi ngay lập tức, nhưng lại kinh ngạc nhận ra bàn tay Điền Văn Lễ lạnh toát như một khối băng.
"Hiên nhi này." Điền Văn Lễ rũ mắt, tựa như không nghe chàng nói gì cả, chỉ thở dài, "Con lại cao thêm rồi."
"Cha !" Vệ Trường Hiên nhận thấy có gì đó không đúng. Chàng dùng sức nắm tay nghĩa phụ như muốn dùng thân nhiệt của mình xua đi hơi lạnh ấy, nhưng không có chút tác dụng nào. Chàng hoảng hốt đến nỗi giọng cũng lạc đi, "Cha mau đi với con!"
Điền Văn Lễ nâng bàn tay còn lại. Động tác của lão rất chậm, tựa như một người đã gần đất xa trời, phất qua trán Vệ Trường Hiên, "Thằng ngốc này, chạy được đi đâu mà chạy?" Lão cong khóe môi cười, nụ cười có vẻ gắng gượng. Máu chậm rãi chảy dọc bên khóe miệng xuống, "Hiên nhi, con nghe ta nói, ta không còn nhiều thời gian nữa rồi."
Giọng lão thong thả mà yếu ớt, "Trước ta nghe các lão nhân trong cung nói, tuy rượu độc này uống vao chết ngay tức khắc, nhưng chỉ cần tĩnh tâm, chất độc cũng không nhanh chóng lan đến tim như thế, ít nhiều cũng tranh thủ được ba khắc."
Sắc mặt Vệ Trường Hiên tái nhợt. Chàng bỗng quỳ xuống, ôm chặt nghĩa phụ, bật lên tiếng khóc thê lương, "Cha, vì sao....Vì sao lại thế này...."
"Đừng khóc, con ngoan." Điền Văn Lễ vuốt ve đầu chàng, như cách đây rất lâu, lúc chàng còn là đứa trẻ, "Con người ai chẳng phải chết, như sông chảy xiết đến mấy cuối cùng vẫn đổ ra biển lớn mà thôi. Đó là số mệnh, con đừng quá đau buồn....."
Vệ Trường Hiên chưa bao giờ sợ hãi, lo lắng mà bất lực đến vậy. Chàng liên tục lắc đầu, khóc nức lên, "Cha, cha đừng chết ! Cha đừng bỏ con....."
"Thật ra, cha rất lo cho con." Đôi mắt đục ngầu của Điền Văn Lễ cũng từ từ đổ hai hàng lệ, "Hiên nhi, con là nam tử hán, sau này còn nhiều việc phải làm. Con nhất định không được quên lời cha dạy...."
"Con nhớ hết." Vệ Trường Hiên đau khổ gật đầu. Câu nói nghĩa phụ dạy chàng khi còn nhỏ đã sớm ngấm sâu vào lòng. Chàng nghẹn ngào thưa, "Là nam nhi ở trên đời, mỗi một hành động đều không thẹn với trời đất."
"Đúng....Chính là như thế...." Điền Văn Lễ vui mừng nói. Máu tươi trào ra từ miệng lão chuyển từ màu đỏ thành đen đặc, là dấu hiệu chất độc đã ngấm toàn thân. Ánh mắt lão hoảng hốt, nặng nề ngã xuống.
"Cha ơi!" Vệ Trường Hiên dùng sức ôm lấy lảo, cảm thấy rõ ràng trái tim trong lồng ngực kia đang thong thả chậm nhịp. Đó là cảm giác bất lưc mà sợ hãi vô cùng, biết rõ sinh mệnh của người thân yêu đang trôi đi mà không thể níu lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn lão sức cùng lực kiệt, cuối cùng chìm vào giấc ngàn thu.
Bao nhiêu ký ức như vô số mảnh vỡ tứ tán trong đầu. Nào là trong phiên chợ đầu hạ, chàng được cha cõng trên vai, ngồi thật cao, nhìn người người đi lại hai bên đường từ trên đỉnh đầu bọn họ, cảm thấy mình uy phong lừng lững, không ai bì nổi. Sau này, chàng đi học, bị lũ trẻ khác trêu là thằng "không cha không mẹ", "đứa con hoang của thái giám". Đó là lần đầu chàng vung tay đánh người, tẩn cho tên nhóc kia sưng cả mặt. Chàng muốn nói lũ ngu xuẩn các ngươi thì biết gì. Tuy ta không cha không mẹ, nhưng ta có người cha tốt nhất trên đời. Khi đó, chàng còn sống trong một căn nhà trong hẻm nhỏ, mỗi lúc hoàng hôn thường đến đầu ngõ chờ, chờ bóng dáng cha nuôi xuất hiện. Cha lúc nào cũng eo lưng thẳng tắp, xách theo một cái bao lớn, bên trong là quần áo cùng những thứ điểm tâm Vệ Trường Hiên thích ăn nhất. Thời gian như nước chảy, nhoáng cái đã hơn mười năm. Tấm lưng thẳng khi ấy đã còng, mà mái tóc đen giờ cũng điểm bạc.
Vệ Trường Hiên cúi đầu nhìn ông lão trong tay mình, nhưng máu tràn từ miệng từ mũi hắn chảy từng giọt xuống mặt đất, cảnh tượng đau đớn khiến mắt chàng cay xè. Trong khoảng khắc tuyệt vọng ấy, chàng chưa từng nghĩ rằng người thân yêu nhất của mình sẽ đột ngột ra đi, mà còn ra đi với dáng vẻ thống khổ như vậy. Chàng có nhiều điều chưa nói. Từ nay, nhưng vui buồn đau đớn trong cuộc đời, những hoang mang lo sợ cho con đường trước mắt, chàng không thể chia sẽ cùng ai, cũng không ai giải đáp nghi hoặc cho chàng nữa.
"Hiên nhi." Ông lão bỗng nhiên mở mắt, đôi mắt đục ngầu chợt sáng bừng lên như muốn căn dặn điều gì, "Con biết không, con rất giống phụ thân con.....Chính trực, dũng cảm....y như ông ấy vậy....."
Vệ Trường Hiên ong ong cả đầu, nghĩ nghĩa phụ của mình đã không còn tỉnh táo nữa, "Cha, cha nói gì vậy? Phụ thân nào?"
Điền Văn Lễ nâng tay vuốt ve mặt Vệ Trường Hiên, lẩm bẩm, "Con à, con nhớ cho kỹ. Con vốn mang họ....Thôi." Bàn tay lão rơi xuống, ánh sáng cuối cùng trong mắt cũng tan đi.
Vệ Trường Hiên chơt cảm thấy vòng tay mình trống rỗng. Chàng dùng hết sức ôm chặt thân thể nghĩa phụ, há miệng thật lớn nhưng không phát ra âm thanh. Dường như có một đôi tay khổng lồ vô hình siết chặt cổ họng, đau đớn đến mức máu tươi cũng chực trào ra, khiến chàng chỉ có thể vô thanh khóc từng tiếng như bị xé rách.
Những người phụng chỉ nhận cái chết đều do chuyên gia liệm. Khi người trong cung tới, tiểu nội giám vẫn nơm nớp lo sợ nhìn Vệ Trường Hiên, chỉ sợ thiếu niên này nổi nóng bất ngờ, gây chuyện với nhóm khâm sử. May mà không xảy ra. Vệ Trường Hiên vẫn ngồi một chỗ, cúi đầu, không thấy rõ sắc mặt. Mãi đến khi có người tới gỡ thi thể Điền Văn Lễ ra khỏi tay chàng, chàng cũng không cử động chút nào.
Người trong cung đưa xác đi rồi, tiểu nội giám mới rón rén đến cạnh Vệ Trường Hiên, khụt khịt mũi, "Hiên ca nhi, ta biết huynh đau lòng, nhưng mà hãy nghĩ thoáng một chút. Cứ đau đớn mãi, tổng quản trên trời cao cũng không yên tâm."
Hắn cằn nhằn khuyên nhủ hồi lâu, Vệ Trường Hiên vẫn chẳng phản ứng gì. Cuối cùng, hắn mới hơi nóng nảy, đến nói vào tai Vệ Trường Hiên, "Hiên ca nhi, huynh là người duy nhất tổng quản trông cậy được, không thể cứ luẩn quẩn trong lòng. Nghe nói lần này tổng quản bị người ta hại, sau này huynh phải thay tổng quản giải oan."
Vệ Trường Hiên cuối cùng mới hơi ngẩng đầu lên. Giọng chàng khàn khàn uể oải, "Ai hại cha ta?"
Tiểu nội giám hơi do dự, lại hơi hoảng sợ. Hắn rối rít xoa tay, lắp bắp nói, "Ta chẳng qua cũng nghe đồn vậy thôi, không chính xác....."
Vệ Trường Hiên bỗng siết lấy cổ tay hắn, ngón tay chàng phát ra từng tiếng răng rắc giòn vang, lặp lại, "Ai hại cha ta?"
Tiểu nội giám đau đến suýt ngất, đành phải run rẩy nói, "Là....là Tạ thái úy!"
Vừa dứt lời, ban tay đang ghì chặt lấy chợt buông ra. Vệ Trường Hiên thấp giọng lặp lại, "Tạ thái úy?" Chàng đương nhiên không biết cách xưng hô này giành cho ai, liền hỏi, "Vì sao hắn phải hại cha ta?"
Tiểu nội giám xoa xoa cổ tay, có chút phụng phịu nói, "Ta nghe khi tiên đế tại vị, Tạ đại nhân kia đã làm chút chuyện hoang đường, bị tổng quản răn dạy. Có lẽ hắn ghi hân trong lòng nên mới...." Nói xong liền hỏi, "Hiên ca nhi, chuyện này huynh cũng nghe vậy thôi chứ đừng làm gì lỗ mãng. Vị Tạ thái úy kia có mánh khóe thông thiên, chúng ta không dây vào được."
Vệ Trường Hiên ngẩn đầu nhìn hắn, hai mắt đỏ bừng, tựa như đang đè nén cảm xúc sục sôi, một lúc lâu sau mới nói, "Ngươi ra ngoài trước đi."
Tiểu nội giám thở dài một tiếng, nhìn Vệ Trường Hiên chậm rãi cúi mình, tựa như vô cùng mệt mỏi mà vùi đầu vào ghế trúc. Đó là chiếc ghế Điền Văn Lễ hay ngồi trước kia, mà những khi Vệ Trường Hiên muốn nũng nịu thì cũng ngồi xổm xuống bên cạnh, gối đầu lên lòng lão. Nhớ cảnh tượng ngày ấy, tiểu nội giám thầm đau xót, vội vàng lui ra ngoài.
Ánh mặt trời bên ngoài khiến hai mắt khóc đến sưng đỏ của hắn đau rát. Tiểu nội giám vươn tay che mặt, nheo mắt lại nhìn thì chợt thấy trên bãi đất trống trước đình có một cỗ xe ngựa mang dấu hiệu của Mục vương phủ đang lẳng lặng đỗ ở đó.
Người đánh xe là quản sự trẻ tuổi ở nam viện tên Phương Minh. Hắn đưa tay ra hiệu im lặng với tiểu nội giám từ xa, vẫy tay bảo lại gần đó.
Tiểu nội giám cuống quýt lấy tay áo lau mặt, nói. "Ngài đến đón Hiên ca nhi về à?"
Phương Minh lắc đầu, "Công tử nhà ta không an tâm nên bảo ta đến xem sao."
Tiểu nội giám nghe tứ công tử đích thân tới, cũng lấy làm ngạc nhiên. Trên đời làm gì có chuyện chủ tử tự mình ra ngoài tìm tôi tớ. Hắn vội vàng hành lễ trước xe. Màn xe sốc lên, quả nhiên là tứ công tử ngồi bên trong, ánh mắt thanh nhã như nước, hoảng hốt nhìn về phía tiểu nội giám, khẽ hỏi, "Vệ Trường Hiên sao rồi?"
"Huynh ấy....không ổn lắm." Tiểu nội giám thấp thỏm rũ mắt, "Dù sao thường ngày tổng quản luôn đối xử rất tốt với mọi người. Chuyện xảy ra đột ngột như vậy, đám hầu hạ ông ấy như bọn tiểu nhân cũng đau lòng, huống chi là Hiên ca nhi."
Hắn thấy vị công tử này rất quan tâm đến Vệ Trường Hiên, không giống như làm bộ nên nói tiếp, "Hiên ca nhi tuy không phải con đẻ của tổng quản nhưng tình cha con sâu đậm, không kém cặp cha con ruột thịt nào trên đời này." Nói đến đây, hắn lại nước mắt lã chã, "Ta thấy dáng vẻ đau khổ của Hiên can hi cứ như một đứa trẻ tứ cố vô thân vậy."
Phương Minh nghe vậy, vội hỏi, "Công tử, có cần ta vào thăm Vệ đại ca không?"
"Không cần." Dương Diễm thản nhiên lắc đầu, "Nghe nói sau khi người ta qua đời, linh hồn sẽ quanh quẩn ở đó nửa ngày không đi. Chúng ta đừng nên quấy rầy, để cho hai cha con họ yên tĩnh bên nhau một lát."
"Nhưng mà...." Phương Minh có chút sốt ruột, "Huynh ấy đau buồn như vậy, công tử không khuyên nhủ đôi câu sao?"
Dương Diễm ngẩng lên, sắc mặt lộ vẻ bi thương. Y nhẹ giọng thở dài, "Phương Minh, ngươi chưa biết đến nỗi đau mất người thâm, không hiểu nổi loại khổ sở không nói nên lời, oan khuất cùng cực này. Đâu phải người ngoài khuyên là được."
Phương Minh giật mình, "Vậy công tử cứ ở đây chờ huynh ấy sao?"
Dương Diễm khẽ gật đầu, chậm rã ra khỏi xe ngựa. Gió thu thổi tay áo y bay lất phất, khiến bóng dáng càng thêm lẻ loi.
Phương Minh nghe tiếng y âm u trong gióng. "Ta đứng đây chờ hắn. Khi hắn ra, chúng ta cùng về."
Mùng tám tháng chín, nam viện Mục vương phủ.
Mỗi năm, các tân binh chuẩn bị đầu nhập Vũ Lâm vệ sẽ đến Bắc Nha phủ vệ để đổi quân tịch vào ngày mười tháng chín, sau đó thì chuyển vào quân doanh, sau này phải tuân thủ quân quy.
Trong góc viện hẻo lánh, Vệ Trường Hiên rưới nước lên một tảng đá bằng phẳng. Chàng cúi đầu, một vài sợi tóc dính lên trán nhưng chàng không buồn gạt ra, chỉ tập trung mài thanh đao trong tay. Đó là một thanh trường đao màu sắc u ám, được mài bằng đá thanh thạch, chậm rãi sáng lên. Sau nhiều lần miết lên đá cứng, chất kim loại càng thêm chói lóa. Chàng thẳng lưng, dùng vải mềm lau nước, rồi vung tay nhét lại vỏ đao.
Phương Minh ngồi trên bậc thềm phía xa nhìn chàng, trong lòng có chút lo lắng. Sau khi nghĩa phụ qua đời, chàng dường như đã từ một thiếu niên trở thành nam nhân chỉ sau một đêm, lạnh lùng trầm mặc. Theo lý thuyết, đó vốn chẳng phải chuyện xấu, nhưng Phương Minh nhận ra tâm sự chất đầy cõi lòng chàng, nhưng một chữ cũng không chịu nói.
Sau khi mài xong trường đao, Vệ Trường Hiên mới vào phòng cầm một bọc hành lý. Nhận thấy chàng chuẩn bị đi, Phương Minh liền hoảng hốt chạy đến giữ chân, "Vệ đại ca, sao lại vội như thế? Còn mười ngày nữa mới đến hạn tới Vũ Lâm vệ báo danh mà. Sao huynh không ở trong phủ nghỉ ngơi thêm ít hôm."
Vệ Trường Hiên không đáp, chỉ lắc đầu. Chàng đi tới trước cửa phòng Dương Diễm, dừng một chút, dường như định gõ, nhưng tay còn chưa nhấc, cánh cửa đã mở ra từ bên trong.
Giọng Dương Diễm khẽ khàng vọng tới, "Vệ Trường Hiên, vào đây nói chuyện đi."

Bình Luận (0)
Comment