Ngắm Tận Non Sông

Chương 74

Mùng mười tháng ba năm Vĩnh An thứ bảy, Cam Châu, Hà Tây.
Một trận mưa vừa trút xuống không lâu, mặt cỏ còn lầy lội, bánh xe lăn trong bùn nước không thuận lợi chút nào, gập ghềnh suốt chặng đường. Đường An vén màn xe, nói với hai người hầu đánh xe, "Cẩn thận một chút, điện hạ mệt rồi."
Dương Diễm ở trong xe lại lên tiếng, "Không sao, bảo bọn họ đi nhanh một chút, đừng chậm trễ." Cặp mắt trong veo của y hướng về phía trước, thấp giọng hỏi, "Đường An, sắp đến chưa?"
Đường An căng mắt nhìn ra xa, chỉ thấy trong màn mưa xanh xám đã mơ hồ thấy bóng dáng tường thành, còn cả đại kỳ không ngừng bay phần phật trong không trung. Hắn quay đầu cười nói, "Chủ tử, sắp đến rồi."
Ngoài cửa đông thành Cam Châu, tướng sĩ mà chiến mã đã xếp hàng chỉnh tề, tiến lên nghênh đón Mục vương. Bọn họ đã chờ ở đây từ khi trời còn chưa sáng, áo giáp da phủ một lớp sương, bờm của chiến mã cũng ướt đầm.
Đường An chưa bao giờ thấy một đội ngũ binh lính chỉnh tề như thế. Tuy rằng Vũ Lâm vệ ở đô thành mặc giáp bạc tinh xảo nhưng vẫn kém xa các võ sĩ Đông Hồ lực lưỡng. Sắc mặt bọn họ nghiêm nghị như sắt thép, nhìn thẳng về phía trước. Tướng đầu lĩnh ra lệnh một tiếng, bọn họ đồng loạt xuống ngựa, cúi đầu hành lễ với xa giá của Mục vương.
Tướng đầu lĩnh còn cao lớn cường tráng hơn binh lính thông thường, da ngăm đen, cặp mắt sắc bén, bước hai bước tới trước xa giá, khom mình, "Tướng thủ thành Cam Châu, Bạt Liệt Viêm, cung nghênh Mục vương điện hạ."
"Bạt Liệt tướng quân xin hãy đứng lên." Giọng nói trong xe nghe rất thanh thoát, lại chứa ý cười, "Bổn vương ở Kiến An cũng đã nghe thấy uy danh của tướng quân. Cam Châu là mảnh đất quan trọng của biên thùy. May nhờ tướng quân ở đây trấn thủ, Đại Chiêu ta mới yên giấc ngủ ngon."
"Điện hạ quá khen."
Người trong xe lại cười, "Tướng quân không cần đa lễ, mời lên xe nói chuyện."
Bạt Liệt Viêm chỉ dám tiến lên hai bước, đứng ngoài màn xe.
"Lạc Lan khỏe chứ?"
Nào ngờ Mục vương sẽ hỏi vậy, Bạt Liệt Viêm giật mình vội đáp, "Nàng....Nàng vẫn khỏe."
"Bổn vương từng được nàng chăm sóc, cũng nghe nàng kể về tình lang. Nàng nói người đó có thể tay không xé đầu một con báo, được gọi là 'Hô Nhĩ Hãn dũng cảm', quả nhiên là danh bất hư truyền."
Hô Nhĩ Hãn là tên thuở nhỏ trong tộc của Bạt Liệt Viêm, nghe Mục vương nhắc, hắn mới sực nhớ ra, tai và mặt đỏ ửng lên.
Dường như cảm thấy hắn lúng túng, Mục vương mới ho khẽ, lại nói, "Năm ngoái giao chiến với quân Yến Ngu, một trận toàn thắng, tất cả đều nhờ công của tướng quân, bổn vương vô cùng khâm phục."
Nghe vậy, Bạt Liệt Viêm liền ngước lên nói, "Không, trận chiến với Yến Ngu thắng lợi đều nhờ Vệ tướng quân, mạt tướng không dám tranh công."
Trong xe bỗng nhiên yên lặng một hồi. Mục vương dường như do dự, rồi khẽ hỏi, "Vệ Trường Hiên đang ở đâu?"
Bạt Liệt Viêm nghẹn lời một lúc. Mấy ngày trước, khi hắn nhận tin xa giá của Mục vương sắp tới Cam Châu tuần tra, theo lý mà nói thì Vệ Trường Hiên cũng phải theo hắn đến nghênh đón. Nhưng hắn biết giữa Vệ Trường Hiên và vị Mục vương này có chút khúc mắc, cho nên chỉ sai thân binh đi truyền tin. Còn về phần Vệ Trường Hiên có tới hay không, hắn không nỡ ép. Từ sớm hôm nay, ba quân đã y giáp chỉnh tề đứng xếp hàng ngoài cửa đông thành Cam Châu, nhưng Vệ Trường Hiên không lộ mặt lấy một lần. Xem ra chàng thật sự không muốn gặp Mục vương.
"Vệ Trường Hiên đang..." Bạt Liệt Viêm có chút khó xử, không biết nên bẩm báo thật hay nói dối cho qua chuyện đây.
Mục vương lại không làm khó hắn, chỉ thở dài, "Ta hiểu rồi."
Nhưng khi bầu không khí vừa mới yên tĩnh được một lát, tiếng vó ngựa hối hả lại cắt ngang. Bạt Liệt Viêm vô cùng kinh ngạc, quay đầu lại nhìn. Hôm qua hắn đã hạ lệnh, khi đón Mục vương tuyệt đối không thể xảy ra sai lầm gì. Đang lúc quan trọng thế này mà có kẻ nào dám không tuân theo quy củ, cưỡi ngựa phi nhanh ngay trước xa giá của Mục vương.
Tuấn mã đang tung vó phi nhanh tới có màu xanh xám, xanh như sấm chớp, chính là Liệt Phong. Vệ Trường Hiên không buồn mặc cả trụ giáp, cứ thế phi ngựa tới. Bạt Liệt Viêm nhìn chàng, tưởng rằng đến gần rồi chàng sẽ xuống ngựa hành lễ, ai ngờ chàng không hề có ý định, còn phóng tới ngay trước xe. Hành động này quá mức to gan lớn mất, từ tùy tùng của Mục vương đến tướng sĩ thủ thành đều trố mắt nhìn chàng.
Bạt Liệt Viêm sợ chàng sẽ bị giáp tội, vội vàng quát, "Vệ tướng quân, không được vô lễ trước xa giá của Mục vương."
Vệ Trường Hiên làm ngơ hắn, chỉ đẩy màn xe ra, vươn tay vào bên trong, "Dã Hề, ra đây."
Trưởng sử vương phủ ngồi bên màn xe cũng sợ ngây người, quên cả quát tháo. Sau đó, một bàn tay trắng như ngọc từ bên trong vươn ra, nắm lấy tay Vệ Trường Hiên. Vệ Trường Hiên lập tức ôm Mục vương điện hạ tôn quý đến bên mình. Đám người xung quanh trơ mắt nhìn cảnh này, chỉ thấy chàng quay đầu ngựa, giục dây cương, thoáng cái đã không thấy bóng dáng.
Ngựa chạy rất xa rồi, Dương Diễm vẫn còn ngây người chưa tỉnh lại. Y nghe thấy tiếng gió gào thét vù vù bên tai, tiếng vó ngựa băng băng chạy, còn cả nhịp tim đập trầm ổn mà quen thuộc ngay bên cạnh, càng ép sát tới gần.
"Vệ Trường Hiên." Y ngỡ như nằm mơ mà khẽ gọi một tiếng/
"Ừ." Vệ Trường Hiên đáp, siết thêm vòng tay, ôm lấy lưng Dương Diễm thêm chặt.
"Chúng ta đi đâu vậy?" Dương Diễm cuối cùng cũng nhận ra đây không phải là mơ, có chút lâng lâng vui sướng, nhưng lại lo lắng hỏi, "Những người đó phải làm sao?"
"Mặc kệ bọn họ." Giọng Vệ Trường Hiên hơi chứa ý cười, "Ta đưa ngươi đến một nơi."
Đầu mùa xuân, thảo nguyên Thương Vũ phủ một màu xanh biếc. Mặt trời mới dậy xé một vệt sáng lên bầu trời rỉ sét, trải ánh sàng hồng ấm lên mặt cỏ non. Tuyết động dần tan thành nước, tưới tắm cho thảo nguyên một luồn sức sống mới, kéo dài không ngừng về phương xa. Tuấn mã màu xám cứ thế băng băng chạy.
Dương Diễm chưa từng phi nhanh như thế, vô thức nắm chặt lớp lông trên bờm Liệt Phong, gương mặt lại tươi cười, tham lam hít thật sâu, "Là mùi cỏ tươi."
"Đúng, nơi này là thảo nguyên Thương Vũ." Vệ Trường Hiên dừng ngựa, đứng lặng trên thảo nguyên mênh mông vô bờ. Chàng ngẩng đầu nhìn trời cao, "Mưa suốt mấy hôm, cuối cùng đã tạnh rồi."
Dương Diễm quay đầu khẽ nói, "Sao lại đưa ta đến đây?"
Vệ Trường Hiên lại dường như không nghe thấy câu hỏi của y, chỉ sững sờ nhìn sắc mặt y, vươn tay ra vuốt ve gò má, "Dã Hề, ngươi gầy đi nhiều quá."
Dương Diễm nhẹ nhàng rũ mắt. Ánh mặt trời chiếu lên hàng mi, phủ bóng xuống đôi đồng tử trong suốt. Y có chút buồn bã mà thì thầm, "Tại vì ngươi không chịu về."
Giọng y nhẹ bẫng, không có ý trách cứ, nhưng lại khiến Vệ Trường Hiên bỗng nhiên lúng túng, "Ta...."
Dương Diễm nhanh chóng quay đầu, "Tạ Ngao chết rồi." Y khẽ cắn môi, "Ta giết hắn rồi."
Vệ Trường Hiên sửng sốt nhìn y thật lâu mới nói, "Vì sao?"
Dương Diễm không đáp.
Vệ Trường Hiên thấy y im lặng thì cũng đoán được phần nào, chỉ thấp giọng nói, "Nghe bảo Tạ Ngao bây giờ nắm tướng quyền trong tay, vây cánh rất đông, lại được hoàng thượng coi trọng. Ngươi giết hắn chắc sẽ gặp nhiều phiền toán lắm."
"Chuyện đó không quan trọng." Dương Diễm khẽ lắc đầu, "Chỉ cần ngươi không giận ta nữa, ta không quan tâm gì hết."
"Dã Hề, ta đâu có..." Vệ Trường Hiên đang định phủ nhận thì bị Dương Diễm cắt ngang.
"Vệ Trường Hiên, ngươi không cần gạt ta. Khi rời Kiến An, ngươi rõ ràng giận dỗi mà đi. Nếu không phải thế...." Dương Diễm buồn bã cười khổ, "Thì ngươi đã chẳng dùng dằng lâu mà không quay về."
Vệ Trường Hiên nghẹn họng một lúc, mới đành thở dài, "Được rồi. Lúc trước khi nghe những lời ngươi nói với Tạ Ngao, ta quả thật không vui. Nhưng sau khi đến Bàn Môn quan, trải qua nhiều chuyện, ta cũng đã sáng mắt ra nhiều, không còn băn khoăn những chuyện đó nữa."
Chàng siết dây cương, chăm chú nhìn phía trước. Xa xa, mây trời dần dần biến đổi. Bóng mây nhàn nhạt phản chiếu trong đôi đồng tử của chàng. Chàng thấp giọng lên tiếng, "Dã Hề, ngươi biết không? Ta biết được thân phận phụ thân của mình rồi."
Dương Diễm bị chàng ôm trong tay khẽ giật mình, quay sang nhìn, giọng nói vô thức run lên, "Ngươi....biết rồi sao?"
Nghe câu này, Vệ Trường Hiên liền nhận ra y có gì đó khác thường, liền nói, "Sao vậy? Chẳng lẽ ngươi còn biết sớm hơn ta?"
Dương Diễm nhắm mắt, sắc mặt tái nhợt, "Phải, ta biết. Chính là Chiêu Võ giáo úy phòng thủ Bàn Môn quan ngày trước, Thôi Duyên."
Vệ Trường Hiên càng giật mình, "Sao ngươi biết?"
"Khi nghĩa phụ ngươi qua đời đã nói phụ thân của ngươi họ thôi. Ta liền tìm kiếm các hồ sơ trong thư phòng, tra ra việc này."
"Vậy sao trước giờ ngươi không cho ta biết?"
Dương Diễm nhắm chặt mí mắt đang run rẩy, nước mắt cũng vô thức chảy dài. Y mất bình tĩnh kêu lên, "Làm sao ta dám nói cho ngươi chứ ! Ta đâu dám nói phụ thân ngươi bị cha ta và ông ngoại ta hợp tác với nhau hãm hại. Cả người nhà của ngươi cũng vì âm mưu này mà bị chém không sót một người!" Y che mặt khóc lớn, "Ngươi sẽ hận ta chết mất ! Vệ Trường Hiên, ngươi nhất định sẽ hận ta!"
Y khóc vô cùng khổ sở, nước mắt ướt đầm hai má, mãi đến khi một ngón tay vươn tới lau đi, lòng bàn tay to lớn ấm áp, trấn an cơn hoảng loạn trong lòng. Rồi Vệ Trường Hiên thở dài nói, "Vì sao ta lại hận ngươi chứ?"
"Ta biết phụ thân ta chết do kế hoạch của Mục vương trước kia và Thác Bạt công, nhưng khi ấy ngươi còn chưa ra đời, chẳng liên quan gì đến việc này cả, sao ta lại hận ngươi?" Vệ Trường Hiên nhẹ nhàng dùng ống tay áo lau mặt cho y, "Dã Hề, chẳng lẽ trong lòng ngươi, ta là kẻ không phân rõ thị phi như thế sao?"
Dương Diễm dường như không phản ứng kịp, lúng túng xoay người lại đối mặt với Vệ Trường Hiên, hoang mang nói, "Vậy là....Ngươi sẽ không hận ta?"
Cặp mắt y trong veo còn lấp lánh nước mắt, thoạt nhìn chỉ như một đứa trẻ lạc đường. Vệ Trường Hiên hôn trán y, thấp giọng nói, "Ngươi là Dã Hề của ta, ta vĩnh viễn không hận ngươi." Chàng ôm lấy Dương Diễm, một lần nữa giục dây cương. "Từ sau khi biết thân phận của phụ thân, ta thường cưỡi ngựa một mình đến mảnh đất ông từng bảo vệ, đứng lặng ở đây cả ngày."
"Ngươi biết không, nơi này cứ đến tháng tám tháng chín là bắt đầu có tuyết rồi, ngày đông rất lạnh, toàn bộ thảo nguyên bao trùm trong tuyết, đất trời trắng xóa một màu, bốn phía ngoài tiếng gió khóc tuyết than thì chẳng còn gì cả, không thấy gì cả, cứ như trên cõi đời này chỉ còn lại mình ngươi. Đến tháng ba mùa xuân, băng tuyết bắt đầu tan, thảo nguyên như biến thành một vùng biển xanh mướt, khi trời sáng thì trong veo không thấy một gợn mây. Khi ấy mà cưỡi ngựa rong ruổi, trên đầu là trời xanh, dưới chân là cỏ biếc, ngan ngát kéo dài, không có điểm cuối. Ta ở càng lâu, càng hiểu rõ tâm tình của phụ thân năm đó. Ta nghĩ ông ấy chẳng phải muốn trở thành anh hùng gì, mà chỉ vì ông vô cùng yêu thảo nguyên này, vô cùng yên mảnh đất dưới chân này, cho nên nguyện dùng tính mạng bảo vệ nơi đây." Vệ Trường Hiên nói, lại nhẹ giọng thì thầm, "Dã Hề, ta vẫn luôn muốn đưa ngươi tới đây."
Dương Diễm có chút nghi hoặc, "Vì sao?"
"Ta biết rằng những cảnh trước mắt này, ngươi đều không nhìn thấy, nhưng ta vẫn muốn đưa ngươi tới. Ta muốn mang tất cả những cảnh đẹp ta từng thấy, những vui suống ta từng trải qua, đặt vào tay ngươi, cùng ngươi san sẻ." Vệ Trường Hiên nói, nhẹ nhàng nâng tay ôm Dương Diễm vào lòng, "Bởi vì nếu không có ngươi ở bên, dù là cảnh đẹp đến đâu, ta cũng sẽ cảm thấy thiếu thốn."
"Vệ Trường Hiên..." Giọng Dương Diễm có chút run rẩy. Trong nháy mắt, y chợt muốn cầm lấy dây cương trong tay Vệ Trường Hiên, giục tuấn mã dưới chân, khiến Liệt Phong đưa bọn họ cao chạy xa bay. Y nghĩ bản thân mình chẳng cần vương vị, cũng không cần ai khác, chỉ cần Vệ Trường Hiên, đời này của y đã mĩ mãn lắm rồi.
Y biết Vệ Trường Hiên đang nhìn mình. Không ai nói lời nào, ngay cả tiếng hít thở cũng rất nhẹ. Trong khoảnh khắc tĩnh lặng ấy, Dương Diễm lại thấy trái tim mình đập càng lúc càng vang, đến nỗi nghe rõ mồn một. Y có chút lúng túng cúi đầu, nhưng lại bị nắm lấy cằm không tha. Vệ Trường Hiên cúi xuông, hôn đôi môi y.
Dây cương của Liệt Phong bất giác buông lỏng. Nó đã được huấn luyện cẩn, không chạy loạn nữa, mà đứng im tại chỗ. Gió từ khắp nơi ùa về, lùa qua từng nhánh cỏ. Cỏ theo gió phập phòng, phát ra tiếng xào xạc. Đến khi mặt trời ngả về tây, trên thảo nguyên vẫn có hai bóng người đổ dài. Bọn họ cùng nhau cưỡi ngựa, lưu luyến triền miên, mãi chẳng chia lìa.
*Lời editor : Chương này viên mãn muốn khóc !

Bình Luận (0)
Comment