Ba viên thuốc ngủ của Ngụy Tỷ nhanh chóng có tác dụng.
Hoặc có thể không phải do tác dụng của thuốc ngủ, mà là vì thứ khác, cuối cùng anh cũng có thể ngủ yên được rồi.
Lời Ngụy Tỷ nói là trịnh trọng, Lăng Chân tin vào điều đó, anh không hề muốn kết thúc chính mình. Chỉ là thời gian này anh ấy cần một ít thuốc mới có thể ngủ được. Bởi vì ở lại, chờ đợi lung tung không có thời hạn mới là đau khổ nhất.
… Thật may mắn thay.
Lăng Chân cởi áo khoác và giày của anh ra, sau đó đắp chăn bông lên, ngồi ở mép giường, yên lặng nhìn gương mặt Ngụy Tỷ.
Anh gầy đi rất nhiều, không biết có phải đã bị ngã ở đâu đấy không, dưới cằm bên má phải để lại một vết trầy đã đóng vảy. Lúc nhắm mắt lại, hốc mắt có vẻ rất sâu, có cảm giác mệt mỏi rất khắc khoải.
Lăng Chân cúi người và hôn lên trán anh. Sau đó cô đứng dậy thay đồ ngủ, quay lại vén chăn bông lên, cẩn thận nâng cánh tay Ngụy Tỷ lên, chui vào lòng anh.
Cô ôm eo Ngụy Tỷ, nghiêng người sang tìm tư thế thoải mái nhất.
Ngụy Tỷ ngủ rất sâu, Lăng Chân không buồn ngủ, đôi mắt đen long lanh ngắm nhìn anh.
Cô thầm nghĩ, nghe nói uống nhiều thuốc ngủ có hại cho sức khỏe, sắp tới sẽ bắt anh ngừng thuốc. Nhưng không cần vội, có thể từ từ làm, dù sao thời gian sau này sẽ rất nhiều.
Lăng Chân ôm Ngụy Tỷ, ngẩng đầu lên và hôn lên chiếc cằm mọc râu lúng phúng của anh.
Thời gian sau này sẽ còn rất nhiều.
...
Ngụy Tỷ ngủ không hề yên ổn.
TRong giấc mơ là một mảng tối đen, xa xa có ánh sáng loáng thoáng, anh bước tới, nhìn thấy cô gái đang cười trong ánh sáng. Anh lại gần, giơ ngón tay lên, nhưng ánh sáng đột nhiên biến mất.
Thế giới lại chìm vào bóng tối.
Ngụy Tỷ đột nhiên mở ra đôi mắt đen láy ra.
… Anh ấy đã ngủ thiếp đi.
Ừm, anh ấy đã uống thuốc.
Uống ba viên, và sau đó…
Cô ấy đã trở về.
Tim Ngụy Tỷ chợt thắt lại, đột ngột ngồi dậy, nhưng lọt vào tầm mắt là căn phòng trống rỗng.
Là mơ sao...?
Tâm tình sa sút quen thuộc nhanh chóng rơi xuống, anh cụp mắt xuống.
Đúng lúc này, một đôi tay mềm mại ấm áp từ phía sau ôm lấy eo anh, tiếp đó, bờ lưng của Ngụy Tỷ ấm nóng, có người đang áp vào.
Lăng Chân vừa mới ngủ thiếp đi một lát, bị động tĩnh của Ngụy Tỷ đánh thức, mơ màng ngồi dậy ôm lấy anh, tựa cằm vào hõm vai của Ngụy Tỷ, giọng nói mang theo âm mũi: "Hửm, tỉnh rồi à? Có đau đầu không?."
Cả người Ngụy Tỷ sững lại.
Không phải là mơ...
Tâm trạng cấp tốc điên đảo, khiến người ta cảm giác như mất trọng lực, trong sự hỗn loạn, cảm giác ngập tràn hạnh phúc đè xuống.
Lăng Chân ôm anh rồi cà cà: "Trời vẫn chưa sáng, ngủ thêm chút nữa nhé?"
Ngụy Tỷ xoay người nằm lại trên giường, vòng tay ôm cô.
Anh không nói gì, Lăng Chân mơ màng mở mắt ra, ngay sau đó, người đàn ông xoay người liền hôn xuống, vừa vội vàng vừa nặng nề.
Đôi môi nóng bỏng của anh áp lên môi cô, sau đó mạnh mẽ cạy hàm răng ra, ngậm lấy lưỡi cô một cách bá chiếm, liếm dọc theo nướu, và cắn vào thịt mềm của cô.
Lăng Chân “ưm” “ưm” hai tiếng, sau đó ôm lấy eo anh, tiếp nhận toàn bộ sự nóng bỏng và mãnh liệt của anh, và đáp lại một cách vụng về nhưng nghiêm túc.
Cô bị đè lên, ngẩng đầu nghiêm túc hôn, cùng anh điều chỉnh góc độ. Ngón tay nhẹ nhàng bấu dọc sống lưng của Ngụy Tỷ, khắp người truyền đến một cơn run rẩy.
Một lúc lâu sau nụ hôn mới kết thúc, môi của Lăng Chân đỏ lên, trong mắt hạnh còn có cả vết nước, mụ mị nhìn anh.
Ngụy Tỷ lùi lại, hít thở thật sâu.
Đôi mắt anh đen láy, sâu thẳm như muốn khắc cô vào tận sâu trong đó.
Lăng Chân bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, nhưng vẫn rướn người về phía trước và hôn lên khóe môi anh.
Ngụy Tỷ trút được ngụm khí kia, sau đó vòng tay ôm lưng cô, nằm yên xuống giường.
Lăng Chân ngoan ngoãn áp vào ngực anh, đầu ngón tay vuốt ve nốt ruồi trên cổ anh.
Ngụy Tỷ cúi đầu, nhẹ giọng nói: "Có mệt không?"
Lăng Chân lắc đầu, so với Ngụy Tỷ thì những thứ này của cô chẳng là gì cả.
Lúc này cô mới nhớ ra, khi nãy lúc vừa nhìn thấy anh, cô đã khóc rất mất mặt. Nhưng lần này cứ vứt nó đi, vì cô đã nói hết những gì mình muốn nói.
Lăng Chân ôm chặt lấy người đàn ông và nói nhỏ: "Sau này đừng uống thuốc nữa được không?"
"Được." Ngón tay của Ngụy Tỷ vuốt ve mái tóc dài sau lưng cô, nhẹ giọng nói: "Em ở đây thì không cần nữa."
Giọng của anh rất bình tĩnh, nhưng Lăng Chân nghe vẫn cảm thấy chua xót.
Cô mím môi, nghiêm túc nói: "Sau này anh không ngủ được, em sẽ dỗ anh ngủ."
Ngụy Tỷ cong môi, ý cười lộ ra từ đáy mắt: "Được."
Đây là lần đầu tiên anh cười trong năm tháng qua.
Sáng sớm thức dậy, cô gái nhỏ ấm áp mềm mại rúc mình trong lòng anh, giọng mũi rất ngoan ngoãn nói chuyện phiếm với anh vài câu.
Đây là hạnh phúc bình thường mà anh nghĩ...có lẽ cả đời này anh không bao giờ có lại được nữa.
Ngụy Tỷ đã không còn muốn đòi hỏi gì thêm nữa, bởi vì lòng tham là chất gây nghiện. Sau khi trở về từ cõi chết, cuối cùng anh đã học được cách giữ mong muốn của mình ở mức tối thiểu.
Cô về là tốt rồi.
Tuy Ngụy Tỷ không hỏi, nhưng Lăng Chân không thể nhịn được.
Cô nhúc nhích trong vòng tay Ngụy Tỷ, nâng mắt lên, ánh mắt rất nghiêm túc: "Anh không hỏi gì em sao?"
Vì sao đột nhiên biến mất, vì sao đột nhiên xuất hiện, đã đi đâu, làm gì, sau này có còn biến mất nữa không.
Cô đều có thể trả lời.
Ngụy Tỷ chậm rãi vuốt thẳng mái tóc dài của cô, ôm cô áp chặt vào trong lòng, rũ mắt, nở nụ cười.
"Lăng Chân…" Đôi mắt của người đàn ông dịu dàng: "Em có biết trước khi rời khỏi thành phố A anh đã làm gì không."
Lăng Chân chớp mắt.
"Anh..." Ngụy Tỷ vẫn tươi cười: "Đang chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta."
Lăng Chân sửng sốt.
Nhưng cô lại ra đi đột ngột như vậy, thậm chí còn rất kỳ quái, Ngụy Tỷ hoàn toàn không biết nơi cô đã đi và có còn quay lại nữa hay không.
“Anh đã tìm được một công ty dịch vụ hôn lễ, thảo luận rất nhiều chi tiết…” Ngụy Tỷ nói rất nhẹ nhàng hời hợt: “Địa điểm, nghi lễ, tiếp khách, hoa hồng, trang điểm, đồ cưới.”
Anh đã chuẩn bị rất kỹ lưỡng.
Điều không chắc chắn duy nhất là liệu cô dâu có đến hay không.
Mi mắt của Lăng Chân chớp chớp, sau đó là cảm giác chua xót từ chóp mũi xuyên đến đáy mắt.
Trong khi cô đi vắng, anh ấy đã chuẩn bị cho một đám cưới mà có lẽ anh ấy sẽ không bao giờ có thể tổ chức được.
Làm gì có ai ngốc như vậy chứ…
Ngụy Tỷ dịu dàng nói: "Anh làm những việc anh cần làm, không hỏi tới em."
Nước mắt lại tự ý tuôn ra, Lăng Chân nghiêng mặt đi, vùi vào trong gối.
Ngụy Tỷ cười khẽ một tiếng, ôm cô lại, ép vào người mình.
Lăng Chân ghé vào ngực anh, không lên tiếng, lặng lẽ rơi lệ.
Ngụy Tỷ lau đi nước mắt của cô, cười dỗ dành: "Em khóc cái gì?"
Lăng Chân cảm thấy anh quá ngốc đi thôi. Từ rất lâu, rất lâu rồi anh đã luôn như thế, tốt đến trầm mặc vô thanh, làm nhiều hơn là nói.
Ngụy Tỷ rất xấu xa, đôi khi rất hung dữ, nhưng việc yêu cô luôn xuất phát từ trái tim.
Anh đã quen với việc đặt mình xuống điểm thấp nhất, nhưng vẫn giữ cô ấy trên cao bằng cả hai tay. Giống như bây giờ, bị ép phải chịu đựng đau khổ bao lâu như vậy nhưng anh vẫn không hỏi nhiều lấy một câu.
Nhưng rõ ràng, khi giật mình tỉnh dậy, anh vẫn còn sợ hãi.
Trái tim của Lăng Chân sắp bị anh cảm hóa thành nước, vùi đầu vào lòng anh thật lâu sau đó lại cà cà lên ngực anh, rồi úp sấp vào tai anh.
"Có một số lời em chỉ nói một lần, Ngụy Tỷ…" Cô nói với giọng mũi dày đặt: "Anh nghe cho rõ đây."
Ngụy Tỷ rũ mắt: "Được."
Lăng Chân dùng âm thanh rất nhỏ rất thấp, từ từ diễn giải: "Ngày xưa, có một tiểu tiên nữ sinh ra trên núi Vân Ngọc trên thiên giới. Cô ấy không hiểu gì cả, ngồi dưới tọa đài của sư tổ tu hành từng chút từng chút thần thức, sau đó tu luyện cùng với những đồng môn khác. "
"Thiên chất của cô ấy cũng khá ổn, tuy không siêng năng nhưng cũng có thể vượt qua. Chỉ là ngày tháng ở trên trời quá dài, quá nhàm chán nên một ngày nọ, cô vô tình đến phàm trần và không trở về được."
"Cô ấy đã gặp một người đàn ông ở thế giới này, rất hung hăng dữ tợn, cô ấy rất sợ hãi, lúc đầu cô ấy luôn nghĩ cách để quay về. Nhưng mà sau này..."
Lăng Chân dừng lại một lúc lâu.
"…Sau đó, sư tổ đã tìm thấy cô ấy và cưỡng chế hồn phách của cô ấy trở về. Nhưng tiểu tiên nữ đã không vâng lời sư tổ, đòi quay trở lại phàm giới một lần nữa."
“Tại sao vậy nhỉ?” Lăng Chân thì thầm vào tai anh: “Cô ấy đã tự chui đầu vào lưới quay trở lại nơi đây.”
Cánh tay Ngụy Tỷ căng cứng, nổi lên một đường gân xanh.
Tất nhiên anh không hề vô tri.
Kể từ cái hôm cô trở về nhà và run rẩy giật lấy tờ giấy thỏa thuận ly hôn trong tay anh, khoảnh khắc Ngụy Tỷ nhìn vào mắt cô thì đã biết Lăng Chân đã thay đổi thành một người khác. Nhưng vào thời điểm đó, anh không hề quan tâm.
Ngụy Tỷ không thể đoán được duyên phận vi diệu như vậy, nhưng anh biết rằng, cô quay trở lại lần nữa đích thực là tự chui đầu vào rọ.
Tại sao ư?
“Bởi vì cô ấy phát hiện, cô ấy không thể sống thiếu anh, muốn ôm ôm hôn hôn, muốn ở bên cạnh anh ấy.” Lăng Chân áp vào tai anh và nói từng chữ: “Bởi vì sau đó, tiểu tiên nữ đã yêu người đàn ông ấy mất rồi. "
Ngụy Tỷ xoa má cô, ngón tay khẽ run.
Không biết tại sao, đây là nỗi đau khổ khó khăn nhất mà Ngụy Tỷ từng nếm trải trong đời, nhưng cũng là lần đầu tiên khiến anh thực sự an tâm.
Trong chốn u minh có một giọng nói cho anh biết rằng, có người đã không ngại xa xôi vạn dặm, vượt qua thiên địa mà lao về phía anh.Mà lần này, người đó.Thực sự thuộc về anh rồi.