Ngắm Tận Non Sông

Chương 42

Đêm lạnh như nước, sao giăng đầy trời. Vệ Trường Hiên và Dương Diễm nằm cạnh nhau trên chiếc giường gỗ khắc hoa, lặng lẽ hít thở. Chiếc giường rất rộng, nhưng Dương Diễm vẫn như thuở nhỏ, rúc sát vào người Vệ Trường Hiên. Y mặc áo lót tơ tằm mỏng nhẹ, nhấc lên là lộ hơn nửa cánh tay, nhẹ nhàng choàng lên cổ Vệ Trường Hiên.
Vệ Trường Hiên mở mắt, nhìn đỉnh giường trạm trổ huy hoàng. Một lúc lâu sau, chàng chợt nghe tiếng Dương Diễm khẽ nói, "Ngươi không ngủ được à?"
"Ừ."
Dương Diễm linh dim mở mắt, nhổm dậy một chút, thấp giọng nói, "Ta cảm thấy sau lần xuất chinh này, trong lòng ngưa chứa rất nhiều tâm sự."
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng xoa đầu y, "Ta không sau. Có lẽ vì lâu rồi không được ngủ trên một chiếc giường bình yên như thế này, có chút không quen."
Dương Diễm nâng cằm hỏi, "Khi ngươi xuất chinh bên ngoài cũng thường mất ngủ sao?"
Vệ Trường Hiên ngẫm nghĩ, "Có đôi khi." Chàng lặng lẽ thở dài, "Nhất là lần đâu ra trận. Sau khi quay về, cả đêm ta đều không ngủ được."
Chàng chậm rãi khom lưng ngồi dậy, giọng nói nặng nề, "Lần đầu tiên ta giết nhiều người như thế. Lúc giết thì không nghĩ gì cả, nhưng đến khi về tới doanh trướng mới phát hiện ra máu toàn thân đều lạnh ngắt."
Dương Diễm không nói gì, chỉ lặng lẽ choàng tay qua bờ vai chàng.
"Tâm trí ta không sao bình tĩnh nổi, suy nghĩ rất nhiều. Nghĩ đến những người bị ta giết, và những đồng đội đã hy sinh." Chàng ôm đầu, im lặng hồi lâu, "Sau đó lại nghĩ về ngươi mới dần dần bình tâm lại được."
Dương Diễm kinh ngạc hỏi, "Nghĩ đến....ta?"
Vệ Trường Hiên gật đầu cười khổ, "Chẳng hiểu sao, sau khi rời khỏi Kiến An, ta lúc nào cũng nhớ đến ngươi." Thực ra mỗi đêm, binh lính trong doanh sẽ nói chuyện về người thân của mình, hay là nữ nhân mình thích. Vệ Trường Hiên lại chẳng có chuyện gì để nói với bọn họ. Chàng chỉ có thể gối đầu lên cánh tay, nằm trên giường xếp chật chội, nghĩ đến vị tiểu công tử đang lẻ loi một mình ở Kiến An.
Vệ Trường Hiên không nói ra những điều này nhưng Dương Diễm vẫn hiểu. Sau một hồi lâu im lặng, y chợt gọi một tiếng, "Vệ Trường Hiên."
Vệ Trường Hiên quay đầu sang, nhìn thấy một đôi mắt mở to trong trẻo. Y cắn môi dưới, khẽ nói, "Hôn ta đi, được không?"
Vệ Trường Hiên bối rối. Chàng cúi đầu, vuốt ve vương mặt Dương Diễm, nhẹ giọng đáp, "Được."
Chàng khẽ hôn lên đôi môi của Dương Diễm, chỉ chạm nhẹ phớt qua đã cảm thấy Dương Diễm hơi run rẩy. Chàng lui lại một chút, nhìn Dương Diễm thật lâu rồi nói, "Dã Hề, ngươi có biết chúng ta đang làm gì không?"
Chàng tưởng Dương Diễm sẽ lộ vẻ mặt ngơ ngác, ai ngờ mắt y bỗng nhiên ngập sương như sắp khóc. Y gật đầu, "Ta biết." Rồi lại lặp lại, "Ta biết hết."
Vệ Trường Hiên lại lần nữa hôn lên. Chàng hối hả hôn khắp mặt Dương Diễm, từ thái dương, đuôi mắt, cuối cùng mới dừng trên bờ mô y. Dương Diễm nhớ rõ Vệ Trường Hiên tối nay không hề uống rượu, nhưng hơi thở lại nóng bỏng. Khi hai làn môi chạm nhau, y nghe Vệ Trường Hiên khàn giọng gọi khẽ, "Dã Hề."
Dương Diễm ậm ừ muốn đáp lại, nhưng vừa hé miệng, đầu lưỡi Vệ Trường Hiên đã luồn vào trong. Y chỉ có thể dùng sức siết chặt tà áo Vệ Trường Hiên, thân thể yếu ớt ngả ra sau.
Vệ Trường Hiên hôn sâu một hồi mới chậm rãi nhổm dậy. Chàng nhẹ nhàng dùng ngón cái khẽ xoa viền môi có chút sưng đỏ của Dương Diễm, một lần nữa ôm chặt y vào lòng. Lồng ngực Dương Diễm vẫn phập phồng hồi lâu, mãi không thốt nên lời. Thân thể y và Vệ Trường Hiên áp sát, cảm thấy trái tim hai người đều đặn chung nhịp. Y nhắm mắt, thấp giọng nói, "Vệ Trường Hiên, thực ra kể từ sau khi ngươi đi, ta vẫn không ngủ yên được ngày nào."
Giọng y nghèn nghẹn trên mũi, có chút nũng nịu. Vệ Trường Hiên nghe mà trong lòng đau xót, hôn hôi vành tai y đẻ an ủi, "Ta biết." Chàng dừng một lát, chợt nói, "Dã Hề, chờ khi ta có nhà riêng, ta đón ngươi tới đó, được không?"
Dương Diễm giật mình, có chút nghi hoặc, "Đón ta đến nhà ngươi?"
Vệ Trường Hiên cảm thấy y do dự, liền hỏi, "Ngươi không muốn sao?" Chàng nắm chặt bả vai Dương Diễm, trịnh trọng nói, "Có lẽ ngươi không biết rằng chiến dịch chống quân Yến Ngu lần này khiến cho các phiên trấn Tây Bắc tổn thất thảm trọng, thế lực của ông ngoại ngươi đã không còn như trước. Ngày xưa, Dương Quyết đối xử với ngươi tàn ác như vậy, nếu không tạm thời phải kiêng kị ông ngoại ngươi thì chỉ e hắn lại giở trò tiếp. Ngươi cứ ăn nhờ ở đậu tại đây, ta cảm thấy không yên lòng."
Nghe chàng nói vậy, Dương Diễm do dự cắn môi, không lên tiếng.
"Dã Hề." Vệ Trường Hiên khẽ lay y, "Chẳng lẽ ngươi không muốn theo ta, sống cùng ta sao?"
Sắc mặt Dương Diễm hơi biến đổi. Y cúi đầu, Đương nhiên ta muốn lắm. Nhưng ta sợ rời khỏi chỗ này không quá dễ dàng."
Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng thở ra, "Hóa ra ngươi lo lắng chuyện này. Ta nghĩ chỉ cần trong triều không coi trọng Thác Bạt công nữa thì sẽ không cần giữ ngươi làm con tin, như thế chúng ta có thể tìm cách đưa ngươi ra ngoài."
Dương Diễm buôn mí mắt, khẽ gật đầu trong lòng chàng, nhưng Vệ Trường Hiên lại không nhìn thấy gương mặt y đang trầm tư tính toán.
Sớm hôm sau, Vệ Trường Hiên thúc ngựa đến Trần phủ. Trần Ngôn còn đang bệnh, lần bệnh này chủ yếu vì lão quá đau buồn khi Trần Thiệu chết trận. Hiện tại, sắc mặt lão tiều tụy, tinh thần cũng sa sút. Thất Vệ Trường Hiên, lão mới nhướn mi, "Ta đã nghe những chuyện ở ngự tiền hôm qua. Ngươi được phong là Kỵ đô úy Vũ Lâm vệ. Lúc này thân thể ta không tốt, Vũ Lâm vệ toàn quyền giao cho ngươi dẫn dắt."
"Giao cho ta?" Vệ Trường Hiên kinh hãi, lập tức quỳ xuống, "Mạt tướng chỉ sợ không đủ tư cách."
Trần Ngôn cười lạnh nói, "Năm xưa, khi ta dẫn dắt Vũ Lâm vệ cũng chỉ mới mười chín tuổi. Ngươi từng dám dẫn quân giết địch, chẳng lẽ còn sợ không quản nổi mấy tên đệ tử thế gia?" Lão dừng một chút, "Ta cũng đã thông báo với thống lĩnh Tả Hữu Kiêu Vệ rồi. Ngươi có gì không hiểu thì cứ hỏi bọn họ."
Vệ Trường Hiên nghe vậy thì đành cúi đầu, "Mạt tướng lĩnh mệnh."
Trần Ngôn trầm mặc một lát, "Còn chuyện nữa muốn nhờ ngươi làm."
Vệ Trường Hiên ngẩng đầu, "Chuyện gì vậy ạ?"
Trần Ngôn phất tay, có một hạ nhân lập tức bước lên dâng một chiếc ống trúc dính máu. Vệ Trường Hiên vừa nhìn đã biết đó là gì. Đồng tử chàng như bị vết máu chói mắt kia làm đau, co rút một trận.
"Đây là di thư của Trần Thiệu." Trần Ngôn cúi đầu, vô cùng mệt mỏi, "Ngươi hãy đưa đến phủ của Lý Thượng Thư."
Ngày đó, khi thấy Trần Thiệu viết ra lá thư này, Vệ Trường Hiên vạn lần không nghĩ một lúc nào đó, mình sẽ phải đích thân mang đi. Chàng cất chiếc ống trúc nhỏ vào lòng, cảm thấy nó nặng như khối đá, chậm rãi bước tới phủ thượng thư.
Phủ thượng thư ở phía nam thành Kiến An. Vệ Trường Hiên tới thì không gặp được Lý lão thượng thư mà chỉ được quản sự Lý phủ đón vào. Vị quản sự này vừa nhìn khải giáp đã biết là kỵ đô úy với được phong. Lão cười nói, "Lão gia nhà ta hôm nay không ở trong phủ. Tướng quân có việc gì, cứ phân phó tiểu nhân là được."
Vệ Trường Hiên cẩn thận lấy ống trúc trong áo ra, "Đây là di thư của Trần Thiệu Trần tướng quân, xin hãy giao cho tiểu thư nhà các vị."
Sắc mặt lão hơi đổi, cười khổ xua tay, không chịu nhận lấy, "Tướng quân, thực không dám giấu diếm ngài. Mấu hôm trước, tin Trần tướng quân tuẫn quốc truyền về, chẳng hiểu thế nào lại đến được tai tiểu thư. Tiểu thư nghe xong thì bệnh nặng một trận, cứ như ma nhập, khiến lão giao và phu nhân sợ hãi. Sau này, cả phủ đều phải giấu biệt tin tức, nói Trần tướng quân phải ở lại biên quan phòng thủ, tạm thời chưa thể quay về, khi ấy bệnh của tiểu thư mới khá hơn. Lúc này làm sao tiểu nhân dám đem thứ này cho tiểu thư được."
Vệ Trường Hiên có chút nóng nảy, "Nhưng mà Trần Thiệu đâu về được nữa." Giọng chàng chợt run rẩy, "Huynh ấy....vĩnh viễn không thể quay về mà...."
Quản sự thở dài, "Ai cũng biết thế, nhưng chúng ta chỉ có thể mong ngày qua ngày, tiểu thư sẽ dần dần quên đi Trần tướng quân."
Vệ Trường Hiên không nói gì, nhưng lại cắn răng nhủ thầm trong lòng : Làm sao mà quên được? Làm sao mà quên được?
Quản sự thấy sắc mặt chàng không tốt, chỉ đành cười gượng, "Tướng quân, mấy ngày nay bệnh tình của tiểu thư lúc tốt lúc xấu. Bức di thư của Trần tướng quân có lẽ tạm thời không nên mang tới thì hơn."
Vệ Trường Hiên không thu tay, nhét ống trúc vào tay quản sự, "Cầm cho tiểu thư xem đi. Không chừng bệnh của nàng sẽ khá hơn một chút."
Quản sự tròn mắt nghi hoặc.
"Trên thư, Trần Thiệu viết nếu có người nói huynh ấy chết trận sa trường thì chắc chắn là tin giả. Huynh ấy còn bảo, chờ khi quay về sẽ lập tức cưới tiểu thư nhà ngươi." Vệ Trường Hiên thấp giọng nói, "Chữ của Trần Thiệu, tiểu thư nhất định sẽ nhận ra." Nói rồi chàng liền xoay người đi, không quay đầu nhìn lại.
Mãi đến khi ra khỏi phủ thượng thư, chàng mới nặng nề thở dốc. Trong đình viện phía sau chợt vang lên âm thanh nhẹ nhàng như có người gảy đàn khẽ hát, lặp đi lặp lại chỉ một câu duy nhất, "Suy vi này quá suy rồi, sao không lại trở về thôi chờ gì?"*
*Câu gốc : "Thức vi, thức vi, hồ bất quy?", trích từ bài thơ Thức vi 1 trong Kinh Thi. Thuyết xưa cho là Lê Hầu bị mất nước, sang ở nhờ nước vệ, được kẻ bề tôi khuyên rằng : Suy vi quá rồi, sao không trở về vậy thay ! Tôi mà chẳng cớ vì có vua ơ đây thì làm sao bị nhục ở đây vậy thay ! Bản dịch trên của Lê Trọng Nhàn.
Vệ Trường Hiên gần như vô thức thúc chân vào bụng ngựa Liệt Phong. Chàng mặc khải giáp của tướng quân, phóng ngựa trên đường cũng không ai dám mắng. Chàng cứ thế lao nhanh, xông thẳng đến nam viện Mục vương phủ, lập tức vào phòng của Dương Diễm.
Dương Diễm nghe tiếng động, giật mình đứng lên thì Vệ Trường Hiên đã chẳng nói lời nào, ôm chặt lấy y. Y bối rối, cảm thấy hơi thở của Vệ Trường Hiên hỗn loạn, vội hỏi, "Ngươi làm sao thế?"
Vệ Trường Hiên lặng lẽ ôm lấy y một hồi mới kể lại chuyện đến phủ thượng thư đưa di thư. Giọng chàng vừa thấp như thể bị thứ gì đó đè nặng, không nói lên lời, "Giờ ta mới hiểu, điều đau khổ nhất hóa ra không phải chết đi, mà là sống mà vướng bận đầu cõi lòng, chờ đợi dài đằng đẵng mà không thấy được người mình nhớ mong."
Dương Diễm lẳng lặng nghe, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng nói. "Vệ Trường Hiên, lúc trước ngươi từng hứa sẽ không rời xa ta, thật ra là giả, đúng không?"
Vệ Trường Hiên giật mình, chợt buông lỏng tay, cúi đầu nhìn y, "Dã Hề....."
"Trần Thiệu là bạn tốt nhất của ngươi. Hắn chết trên chiến trường, bị A Sử Na Nỗ Nhĩ giết, mối thù này đã hằn sâu trong lòng ngươi." Dương Diễm nặng nề nói, "Ta biết nếu một ngày kia, Yến Ngu lại lần nữa khai chiến với nước ta, ngươi vẫn sẽ xông ra chiến trường. Ngươi muốn báo thù, thậm chí sẽ vì báo thù mà liều mạng. Khát vọng của ngươi, vinh quang của ngươi, hết thảy đều ở trên chiến trường. Rồi sẽ có một lúc nào đó ngươi lại đi, đúng không?"
Vệ Trường Hiên không thể đáp lời.
Dương Diễm gục đầu xuống, "Bây giờ ngươi khổ sở như vậy đơn giản là vì sợ sau này, ta cũng giống như tiểu thư Lý gia, ở Kiến An đau khổ chờ ngươi, nhưng ngươi không bao giờ quay lại, đúng không?"
Vệ Trường Hiên thấy nước dã dâng ngập vành mắt y, chuẩn bị rơi xuống, vội vươn tay muốn giúp y lau đi, nhẹ giọng nói, "Dã Hề....."
Dương Diễm lại gạt tay chàng ra, "Nếu ngươi không quay lại, ta còn lâu mới ở đây đau khổ chờ ngươi, ta sẽ ra chiến trường tìm ngươi." Y đột nhiên nắm chặt lấy tà áo của Vệ Trường Hiên, "Ta sẽ tự tay mang ngươi về."
Trong nội viện vương phủ, thời tiết giữa hè, đám tôi tớ canh giữ bên ngoài đều nín thở quỳ trên hành lang nóng bỏng, còn trong nội thất lại vang tiếng nam nữ cười đùa.
Hôm nay, Mục vương Dương Quyết gần như giành cả ngày trong nhà trúc trên bờ hồ. Bốn phía quanh nhà trúc được đặt những khối băng lớn, lạnh run người. Hên bên nhà trúc che bằng rèm thưa, từ bên ngoài có thể loáng thoảng thấy các nữ nhân mặc lụa là mỏng dính, tất cả đều là cơ thiếp sủng ái của Dương Quyết. Dương Quyết bỗng nhiên có hứng thú âu yếm vỡi mỹ nhân cách một bức rèm thưa, sờ được ai ưng ý thì ôm lấy cầu hoan. Thời tiết thế này, trời có sập xuống hắn cũng lười chạy.
Đúng lúc đó, Hà Diễn lại tự ý xông vào, không may chứng kiến, chỉ đành chịu thềm nóng, quỳ bên ngoài đợi hồi lâu, tới khi chủ tử xong việc. Cuối cùng, rèm thưa chậm rãi cuộn lên từ bên trong. Dương Quyết chỉ mặc áo lót ngồi trên giường trúc, bên cạnh là đám cơ thiếp xinh đẹp oanh oanh yến yến vây quanh, người thì cầm nho ướp lạnh đút cho hắn, người thì lấy khăn lụa cẩn thận lau miệng cho hắn. Hà Diễn nhìn đến đau đầu, chỉ đành ho khan một tiếng, "Vương gia, ty chức có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Dương Quyết nhíu mày, bỗng nhiên cảm thấy mất hứng. Nhưng hắn cũng biết thuộc hạ này của mình không có thói quen chuyện bé xé ra to, chỉ đành phất tay đuổi đám cơ thiếp rồi nói, "Có chuyện gì, đến gần đây nói."
"Mấy ngày nay, vị Kỵ đô úy của Vũ Lâm Vệ kia đến viện nam của phủ chúng ta hơi nhiều."
Dương Quyết kinh ngạc nói, "Kỵ đô úy Vũ Lâm Vệ nào?"
"Chính là người hầu của tứ công tử trước kia, tên là Vệ Trường Hiên. Mấy tháng trước, hắn cùng cấm quân đến Tây Bắc đánh một trận, khi về được phong tướng, giờ đang là thống soái Vũ Lâm Vệ ở đô thành."
"Hở?" Dương Quyết nheo mắt, "Cùng lắm chỉ là tên đô úy bé con, để ý làm cái gì?"
"Vương gia." Hà Diễn bước tới gần, "Hôm nay đa số Tả Hữu Kiêu Vệ đều hướng về Đông Hồ, toàn bộ thành Kiến An vẫn phải trông vào Vũ Lâm Vệ. Tuy chức vụ của hắn không cao nhưng cũng không thể coi khinh. Huống chi, chuyện xảy ra ở ngự mã viên hồi nọ, không chừng hắn vẫn ghi hận trong lòng. Nếu tứ công tử có tâm cấu kết với tên kỵ đô úy này thì tương lai có thể gây bất lợi cho vương gia cũng nên."
"Nó dám!" Dương Quyết vỗ bàn, "Bọn chúng là cái thá gì? Nếu không phải tên mù kia còn là con tin thì ta đã giết nó lâu rồi, sao còn sống được đến giờ?"
Hà Diễn cười bồi, "Vương gia nói phải. Nhưng lúc này, ty chức nghĩ, dù tứ công tử là con tin nhưng cũng không phải không thể giết."

Bình Luận (0)
Comment