Ngân Báo Đích Thiếu Niên Sủng Vật

Chương 9

Doãn Tử Dao trở về đại trạch viện, tính thời gian cũng đã được một tuần rồi.

Nhưng y đã mất đi nụ cười, giống như một con búp bê Pháp băng lạnh không chút biểu tình.

Vì muốn tìm lại nụ cười ấm áp vui tươi ngày trước cho Doãn Tử Dao, Khác Lượng và Khác Diệp đã nghĩ hết mọi giải pháp. Nhưng họ một chút cũng không hiểu Doãn Tử Dao rốt cuộc là đang muốn những gì, chỉ hồ loạn áp đặt những thứ mà họ ‘cho rằng’ lên người y.

Nhưng mà, thứ Doãn Tử Dao muốn thật ra rất đơn giản, y chẳng qua hy vọng họ lại lần nữa lập lời thề với y, lại lần nữa nói với y họ để ý y bao nhiêu! Mà không phải là đưa tới những vật phẩm quý trọng nhưng vô pháp biểu đạt tình ý này.

Y chỉ muốn họ nói ra mấy câu đơn giản mà thôi.

Sáng sớm tỉnh lại, Doãn Tử Dao nhìn chăm chăm mớ quà còn gói kỹ, y chậm rãi mở cửa.

Trong ánh sáng ban mai rực rỡ, y nghiến răng nghe két két.

Đó là một chiếc đồng hồ kim cương rất đẹp, dùng những hạt kim cương nhỏ tạo thành.

Doãn Tử Dao dùng hai ngón tay cầm đồng hồ lên, sau khi ném cho nó một cái nhìn chán ghét, lại hung hăng vứt nó về.

Y hừ lạnh một tiếng. Họ lại mua cho y sao? Hay là cho rằng như vậy, thì y có thể dễ dàng tha thứ cho sự thất tín của họ?

Không thể!

Trước khi họ lĩnh hội được dụng ý của y, y sẽ không dễ dàng tha thứ họ như vậy.

Doãn Tử Dao khinh bỉ và căm hận nhìn quanh trong căn phòng khắp nơi đều là quà và búp bê Pháp.

Y phát thệ nếu họ lại dám tặng thứ gì đó cho y nữa, y tuyệt đối sẽ động thủ đánh họ.

Thêm nữa, y cũng đã chịu đủ sự chậm chạp của họ rồi.

Doãn Tử Dao như mang theo tâm sự nhìn ra ánh sáng ngoài cửa sổ, đột nhiên, y câu lên một nụ cười không mang theo hảo ý.

Nếu họ đã đần độn như thé, y sao lại không đập nước trợ sóng một chút chứ!

Y sẽ cho họ lần nữa lĩnh hội tình yêu.

Doãn Tử Dao quyết định xua tan tình tự nặng nề mấy ngày nay, tẩy hết đau xót nở nụ cười kiên cường, đây là nụ cười thật tâm vui vẻ nhất của y trong suốt một tuần này.

“Lượng, ngươi có nhìn thấy A Dao không?”

Khác Diệp mang vẻ mặt hoảng loạn chạy tới hỏi Khác Lượng.

“Không có, Tiểu Dao không phải đang ngủ ở trong phòng sao?”

“Y căn bản không có ở trong phòng!” Khác Diệp khẩn trương cùng cực nói, “Khi ta đến phòng gọi y ra ăn sáng, chỉ thấy dưới mềm cộm lên, ta cho rằng y còn đang ngủ, muốn tới đánh thức y, ai biết vừa mở cái mềm ra, thứ ở bên trong chỉ là con rối mà chúng ta đã tặng cho y.”

“Ngươi nói cái gì?” Khác Lượng bật dậy từ trên ghế, “Còn ngốc ra ở đây làm gì nữa? Còn không mau đi tìm y!”

Khác Lượng sau khi hét lên, lập tức chạy ào ra ngoài trước tiên.

Tiếp đó, Khác Diệp cũng gấp gáp chạy theo sau Khác Lượng.

Nhìn ánh trăng màu bạc rọi xuống rừng cây, Doãn Tử Dao nhàn tản ngồi trên hàng ghế trong công viên uống nước ép hoa quả.

“Cậu bé, ngươi bỏ nhà đi sao?”

Nghe có người nói, Doãn Tử Dao chuyển đường nhìn sang kẻ đó.

Một tên đàn ông xa lạ mặc bộ tây trang thẳng thóm đang đứng trước mặt y, hơn nữa trên mặt của tên đàn ông trung niên này còn mang theo nụ cười tục tĩu khiến người ta ghê tởm.

Doãn Tử Dao chán ghét quay mặt đi.

“Muốn ngủ với ta một đêm không? Bao nhiêu tiền ta đều trả.”

Tên đàn ông trung niên đó móc bóp da từ trong ngực ra, banh ra để lộ thẻ tín dụng ngân hàng chói lọi, và một sấp tiền mặt dày cộm trước mặt y.

Doãn Tử Dao cười lạnh một cái.

Y chẳng qua là ngồi ở chỗ này để ngắm trăng thôi, vậy mà có người lại dùng tiền để mua thân thể của y, lẽ nào y thật sự có có gương mặt giống ‘gà’ lắm sao?Doãn Tử Dao tự giễu nghĩ.

Nhưng mà y cũng rất tức giận.

“Muốn ta ngủ với ông một đêm? Ông nguyện ý bỏ ra bao nhiêu tiền?” Doãn Tử Dao tức giận hỏi lại.

Nếu như tên đàn ông trung niên này thật sự dám ra giá với y, y nhất định sẽ đánh cho hắn rụng răng đầy đất, Doãn Tử Dao nắm chặt quyền.

“Ta nguyện ý……..”

“Ngươi nguyện ý cái gì?”

Không đợi Doãn Tử Dao động thủ, Khác Diệp và Khác Lượng đã nhảy ra từ lùm cây.

Khác Diệp mãnh liệt nắm cổ áo tên đó hung hăng nhấc lên khỏi mặt đất.

“Ngươi nói ngươi nguyện ý cái gì? Ngươi có lá gan thật to đó! Muốn bỏ tiền mua thân thể A Dao, ta giết ngươi!”

“Vị tiên sinh này, ta nghĩ ngươi hiểu lầm rồi, trước bình tĩnh một chút đi.”

Binh một tiếng, tên đàn ông trung niên đó bị ăn một quyền dữ dội của Khác Diệp.

Tên đó giống như bao rác bay ra xa.

Khác Lượng đi đến trước người tên đó, thô bạo nắm hắn lên. “Tiểu Dao là người ta và Diệp dùng sinh mạng để yêu thương, y không phải là người mà ngươi có thể đụng vào.” Nói xong, Khác Lượng lại hung tàn đánh tên đó bay đi.

Khác Lượng và Khác Diệp vẫn chưa thể nguôi giận mỗi người chia ra kéo một cánh tay của tên đó, khi đang muốn lại cho hắn thêm một quyền……..

Doãn Tử Dao thấy vậy, vội vàng ôm chặt họ từ sau lưng, “Lượng ca ca, Diệp ca ca, đừng đánh nữa! Nếu đánh nữa thì sẽ xảy ra án mạng đó!”

Khác Lượng và Khác Diệp nghe vậy, hai người mới thả lỏng lực đạo, để mặc cho tên kia tê liệt trên đất, ba người cùng đi về đại trạch.

Khi trở về đại trạch, Khác Diệp hít sâu một hơi, nỗ lực áp chế nộ khí trong lòng hắn, nhưng hắn vẫn không thể nhẫn được, cuồng bạo nắm lấy Doãn Tử Dao lay lắt.

“Ta biết là chúng ta có lỗi với ngươi, nhưng ngươi tại sao lại để mặc bản thân như vậy? Ta và Lượng xem ngươi còn quan trọng hơn cả mạng sống, ngươi có biết hay không?”

“Ta không có……” Doãn Tử Dao nghĩ muốn giải thích nhưng lại bị tiếng gầm lớn của Khác Diệp cắt đứt.

Hai cánh tay như hai móng vuốt cứng rắn đặt trên vai Doãn Tử Dao, sau đó đẩy y tới.

Doãn Tử Dao cứ như vậy ngã vào trong lòng Khác Lượng, hai cánh tay Khác Lượng từ sau lưng vòng qua chặt chẽ ôm lấy y, dường như muốn đem y hòa nhập vào thân thể.

Khác Diệp từ phía trước Doãn Tử Dao ôm lấy y, đầu của hắn cúi xuống đặt lên vai Doãn Tử Dao.

Rất lâu sau, Khác Lượng và Khác Diệp mới thả lỏng Doãn Tử Dao ra.

Khác Lượng cúi đầu xuống nhìn chăm chăm Doãn Tử Dao, hắn âm u nói: “Chúng ta muốn làm cho sòng phẳng, hiện tại ta muốn đánh cho ngươikhông thể ngồi nổi.”

Doãn Tử Dao run rẩy, “Không, ngươikhông thể!”

“Ta không thể sao?” Khác Lượng âm lạnh cười một cái, “Đích thực không thể.”

Cánh tay to lớn của Khác Lượng vuốt lên gương mặt mịn màng của Doãn Tử Dao.

“Chúng ta trân trọng ngươi hơn hẳn so với bất cứ ai, vậy mà ngươi lại dám ở sau lưng chúng ta bán thân thể của mình, thay vì để cho người khác dẫm đạp thân thể ngươi, còn không bằng để ta và Diệp đến phá hủy.”

Lúc này, mục quang âm tàng nguy hiểm của Khác Lượng khiến Doãn Tử Dao sợ hãi cực kỳ.

Doãn Tử Dao từng bước từng bước lui về sau, cho đến khi lưng của y chạm vào vách tường băng lạnh.

Khác Lượng, Khác Diệp xem ra là một bộ dáng không có ý tốt.

Cái cằm căng cứng của Khác Diệp hơi co giật một chút.

Khác Lượng vì sự tức giận trong lòng, trong hai con mắt thâm ưu thoáng qua hai cỗ nộ hỏa.

Trước giờ bọn họ chưa từng bày ra bộ dạng nguy hiểm như vậy, từng bước từng bước đi tới chỗ Doãn Tử Dao, giống như muốn đem y cắn nuốt toàn bộ.

Doãn Tử Dao nỗ lực bình tĩnh lại sự sợ hãi không biết từ đâu đến. Y lại không có làm sai cái gì, tại sao phải rụt rè chứ?

“Lượng ca ca, Diệp ca ca, chuyện không phải như các ngươi đã thấy đã nghĩ đâu, bình tĩnh đi, nghe ta giải thích được không?”

Khác Lượng, Khác Diệp đứng thẳng lại trước mặt Doãn Tử Dao. Hai tay của hai người đều chống ở thắt lưng, hai chân dang ra đứng, mười phần là tư thế xâm lược.

“Trước hết nói tới việc cả ngày hôm nay ngươi chạy đi đâu đi?” Giọng nói dụ người đó của Khác Lượng trước giờ chưa từng khiến y sợ hãi như vậy.

“Ở công viên.”

“Ta đã từng nói đừng rời khỏi chúng ta, tại sao ngươikhông nói cho chúng ta biết, đơn độc một mình cứ vậy chạy mất không thấy tung tích?” Thanh âm của Khác Lượng áp chế nộ khí.

“Ta đi đâu không cần phải có sự phê chuẩn của các ngươi!” Doãn Tử Daokhông quá thông minh trả lời, “Các ngươi nếu đã quên ta, thì hà tất phải giả vờ là các ngươi để ý tới ta?”

“Nhưng chúng ta đích thực để ý tới ngươi.” Khác Diệp nâng cằm Doãn Tử Dao lên, dùng giọng điệu mềm nhẹ nói: “Nga, ngươi đi đâu đích thật phải cần có sự phê chuẩn của chúng ta, nhớ cho rõ ta đã từng nói, nếu mất đi ngươi, chúng ta không biết sẽ làm ra chuyện điên cuồng thế nào. A Dao, ngươi hình như đã trở nên phi thường đãng trí rồi. Hiện tại cởi hết quần áo của ngươi xuống!”

Doãn Tử Dao nghe vậy mãnh liệt lắc đầu.

“Ngươi tốt nhất đừng bức chúng ta.” Khác Diệp dịu thanh cảnh cáo y. “Tin tưởng ta, ngươi sẽ không thích hậu quả đó đâu.”

Doãn Tử Dao trăm phần trăm tin tưởng như vậy, nhưng y vẫn cố chấp, dựa sát vào vách tường không động đậy.

Khác Lượng và Khác Diệp hai người nhanh chóng cởi hết y vật, hai thân thể trần trụi đứng trước mặt Doãn Tử Dao.

Khác Diệpkhông để ý tới sự giãy dụa của Doãn Tử Dao, hai ba cái đã thô lỗ xé nát y phục trên ngườiDoãn Tử Dao “Đi lên giường!”, Hắn gầm lên, một ngón tay chỉ lên giường.

Doãn Tử Dao tuy rằng rất sợ hãi, nhưng nộ khí khiến y dũng cảm hơn một chút. “Không!” Y đứng trước mặt Khác Lượng và Khác Diệp hét lớn là y không muốn.

Khác Diệp một tay đẩy y lên giường, tiếp đó cũng leo lên, hắn ở phía sau chặt chẽ ôm Doãn Tử Dao giam vào trước ngực hắn.

Khác Lượng nắm chặt hai tay đang khua loạn của Doãn Tử Dao, đôi môi quyến rũ của hắn tiến sát lại Doãn Tử Dao, hung hăng hôn y.

Doãn Tử Dao đã sắp bị dọa ngất rồi, nhưng y vẫn cắn chặt hàm răng, kiên trì không chịu mở miệng.

“Đáng chết, mở miệng ra cho ta!” Khác Lượng tức giận nói bên môi Doãn Tử Dao.

Doãn Tử Dao quay mặt đi. “Không! Đừng như vậy, các ngươi đối xử với ta như thế, các ngươi tuyệt đối sẽ hối hận, ta sẽ khôngđể các ngươi làm như vậy!”

Khác Lượng cười, một nụ cười khiến Doãn Tử Dao lạnh đến tận xương cốt hiện lên trên mặt hắn. “Ngươi sẽ cho chúng ta, Tiểu Dao. Trước khi chúng ta còn chưa làm xong, ngươi sẽ cầu chúng ta!”

Doãn Tử Dao tức đến quên cả sợ hãi, y nỗ lực nghĩ muốn thoát khỏi gọng kiềm của Khác Lượng, Khác Diệp.

Nhưng cánh tay như sắt của Khác Lượng khống chế y chặt chẽ, Doãn Tử Dao cố gắng thế nào cũng không thể rút hai tay của mình về được.

Khác Diệp quay đầu Doãn Tử Dao hướng sang hắn, môi của hắn lập tức hôn lên Doãn Tử Dao. Lần này, nụ hôn của Khác Diệp khác với Khác Lượng, nụ hôn của hắn dịu dàng như nước chảy qua kẽ đá.

Hai tay Khác Lượng như biến thành hai cây gậy quỷ, trên mỗi một bộ vị mẫn cảm trên ngườiDoãn Tử Dao đều hạ lời nguyền, cho đến khi kháng cự của y từng chút từng chút tan chảy, dục vọng từng chút từng chút dâng lên.

Sự dịu dàng của họ hóa giải tất cả kháng cự của Doãn Tử Dao, không kìm nổi tình cảm, Doãn Tử Dao đưa tay ôm vòng quanh cổ Khác Lượng.

Khác Diệp ý thức được thân thể Doãn Tử Dao buông lỏng kháng nghị, cũng bèn thả lỏng kìm cặp với y.

Khác Diệp hôn mút làn da trên xương bả vai Doãn Tử Dao.

Khác Lượng cúi đầu hôn Doãn Tử Dao, ngón tay thon dài của hắn nhẹ nắn hai hạt đỏ trước ngực Doãn Tử Dao. Mà chiếc lưỡi của hắn liếm lên môi Doãn Tử Dao, yêu cầu chúng phải mở ra.

“Ân.” Doãn Tử Dao nỉ non một tiếng.

Lần này Doãn Tử Daokhông còn bị động phục tùng họ nữa, y ngậm lấy lưỡi của Khác Lượng, hoang nghênh sự thám hiểm của hắn.

Dưới sự ve vuốt của Khác Lượng, hai điểm phấn hồng trước ngực Doãn Tử Dao giống như hai chồi non ngạo nhiên đứng thẳng.

Khác Lượng dời môi đi, cúi đầu hôn lên chồi non phấn hồng đó.

Doãn Tử Dao giật nảy một cái.

“Tiểu Dao, đừng sợ, ta sẽ không tổn thương ngươi.”

Khác Lượng dịu dàng dỗ dành Doãn Tử Dao, cánh môi của hắn bồi hồi trước ngực Doãn Tử Dao, dường như được tắm trong mưa xuân, một chồi non đầu tiên chớm nở trong hơi ấm ngày xuân.

Doãn Tử Dao kinh ngạc khi Khác Lượng lại giống như trẻ sơ sinh mà ngậm mút trước ngực y, rất nhanh từ miệng y truyền ra tiếng rên rỉ vui sướng, y cảm nhận được từng cơn sóng *** đang cuồn cuồn ào tới, chảy khắp toàn thân.

Khác Diệp đang hôn trên xương bả vai y, đôi môi ẩm nóng đang men theo sống lưng đi xuống thắt lưng y…..

“Ái_____” Doãn Tử Dao nhẹ run thân thể gầy yếu.

Nụ hôn dụ tình của Khác Diệp, khiến Doãn Tử Dao phát cuồng, y nhẹ nhàng lay động phần eo.

Ngón tay trên bàn tay phải của Doãn Tử Dao lùa vào trong mái tóc màu bạc của Khác Lượng, tay trái thì xiết chặt cánh tay cường tráng đang ôm thắt lưng y của Khác Diệp.

Y chặt chẽ ấn đầu của Khác Lượng vào trước ngực mình, phản phất như muốn hắn vĩnh viễn lưu lại tại đó.

Cho đến khi Doãn Tử Dao cảm giác được lưỡi của Khác Diệp trượt vào rãnh giữa hai đùi mình, cũng cảm thấy được tay của Khác Lượng chui vào giữa hai chân y…….

Doãn Tử Dao kinh ngạc nhẹ kêu một tiếng.

Doãn Tử Dao nhất thời kẹp chặt hai chân, tay trái thì không ngừng ngăn cản sự xâm lăng cuồng nhiệt của Khác Diệp.

Khác Diệp cười thầm, hắn cầm tay trái của Doãn Tử Dao khống chế ngược ra sau lưng, vẫn như cũ càng thêm kích thích, cơ khát xâm lấn.

“Ân……. không cần…….” Cảm giác xa lạ trước giờ chưa từng có khiến Doãn Tử Dao nghẹn ngào ra tiếng, bất an quấn lấy lòng y.

“Cần mà.” Môi của Khác Lượng ngậm mút hôn chặt cánh môi Doãn Tử Dao.

Khác Lượngkhông để ý đến sự ngăn cản của Doãn Tử Dao, cánh tay bất tuân cố chấp trượt xuống, độc đoán nắm chặt hỏa nhiệt của Doãn Tử Dao chậm rãi trêu đùa.

Khoái cảm xa lạ, xúc cảm dịu dàng, cuối cùng khiến Doãn Tử Dao quên hết mà thả lỏng chính mình. Y bất an lay động thân thể, hai chân tự nhiên mở ra.

Đột nhiên, cảm giác không thích hợp khi dị vật xâm nhập khiến Doãn Tử Dao đau đến kêu ra tiếng! Nước mắt của y đọng lại trên hàng mi nhẹ nhíu.

“Ngoan, nhẫn nại một chút, một lát sẽ không đau nữa.” Khác Diệp thể hiện nhu tình trước giờ chưa từng có, khiến Doãn Tử Dao bỏ xuống được sự sợ hãi trong lòng.

Doãn Tử Dao để mặc họ dắt y chìm chìm nổi nổi trong kích tình của cảm quan, khi cảm giác đau đớn dần chuyển biến thành khoái cảm kỳ lạ, y gần như đã chìm vào trong trạng thái nửa điên cuồng.

Cảm quan chìm nổi, khiến Doãn Tử Dao gần như không còn một chút ý chí nào nữa, chỉ còn sót lại dục niệm nóng bỏng trong cơ thể, mặt y đỏ như cà chua, phần ngực lại càng gian nan phập phồng, y chỉ có thể mù quáng ôm chặt Khác Lượng.

Khác Lượng, Khác Diệp lại cố tình không để Doãn Tử Dao đạt được thỏa mãn, ngón tay thon dài chậm rãi, sâu một chút, lùi một chút, cho đến khi Doãn Tử Dao hoàn toàn chìm vào cảnh giới điên cuồng.

Nhiệt cụ ngẩng cao của Khác Diệp đột nhiên đỉnh nhập vào u cảnh của Doãn Tử Dao, tiếng kinh hô của Doãn Tử Dao bất giác thoát ra từ trong đôi môi đỏ diễm.

Hắn lặng lẽ không động, muốn cho Doãn Tử Dao thời gian để thích ứng, cho đến khi Doãn Tử Dao cảm giác được cam lộ hoan lạc dâng lên trong nội thể y…….

Sau đó, Doãn Tử Dao cảm giác được sự rời khỏi của họ.

“Không!” Doãn Tử Daokhông muốn la lên, y đưa tay ôm chặt Khác Lượng.

“Ngươi muốn ta sao? Tiểu Dao”

“Có muốn ta không? A Dao.”

Doãn Tử Dao đột ngột mở cặp mắt mê mang, nhìn tới nhìn lui Khác Lượng đang nâng hai chân của y, và Khác Diệp vòng tay ôm thắt lưng y.

“Ngươi muốn chúng ta không?” Khác Lượng lại hỏi Doãn Tử Dao lần nữa.

“Ta tuyệt đối sẽ không tha thứ cho các ngươi!” Doãn Tử Dao khàn giọng nói.

“Ngươi muốn chúng ta không?” Khác Diệp lập lại, hắn nhẹ nhàng trêu đùa ở những nơi mẫn cảm dịu dàng nhất của Doãn Tử Dao. “Nói cho chúng ta biết!”

Kích tình cuồn cuộn xông lên toàn thân Doãn Tử Dao, nhấn chìm ý chí đã yếu ớt của y.

Doãn Tử Dao làm ra khẩu hình của chữ ‘muốn’, vì đang trong cơn ái dục ý loạn tình mê, y đã không cách nào phát ra tiếng.

Khác Lượng đạt được đáp án mà hắn muốn xong, liền nhanh chóng trao đổi vị trí với Khác Diệp, nhiệt cụ cuồng nhiệt ngẩng cao của hắn liền đưa cho Doãn Tử Dao.

Giống như phải thực hiện lời nói của họ, họ đích thực là bắt Doãn Tử Dao phải mở miệng cầu họ.

Phản phất như là muốn triệt để nhục nhã Doãn Tử Dao, họ điên cuồng yêu thương y____ đúng theo yêu cầu của Doãn Tử Dao.

Họ không chút lưu tình đem mình cho Doãn Tử Dao.

Họ đưa Doãn Tử Dao đẩy đến đỉnh điểm khoái lạc, khiến y vui sướng mà run rẩy, không thể kìm nén cao giọng gọi ra tiếng.

Doãn Tử Dao sau khi trải qua cực độ hoan ái tiêu hồn, liền chìm sâu vào trong khoái ý chìm nổi…….

Khác Lượng, Khác Diệp lúc này cũng đem bạch nhiệt của mình phân biệt bắn vào trong nội thể ấm nóng của Doãn Tử Dao.

Sau khi kết thúc, Khác Lượng, Khác Diệpkhông nói gì nhìn chăm chăm Doãn Tử Dao đã ngủ say trước ngực Khác Lượng.

“A Dao tuyệt đối sẽ hận chết chúng ta!” Khác Diệp nói.

“Ta không hối hận đã muốn y, ngươi hối hận rồi sao?” Khác Lượng hỏi Khác Diệp.

Một nụ cười kiên quyết không hối hận, thâm tình câu lên trên khóe môi của Khác Diệp.

Khác Lượng và Khác Diệp hiểu rõ tâm ý của nhau, họ nhìn nhau cười.

Họ thích Doãn Tử Dao, thích đến vô pháp tự thoát khỏi, cho nên họ quyết không hối hận, cho dù cũng vì thế dẫn đến Doãn Tử Dao sẽ thống hận bọn họ.

Cho dù như thế, Khác Lượng, Khác Diệp cũng không oán không hối.

Dù sao, họ có thời gian đời đời kiếp kiếp, có thể khiến Doãn Tử Dao lại lần nữa thích họ!

Yêu là khó thể dùng lời để diễn tả!
Bình Luận (0)
Comment