"Cô Hồ, em và Ngôn Sơ hái được nhiều hơn một chút, em chia cho cô nhé?"
Giản Ôn Di cầm theo ống tre đi đến trước mặt Hồ Linh, cô ta nở nụ cười dịu dàng đưa quả sơn trà vào ống của Hồ Linh.
Hồ Linh không từ chối ý tốt của cô ta, dù sao bà cũng đã lớn tuổi, thân thể không tốt bằng những người trẻ này, mới hái được một chút đã thấy đau vai.
Bà cười gọi Vương Tranh: "Ông ơi, đừng phí sức nữa! Bọn trẻ giúp chúng ta hái rồi."
Ánh đế cũng là người cởi mở, nghe vậy thì ngừng tay đi tới: "Vậy thì cảm ơn mấy đứa nhé!"
Thẩm Ngôn Sơ đi tới, ôm vai của Giản Ôn Di: "Thầy đừng khách sáo, đây là chuyện người nhỏ chúng em phải làm."
Hồ Linh chống nạnh nghỉ ngơi một lúc, ánh mắt nhìn một vòng trong vườn sinh thái, bỗng nhiên trông thấy Lăng Chân dẫn theo Ngụy Tỷ đi về phía Hà Quỳnh.
Dường như tâm trạng của Ngụy tổng không tệ, anh ta đi theo cô gái nhỏ thấp hơn anh nửa cái đầu, có loại cảm giác hiền lành khó hiểu.
Bọn họ ở trong vườn cách nhau không xa, tiếp theo Hồ Linh chỉ nghe Lăng Chân bảo Ngụy Tỷ giúp hai người Hà Quỳnh hái quả sơn trà.
Vậy mà Ngụy tổng lại đồng ý.
Anh ta dẫn theo cô gái nhỏ đi đến một bên hái, vừa hái lại vừa nói câu gì đó chọc cho gương mặt của Lăng Chân đỏ bừng. Nhưng một lát sau, Lăng Chân lại đưa tay sờ đầu anh giống như đối đãi với đứa bé vậy.
Ngay cả Vương Tranh đứng một bên thấy cảnh này cũng hơi kinh ngạc.
Ông ta cũng xem là hiểu rõ Ngụy Tỷ, người này trời sinh mang theo cảm giác u ám, là loại người có tính cách không tốt chút nào. Ông ta chưa từng nghĩ tới người ta nói gì Ngụy Tỷ lại nghe nấy, càng không ngờ có người dám sờ đầu anh ta.
Hai nghệ sĩ già nhìn hồi lâu, cuối cùng nhìn nhau cười.
Hồ Linh cảm khái nói: "Đây chính là "Ngọt" mà bọn thanh niên nói với nhau mỗi ngày sao?"
Vương Tranh vỗ bà ấy: "Chúng là cũng là "Ngọt" tuổi trung niên mà!"
Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di ở bên cạnh cùng bật cười, nụ cười của Giản Ôn Di hơi cứng đờ.
Sau khi cười xong cô ta rủ mắt xuống, lông mi hơi cong lên che khuất cảm xúc trong mắt.
Nhưng cô ta không cảm thấy ngọt.
Giống như trong một chương trình truyền hình thực tế, đương nhiên cô ta cũng âm thầm quan sát Lăng Chân và Ngụy Tỷ. Dưới góc nhìn của cô, Ngụy Tỷ quá lạnh lùng, anh ta không hề yêu Lăng Chân, trái lại giống như đùa hơn.
Quan hệ của hai người bọn họ chính là tổng giám đốc trẻ tuổi và nữ diễn viên mà thôi, mà cô và Ngôn Sơ lại cùng nhau trưởng thành, cùng trải qua mưa gió mới có tự tin biểu hiện thành quả tình yêu của mình trước mặt người xem.
Buổi tối, bọn họ về đến nhà, tất cả camera đều tắt đi. Thẩm Ngôn Sơ đi tắm, đột nhiên Giản Ôn Di giữ chặt tay anh ta mà khẽ hỏi: "Ngôn Sơ, sau khi anh đến đây rất vui đúng không?"
Không phải chỉ vì marketing và view, cũng không phải phối hợp diễn với cô, tình cảm của bọn họ vốn đơn thuần đúng không?
Thẩm Ngôn Sơ hơi ngẩn ra, sau đó dịu dàng cười một tiếng: "Đương nhiên, đừng suy nghĩ lung tung."
Giản Ôn Di mỉm cười.
Đúng là như thế, Ngôn Sơ là người yêu hoàn hảo, lại đối với cô tốt như vậy. Mặc dù Giản Ôn Di không biết những vị khách mời khác trong biệt thự có cuộc sống bình thường thế nào, nhưng cô cảm thấy cuộc sống của mình và Ngôn Sơ đã đủ ngọt ngào.
Chương trình <
> quay tổng cộng mười ngày, đến ngày thứ bảy, trên mạng xuất hiện..., lần này nhanh chóng lên hot search.
Bản thân chương trình thực tế này đã rất hot, lúc tuyên truyền lại công bố tin tức Lăng Chân đã kết hôn kéo được rất nhiều người xem. Lần này, ảnh hậu trường vừa xuất hiện thì lập tức hấp dẫn phần lớn dân mạng vây xem.
Lúc Lăng Chân nghe nói thì trực giác nói cho cô biết đó là tác phẩm của đoàn đội nam nữ chính bên kia.
Hôm nay, cô và Ngụy Tỷ tổng vệ sinh trong nhà, sau khi phơi quần áo thì dành thời gian xem điện thoại. Quả nhiên, mặc dù những tấm ảnh hậu trường cũng chụp những vị khách mời khác, nhưng chủ yếu là chụp Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di.
Đoán chừng đã quay mấy ngày, ảnh chụp có hoạt động hái quả sơn trà trong vườn sinh thái, Thẩm Ngôn Sơ bế Giản Ôn Di để hái quả trên cây. Ngoài ra cũng có ảnh chụp mọi người đi làm nhiệm vụ trong thôn, nam nữ chính cười rất ngọt ngào.
Sau khi lên hot search, đám dân mạng cũng bắt đầu gào thét.
[Đúng thật là, a a a tôi biết bọn họ ngược cẩu độc thân mà! Nó không nên đến chứ!]
[Tôi nói anh Ngôn á á á rất đẹp trai [Phát điên]]
[Không thể đợi nữa! Tôi là chó giết tôi đi! Lúc nào chiếu vậy!]
Lăng Chân tùy tiện lướt mấy lần, sau đó mất hứng tiếp tục cùng Ngụy Tỷ giặt ga giường chăn gối, lại ra sào đồ trên sân thượng mà phơi.
Vì thế cô cũng không biết trong quá trình hot search kia chậm rãi leo lên thì bỗng nhiên có một Weibo lên top.
Chủ Weibo kia vẽ một vòng tròn đỏ trong ảnh hậu trường của vườn sinh thái, viết Weibo: [Tôi cảm thấy tôi phát hiện ra thứ gì đó rất hay ho! Có ai không, mau đưa trẫm kính hiển vi!! [Hình ảnh] [Hình ảnh]]
Trong tấm hình kia chủ yếu là Thẩm Ngôn Sơ và Giản Ôn Di nắm tay cầm ống quả sơn trà đi vào trong vườn. Nhưng mà ống kính quay đến góc khuất có hai người đứng đó.
Nhìn kỹ thì đây chẳng phải là tiểu tiên nữ và sếp lớn sao!
Nhìn kỹ lại, Lăng Chân nhón chân áp sát vào tai Ngụy Tỷ đang lặng lẽ nói gì đó. Mà trên khuôn mặt lạnh như băng của Ngụy Tỷ lại cong môi lên cười.
Sau khi chính thức công bố thì đám dân mạng chờ đường bùng nổ.
[Cô gái kính hiển vi không mời mà tới! Tôi không thích đường được vung ra, tôi thích móc đường ăn!]
[Cứu mạng, thì ra sếp lớn cũng cười! Anh ấy cười lên ngọt quá điiii]
Lúc này, cô trợ lý đạo diễn cầm điện thoại mặt không đổi sắc lướt Weibo, cô nhìn thấy bình luận của bọn họ thì nở nụ cười vô cùng lạnh nhạt.
Đây là gì chứ!
Đây cũng xem là đường sao?
Trợ lý đạo diễn lạnh lùng nhấn thích, share lại bài đăng, thầm nghĩ: Mấy người hoàn toàn chẳng biết gì về đường cả!
Cũng trong lúc đó, Khánh Tỷ, thành phố A.
Sếp đã ra ngoài bảy ngày, bề ngoài cả công ty đều bình yên, thật ra bọn họ đang âm thầm chú ý động tĩnh, rốt cuộc hôm nay đã chờ được ảnh hậu trường.
Triệu Ngạn trốn trong văn phòng, tìm Ngụy tổng và chị dâu trong đống ảnh hậu trường. Vừa nghĩ đến có thể trông thấy Ngụy tổng kiêu ngạo đứng trong một thôn nhỏ không tên trong núi thì toàn thể quản lý cấp cao hưng phấn... Đóa hoa cao quý đi đến khu vực khác không dễ dàng gì!
Không bao lâu sau, kính hiển vi ăn đường kia lại lên top. Triệu Ngạn xem hết hình của sếp lớn, vậy mà lại gào khóc xúc động.
Chỉ dâu nhỏ của bọn họ đáng yêu quá đi!
Triệu Ngạn kích động một hồi, bỗng nhiên cửa văn phòng bị gõ, anh ta vô thức giấu điện thoại, khụ khụ hai tiếng: "Vào đi!"
Trợ lý đẩy cửa ra, nói: "Phó tổng, Vương tổng của Viễn Đạt tới."
Triệu Ngạn thu lại vẻ hào hứng, nhíu mày: Vương Viễn? Lúc này Ngụy tổng không ở thành phố A, anh ta chạy tới đây làm gì?
Ngụy tổng không ở đây, mọi người gần đây đều do anh ta quản lý. Đối phương cũng tới rồi thì cũng nên đi nghe ý đồ anh ta đến đây.
Nhắc đến Vương Viễn này cũng khiến cho người ta chán ghét. Không biết anh ta có bệnh gì mà chuyện gì cũng muốn tranh tài với Ngụy tổng, thắng bại nhiều lần. Có đôi khi Triệu Ngạn hoài nghi có phải anh ta rất sùng bái Ngụy Tỷ không.
Triệu Ngạn bảo trợ lý dẫn anh ta đến phòng khách, anh sửa lại quần áo, sau đó bình tĩnh đi qua.
Vừa vào cửa, Vương Viễn đã cười: "Tôi thấy gần đây Ngụy tổng rất nổi tiếng!"
"Tạm được tạm được, Vương tổng anh cũng không kém."
Triệu Ngạn bình tĩnh tám nhảm vài câu với anh ta.
Vương Viễn nói đông nói tây, tiếp cận nửa ngày, anh ta muốn thừa dịp Ngụy Tỷ không ở công ty mà tới điều tra tin tức. Nhưng mà ở phương diện này Triệu Ngạn vô cùng đáng tin cậy, nói quanh co nửa ngày cũng không để lộ chút tin tức nào.
Nửa giờ sau, rốt cuộc Vương Viễn không nhịn được mà vung tay rời đi.
Đến khi trở lại trên xe, anh ta mở điện thoại ra lần nữa, mở ảnh chụp hot search kia.
Ở trong cùng ngành nghề, sự tồn tại của Ngụy Tỷ vượt trội đến mức khiến người ta oán hận. Vương Viễn vốn nghĩ rằng dù trong công việc loại người này rất xuất sắc nhưng chắc chắn là kẻ cô đơn phải cô độc đến chết. Nhưng anh ta không ngờ được Ngụy Tỷ lại cưới một nữ minh tinh xinh đẹp, còn cùng với cô ấy ân ái trong chương trình truyền hình thực tế nữa?
Vương Viễn càng xem càng ghen ghét.
Sau đó anh ta tìm hiểu về Lăng Chân, nhìn chằm chằm ảnh của cô hồi lâu.
Anh ta có chỗ nào thua kém Ngụy Tỷ chứ? Vương Viễn suy nghĩ, chắc chắn anh ta cũng có thể tìm được người giống Lăng Chân.
...
Chương trình <> đã quay tới ngày thứ mười.
Ngày cuối cùng, tổ tiết mục sắp xếp nhiệm vụ cho bọn họ là tổ chức buổi lửa trại, các khách mời đều phải biểu diễn tiết mục.
Tất cả mọi người đã biết quá trình từ sớm, mấy ngày trước đã bắt đầu chuẩn bị tiết mục. Vương Tranh và Hồ Linh định múa đôi, vì thế đặc biệt mời Lăng Chân qua dạy bọn họ.
Hai người này muốn khiêu vũ, cuối cùng cô Hồ cũng hơi ngượng ngùng: "Ôi, lại bêu xấu trước mặt bọn nhỏ!"
Lăng Chân vỗ tay bốp bốp: "Dì Hồ nhảy tốt lắm!"
Trải qua mấy ngày ở chung, Hồ Linh vô cùng thích cô gái nhỏ này, nghe cô nói thế thì híp mắt sờ đầu cô.
Con gái nhà ai lớn lên giỏi như thế? Vừa xinh đẹp, lại ngoan, nhảy múa còn tốt nữa!
Ngoại trừ hai nghệ sĩ lớn tuổi này thì Lăng Chân cũng không biết những vị khách mời kia sẽ biểu diễn cái gì. Nhưng dường như mọi người cũng ngầm thừa nhận nhóm của Lăng Chân sẽ biểu diễn múa.
Đối với chuyện này Lăng Chân không nhắc tới một lời, cũng không giải thích.
Nhưng mà buổi tối ngày đếm ngược thứ hai, cô ngồi xếp bằng lên giường ngẩng đầu hỏi Ngụy Tỷ: "Có phải tiết mục của chúng ta qua loa quá rồi không?"
Mọi người đều biết cô là vũ công, đương nhiên khán giả cũng biết. Lăng Chân cũng không muốn xem chương trình truyền hình thực tế thành sân khấu, nhưng không múa thì cô cũng không biết phải biểu diễn cái gì, nghĩ tới nghĩ lui đành phải lựa chọn ca hát. Trước màn ảnh cô còn chưa từng cất tiếng hát, lần này xem như debut, chắc là cũng đủ tâm ý rồi?
Ngụy Tỷ tỏ ra đồng ý với chuyện này, bởi vì anh cũng có thể tham dự.
Lúc ấy, Lăng Chân không rõ mà hỏi anh: "Anh tham gia cái gì thế?"
Sắc mặt Ngụy Tỷ bình tĩnh nói với cô: "Chơi nhạc đệm."
"..."
Lăng Chân không còn gì để nói, cô thầm nghĩ Ngụy Tỷ cũng chỉ có thể làm thế thôi!
Đến ngày cuối cùng, các thôn dân đưa đến không ít thức ăn cho bọn họ, được năm nhóm khách mời vận chuyển lên núi. Mấy người đàn ông đi đốn củi, mấy người phụ nữ dọn dẹp nơi bày lửa trại, dọn thức ăn.
Đối với tiết mục buổi tối, trong lòng mọi người vẫn hơi sợ hãi.
Tống Lam lén đưa cho Lăng Chân một quả quýt nhỏ, vừa lén hỏi: "Buổi tối em biểu diễn gì?"
Mấy ngày nay tất cả mọi người đã quen nhau, Tống Lam và Lăng Chân cũng không ngoại lệ.
Lăng Chân nhìn xung quanh, khẽ nói với cô ấy: "Dù sao em cũng không múa."
Tống Lam cười ha ha hai tiếng: "Chị cũng thế! Dù sao chị cũng không hát!"
Hai người vui sướng đập tay.
Vừa đập tay xong, Giản Ôn Di ở một bên xông ra cười hỏi: "Thì thầm gì thế?"
Tống Lam "Suỵt" một tiếng: "Bí mật."
Nụ cười của Giản Ôn Di lạnh nhạt, không nói gì nữa.
Cô ta cũng đoán được, không ngoài chuyện lát nữa biểu diễn tiết mục.
Có Lăng Chân ở đây, Giản Ôn Di hoàn toàn không có ý định khiêu vũ, cho dù cô ta đã đặc biệt học múa với thầy dạy múa. Lúc ấy, trong buổi tiệc <>, cô đã bị chấn động, sau đó cũng đã xem qua video Lăng Chân múa trên mạng.
Cô sẽ không đưa mình ra để người khác đánh vào mặt.
Cho nên, sau khi cô bàn bạc với Ngôn Sơ thì quyết định sẽ cùng hát một bài tình ca.
Trong tiết mục cuối cùng, cô sẽ dùng một bài hát ngọt ngào làm kết thúc, hiệu quả nhất định rất tuyệt.
Sắc trời dần dần tối xuống, những người đàn ông đã bỏ củi vào chỗ, bày thành một đống lửa nhỏ trên đất trống.
Mặc dù đã vào hè nhưng gió đêm trên núi vẫn hơi lạnh. Lửa trại vừa được đốt lên, sau khi ngọn lửa bùng lên thì nhiệt độ lại ấm áp. Tổ tiết mục ở đối diện phía khách mời, một đám nhân viên công tác vây quanh bọn họ tham dự buổi ghi hình sau cùng.
Ngụy Tỷ trở về trễ hơn người khác một chút, Lăng Chân nhìn quanh nhiều lần, chờ khi đạo diễn đã vào chỗ cô mới thấy Ngụy Tỷ ung dung đi ra.
Ngụy Tỷ trông thấy cô còn vẫy vẫy tay.
Lăng Chân đành phải đứng lên, chạy chậm qua, nói vài lời trách móc: "Sao anh lại chậm như thế."
Ngụy Tỷ rủ mắt xuống, khẽ nói gì đó bên tai cô: "Nán lại một chút."
Lăng Chân chớp mắt một cái, đưa tay sờ lên, là một đóa hoa nhỏ.
Xa xa lửa trại đã bùng lên, góc nghiêng gò má cô rất đẹp, trên lỗ tai trắng muốt cài một đóa hoa nhỏ đỏ thắm.
Bỗng nhiên Lăng Chân hơi ngượng ngùng, cô dè dặt đụng đụng, sau đó bỏ tay xuống hỏi anh: "Đẹp không?"
Ngụy Tỷ cong môi: "Đẹp."
Đến khi hai người bọn họ trở về ngồi xuống, Tống Lam nghiêng đầu nhìn thấy bên tai cô gái xinh đẹp cài đóa hoa kia, lại nhìn người đàn ông bên cạnh cô ấy, vẫn dáng vẻ lạnh lùng như cũ.
Trong lòng của cô khen ngợi, sự lãng mạn của loại đàn ông này... Thật đúng là chết người.
Buổi tiệc lửa trại chính thức bắt đầu quay, đạo diễn cầm loa, đầu tiên hỏi một vài vấn đề, mời các nhóm khách mời trả lời.
Ví dụ như là một chuyện khó quên nhất mấy ngày qua, nếm thử món ăn gì ngon nhất, một lần hoàn thành nhiệm vụ khó khăn nhất.
Một câu hỏi cuối cùng là sau khi tham gia xong <> thì có thu hoạch gì, hoặc là giữa mình và người bạn đời có thay đổi gì không.
Lăng Chân suy nghĩ, vẫn có chứ, dường như cô càng thích Ngụy Tỷ hơn một chút.
Dù sao đám chị em, dì chú xung quanh đều là vợ chồng lâu năm, ngay cả dì Hồ và chú Vương cũng có thể tự nhiên ôm nhau trước ống kính, Tống Lam và bạn trai chị ấy cũng không hề ngại ngùng mà hôn nhau.
Cô và Ngụy Tỷ dường như càng giống vợ chồng hơn một chút.
Bởi vì là câu hỏi cuối cùng nên tổ tiết mục yêu cầu thay phiên trả lời. Lăng Chân và Ngụy Tỷ ngồi gần nhất, vừa lúc là người trả lời sau cùng.
Đáp án trước đó, có người nói là càng thêm quen thuộc cuộc sống của nhau, cũng có người nói sau khi bị ép học nấu cơm thì có thể giúp vợ. Cuối cùng đến phiên Lăng Chân, trong giây phút đó cô hơi mông lung.
Cũng không thể nói bọn họ trở nên giống vợ chồng hơn?
Lăng Chân đành phải giương mắt nhìn Ngụy Tỷ, hỏi: "Có không?"
Cô ném vấn đề cho Ngụy tổng, đạo diễn cũng không hi vọng có câu trả lời hay ho gì, chỉ hi vọng sếp lớn cho một đáp án là được.
Anh không tỏ vẻ gì, trả lời: "Có chứ."
Đạo diễn rất vui mừng, vội hỏi cái gì, những khách mời khác cũng vô cùng mong chờ Ngụy tổng trả lời.
Ngụy Tỷ cụp mắt xuống, chỉ chỉ Lăng Chân: "Thay đổi chính là càng thích cô ấy hơn."
"..."
Sau mấy giây yên lặng, ở hiện trường bùng nổ vô số phản ứng.
Đạo diễn cũng mờ mịt, làm sao cũng không ngờ Ngụy tổng kiêu ngạo lạnh lùng sẽ cung cấp một đáp án max điểm thế này. Có thể thấy được không phải người ta không lãng mạn, mà là rất lãng mạn đó!
Tống Lam ở gần nhất ăn đầy cẩu lương, cô vừa nhịn vừa ghen tỵ. Khuỷu tay chọt bạn trai của mình. Sắc mặt của Giản Ôn Di cứng đờ, vẻ mặt của Thẩm Ngôn Sơ ở cạnh cô cũng rất phức tạp.
Ở phía ngoài, điều phối viên và cô trợ lý đạo diễn ôm nhau, thầm gào thét, ăn đến gần như bị tiểu đường.
Chỉ có phản ứng của Lăng Chân là bình tĩnh nhất.
Nhưng mà khuôn mặt của cô như bị hấp chín, còn đỏ hơn đóa hoa cài bên tai.
Thật vất vả mới qua một cảnh này, đám người cùng ăn uống trò chuyện, sau khi cơm nước no nê thì bắt đầu biểu diễn tiết mục.
Đầu tiên là hai nghệ sĩ lớn tuổi khiêu vũ, mọi người đều cổ vũ nhiệt tình. Tống Lam và bạn trai cô ấy lại diễn hài, hơn nữa rất vui.
Đến cái thứ ba, tình hình đã náo nhiệt hơn, Giản Ôn Di kéo Thẩm Ngôn Sơ đứng lên: "Đến chúng tôi."
Những khách mời khác phối hợp reo hò ồn ào: "Chén của tôi đâu ra hứng cẩu lương nào!"
Nụ cười của Giản Ôn Di càng ngọt ngào.
Vừa rồi cảnh kia, vậy mà cp Lăng Chân và Ngụy Tỷ còn khiến người khác chú ý hơn cp này, điều này khiến cho Giản Ôn Di hơi không thoải mái. Nhưng cũng may, tiếp theo bọn họ chuẩn bị một bài tình ca đủ ngọt, hoàn toàn có thể lật lại tình thế.
"Tôi và Ngôn Sơ sẽ hát một bài, hi vọng mọi người đừng chê nhé."
Lăng Chân nuốt thức ăn trong miệng, thầm nghĩ đúng là đụng tiết mục, nhưng mà may mà hai người bọn họ song ca.
Hai người bọn họ không hổ là gánh vác tiết mục phát cẩu lương, giữ vững tư tưởng chính của <>. Nhạc đệm vang lên, hai người nắm tay, bắt đầu anh một câu em một câu hát đôi. Giọng hát của Giản Ôn Di rất dịu dàng, Thẩm Ngôn Sơ lại hát không trôi chảy, nhưng hai người nồng nàn nhìn đối phương, bầu không khí rất sôi động.
Bài hát kết thúc, mọi người đều vỗ tay, Giản Ôn Di xấu hổ cười cười: "Bêu xấu rồi."
Tiếp theo, Hà Quỳnh biểu diễn phút chống đẩy một tay trước mặt mọi người, Phó Hoan Hoan ở bên cạnh có vẻ mặt thảm không nỡ nhìn, đám người nhìn vậy hết sức vui vẻ.
Cuối cùng là Lăng Chân và Ngụy Tỷ.
Đạo diễn rất có lòng tin với cô.
Giai đoạn đầu khi điều tra nghiên cứu, bọn họ biết Lăng Chân đã thành công chuyển thành vũ công, vô cùng chuyên nghiệp không cần bàn. Cô chỉ cần tùy tiện nhảy một bài thì có thể kết thúc công việc hôm nay ngon lành cành đào.
Không riêng gì đạo diễn mà những khách mời khác đều nghĩ như thế.
Nhưng sau khi mọi người vỗ tay thì Lăng Chân hắng giọng một cái, mở miệng: "Tiếp theo mời anh Ngụy Tỷ sẽ biểu diễn..."
Đám người kinh ngạc: "???"
"... Chơi nhạc đệm." Lăng Chân nghiêm túc nhìn về phía Ngụy Tỷ: "Xin bắt đầu."
Ngụy Tỷ khẽ cười một tiếng, dùng giọng của mình chơi một khúc nhạc.
Lúc này mới Lăng Chân mới giải thích nói: "Tôi sẽ hát một bài hát ngắn nhé."
Giản Ôn Di hơi nhíu mày, cô ta cũng hát sao? Không cần ưu thế nhảy múa, ngốc sao?
Khúc nhạc dạo trôi qua rất nhanh, Lăng Chân ngồi thẳng một chút khẽ mở miệng.
"Ngày trước, mọi người bắt đầu thu hoạch vào tháng tư..."
"Chúng ta đến bên hồ ở thảo nguyên bao la nhìn đàn chim di trú bay về..."
Giọng hát linh hoạt kỳ ảo giống như chim oanh trong thung lũng, mang theo nốt nhạc bay trong gió đêm.
Ban đêm, đỉnh núi giống như có con suối chảy qua, ngay cả lửa trại đang rung động cũng yên tĩnh lại.
Rốt cuộc bọn họ cũng biết vì sao Lăng Chân không múa.
... Bởi vì người ta ca hát và múa đều như nhau, chỉ chưa thử qua mà thôi.
Lăng Chân chỉ hát nửa bài đã dừng lại, nở nụ cười: "Bêu xấu rồi."
Ngụy Tỷ cũng im lặng.
Anh cũng không để ý đến phản ứng của người khác, bởi vì trong gió đêm của đêm giao thừa anh đã được nghe qua.
Mặc dù anh không muốn để người khác cùng nghe.
Nhưng đây là thứ để cô gái nhỏ tự hào, anh không thể che giấu hào quang của cô.
Tất cả mọi người đang hưởng thụ, chỉ có sắc mặt của Giản Ôn Di cứng đờ.
Nếu Lăng Chân hát vậy là bêu xấu thì vừa rồi cô nói "Bêu xấu" thật sự là xấu!
Cô hoàn toàn câm nín.
Ngay cả Tống Lam nghe xong cũng thở dài: "Tôi cảm thấy tôi sắp thất nghiệp..."
Đạo diễn ngẩn người một lúc mới theo đám người vỗ tay, anh ta nhớ lại lời bài hát của Lăng Chân, đột nhiên cảm giác được đã có nhạc nền của tập kết thúc.
Cuối cùng buổi tiệc cũng kết thúc.
Hành trình mười ngày kết thúc trong tiếng hát của cô gái.
Ngày hôm sau, Lăng Chân và Ngụy Tỷ rời biệt thự của bọn họ, lên máy bay về thành phố A.
Mà cuộc sống trong mười ngày này sẽ trải qua, cắt ghép, chế tác thứ tự, ghép nhạc này nọ, cuối cùng mới hoàn thành.
Sau khi Lăng Chân trở về thành phố A thì cuộc sống không có thay đổi lớn. Nếu không phải cách một thời gian tổ tiết mục sẽ thả trailer để lôi kéo người khác thì cô cũng sắp quên mất mình có quay một chương trình truyền hình thực tế thế này.
Toàn mạng bị lôi kéo vô cùng mong mỏi và chờ mong.
Đến khi giữa hè, kỳ nghỉ hè im ắng mà tới, cuối cùng tập một của <> cũng chính thức phát sóng.