Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 17

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans +Beta: Sunni

Tạ Tuyết Thần một đường tâm trạng ngẩn ngơ mà đi trở về. Trong đầu không vứt bỏ được khuôn mặt của Mộ Huyền Linh, liền gặp được Phó Lan Sinh cùng Nam Tư Nguyệt.

Trói khóa thần trong tay Phó Lan Sinh trói một người bất tỉnh, hai người vẻ mặt nghiêm túc như đang thảo luận chuyện gì đó, thấy Tạ Tuyết Thần đi tới, lập tức đi lên đón.

"Tạ tông chủ, trong thành Ung Tuyết có dị biến" Phó Lan Sinh nghiêm nghị nói: "Mới vừa rồi ta ở bên ngoài nơi ở của ngũ lão Tiên Minh cảm nhận được pháp trận dao động, có người vào được".

Tạ Tuyết Thần hồi phục lại tinh thần, nói: "Trong thành Ung Tuyết có kết giới bảo vệ, hướng từ bên ngoài không vào được, cần phải từ bên trong thành hướng ra ngoài mở ra hai hướng trận pháp, người bên ngoài mới có thể tiến vào, các ngươi nhìn thấy có người khởi động trận pháp?"

Phó Lan Sinh lắc đầu nói: "Chúng ta vội vã đuổi đến liền thấy nơi này không có ai"

Nam Tư Nguyệt nói: "Không phải tất cả các trận pháp đều được khởi động ngay lập tức, chỉ cần chuẩn bị tất cả các thứ trong trận pháp, cũng có thể tự khởi động".

Nam Tư Nguyệt hàm ý, lúc đó không có mặt ở hiện trường thì bất luận là kẻ nào thì cũng có hiềm nghi, bao gồm cả ngũ lão Tiên Minh cùng chưởng môn nghị sự ở sảnh Chính Khí.

Phó Lan Sinh lại nói: "Lúc đó ta cùng Linh Nhi cô nương là người đầu tiên đuổi đến đây, muội ấy có một con chuột đánh hơi, có thể cảm nhận được bảo khí dao động, chúng ta liền đi theo chỉ dẫn của chuột đánh hơi, tìm được kẻ tình nghi này". Phó Lan Sinh dùng mũi chân đá đá người ở dưới: "Ta dùng trói khóa thần trói chặt người này, nhưng tên này hỏi một cái hết ba cái không biết, nhìn không giống người trong trang, không biết có bắt nhầm người không, nhưng nếu đã là nhầm người, thì hắn chạy cái gì?"

Phó Lan Sinh có chút buồn bực, hài hước nhìn Nam Tư Nguyệt cười nói: "Nam Tư Nguyệt, biểu muội của huynh thâm tàng bất lộ a, cư nhiên có thể đuổi kịp tốc độ của ta".

Nam Tư Nguyệt nhẹ nhàng cười.

Phó Lan Sinh nói: "Bỏ đi, mỗi người đều có bí mật, nói vậy cô ấy bất quá lừa cái người thông minh là huynh".

Tạ Tuyết Thần nghe thấy vậy, cảm thấy có gì đó không đúng: "Một người khác?"

Phó Lan Sinh nói: "Đúng vậy, tên này còn có đồng bọn chạy mất, tốc độ của người này nhanh hơn, Linh Nhi cô nương có chuột đánh hơi, liền đuổi theo".

Sắc mặt Tạ Tuyết Thần biến đổi, mặt khác hai người kia còn chưa biết chuyện gì xảy ra, trước mắt đã không thấy thân ảnh của Tạ Tuyết Thần.

Mộ Huyền Linh rơi vào trạng thái hôn mê, bốn phía trước mắt đều đen nhánh, dày đặc khiến người ta hít thở không thông. Nàng ngay từ đầu có điểm sợ hãi, sau đó liền nhẹ nhàng thở ra - Thật tốt quá, hôn mê, liền không đau.

Nhưng thật nhanh, nàng lại có chút mơ màng - Tại sao lại đau?

Ý thức của nàng bắt đầu tan rã, không biết hôm nay là hôm nào, không biết chính mình là ai.

"Huyền Linh, lại đây"

Nàng nghe thấy một âm thanh rùng mình ở trong bóng tối.

"Sư phụ!" Mộ Huyền Linh cả người run lên, theo bản năng mà cả người đứng lên.

"Nên luyện công rồi" Tang Kỳ âm thanh lãnh đạm mà vô tình, Mộ Huyền Linh nghe được âm thanh của hắn, giống như bị băng đâm vào trong xương tủy, cái lạnh thấu xương cùng cơn đau làm tứ chi nàng tê mỏi đến cứng đờ.

Nàng sợ hãi tiếp cận hắn, càng sợ thoát đi thất bại liền bị trừng phạt.

Nàng không biết nên đi thế nào, trong bóng tối sờ s0ạng đi về phía trước, mơ hồ thấy bóng dáng sư phụ, hắn ẩn dưới tấm áo choàng đen, mơ hồ có thể nhìn thấy vài sợi tóc bạc, tỏa ra ánh sáng mờ bạc.

Hắn đưa tay về phía Mộ Huyền Linh, chỉ là một bàn tay làm bằng kim loại màu bạc, nhưng bên trên khắc phù văn quỷ dị, có năng lực điều khiển tâm trí người khác.

"Sư phụ" Mộ Huyền Linh rùng mình quỳ xuống.

Bàn tay ấn lên trên đỉnh đầu nàng, ngay sau đó, ma khí mãnh liệt rót vào trong cơ thể nàng, ở bên trong kinh mạch, máu thịt của nàng mà tàn sát bừa bãi, xâm nhập cơ thể nàng từng tấc một, giống như những con trùng độc nhỏ bé đang cắn xé thân thể của nàng.

Nàng đau đến mức cả người run lên, đổ mồ hôi lạnh.

"Đau...."

Trên đỉnh đầu truyền đến âm thanh của Tang Kỳ: "Muốn có sức mạnh sao, muốn báo thù sao?"


Mộ Huyền Linh cắn môi, không trả lời, nhưng nàng vẫn quỳ như cũ, không có câu trả lời, là trả lời.

"Cảm thụ ma khí, đem nó hấp thụ vào cơ thể "

"Không cần bài xích nó, ma khí là nguồn sức mạnh của con"

"Người sẽ phản bội con, tình cảm sẽ phản bội con, con chỉ có thể dựa vào, chỉ có sức mạnh"

Mộ Huyền Linh nghe theo lời dạy của sư phụ, nàng muốn đem ma khí dật tán thu vào trong có thể, nhưng lại cảm thấy khó khăn gấp bội lần so với trước đây, vô luận ma khí nhập thể, vẫn là ma khí tán ra, đối với bán yêu mà nói là cực hình sống không bằng chết.

Sư phụ, vì cái gì mà bán yêu tu hành thống khổ như vậy?

Bởi vì chúng ta sinh ra có tội.

"Mộ cô nương chiến đấu là lúc ma khí dật tán nhanh nhất, lúc sau còn chịu vài lần đả kích của ngoại lực, tuy rằng không nặng, nhưng lại làm cô ấy vô lực chống đỡ ma khí đang thu liễm tâm trí" Nam Tư Nguyệt nhìn Mộ Huyền Linh đang nằm trên giường, sắc mặt trắng bệch như giấy vàng. Vô lực nói: "Tuy ta tinh thông y thuật, nhưng đối với ma pháp Ma tộc lại bó tay không có biện pháp".

Tạ Tuyết Thần sắc mặt đông cứng, nói: "Ta biết rồi, huynh ra ngoài trước đi, ta sẽ nghĩ cách".

Cơ thể Mộ Huyền Linh là bán yêu, chuyện này không thể để những người khác biết, Nam Tư Nguyệt có thể tín nhiệm, còn Phó Lan Sinh thì cũng phải giữ bí mật với hắn. Nam Tư Nguyệt hiểu được Tạ Tuyết Thần lo lắng, hắn sắc mặt nghiêm túc gật gật đầu, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Lúc Tạ Tuyết Thần trở lại nền tuyết, nàng đã hoàn toàn mất đi ý thức, nàng sợ nhất là ánh nắng mặt trời, lúc nắng nhất nàng đem cả người cuộn tròn lại, tựa hồ như muốn đem cả người vùi vào trong tuyết, vô lực không thể đội mũ choàng bị rơi xuống. Tạ Tuyết Thần vội vã đem người ôm vào trong lồ ng ngực, dùng thân mình che đậy lại ánh nắng đang chiếu vào nàng, nhanh chóng mang nàng trở về phòng. Hơi thở Mộ Huyền Linh vừa chậm vừa nhanh, cả người khẽ run rẩy, tựa như đang chịu đựng đau đớn cực lớn.

Tạ Tuyết Thần không thể khống chế bản thân khỏi suy nghĩ miên man - khi đó nàng đã gọi tên hắn.

Nếu lúc đó xoay người lại thì tốt rồi.

Nếu lúc đó không rời đi thì tốt rồi.

Liền tính là nàng lại lừa một lần, là trò đùa dai một lần nữa, cũng không có gì ghê gớm.

Mọi việc như thể ý niệm lưu chuyển trong lòng, tâm cảnh hắn từ trước đến nay luôn trong vắt, như kiếm đạo của hắn đơn giản, sáng tỏ, chưa bao giờ hỗn loạn mà phức tạp như này, do dự, hối hận, mông lung, nghi hoặc.....

Vậy nếu như nàng thực sự bị thương nặng và chết thì sao?

Nàng không giết ta, nàng chỉ là một bán yêu ma nữ mà thôi.

Nàng....

"Đau...." một tia rất nhỏ mà mơ hồ - từ Mộ Huyền Linh miệng phát ra.

Tạ Tuyết Thần nhanh chóng cúi người kiểm tra.

Mộ Huyền Linh hai mắt hơi hơi mở, lông mi dày cong cong đẫm nước mắt, đồng tử của nàng mất đi tiêu cự, cũng không có nhìn rõ người trước mắt, ý thức vẫn còn hôn mê.

"Linh...." Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng gọi một tiếng.

Đại khái nàng không nghe được, hai mắt lần nữa khép lại, hơi thở càng thêm mong manh.

Tạ Tuyết Thần cổ họng căng thẳng, từ trong giới tử túi của Mộ Huyền Linh lấy ra một viên Ma Đan màu đen, đó là Ma Đan chứa một phần ba ma khí của Dục Ma, chỉ cần ăn viên Ma Đan này vào, nàng liền có thể khổ bị khổ hình như vậy.

Nhưng mà.....

Nhưng sẽ vi đạo của hắn.

Tạ Tuyết Thần nhéo Ma Đan, đặt lên môi Mộ Huyền Linh, lại do dự mà dừng lại, vốn là đôi môi thanh tú đầy đặn của Mộ Huyền Linh mà giờ hoàn toàn không có huyết sắc. Môi dưới bị cắn có vết răng, giống như cánh hoa héo khô.

Hoặc là làm trái với đạo của mình, hoặc là nhìn nàng chết.

Tạ Tuyết Thần nhắm mắt, trong lòng thở dài, nhẹ nhàng đem Ma Đan đẩy là trong đôi môi mềm mại.


Ma Đan lập tức hóa thành một lượng ma khí khổng lồ rót vào trong cơ thể Mộ Huyền Linh. Trong cơ thể nàng dường như có một cơn lốc xoáy đang điên cuồng hấp thụ ma khí, đây là bản năng đã tu luyện nhiều năm, cũng là khát vọng sống sót của người đang hấp hối. Tạ Tuyết Thần không kịp phản ứng, đầu ngón tay liền bị Mộ Huyền Linh cắn, nàng vô thức cắn m*t vô pháp làm tổn thương thân thể Pháp Tướng, chỉ là mang lại cho hắn một tia đau đớn kì dị cùng tê ngứa, từ đầu ngón tay đến trái tim.

Tạ Tuyết Thần kìm nén trái tim đập rung động không thể giải thích được trong lòng, xoay người nhanh chóng bày ra kết giới, hắn lo lắng nơi này có ma khí dị động sẽ kinh động đến những người khác.

"Huh...." một hơi thở nóng hổi phả vào sau tai hắn, một đôi tay thon dài trắng trẻo vòng qua sau vai hắn, ôm chặt lấy hắn.

Tạ Tuyết Thần tức khắc cứng đờ.

Mộ Huyền Linh cảm thấy toàn thân nóng rực, ma khí Dục Ma ở trong cơ thể tán loạn, tựa hồ như đang muốn tìm lối thoát bên trong cơ thể nàng. Nàng vừa thoải mái vừa khó chịu, hoàn toàn không thể chịu nổi, giọng nói.

"Tạ Tuyết Thần...." nàng gắt gao ôm hắn, đầu tựa lên đầu vai hắn cọ cọ, nồng đậm dùng giọng mũi nói: "Ta đau...."

Đầu nàng rất đau, ngực rất đau, tay chân cũng đau, chỗ nào cũng đau.

Tạ Tuyết Thần thở dài ra, kéo tay Mộ Huyền Linh xuống, đối mặt với nàng, thấy sự nhợt nhạt trên mặt nàng mờ dần, lại nổi lên ửng hồng không giống bình thường, hai mắt lệ ý vuốt v e, đầy quyến rũ, liền suy đoán là d*c vọng trong ma khí Dục Ma.

"Cô nơi nào không thoải mái?" Tạ Tuyết Thần đem cô ấn xuống giường.

Mộ Huyền Linh nâng hai mắt mông lung đẫm lệ, nức nở khóc nói: "Trên người ta đau".

Vừa nói nàng liền đưa tay lên xé y phục của mình, dường như y phục dính trên người đều làm nàng đau đớn cảm giác như bị dao cứa vào.

Tạ Tuyết Thần nắm chặt lấy tay nàng, ấn xuống hai bên sườn, trầm giọng nói: "Cô vận công hấp thụ ma khí, liền sẽ không đau".

Nhưng giờ phút này Mộ Huyền Linh nào nghe thấy hắn nói cái gì, nàng chỉ biết bản thân rất đau rất nóng, lại tê lại ngứa, như là trúng độc. Đúng, trúng độc, nàng muốn giải dược, giải dược ở đâu?

Nàng vừa mở mắt liền nhìn thấy giải dược của chính mình, người mà nàng ngày nhớ đêm mong nhiều năm a! Ma khí trong cơ thể mênh mông cho nàng sức mạnh, cũng ăn mòn ý chí nàng, đôi mắt hoa đào như xoáy nước, sâu thẳm mà mê ly. Nàng bỗng nhiên thoát khỏi xiềng xích khống chế của Tạ Tuyết Thần, lợi lụng cơ hội, leo lên bờ vai hắn, đem người đó kéo về phía mình.

Nàng cắn một cái vào môi Tạ Tuyết Thần, tham lam mà hấp thụ hơi thở trên môi.

Là hương vị giải dược.

Lạnh lạnh, mềm mại, giống như bông tuyết, truyền vào trong miệng là ngọt ngào.

Nàng còn muốn càng nhiều giải dược hơn, nghĩ đến mắt nàng đỏ lên, đôi tay dùng sức xé rách bạch y phức tạp, sờ s0ạng làn da ấm áp và bóng loáng, lại có một loại hơi thở mát lạnh có thể dập tắt ngọn lửa trong lòng nàng. Nàng thở hổn hển mang theo tiếng khóc nức nở gọi cái tên trong lòng kia: "Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần, Tạ Tuyết Thần...."

Tạ Tuyết Thần dùng tay chống đỡ cơ thể của mình, thân thể mềm mại và nóng rực đang vặn vẹo không ngừng ở th@n dưới, đủ để hòa tan tuyết ngàn năm không tan ở thành Ung Tuyết. Môi nàng di chuyển lên môi hắn mà không lưu chút dấu vết nào, di chuyển lên khắp mặt, sau đó để lại một nụ hơn dịu dàng, muốn dính chặt lấy hắn hơn, càng không thể tách rời.

Tay Tạ Tuyết Thần ôm lấy bờ vai tròn trịa của nàng, động tác nhẹ nhàng, bàn tay cầm kiếm bất bại đó lần đầu tiên lộ ra sự do dự run rẩy. Da thịt lòng bàn tay mịn màng và tinh tế, vì hắn chạm vào mà nhẹ nhàng rùng mình.

Tạ Tuyết Thần đột nhiên nhớ lại những lời nàng nói lúc vui mừng kia - rõ ràng huynh có thể tránh được mà....

Mộ Huyền Linh đang hôn mê thì nghe được một tiếng thở dài, ngay sau đó là sau cổ nàng truyền đến một cảm giác tê dại, làm nàng lần nữa rơi vào hôn mê.

Tạ Tuyết Thần thần sắc phức tạp nhìn Mộ Huyền Linh đang ngủ say, mặt nàng đỏ bừng, đôi môi sưng đỏ, ngực phập phồng dữ dội, trên người y phục lộn xộn. Mà chính mình chỉ sợ so với nàng càng lộn xộn hơn, thậm chí y phục còn bị xé rách.

Hắn có thể trốn tránh, nhưng mà trốn không phải tâm của kiếm tu.

Tạ Tuyết Thần bế Mộ Huyền Linh trở lại giường đặt nàng nằm xuống, lấy từ trong giới tử ra một viên lưu ly minh tâm đan, đây là viên đan dược quý giá mà các tu sĩ tự cứu mình trong khoảnh khắc bị tẩu hỏa nhập ma, có thể khắc chế tâm ma, khôi phục thanh minh.

Tạ Tuyết Thần đem đan dược vào trong Mộ Huyền Linh, không lâu sau liền thấy hô hấp của nàng bình tĩnh hơn, hơi thở cũng dần ổn định xuống.

Tu luyện ma công, đối với bán yêu mà nói không phải chính đạo, nàng đã chịu đựng quá nhiều.

Tạ Tuyết Thần sửa lại y phục bừa bộn của Mộ Huyền Linh, đắp chăn lên, chờ hơi thở của nàng hoàn toàn ổn định, mới thay một bộ y phục mới rồi đi ra cửa phòng.


Nam Tư Nguyệt vừa vặn từ bên ngoài tiến vào, thấy Tạ Tuyết Thần ra tới, hắn đi nhanh hai bước nói: "Tạ huynh, ta nghĩ ra một cách giúp giảm đau đớn cho cô ấy".

Tạ Tuyết Thần nói: "Bây giờ cô ấy đã ổn hơn rồi".

Nam Tư Nguyệt hơi giật mình.

"Huynh xem cô ấy, ta đi ra ngoài trước".

Nam Tư Nguyệt có chút nghi hoặc mà nhìn bóng dáng Tạ Tuyết Thần rời đi.

Hắn đã dùng cách gì để chữa khỏi cho cô ấy?

Vì sao hắn đột nhiên thay y phục?

Hỏi tuyết nhai, tuyết ngăn sơ tình.

Nhưng mà một trận kiếm vũ, tuyết lại rơi đầy trời.

Một bóng người cô đơn lặng lẽ đứng trong gió tuyết, một thanh kiếm Vạn Nhân được c ắm vào bên trong nham thạch.

Tạ Tuyết Thần nhắm mắt lại, cảm nhận được tuyết mịn màng bay lả tả dừng trên mặt, không bao giờ dập tắt được nhiệt huyết trong lòng.

Hai mươi mốt năm trước, hắn đang hỏi Tuyết Nhai, vấn đạo, vấn kiếm, vấn tâm.

Vì thương sinh lập mệnh, hiệu Thái Thượng Vong Tình.

Kiếm của hắn, vì sao mà sáng?

Tâm của hắn, vì sao mà động?

Nhắm mắt lại, trong đầu chỉ còn một giọng nói.

Có người đang tha thiết kêu gọi tên hắn, thiên hồi bách chuyển, nhiễu chỉ nhu tình.

Nàng là người, là yêu, là ma, đều không quan trọng.

Hắn vốn không nên dễ dàng gục ngã như vậy, nhưng hắn không kiềm chế được mình. Hắn thậm chí còn tưởng, đều không phải nàng cố ý dụ dỗ mình càng ngày càng lún sâu hơn. Là chính mình, vốn thích sinh mệnh sống động như vậy. Nàng cùng chính mình không giống nhau, có thể nhiệt tình chân thành mà nói ra thích mình, trong mắt trong lòng chỉ có một người, nếu người nọ không phải chính mình, có lẽ bản thân cũng sẽ sinh lòng hâm mộ....

Mà đến lúc nhìn nàng lâm vào nguy hiểm, hắn cũng đánh mất đạo của mình.

Linh....

Tạ Tuyết Thần hơi hơi mở mắt ra, nhìn về phía những ngọn núi nguy nga liên tục bị tuyết bao phủ.

Hắn đột nhiên minh bạch ý tứ trong lời nói hai mươi mốt năm trước của phụ thân.

Thương sinh và nàng, hắn chỉ có thể lựa chọn cái thứ nhất.

Chỉ có thể lựa chọn đem tính mạnh chính mình cho một trong số họ.

Ý thức của Mộ Huyền Linh trước sau một mảnh màu đen chìm nổi trong hải vực, trong lúc mông lung nàng cảm giác bản thân bắt được một bàn tay, liền giống như nắm được một tấm ván trôi nổi cứu mạng, gắt gao không chịu buông ra. Qua không biết bao lâu, cuối cùng nàng cũng có sức mở mi mắt lên, lông mi nồng đậm nhẹ nhàng run nhẹ, trước mắt là cảnh tượng mờ mịt trở nên rõ ràng.

Trời đã tối rồi, trong phòng lại không thắp ánh nến, cửa sổ đều đóng lại, nhưng vẫn có ánh trăng sáng chiếu qua khe hở cửa sổ, sâu kín chiếu lên một hình bóng trong phòng.

Mộ Huyền Linh cảm nhận được chính mình nắm lấy một bàn tay, cảm giác ấm áp thon dài, bởi vì bị nắm lâu thậm chí trong lòng bàn tay hơi hơi ướt mồ hôi. Người nọ người ở trước giường, ánh trăng phác họa ra đường nét mơ hồ hình dáng, Mộ Huyền Linh dùng giọng nói khàn khàn nhẹ nhàng gọi: "Tạ Tuyết Thần....."

Người nọ khẽ cử động, quay người lại nhìn về phía nàng.

"Mộ cô nương, cô tỉnh rồi".

Mộ Huyền Linh ngẩn ra, tay bất giác liền buông lỏng ra.

"Nam công tử"

Trong bóng tối, Nam Tư Nguyệt phát ra một tiếng cười nhẹ, tựa hồ có chút bất đắc dĩ, lại nhẹ nhàng thở ra.

"Là ta, ta đến hỏi thăm cô, có lẽ cô gặp ác mộng nắm chặt lấy tay ta không buông, ta liền đành ngồi xuống đây bồi cô, vô tình mạo phạm" Nam Tư Nguyệt ôn nhu giải thích.

"Không, là ta mạo phạm..." Mộ Huyền Linh giọng khàn khàn nói.


Nam Tư Nguyệt thân thể cử động, rời khỏi mép giường chậm rãi đi tới bên cạnh bàn, thổi mồi lửa đốt sáng đèn dầu lên, ánh sáng bắt đầu lan rộng ra khắp căn phòng. Hắn lại từ trên bàn cầm lấy ấm nước, thắp sáng bếp lửa nhỏ gần đó, rồi đặt lên bếp đun nóng. Trên người Mộ Huyền Linh không có sức lực, chỉ có thể nằm nhìn bóng dáng mảnh khảnh mà thon gầy đang ở bên bàn làm mấy việc vặt đó.

"Nước lạnh rồi, ta nghĩ nên làm ấm lên một chút trước khi uống" giọng nói dịu dàng của Nam Tư Nguyệt truyền đến từ bên đó.

Mộ Huyền Linh có chút thất thần, lưỡng lự một lúc rồi mới nói: "Được"

Phải mất hồi lâu nàng mới nhớ ra đã xảy ra chuyện gì, nhớ tới nàng ngã trên nền tuyết, ma khí dật tán, đau đớn muốn chết, Tạ Tuyết Thần.....

Trong đầu nàng hiện lên bóng dáng hắn rời đi.

Nam Tư Nguyệt giữ lấy ấm trà nóng trở lại bên giường, nhẹ nhàng hỏi: "Còn có sức ngồi dậy không?"

Mộ Huyền Linh có chút suy yếu mà cười cười: "Ta có thể"

Nàng chống đỡ thân thể ngồi dậy, phía sau lưng lót vài cái gối, nhận lấy cái chén trong tay Nam Tư Nguyệt. Chiếc chén có nhiệt độ ấm như nhiệt độ cơ thể, vừa vặn độ ấm vừa phải, mà đưa qua cái tay thon dài trắng nõn kia, lại thấy một vết đỏ như dấu ngón tay nhưng lại không nhất quán, Mộ Huyền Linh vừa nhìn liền biết là mình dừng sức nắm lấy nên mới có dấu vết đó, không khỏi có chút áy náy cùng ngượng ngùng.

Nàng chột dạ mà cúi đầu, miệng nhỏ uống một miếng nước nhỏ, nước thành Ung Tuyết có vị ngọt thanh mà không tìm thấy ở nơi khác, một chút thấm nhuận và môi cùng cổ họng, chỉ là trong lòng vẫn có chút chua xót khó mà miêu tả được.

Nam Tư Nguyệt tựa hồ như nhìn ra trong lòng nàng có suy nghĩ, đột nhiên mở miệng nói: "Là Tạ huynh đã ôm cô trở về".

Mộ Huyền Linh ngẩn ra, ngước mắt lên nhìn hắn.

Ánh nến chiếu sáng khuôn mặt tuấn mỹ thanh tú của Nam Tư Nguyệt, hắn dường như đang cười, chỉ là một nửa trong ánh sáng, một nửa ở trong bóng tối.

"Ta không biết huynh ấy dùng cách gì để áp chế nỗi đau do ma khí dật tán của cô, nhưng trước mắt xem ra cô không có gì lo ngại, Tạ huynh còn có việc quan trọng khác, nên ta lui lại chăm sóc cô".

Biết Tạ Tuyết Thần cũng không thật sự bỏ chính mình mà đi, Mộ Huyền Linh cảm thấy trong lồ ng ngực ấm áp lên, nàng cúi đầu, khóe môi vô thức nhếch lên một đường cong nhẹ. "Ta biết rồi" nàng nhẹ nhàng nói.

Nam Tư Nguyệt lẳng lặng nhìn khóe môi nàng nhếch lên, còn trong đáy mắt có chút ánh lên một tia ánh sáng, ánh mắt sâu thẳm mà thâm thúy.

"Mộ cô nương, cô thực sự rất thích Tạ huynh" Giọng điệu hắn thập phần khẳng định.

Mộ Huyền Linh không có phủ nhận, nàng gật gật đầu.

"Vì cái gì?" hắn tựa hồ có chút bối rối, cũng có chút hoài nghi: "Ta xác thực đã từng hoài nghi, cô tiếp cận hắn có mục đích khác, nhưng hô hấp cùng nhịp tim không thể làm giả được.... Tạ huynh cũng bởi vì vậy mà tin cô".

Người trời sinh thập khiếu, quả thực có năng lực cảm nhận phi thường, hắn có thể biết được tim nàng đập vì ai mà nặng nề, vì ai mà vui sướng.

Mộ Huyền Linh nhấp môi, nhưng lại không trả lời câu hỏi của Nam Tư Nguyệt.

Nam Tư Nguyệt chăm chú nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của nàng, phảng phất xuyên thấu qua gương mặt kia, thấy được một người khác.

"Có lẽ, cô sớm đã quen biết hắn trước đây"

Mộ Huyền Linh hô hấp cứng lại.

"Hô hấp của cô nói cho ta đáp án" Nam Tư Nguyệt cười nhẹ một tiếng, "Ta đã nghĩ, vì sao ánh mắt của cô nhìn hắn luôn có chút hoài niệm cùng bi thương, mà không chỉ là thích và ngưỡng mộ, đôi mắt của cô luôn cất giấu rất nhiều tâm sự, trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường".

"Nam công tử, ngươi quá thông minh" Mộ Huyền Linh nhắm mắt lại, nhẹ nhàng thở dài, "Ta không có gì để giấu"

"Hắn không nhớ rõ, cô vì sao lại không nói cho hắn" Nam Tư Nguyệt hỏi.

"Huynh ấy không cần nhớ" Mộ Huyền Linh đáy mắt lưu luyến ý cười ôn nhu nói: "Là ta nợ huynh ấy, ta nhớ rõ là được".

"Là sao...." Nam Tư Nguyệt thanh âm nhẹ như thở dài, "Còn ta, cô cũng nhớ rõ sao?"

Ý cười đọng lại trong đáy mắt Mộ Huyền Linh, nàng khó khăn mà ngẩng đầu, nhìn về phía Nam Tư Nguyệt.

Đáy mắt Nam Tư Nguyệt hàm chứa ý cười nhàn nhạt, lại giống như lốc xoáy màu đen, đem nàng hút vào từng chút một.

"Nhịp tim của cô cũng nói cho ta đáp án" Nam Tư Nguyệt cười nhẹ nói: "Dữ quân sơ tương thức, do như cố nhân quy. Thiên nhai minh nguyệt tâm, chiều mộ tối tương tư".

"Tuy diện mạo của cô thay đổi rồi, nhưng từ trên người cô ta có thể cảm nhận được hơi thở quen thuộc" hắn bỗng nhiên đưa tay ra xoa xoa tóc nàng, những ngón tay mảnh khảnh của hắn luồn qua mái tóc đen mềm mại, xẹt qua thái dương hơi đẫm mồ hôi của nàng, cuối cùng dừng ở trên má nàng. "Chỉ là khi đó ta không biết tên của cô, nhưng vẫn nhớ rõ cô có một chiếc chuông trên cổ chân, trên mặt cô có ấn ký yêu tộc".

Nam Tư Nguyệt kéo gần khoảng cách giữa hai người, nhàn nhạt mang mùi trầm hương tỏa ra trên người hắn đem Mộ Huyền Linh bao trùm trong đó.

Chiếc chén trong tay không biết rơi xuống từ khi nào, nước làm ướt chăn đệm, đôi tay Mộ Huyền Linh gắt gao nắm chặt tấm chăn dưới người, trong mắt hiện lên sự hoảng loạn bơ vơ, nhịp tim đột nhiên trở nên hỗn loạn.

Hắn....hắn thật sự nhận ra nàng!

Bình Luận (0)
Comment