Ngắm Tận Non Sông

Chương 5

Sao Dương Diệp có thể quên, khi đó Thác Bạt vương phi qua đời được vài năm, hắn lập một vị thứ nữ của Lô thượng thư làm vương phi, sinh ra tam tử Dương Quyết. Đúng lúc lúc yên ấm, An Dương lại gửi mật tín báo rằng Thác Bạt gia chủ Thác Bạt Tín tư thông với Yến Ngu, dâng hai quận Tây Bắc, có ý định phản lại Đại Chiêu.
Khi ấy, Hiếu Tông bị các thế tộc tác động, xem người Đông Hồ là kẻ địch, vô cùng chướng mắt. Thác Bạt Tín lãnh binh đánh bại Yến Ngu mấy lần, gửi tin thắng trận về nhưng chỉ nhận được sự lạnh nhạt. Do đó, ức chế tích tụ trong lòng, bị kẻ gian châm ngòi, có tâm làm phản.
Một mình lão làm phản đã đành, nhưng cả bốn trấn An Dương Hà Tây đều muốn phản. Thấy thiên hạ sắp đại loạn, Quảng Ngôn đứng sau chỉ đạo, đưa ra thất sách, để Mộc vương Dương Diệp cưới vị nữ nhi của Thác Bạt Tín làm vương phi, bái Thác Bạt Tín làm trưởng bối, chiêu an lão về.
Nhưng chuyện dâng hai quận huyện cho Yến Ngu không phải việc nhỏ. Để ngăn miệng lưỡi thiên hạ, bọn họ chỉ đành tìm một con dê chịu tội thay, đổ tội danh thông đồng ngoại địch cho một vị tiểu tướng thủ thành ở Tây Bắc, lúc này mới dẹp được nguy cơ.
"Vương gia đã tốn nhiều tâm sức vì Đại Chiêu, là người rất có tiếng nói trong triều lẫn trong lòng người Đông Hồ." Quảng Ngôn nhắm mắt mỉm cười, "Bất kính mà nói, nếu không nhờ vương gia thì tân đế cũng chẳng thể ngồi yên tại vị."
Dương Diệp thấp giọng thưa, "Tiên sinh quá lời."
"Tuy nhiên." Quảng Ngôn lại lên tiếng, "Vương gia còn sống ngày nào, Đại Chiêu được an vui ngày đó, nhưng lỡ vạn nhất......Vương gia có mệnh hệ gì, Đại Chiêu ta phải chống đỡ ra sao?"
Dương Diệp rùng mình, sửng sốt nhìn ông lão. Một hồi lâu, hắn mới dần dần khôi phục sắc mặt bình thản, lạnh lùng cười hỏi, "Hóa ra hôm nay tiên sinh đến đây là để thảo luận với tiểu vương về người thừa kế sao?"
Quảng Ngôn không hề tránh né ánh mắt hắn, gật đầu nói, "Vương gia đến nay vẫn chưa lập thế tử. Có lẽ vương gia còn đang cân nhắc lợi hại của việc này."
Dương Diệp im lặng một lát rồi nói, "Không biết tiên sinh có cao kiến gì chăng?"
Quảng Ngôn ngồi đối diện với hắn, khẽ đáp, "Vương Gia là người có tâm hùng tráng chí. Năm xưa ta đã từng nói, chỉ mình Mục vương có khả năng khống chế thế lực của đám thế tộc lẫn người Đông Hồ." Lão gõ gõ ngón tay trên tay vịn tràng kỷ, "Nhưng người kế vị của vương gia, muốn nắm giữ cá hai thế lực này, quả là không dễ dàng."
Lão nhìn Mục vương đăm đăm dưới ánh đèn, bỗng lắc đầu thở dài, "Thứ cho lão hủ nói thẳng, tứ công tử vốn là lựa chọn tuyệt vời. Thật đáng tiếc."
Mấy chữ đáng tiếc này, Dương Diệp đã nghe vô số lần từ mười hai năm trước.
Năm Vĩnh Khang thứ sáu, Thác Bạt Tín gả nữ nhi đến Mục vương phủ, chỉ vài tháng sau đã mang bầu. Hiếu Tông đích thân sai Phương thái y ở Thái Thường Tự đến bắt mạch điều tức cho vương phi. Vị Phương thái y này nổi danh khắp nam bắc, vì lão mang trong người tuyệt kỹ, chỉ cần nghe mạch tượng là biết thai nhi trong bụng là trai hay gái, chưa từng đoán sai.
Hôm đó, Phương thái y đến bắt mạch, Dương Diệp chờ bên ngoài, không bao lâu thì nghe lão cao giọng nói, "Chúc mừng vương gia, trong phủ lại sắp có thêm một vị công tử."
Tin này là tin quá tốt đối với Dương Diệp. Thân phận của đứa bé về sau sẽ không chỉ là nhi tử của thân vương mà còn là ngoại tôn của Thác Bạt Tín. Ai cũng biết Thác Bạt Tín không có con trai, chỉ có duy nhất một nữ nhi. Ngoại tôn của lão đương nhiên sẽ mang địa vị thiếu chủ của người Đông Hồ. Thậm chí, ngay từ khi đứa bé còn chưa chào đời, đã có người đề nghị Mộc vương làm theo truyền thống của người Đông Hồ, lập ấu tử làm tự. Dương Diệp cũng động lòng trước lời đề nghị này. Nếu thực sự lập đứa bé làm tự, tương lai về sau, nó sẽ là vương gia có vai trò quan trọng trong hoàng thất, lại là thiếu chủ Đông Hồ, trên đời này còn có ai tôn quý hơn.
Nhưng chẳng ai ngờ rằng, đứa bé được tất cả mọi người ký thác kỳ vọng lại bị mù, chẳng khác nào trò đùa ác ý của ông trời.
Dương Diệp nhắm mắt, không muốn nghe ông lão thở dài, thấp giọng nói, "Tuy tiểu vương dưới gối có bốn đứa con, nhưng bây giờ chỉ mỗi trưởng tử Dương Đại là hữu dụng. Tam tử Dương quyết thì thôi. Theo ý tiên sinh, nên lập ai kế vị?"
Quảng Ngôn khẽ cười một tiếng, "Ta đã nghe người ta nhắc đến hai vị công tử này của vương gia. Họ bảo Đại công tử như hồ, Quyết công tử như lang, không biết có đúng chăng?"
Dương Diệp cười lớn, "Sao thế được? Hai đứa khuyển tử của tiểu vương hóa ra lại là hạng cay nghiệt giảo hoạt trong mắt người khác sao?"
Quảng Ngôn xua tay, "Lão hủ lỡ lời. nếu xét xuất thân, mẫu thân của trưởng công tử cũng là nữ nhi của Thác Bạt gia, chỉ là xuất thân từ chi thứ, không tôn quý bằng Thác Bạt Tín. Mẫu tộc của tam công tử là Sở Trung Lô gia, là công khanh thế tộc chính thống. Đương nhiên đám đại gia thế tộc đều mong muốn y được lập làm thế tử, nhưng lại không muốn mất lòng người Đông Hồ." Lão nhắm mắt, chậm rãi gõ mặt bàn, "Còn nữa, xuất thân cũng chỉ là thứ yếu. Quan trọng nhất là bản tính và tài năng của chư vị công tử."
Dương Diệp gật đầu, "Tiên sinh liệu có bằng lòng gặp các con ta không?"
Quảng Ngôn mở lớn cặp mắt nhìn hắn, "Hiện tại, chư vị công tử đều ở trong phủ sao?"
"Hôm nay Dương Đại có việc ra ngoài, nhưng nếu tiên sinh bằng lòng gặp nó, ta sẽ lập tức sai người đi gọi."
Quảng Ngôn mỉm cười lắc đầu, "Trái lại, lão hủ muốn gặp tứ công tử một chút."
Dương Diễm bị phụ thân truyền triệu giữa đêm khuya, có chút sợ hãi. Y được Vệ Trường Hiên dắt tay đến ngoài cửa điện, còn chậm chạp không muốn buông ra. Vệ Trường Hiên buồn cười hỏi y, "Tiểu công tử, vương gia là phụ thân ngươi, còn ăn thịt ngươi chắc. Đừng sợ, ta ở ngay đây chờ ngươi ra, được không?"
Dương Diễm bĩu môi, cuối cùng vẫn đành phải buông tay chàng. Nhóm tùy thị của Mục vương lập tức bước đến đón y vào điện, sau đó cảnh cổng sơn son lập tức đóng kín.
"Diễm nhi." Dương Diệp trầm giọng gọi. "Đến bái kiến Vô Nhai tiên sinh."
Dương Diễm có chút nao núng, quay sang phía phát ra âm thanh, giọng lí nhí thưa, "Bái kiến phụ vương, bái kiến tiên sinh."
Thấy y nhỏ bé, nhát gan, Quảng Ngôn khó mà ngăn vẻ thất vọng trên gương mặt. Lão đứng dậy, đi vài bước, đến gần đứa trẻ, "Diễm công tử không cần đa lễ." Lão trầm ngâm một hồi rồi lại nói, "Nếu lão hủ nhớ không lầm, năm nay công tử vừa tròn mười hai tuổi."
Dương Diễm chỉ kinh ngạc ngước mặt lên, dường như không biết phải trả lời ra sao.
Dương Diệp khẽ thở dài, "Không sai, tiểu nhi năm nay mười hai tuổi."
"Trong thủ vương gia không thiếu hiền sĩ, chưa có ai dạy Diễm công tử đọc sách sao?"
"Chuyện này...." Dương Diệp muốn nói lại thôi. Hắn nhìn vẻ mặt sợ sệt của đứa con út, lắc đầu nói, "Ngày xưa, Trữ Thanh có dạy nó vài câu Kinh Thi Luận Ngữ, chỉ thế thôi."
Trữ Thanh là lão sư của trưởng tử Dương Đại, cũng là nhà nho có tiếng trong thành Kiến An. Lão dạy tiểu nhi tử Kinh Thi Luận Ngữ chẳng qua cũng chỉ vì hứng chí nhất thời.
Quảng Ngôn bỗng nhiên gọi, "Tử Thư, lại đây."
Người lão gọi chính là vị nho sinh theo lão đến đây. Y vào điện, vái chào, sau đó luôn lặng lẽ ngồi quỳ trong góc, lúc này mới đứng lên đi tới.
"Đây là học sinh của ta, Hàn Bình." Quảng Ngôn nói với Mục vương.
Dương Diệp biết vị Vô Nhai tiên sinh này rất ít thu nhận đệ tử cho nên cũng nhìn vị nho sinh kia bằng cặp mắt khác. Thấy y trẻ tuổi, điềm đạm, không giống loại mưu sĩ chỉ biết to mồm khoác lác.
Quảng Ngôn lại nói, "Nếu bảo nó dạy tiểu công tử đọc sách, không biết ý vương gia thế nào?"
Nghe những lời này, Dương Diệp có chút kinh ngạc. Hắn quay đầu nhìn sắc mặt tiểu như tử, thấy nó còn đang ngơ ngác, liền nói, "Diễm nhi, con có muốn bái vị Hàn Bình tiên sinh này làm thầy không?"
Dương Diễm hơi nhăn mày, lắp bắp thưa, "Con....con sợ học không tốt....."
Không nhìn thấy đồ vật, lại rụt rè nhát gan, đúng không phải nhân tài có thể đào tạo. Quảng Ngôn lắc đầu, dần hiểu được tâm trạng bối rối khi nhắc đến đứa con này của Dương Diệp.
Đến khi cổng lớn mở ra, Mục vương tự tay dìu Quảng Ngôn. Bên ngoài là một người đang quỳ rất đoan chính, đó là tam công tử Dương Quyết.
Dương Diệp nhướn mày, "Quyết nhi, sao con lại ở đây?"
Dương Quyết ngẩng gương mặt đã hơi tái xanh, "Khởi bẩm phụ vương, nhi tử nghe nói Vô Nhai tiên sinh ghé thăm, cố tình đợi ở đây để được gặp tiên sinh một lần."
Quảng Ngôn vội vàng cong lưng nâng hắn dậy, "Lão hủ sao dám nhận đại lễ của tam công tử."
Lúc này, Dương Quyết mới đứng lên, rồi lại khom mình hành lễ, "Trước kia, học sinh đã nghe danh Vô Nhai tiên sinh rất nhiều. Hôm nay có thể gặp mặt, quả là may mắn."
Dương Diệp đứng trên thềm, thấy hắn cung kính như vậy, hơi nở nụ cười, lên tiếng giới thiệu, "Quyết nhi, vị này là học sinh của Quảng tiên sinh, Hàn Tử Thư. Con cũng đến chào hỏi đi."
Dương Quyết nghe vậy, vội xoay người về phía Hàn Bình, cúi đầu nói, "Phụ vương, vị tiên sinh ngày trước của con bệnh nặng đã lâu, đang muốn tìm người cao minh khác. Chẳng biết có thể mạo muội mời Hàn tiên sinh đây hạ mình giúp nhi tử thụ nghiệp chăng?"
Dương Diệp mỉm cười, "Ý Hàn tiên sinh thế nào?"
Hàn Bình cúi đầu, nở nụ cười cung kính, "Tam công tử nói năng hữu trí, khí độ hơn người. Nếu có thể trợ giúp tam công tử học hành, đó là vinh hạnh của học sinh."
Đám tôi tớ cầm đèn lồng đứng dọc hành lang, dẫn các vị chủ tử ra ngoài. Chỉ mình Dương Diễm lặng lẽ đứng bên ngoài điện tối tăm. Y vừa sờ soạng lan can, vừa khẽ gọi, "Vệ Trường Hiên. Vệ Trường Hiên, ngươi đâu rồi?"
Bỗng có người nắm được cổ tay y. Sức kẻ đó quá mạnh, khiến y có chút đau đớn, "Tứ công tử, tiểu nhân đưa ngài về."
Dương Diễm nhận ra đó là một tùy tùng của tam ca, vội hỏi, "Ngươi có thấy người hầu của ta đâu không? Hắn đã hứa sẽ chờ ta ngoài này."
Người nọ như cười như không, hừ khẽ một tiếng, "Tiểu nhân không thấy, có lẽ đã lén ra ngoài chơi rồi."
Trong sân phủ tối đen, Vệ Trường Hiên hớt hải chạy. Bốn phía đều là những con hẻm nhỏ xa lạ, trên đầu là bầu trời đen như mực và ánh trăng trắng bệch. Một đám người không ngừng đuổi theo chàng.
"Bắt lấy hắn. Một tên xú tiểu tử trốn ra từ Nhạn Đình mà cũng dám giương oai ở Mục vương phủ!" Kẻ cầm đầu lớn tiếng quát.
Cánh cửa sau cùng ở trong phủ bị khóa chặt. Vệ Trường Hiên tông vào cửa mới phát hiện ra. Đến khi chàng muốn quay đầu tìm lối khác thì không còn kịp nữa. Tiếng chân nặng nề đã gần ngay sau lưng.
Một bàn tay dùng sức tóm cổ chàng, định lôi ra ngoài. Vệ Trường Hiên dùng khuỷu tay thụi vào thắt lưng gã. Ngay sau đó, tên thứ hai nhào lên, rồi càng lúc càng nhiều người. Dù trong bóng tối không thấy rõ, chàng vẫn nhận ra đây là những người hầu khác của tam công tử. Chàng bị đám thiếu niên cường tráng nàng vây chặt, không thể trốn thoát.
Vô số quyền cước nặng nề giáng vào ngực và lưng Vệ Trường Hiên kèm theo những lời lăng nhục, "Chẳng qua chỉ là thằng con hoang được thái giám nuôi lớn chứ gì!"
Vệ Trường Hiên cắn răng ôm đầu, không nói câu nào.
Bỗng nhiên, có người lên tiếng. "Lôi hắn đến đây!"
Đó là người đã đấu vật với chàng hồi chiều, Nguyên Mậu. Gã đang khoanh tay, nhìn Vệ Trường Hiên từ trên cao xuống, bỗng nhiên nhổ một miếng nước bọt lên mặt chàng, "Thằng con hoang, dám làm ta mất mặt!"
Có người ném cho gã cái then cài cửa, "Lão đại, dạy bảo nó đi!"
Nguyên Mậu cầm lấy then cài cửa to nặng, dường như hơi đắn đo, nhưng khi trông thấy ánh mắt lạnh lùng của Vệ Trường Hiên, gã đùng đùng nổi đóa, "Tên tiểu tử thối tha. Dù ta có đánh chết ngươi thì tên chủ tử mù của ngươi cũng không làm gì được." Dứt lời, gã vung khúc then cửa trong tay lên, định giáng xuống người chàng.
Vệ Trường Hiên nhanh nhẹn né đầu đi nhưng vẫn bị đập trúng, máu tươi ròng ròng chảy xuống, gần như lấp kín nửa bên mặt. Chàng dùng con mắt duy nhất còn lại để trừng đối phương, cho đến khi gã giơ gậy lên lần nữa. Lần này, chàng đỡ được.
Nguyên Mậu không biết tên tiểu tử gầy yếu này lấy đâu ra sức lực mà tránh đòn, lại còn đoạt được thanh gỗ trong tay gã, rồi đánh như điên. Khúc then cửa nện thẳng vào xương cốt trên vai gã. Thân hình to lớn của Nguyên Mậu co quắp, thảm thiết kêu gào. Những người xung quanh cũng điên cuồng chạy trốn nhưng không kịp, thiếu niên kia vung cây gậy dài, đánh từng người một. Có vài kẻ hình như còn gãy cả xương sườn, nằm lê trên đất, không bò dậy nổi.
"Hắn điên rồi!" Một tên sợ hãi kêu lên, định lùi về phía sau, nhưng đâm vào ngõ cụt, không biết chạy đâu.
Vệ Trường Hiên bỗng ném then cửa trên tay đi. Chàng nhào vào Nguyên Mậu, vung nắm tay nện vào mặt gã, còn nhổ thêm một bãi nước bọt.
Nguyên Mậu bị chàng đánh đến kêu la thảm thiết. Ngực gã bị đè chặt, không vùng dậy được, mà thiếu niên đang khống chế gã thì mặt đầy máu tươi, tựa như Tu La bước ra từ địa ngục. "Ngươi nhớ cho kỹ, hôm nay ngươi chửi ta một câu, ta đấm ngươi một cú." Tay chàng bỗng nhiên ấn vào cổ Nguyên Mậu, ép chặt yết hầu gã, "Lần sau mà ta còn nghe ngươi mắng ta hoặc tiểu công tử, ta bóp chết ngươi ! Không tin thì ngươi cứ thử xem !"

Bình Luận (0)
Comment