Ngăn Cản Chồng Cũ Vai Phản Diện Hắc Hóa

Chương 11

Tưởng Mỹ mờ mịt.

Trong giây phút đó cô có suy nghĩ rốt cuộc Lăng Chân và người đàn ông này có quan hệ thế nào? Anh ta ngồi trên ghế giám khảo, chẳng lẽ Lăng Chân đi cửa sau gì đó? Hay là cô ta quen biết ông lớn nào đó?

Lập tức trong lòng Tưởng Mỹ rối loạn. Nếu thật sự là như thế, vừa rồi ở bên ngoài cô châm chọc khiêu khích Lăng Chân, Lăng Chân quay đầu lại tố cáo cô thì phải làm sao bây giờ?

"Số hai mươi ba? Cô đang làm gì thế, không đi vào à?" Một biên kịch thấy Tưởng Mỹ đứng cứng đờ ở cửa thì không kiên nhẫn mà thúc giục cô một câu.

"À, ừm!" Tưởng Mỹ bị dọa đến tâm loạn như ma, sự tự tin vừa rồi tan thành mây khói. Ngay cả lúc tự giới thiệu cô cũng nói lắp bắp: "Chào các tiền bối, tôi là số hai mươi ba Tưởng Mỹ, tôi đến từ công ty giải trí Thịnh Hạ..."

Lần này, người ngồi ghế giám khảo chính giữa chính là nhà sản xuất, trước tiên ông ta nhìn người đàn ông mặc đồ đen trong phòng một chút, sau đó mới gật đầu một cái với Tưởng Mỹ: "Bắt đầu đi."

Kết quả, toàn bộ quá trình Tưởng Mỹ đều phân tâm chú ý đến phản ứng của người đàn ông kia, lúc thử vai diễn anh ta đổi tư thế ngồi, cau mày khiến Tưởng Mỹ giật nảy mình, kết quả quên câu thoại tiếp theo.

"Nhà sản xuất, nhà sản xuất, thật xin lỗi! Tôi sẽ làm lại ngay..."

"Không cần." Nhà sản xuất cắt ngang lời cô.

Toàn bộ buổi thử vai này muốn khen cũng không có gì mà khen, hình ảnh cũng không sáng sủa. Vừa rồi ông chủ bên phía nhà đầu tư cũng không ngẩng đầu lên nhìn qua, cũng không cần phải xem tiếp nữa.

Sắc mặt của Tưởng Mỹ tái đi, bờ môi run lên, cuối cùng mặt mày xám xịt đi ra khỏi phòng thử vai. Cô không dám nhìn về phía Lăng Chân, chỉ cảm thấy mỗi câu nói vừa rồi đều như đang tự tát vào mặt mình.

Lăng Chân cảm thấy Tưởng Mỹ đi ra ở phía xa kia, sắc mặt trắng bệch không dừng lại lâu đã vội vàng rời đi, dường như kết quả thử vai không tốt lắm.

... Chẳng lẽ buổi thử vai rất nghiêm khắc sao? Lăng Chân không có kinh nghiệm, cô cảm thấy lo lắng và căng thẳng.

Sau số hai mươi ba là những nhân vật tương đối ít nổi.

Cuối cùng, nhà sản xuất và đạo diễn chọn diễn viên có thể thở phào rồi. Hôm nay đột nhiên ông lớn bên nhà đầu tư đột nhiên xuất hiện khiến bọn họ cũng giật nảy mình. Trong toàn bộ quá trình thử vai này bọn họ không dám sơ sài, càng xem càng nghiêm khiến người mệt mỏi đến ngất ngư.

Trước mắt xem ra nam diễn viên nổi bật nhất có Cố Duy và Thẩm Ngôn Sơ, nữ diễn viên có Trịnh Xuyến Xuyến và Giản Ôn Di. Đặc biệt là Giản Ôn Di này, mặc dù không nổi tiếng lắm nhưng cũng từng có tác phẩm, người thì xinh đẹp dịu dàng cho người ta ấn tượng không tệ.

Bọn họ khẽ nói chuyện với nhau vài câu sau đó nhìn về phía Ngụy Tỷ ngồi ở cuối bàn dài, trong lòng cảm thấy hơi hồi hộp.

Ngụy tổng của Khánh Tỷ nổi tiếng khó ở chung. Hôm nay anh ta làm mặt lạnh ngồi ở đây hai tiếng, sau đó cầm chai nước đi ra khỏi phòng một chuyến, sau đó lại trở về tiếp tục ngồi.

Quá trình thử vai dài dằng dặc buồn tẻ, nét mặt của anh nhìn vẫn rất gắt gỏng, nhưng vẫn không hề rời đi.

Mặc dù không chắc nhưng nhà sản xuất vẫn thử thăm dò mà hỏi: "Ngụy tổng, nếu anh có muốn xem diễn viên nào, tôi sẽ để cho cô ấy sớm..?"

Ngụy Tỷ nhìn ông ta một cái: "Không cần."

"Được rồi, được rồi." Nhà sản xuất lau lau mồ hôi, trong lòng phát điên: Không muốn chiếu cố diễn viên nào vậy rốt cuộc vì sao ở đây chứ!

Sau đó qua mấy diễn viên không nổi tiếng, nhà sản xuất lại lật đến trang sơ yếu lý lịch tiếp theo, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: "Đây là người hôm đó..."

Trợ lý đã đi đến cửa kêu tên: "Kế tiếp, số hai mươi sáu, Lăng Chân..."

Đạo diễn chọn diễn viên vốn không có hứng thú lắm nhưng trong mắt cũng lộ ra ánh sáng: "Tôi cũng nhớ, là người kìa..."

Sau đó tiếng nói hạ thấp, người đàn ông ngồi cuối bàn dài bỗng nhiên đứng lên rời khỏi ghế giám khảo, đi đến một góc khuất ở phía sau mới ngồi xuống.

"..."

Trong phòng yên tĩnh mấy giây.

Anh ta như thế không phải khiến mọi người đều biết diễn viên này rất đặc biệt sao!

Thật sự là không rõ ràng chút nào đâu!

Sau khi Lăng Chân bị gọi vào thì cô chỉnh sửa quần áo của mình một chút, xoa mặt, nở nụ cười sau đó đẩy cửa đi vào phòng thử vai.

Trong phòng có không ít người đang ngồi, hàng đầu chính là nhà sản xuất làm ban giám khảo, phía sau còn có một số nhân viên công tác, có người mặc đồ đen đang cúi đầu, Lăng Chân không nhìn kỹ.

Cô hơi căng thẳng, mắt hạnh hơi trợn lên, cười nói: "Chào các tiền bối, tôi là số hai mươi sáu Lăng Chân, tôi đến thử nhân vật tiểu sư muội."

Không biết vì sao mà Lăng Chân cảm thấy ban giám khảo có vẻ mặt vô cùng ôn hòa, cũng không nghiêm khắc như trong tưởng tượng của cô.

Nhà sản xuất ngồi giữa bàn dài cười híp mắt nhìn cô. Ngày đó trong vũ hội, cô gái trẻ này đã múa trên nền nhạc cổ điển, lúc đó làm mọi người kinh ngạc, tất cả mọi người đều có đang ngồi đều thấy qua.

Bây giờ nhìn kỹ mới phát hiện cô gái này vô cùng xinh đẹp, cả người toát ra vẻ tiên khí là người thích hợp nhất để hóa trang cổ trang.

Ông ta chọn một đoạn ngắn: "Thử đoạn này đi."

Lăng Chân ngoan ngoãn gật đầu: "Vâng ạ."

Tiểu sư muội là một tuyến nhân vật phụ kiêu căng, đoạn này là nàng cố chấp muốn sư huynh tiên môn mua kẹo cho nàng, bị từ chối thì ngang ngược hung hăng giả khóc. Lăng Chân đã nghiền ngẫm về kịch bản, cô hít sâu một hơi rồi hóa thân thành nhân vật.

"Sư huynh, có phải huynh muốn xuống núi không?" Tiểu sư muội Lăng Chân chống eo, hất cằm, đôi mắt đen sáng bóng tràn đầy vẻ không cam lòng. "Kẹo của muội đâu! Kẹo đâu!"

Nét mặt của cô rất linh hoạt, người lại xinh đẹp, dáng vẻ đòi kẹo của cô khiến cho một đám ban giám khảo buồn cười.

"Được rồi, huynh không mua cho muội! Huynh chỉ lo tự mình xuống núi vui vẻ thôi!"

"Tiểu sư muội" nói vài câu hung hăng khí thế, sau đó cong miệng nhỏ lên, bắt đầu xoa mắt vờ khóc: "Trong lòng huynh không có muội, oa oa, muội rời khỏi sư môn là được rồi. Muội quá đáng sao, ngay cả cục kẹo cho muội cũng không có!..."

Diễn xong đoạn này thì người trong phòng đều bật cười.

Thật sự rất muốn cho cô kẹo!

Diễn xuất của cô không phải là tốt nhất, nhưng thắng ở sự vô cùng linh hoạt, dáng vẻ khóc sướt mướt lại giống như tên trộm thật sự quá đáng yêu.

Nhà sản xuất và đạo diễn nhìn nhau, trong "Tiên Vấn" còn có một vai cũng có tính cách nhí nhảnh, quan trọng nhất là có nhiều phần diễn vũ đạo.

Vì thế nhà sản xuất cười nhìn về phía Lăng Chân, lại chỉ một đoạn bảo cô thử. Lăng Chân biết đây không phải phần diễn của tiểu sư muội, nhưng cô đọc cả bộ rất quen rồi, lúc này cũng không khó khăn khi diễn.

Lần này bên phía nhà sản xuất càng hài lòng hơn, xem ra cô gái này không chỉ xinh đẹp vui vẻ mà còn vô cùng cố gắng chăm chỉ!

Sau khi thử vai hoàn tất, bọn họ không vội để cô rời đi.

Mặc dù ông lớn ngồi ở hàng sau vẫn không lên tiếng nhưng vừa rồi cử động đặc biệt của anh ta vẫn làm cho nhà sản xuất chú ý. Bọn họ đoán có lẽ là ngày đó ông lớn này cũng bị vũ đạo của cô gái trẻ này gây ấn tượng, cho nên mới đặc biệt chú ý.

Vì thế nhà sản xuất tằng hắng một cái, ra vẻ thân thiện mà nói: "Ngày đó người khiêu vũ trong vũ hội là cô đúng không? Thế nào, có muốn biểu diễn ở đây một đoạn không?"

Lăng Chân mờ mịt, cô nghĩ có thể đây là cơ hội biểu diễn thêm vào: "Cũng được..."

Lập tức ở phía sau ghế giám khảo có người vỗ tay hoan hô, phần lớn bọn họ chỉ nhìn thấy qua video lên hot search kia, cũng chưa thấy thực tế nên trong phút chốc đều rất mong chờ.

Trợ lý nhanh chóng dùng amply phát ca khúc chủ đề của bộ phim <<Tiên Vấn>>, một ca khúc cổ phong du dương.

Lăng Chân nghe một lúc thì tìm được cảm giác, theo tiết tấu mà nhảy điệu nhảy mình nghĩ ra trong tiên cung.

Khuỷu tay mềm mại, trở vai xoay chân, dáng múa mềm mại điêu luyện mềm như một vũng nước. Cô không mặc váy đỏ kia nhưng nhảy múa vẫn rất giống tiên tử.

Tiếp theo, chân xoay tròn khiến người ta hoa mắt khi cô khom người thì cảm giác áo sơ mi theo chuyển động mà dính trên người, ôm sát vòng eo mềm dẻo đến kinh người.

Cả phòng ngừng thở, mọi người đều không chớp mắt mà nhìn qua. Đúng lúc này, bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng "Rầm" giống như thứ gì đó bị đập.

Nhà sản xuất còn đang đắm chìm trong vũ đạo của tiên nữ, bỗng dưng bị giật mình. Trong giây phút đó, màn hình điện thoại trong tay sáng lên.

Ông ta nhìn nội dung tin nhắn một lát, lại vội vàng kêu dừng: "Được rồi!"

Lăng Chân thu lại động tác, vừa ngoan ngoãn lại luống cuống đứng đó.

"Khụ khụ." Nhà sản xuất đổ mồ hôi lạnh. "Vất vả cho cô rồi, tiếp theo chờ thông báo là được, có thể đi ra rồi."

Lăng Chân chớp mắt một cái, cúi đầu chào nói cảm ơn sau đó rời khỏi phòng.

Cô chậm rãi đi ra khỏi tòa nhà vừa bất an lo nghĩ: Chẳng lẽ vừa rồi cô nhảy sai gì sao?

Vừa đi ra khỏi cao ốc, bỗng nhiên cô thấy Ngụy Tỷ đứng ở giao lộ phía xa kia, một tay cắm vào túi quần nhíu mày, giống như một pho tượng tuấn mỹ.

Thấy cô ra, Ngụy Tỷ vẫy vẫy tay.

Lăng Chân chạy tới, khẽ hỏi: "Sao anh còn ở đây?"

Đôi mắt đen của Ngụy Tỷ sâu thẳm, anh cụp mắt nhìn cô một hồi: "Đưa tay đây."

"Ừm?" Lăng Chân vô thức mở lòng bàn tay trắng nõn ra.

Sau đó, anh để lên tay cô một viên kẹo nhỏ.

"Kẹo cho cô ăn."

Tác giả có lời muốn nói: Ngụy Tỷ: Cho cô kẹo, đừng múa nữa.

Lăng Chân:???
Bình Luận (0)
Comment