Ngắm Tận Non Sông

Chương 47

Ngày hai mốt tháng tám, tại Tuyên Chính điện Thái An cung.
Chạng vạng, đại điện yên tĩnh từ trong ra ngoài. Ráng chiều tím đó phơn phớt phía chân trời chiếu xuống, soi một bóng người cao lớn trước thềm. Đó là đại tướng quân Vũ Lâm Vệ Trần Ngôn. Sắc mặt lão căng thẳng, chờ ngoài điện thật lâu, rồi bỗng nhiên ngẩng đầu lên hỏi, "Giờ nào rồi?"
Nội giám ngoài điện thưa, "Bẩm tướng quân, đã là giờ dậu."
Trần Ngôn cau mày, "Sao, hoàng thượng không những không chịu triệu kiến ta mà ngay cả bữa tối cũng không dùng luôn à?"
Nội giám cười trấn an, "Chắc bởi Ung vương và Mục vương điện hạ vẫn còn trong điện nên mới chậm trễ."
"Mục vương điện hạ." Trần Ngôn cười lạnh, không thèm nhìn mặt nội giám, "Chẳng qua là bị một tên kỵ đô úy xúc phạm mà đùng đùng đến ngự tiền tố cáo cả ngày trời. Lòng dạ bậc này, đúng là uống phí lúc trước bản tướng có ý nâng đỡ hắn."
Nội giám cười gượng, "Lần này Mục vương điện hạ thực sự tức giận. Nô tài thấy vết thương trên mặt ngài ấy rất rõ, cũng không bôi thuốc, xem chừng là cố ý muốn để hoàng thượng nhìn. Ban nãy Lưu công công coi chưởng ấn cũng bị gọi tới, chắc là sắp tuyên chỉ."
Ánh mắt Trần Ngôi chợt lạnh, "Tuyên chỉ gì?"
Nội giám bị sắc măt lão làm cho sợ phát run, cuống quýt nói, "Nô tài chỉ phỏng đoán lung tung mà thôi."
Trần Ngôn dự cảm có chuyện không lành. Lão bất chợt rút kim lệnh bên hông, ném cho nội giám trực ban ở tiền điện, "Báo với hoàng thượng, Tuyên Bình hầu Vũ Lâm vệ đại tướng quân Trần Ngôn cầu kiến. Nếu hoàng thượng không truyền triệu thì xin thu hồi kim lệnh, miễn bỏ chức quan của ta!"
Nội giám cầm tấm kim lệnh nặng trịch mà thấy như cầm phải khối sắt nóng, vẻ mặt đau khổ, "Tướng quân, ôi chao. Hôm nay thánh tâm không vui, ngài việc gì phải tìm rủi ro. Vẫn nên thu hồi lại kim lệnh thì hơn ạ."
Trần Ngôn không đáp, cũng không nhận kinh lệnh về, chỉ lạnh mặt nhìn gã.
Nội giám đương nhiên chẳng biết phải làm sao. Đang lúc kinh hãi thì chợt nghe tiếng chân trên thềm ngọc, vội ngước lên hỏi, "Vị nào đó?"
Chính là một vị quan văn mặc áo đỏ. Người đó dâng danh thiếp, nói, "Lễ bộ thượng thư Thang Trí Viễn cầu kiến hoàng thượng."
Nội giám chậc lưỡi nói, "Thang đại nhân, hôm nay e là hoàng thượng sẽ không triệu kiến. Có chuyện gì thì để mai hãy nói."
Thang Trí Viễn dáng vẻ khiêm tốn, nhưng không dễ dàng thuyết phục, chỉ đáp, "Ta có chuyện quan trọng, xin công công chuyển lời."
Trần Ngôn quay lại, vừa lúc chạm mặt vị đại nhân này. Hai người hành lễ với nhau, sau đó Thang Trí Viễn lên tiếng trước, "Trần tướng quân ở đây cũng vì chuyện của Vệ tướng quân sao?"
Trần Ngôn cân nhắc hàm ý trong lời hắn, cau mày hỏi, "Chẳng lẽ Thang đại nhân cũng vì việc này mà tới?"
Thang Trí Viễn gật đầu, "Đúng vậy. hạ quan đến vì muốn cầu xin hoàng thượng khoan hồng với Vệ tướng quân."
Vũ Lâm vệ và Lễ bộ rất ít giao thiệp, Trần Ngôn không khỏi kinh ngạc, mà chủ yếu là nghi ngờ, hỏi, "Việc này do bản tướng quản lý không nghiêm, không biết có liên quan gì đến Thang đại nhân."
Thang Trí Viễn cười cười, "Việc đúng là không liên quan đến ta, nhưng dù sao Vệ tướng quân cũng là tướng có công, uy danh lớn trong lòng dân chúng. Chuyện lần này hắn đường đột xông vào vương phủ đã gây huyên náo cả thành Kiến An, mọi người đang xôn xao tìm hiểu nguyên nhân. Nếu Mục vương dùng uy quyền của hoàng gia để nghiêm trị Vệ tướng quân thì chỉ e Vũ Lâm vệ không phục, dân chúng càng không phục. Đây không chỉ là chuyện giữa Mục vương và Vệ tướng quân, mà còn là chuyện quốc gia đại sự. Việc thiên hạ, ta không thể không đến."
Những điều hắn băn khoăn nghe còn sâu xa hơn cả Trần Ngôn. Trần Ngôn cũng không dò hỏi thêm nữa. Theo lời Thang Trí Viễn, lấy quốc gia đại sự ra để khuyên nhủ có vẻ như càng hợp lý hơn.
Nhưng hai người chưa phải cầu kiến thêm lần nữa, cửa điện đóng chặt đã chậm rãi mở ra. Ung Vương cùng Mục vương cùng bước ra ngoài. Ung vương gia nua mà đức cao vọng trọng, không coi hai kẻ thần tử này ra gì. Trên mặt Mục vương có một vết roi sắc bén, ánh mắt cay nghiệt nhìn Trần Ngôn rồi lập tức phẩy tay bỏ đi. Theo sau bọn họ là ngự tiền đại nội giám. Gã cúi đầu chào, "Hai vị đại nhân, đêm đã khuya, hoàng thượng nghỉ ngơi rồi, có chuyện gì để mai hãy tới."
Trần Ngôn thấy quyển trục minh hoàng trong tay gã, liền hỏi, "Công công, đã khuya như vậy mà ngài còn đi tuyên chỉ sao?"
Vị nội giám này có chút giao tình với Trần Ngôn, hiểu ý lão, chỉ lắc đầu, hơi mở quyển trục ra. Trong chớp mắt đó, Trần Ngôn và Thang Trí Viễn đã nhìn rõ nội dung thánh chỉ, sắc mặt chấn động.
"Tội thần Vệ Trường Hiên, mười ngày sau xử trảm."
Một cỗ xe ngựa chậm rãi ra khỏi An Định môn. Khi đi ngang cửa thành, một nhóm người vây quanh bảng thông báo, ngó nghiêng chỉ chỏ. Thanh niên lái xe không thèm chớp mắt, chỉ hô mọi người tránh đường, đẩy nhanh tốc độ, nhưng những lời xôn xao vẫn lọt vào tai.
"Cái gì cơ? Vệ tướng quân sắp bị chém đầu?"
"Vệ tướng quân nào?"
"Còn ai vào đây nữa? Chính là Vệ tướng quân hôm trước thắng trận trở về đó. Chẳng phải muội muội nhà ngươi còn la hét đòi gả cho hắn bằng được ấy sao?"
"Sao lại có chuyện như vậy?" Người kia nóng nảy hỏi, "Ngài ấy phạm tội gì?"
"Ta nghe đồn...."
Sau đó, người kia chỉ nhỏ giọng thì thầm, không nghe thấy được. Thanh niên đánh xe sắc mặt nghiêm nghị, lặng lẽ ra tới ngoại ô rồi mới xốc màn xe lên, nói, "Công tử, Phương quản sự, ty chức chỉ có thể đưa hai vị tới đây." Hắn chỉ về phía xa, "Đi dọc con đường này, thêm một trăm tám mươi dặm nữa sẽ có người tiếp ứng ở trạm dịch. Họ sẽ đưa các vị đến được phủ của Thác Bạt công ở Hà Tây an toàn."
Hắn có chút lo lắng về những lời bàn tán trên đường phố ban nãy, nhưng hai người trong xe lại hoàn toàn bình thản. Dương Diễm gật đầu cảm tạ, "Làm phiền Bùi tiểu tướng quân."
Bùi An nhảy xuống xe ngựa, giao dây cương vào tay Phương Minh, cuối cùng dặn dò, "Công tử, tướng quân chúng ta nói, xin ngài đi đường cẩn thận. Sau này....đừng về Kiến An nữa...."
Dứt lời, vị công tử trong xe cười khổ, dường như đã biết hết thảy, nhưng chỉ một lát sau, y đã thản nhiên nói, "Ta biết rồi."
Sau khi Bùi An rời đi, Phương Minh mới nhảy lên xe ngựa. Hắn không dám nói bắt chuyện với công tử. Ban nãy, khi người ngoài phố nói Vệ Trường Hiên sắp bị chém đâu, ai nhìn thấy sắc mặt công tử khi đó cũng đau xót thay y.
Dương Diễm lại chủ động mở miệng trước, "Phương Minh, chuẩn bị xong cả chưa?"
Phương Minh vội đáp, "Hôm qua cha ta đã mang đồ đến rồi." Nói rồi, hắn đưa một cái bao vào cho Dương Diễm.
Dương Diễm nhẹ nhàng mở ra, chạm vào một lọn tóc và một cây trâm ngọc. Bàn tay y vuốt ve cây trâm một lát, thấp giọng nói, "Hắn lúc nào cũng chết nhát, sợ phiền phức, nhưng nếu ngươi mang thứ này đến gặp thì hắn sẽ không từ chối đâu."
Phương Minh do dự lên tiếng, "Công tử, ngài thật sự định quay lại Kiến An sao? Quay lại đó rồi lại đi đâu?"
Dương Diễm thản nhiên cười, "Đương nhiên là đến nơi ta nên đến."
Kinh Giao, trong tiệm trà vắng, ánh đèn sáng mờ. Vẫn là tấm bàn đó, cùng mấy chén trà xanh, nhưng không một ai uống.
"Công tử thật sự định ra tay lúc này sao? Dương Quyết còn chưa kế nhiệm chức tông chính, dù có hoạch tội khiến hắn thất thế thì cũng chỉ hạ bệ được mình hắn thôi, không hại đến nửa cọng tóc của thế tộc. Công tử nhẫn nhục hai năm, chúng ta cũng khổ sử toan tính, chẳng phải là để đánh gãy căn cơ của thế tộc hay sao? Giờ chẳng lẽ lại đổ hết công sức bao năm xuống sông xuống bể?"
Lưu Thích Đồng nói xong, Lý Ngọc Sơn cũng gật đầu, "Nếu bỏ qua cơ hội này thì chỉ sợ tương lai không còn cơ hội đả kích thế tộc nữa. Chẳng lẽ không thể đợi thêm mấy tháng?"
Ôn chỉ đứng lên, "Ngày Vệ tướng quân bị chém đầu đang đến rất gần rồi, chúng ta không chờ được nữa. Dù rằng mưu đồ bấy lâu sẽ uổng phí nhưng lần này chúng ta cũng bất đắc dĩ mà thôi, không thể không động thủ." Hắn khoác áo choàng lên, "Chuyện ở Kiến An đành phiền các vị hiền huynh. Tối nay ta phải lên đường đến Tấn Châu."
Lưu Thích Đồng bình tĩnh lại, lên tiếng, "Chư vị có từng nghĩ, lần này nếu buộc tội Mục vương thất bại thì đừng nói hỏng cả sĩ đồ mà ngay cả tính mạng cũng khó giữ."
Lý Ngọc Sơn nhíu màu, vừa định đáp, Ôn chỉ đã chậm rãi nói, "Lúc trước công tử từng nói với ta, thiên hạ này là một cỗ xe lớn, chỉ có những người vùng lên khỏi vũng bùn để trèo lên xe mới giữ được một hơi tàn, còn những kẻ bên dưới bánh xe thì chỉ có thể mặc mình bị nghiền nát. Dù chúng ta nhỏ bé, lời nói không có trọng lượng gì, đáng lẽ cả đời này chỉ có thể vùng vẫy trong bùn lầy, nhưng công tử đã cho ta biết, hóa ra chúng ta cũng có cơ hội cầm lái cỗ xe này, giơ roi thúc ngựa. Nếu đã biết có cơ hội như thế thì dù thế nào ta cũng không chấp nhận quay về bùn lầy lần nữa, để cho đám phế vật trên xe đè đầu cưỡi cổ mình." Nói rồi lại quay sang nhìn các vị đồng nghiệp, "Dù phải bỏ cả tính mạng cũng không hối tiếc."
Lưu Thích Đồng nhìn hắn, thấp giọng nói, "Lan Úc, tuy rằng lời này của huynh là đại nghịch bất đạo, nhưng nó rất hay!" Hắn giơ chén trà xanh đã nguội ngắt, "Ta kính huynh một chén."
Lý Ngọc Sơn cũng đứng lên, nhấc chén trà, "Chúng ta cùng tiến cùng lui, sinh tửu bất hối."
"Cùng tiến cùng lui, sinh tử bất hối!"
Mục vương phủ.
Dương Diễm được Đường An đỡ, run rẩy gõ cửa lớn vương phủ.
Quản sự trong phủ thấy tứ công tử quay lại, nghĩ rằng y điên rồi, vội chạy vào bẩm báo Dương Quyết. Tên tôi tớ quét rác từng là người lúc trước được sai tới nam viện hầu hạ Dương Diễm, sắc mặt nôn nóng, xoa tay dậm chân, liên tục nói, "Công tử, sao ngài lại về đây? Ngài ngốc quá!"
Không lâu sau, Dương Quyết đi ra cùng đám thị vệ vây quanh. Nhờ dùng thuốc ngự ban, vết thương trên mặt hắn đã khá hơn nhiều, nhưng khí thế hung tợn, nhìn Dương Diễm từ đầu đến chân một lượt rồi lạnh lùng nói, "Sao? Ngươi còn dám về à?"
Dương Diễm chậm rãi quỳ xuống trước mặt hắn, dáng vẻ vô cùng đáng thương, "Tam ca, đệ biết sai rồi. Đệ chấp nhận cuộc hôn nhân kia. Xin huynh thả Vệ Trường Hiên ra đi."
Dương Quyết cười ha hả, "Được lắm, hóa ra là vì tên đó." Hắn liếc mắt hai bên, lập tức có tùy tùng bước tới trói cả Dương Diễm lẫn Đường An.
"Ai thèm quan tâm hôn ước của ngươi. Hôm nay ta chỉ muốn cho ngươi thấy tên Vệ Trường Hiên đó bị chém đầu thị chúng. Ta sẽ tự mình lấy đầu hắn tới trước mặt ngươi, cho ngươi sờ thoải mái." Dương Quyết nghiến răng nghiến lợi, quát, "Lôi chúng xuống, giam lại, không cho ăn cơm, nước cũng không được uống!"
Đường An liên tục kêu thảm thiết, "Vương gia, tiểu nhân là người của Hà trưởng sử. Chính tiểu nhân đã đưa tứ công tử về mà."
Dương Quyết quay sang nhìn thoáng qua Hà Diễn. Hà Diễn lắc đầu nói, "Vương gia, để cho an toàn, cứ giam hắn lại thì hơn."
Hai chín tháng tám, tại Hưng Nguyên điện Thái An cung.
Đến giờ lâm triều, đêm qua, Vĩnh An đế cùng mấy vị mỹ nhân suồng sã quá mức, hôm nay lưng mỏi eo đau, thần sắc uể oải, nghiêng ngả ngồi trên long ỷ, trong lòng chỉ muốn mau chóng về nghỉ ngơi. Ai ngờ quan viên Công bộ cứ lải nhải mãi về chuyện lũ lụt. Hắn nghe đến bực mình, đang tức giận thì ngoài điện vang lên giọng nói the thé của nội giám, "Lan đài lệnh Hàn đại nhân yết kiến."
Vĩnh An đế thoáng kinh ngạc, ngồi thẳng lưng trên long ỷ. Hàn Bình mặc triều phục chỉnh tề, chậm rãi đi vào, quỳ lạy, "Vi thần khấu kiến hoàng thượng."
"Hàn ái khanh bình thân." Vĩnh An đế nghi hoặc nói, "Không phải ái khanh vẫn còn ở Cẩm Châu lo vụ án thuế muối sao? Vì sao lại quay về đô thành lúc này?"
"Bẩm hoàng thượng, vụ án muối liên quan đến hơn trăm quan viên ở cả Cẩm Châu lẫn đô thành, tham ô mấy trăm vạn lượng, đã tra rõ từ đầu đến cuối, xin cho phép thần bẩm báo sau. Hôm nay thần còn có vụ án lớn khác, nghiêm trọng hơn vụ thuế muối kia nhiều. Thần không dám giấu diếm, xin hoàng thượng giải quyết."
Lời này vừa ra, cả triều đều kinh ngạc. Án thuế muối đã là vụ án lớn nhất trong triều mấy năm gần đây, sao giờ lại xảy ra chuyện còn nghiêm trọng hơn? Vĩnh An đế ngồi trên ghế vô cùng sửng sốt, hỏi, "Là án gì?"
Hàn Bình thưa, "Án này liên quan đến thể diện hoàng gia. Hàn Bình chẳng qua chỉ là một thần tử, không dám nói bừa. Xin hoàng thượng cho truyền nhị công tử của Mục Vương phủ Dương Tông lên điện sẽ biết ngọn nguồn."
Vĩnh An đế gần như không nhớ về Dương Tông. Hắn ngẫm nghĩ một hồi mới nhíu mày nói, "Chẳng phải hắn đã được phái tới đất phong rồi sao?"
"Nhị công tử đang ở ngoài điện, xin hoàng thượng truyền triệu." Hàn Bình cúi đầu.
Vĩnh An đế phất tay, "Triệu Dương Tông lên điện."
Các vị công thần không hiểu gì, chỉ hiếu kỳ rướn cổ, chờ nhị công tử chưa ai biết đến tên này lên điện, không biết sẽ nói ra đại án ly kì nào.
Một lúc lâu sau, quả nhiên Dương Tông đi tới. Trên mặt hắn đã có chút râu, thoạt nhìn trầm ổn hơn trước. Đầu tiên, hắn hành lễ quân thần với Vĩnh An đế, sau đó mới tâu, "Thần đệ có chuyện, xin hoàng thượng làm chủ."
Dương Giải nhíu mày, "Có gì cứ nói đừng ngại."
Dương Tông hít thật sâu, bỗng nhiên quỳ gối xuống, giọng nói run rẩy, "Đại Chiêu ta thái bình thịnh thế, lại có kẻ khi quân giết cha, không màng thiên lý, xin hoàng thượng đòi lại công bằng cho tiên phụ của thần đệ."
Vĩnh An đế đầu quay mòng mòng, kinh ngạc nói, "Kẻ nào dám to gan lớn mật như thế? Dám khi quân giết cha, lại liên quan gì đến hoàng thúc?"
"Kẻ khi quân giết cha chính là đương kim Mục vương Dương Quyết." Từng câu chữ Dương Tông thốt ra đầu rõ ràng, giọng điệu tràn ngập khí phách, văn võ toàn triều sững sờ.

Bình Luận (0)
Comment