Ngàn Đóa Hoa Đào Nở Một Đời

Chương 40

Tác giả: Tùy Vũ Nhi An

Trans + Beta: Sunni

Tạ Tuyết Thần cũng là trầm sắc mặt, hắn nắm chặt tay Mộ Huyền Linh, không nói một lời xoay người liền đi.

Xà lão bản đối với Tạ Tuyết Thần thập phần thèm nhỏ dãi, tìm mọi cách để ân cần lấy lòng, lại không ngờ đối phương lại kiêu ngạo như vậy, trong lòng tức khắc giận dữ, đồng tử co rút lại, đồng tử hóa thành màu đỏ, yêu khí nồng đậm dật tán mà ra, cùng lúc đó, một người thân ảnh cao lớn chặn đường đi Tạ Tuyết Thần.

Đó là một đầu đen gấu tinh, thân hình cường tráng, cao tầm tám thước, riêng nắm tay đã bằng đầu người bình thường, trên người cơ bắp thắt lại, khí thế làm cho người ta sợ hãi.

"Khách đi3m Xà lão bản ta, cũng không phải là muốn tới thì tới, muốn đi liền có thể đi" Xà lão bản xì xì lưỡi rắn, trong mắt lộ hung quang, tóc xoăn tựa như mấy con rắn nho di chuyển, "Hùng Cao, đem bọn chúng đánh gần chết là được, cho nam nhân kia vào trong giới tử túi của ta, bán yêu cho ngươi".

Bị gọi là Hùng Cao, gấu tinh đen cười dữ tợn gật đầu: "Cái bán yêu này, thoạt nhìn ăn cũng rất ngon....."

Các yêu quái trong đi3m cười ha ha nhìn một màn trước mắt, dường như không có ngạc nhiên, trước đó cái hồ yêu còn chua chát nói:"Tâm địa Xà lão bản thật mềm, còn luyến tiếc đánh chết".

"Hùng Cao một quyền đi xuống, Kim Đan đến đều nổ tan xác, muốn đánh chết hắn một nửa không dễ, lưu lại toàn thây cũng khó" một cái yêu quái khác nói.

Tạ Tuyết Thần thần sắc đạm bạc, đối với uy hiếp trước mắt thờ ơ. Chỉ thấy hắn lui về phía sau ba bước, đem Mộ Huyền Linh đẩy đến trước mặt Hùng Cao, nhàn nhạt nói: "Ngươi tới giải quyết nàng".

Mộ Huyền Linh ngẩn ra, quay đầu nhìn về phía Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần phất tay cởi bỏ nàng khẩu khiếu, liền nghe được Mộ Huyền Linh hét lên: "Vì cái gì ngươi không ra tay?"

Tạ Tuyết Thần nói: "Nếu ta ra tay, sẽ kinh động Yêu Vương. Cái Hùng yêu này không cường, nàng đối phó hắn, dư dả".

Mộ Huyền Linh ngực phập phồng, chịu đựng giận dữ nói: "Ta dựa vào cái gì phải nghe ngươi nói! Ngươi bắt cóc ta, ta còn muốn làm tay đấm cho ngươi sao?"

Tạ Tuyết Thần suy nghĩ một lúc, "Nếu nàng không muốn, ta đây không miễn cưỡng".

Nói xong lại hướng Mộ Huyền Linh vươn tay lên đôi môi, Mộ Huyền Linh thấy hắn lại muốn phong khẩu khiếu của mình, vội vàng che miệng lui về phía sau nửa bước, liên thanh nói: "Ta nguyện ý!"

Tạ Tuyết Thần hơi hơi mỉm cười, gật đầu nói: "Ta sẽ nhìn nàng".

Mộ Huyền Linh một bụng tức giận mà nhìn về phía Hùng Cao. Hùng Cao cũng một bụng lửa. Hai người này không coi ai ra gì mà nói chuyện, lại là không đem hắn để vào trong mắt chút nào! Hắn phát ra tiếng thở thô nặng, ánh mắt lộ ra sát ý sắc bén, chậm rãi nâng tay phải lên, nắm chặt thành quyền, yêu lực ngưng tụ trên quyền tay, bày ra một ngọn lửa màu đen, một luồng áp bách bao phủ cả tòa khách đi3m làm người sợ hãi, yêu quái khác sắc mặt khẽ biến, nhốn nháo trốn sang một bên, bày ra tư thế phòng ngự.

"Hùng Cao không biết có được cơ duyên gì, so với năm trước càng mạnh hơn rất nhiều, lần diễn võ đại hội này sợ là muốn bỗng nhiên nổi danh".

"Hắn công pháp chí cường chí mãnh, cùng cảnh giới Yêu tộc rất khó đánh qua hắn".

Khe khẽ nói nhỏ truyền đến từ trong một góc, Hùng Cao nhếch miệng cười, nắm tay cực lớn đột nhiên đập hướng Mộ Huyền Linh. Yêu lực dao động làm tóc đen tóc mai Mộ Huyền Linh bay lên, Mộ Huyền Linh nghiêm sắc mặt, nâng đôi tay lên giao điệp trước ngực, linh lực ở lòng bàn tay mãnh liệt mà ra, ngưng tụ thành lá chắn, một quyền khí thế kinh người như dời non lấp biển giáng xuống trên lá chắn, thế nhưng lại không tiến thêm được. Mộ Huyền Linh cảm nhận được áp lực, nhíu mày, tâm niệm vừa động, Đoạn Niệm liền đột nhiên hiện ra trong không trung, sắc bén một roi mà chém vào mặt Hùng Cao, với khí thế mạnh mẽ, thế nhưng so với một quyền của Hùng Cao kia càng làm cho người ta sợ hãi!


Hùng cao rút quyền lại giơ tay ngăn cản Đoạn Niệm, hai đạo linh lực màu sắc khác nhau phát sinh va chạm kịch liệt, một khoảnh khắc trì trệ lúc sau, màu đen yêu diễm liền bị roi dài màu tím đánh thành hai nửa, một âm thanh lớn đánh vào mặt Hùng Cao, để lại vết roi sau có thể nhìn rõ xương, máu tươi tung tóe mà phun ra!

Hùng Cao quỳ xuống mặt đất kêu đau, một mắt đã bị mù, phát ra tiếng hét tê tâm liệt phế.

Xà lão bản nguyên bản vẫn đang mỉm cười tức khắc sắc mặt biến đổi, hô hấp nặng nề lên, nàng nheo nheo đôi mắt, yêu khí trên người càng thêm nồng đậm, một đôi chân dài hóa thành đuôi rắn, hồng lân kim văn, thô tráng hữu lực. Nàng nguyên hình là một con rắn nước tơ vàng, kịch độc vô cùng, đầy d*c vọng giết người, có bảy tám trăm năm tu vi, thực lực còn cao trên Hùng Cao, đã là gần đến cảnh Yêu Vương, nếu không cũng không thể ở nơi hỗn tạp này mở một hắc đi3m.

Tạ Tuyết Thần lần đầu tiên đến Quỳnh Cư Đảo, không biết nội tình, mà Xà lão bản cũng cho rằng Tạ Tuyết Thần chỉ là một cái Kim Đan tán tu bình thường, bị hắn coi thường lúc sau nổi lên ác ý, sau đó mới bảo thủ hạ Hùng Cao ra tay, muốn cướp sắc giật tiền. Nhưng không nghĩ tới, hắn còn không có ra tay, bán yêu bị hắn bắt cóc liền lộ ra thực lực kinh người.

Không đúng!

Xà lão bản ngẩn ra, đột nhiên nhớ tới mới vừa rồi Mộ Huyền Linh sử dụng rõ ràng là linh lực, bán yêu như thế nào lại có linh lực? Chẳng lẽ cũng là một nhân tu?

Thực lực của nàng liền ở phía trên Hùng Cao, vậy cái tu sĩ bắt cóc nàng, chẳng phải sẽ càng cường đại hơn sao?

Nàng gắt gao nhìn chằm chằm Tạ Tuyết Thần, cái tên tu sĩ bạch y chi khí lộ ra ngoài thoạt nhìn chỉ là một tên Kim Đan hơi cường, nếu là hắn ẩn tàng tu vi chân chính, vậy chỉ có một khả năng, chính là thực lực của đối phương ở trên nàng.....

Xà lão bản mồ hôi lạnh chảy xuống dưới, ở phía trước nàng, chẳng lẽ là Pháp Tướng Nhân tộc....

Bên trong tán tu tuy rằng cũng có Pháp Tướng, nhưng đều đã thành danh từ lâu, nàng còn nghĩ không có cái tán tu Pháp Tướng nào có thể sánh ngang nam tử thanh tuấn trước mắt. Nàng trong lòng vẫn còn sót lại một tia may mắn, người này nếu không phải Pháp Tướng, nàng kích động Yêu tộc khác ở đây, vẫn có thể đem hắn ngăn cản lại.

Xà lão bản đôi mắt vừa động, nhìn về phía Mộ Huyền Linh - người này nàng thật ra có thể đối phó. Xà lão bản nghĩ, đuôi rắn thô ráp liền bay về hướng Mộ Huyền Linh, nhưng mà Tạ Tuyết Thần sớm đã nhận ra được ý đồ của nàng, tay phải nhẹ nhàng phất tay áo một cái, một cái trận gió lạnh thấu xương như vô số lưỡi đao sắc bén bổ về phía đuôi rắn. Rắn nước tơ vàng vảy cứng rắn nhất, nhưng mà một trận gió mạnh đập vào đuôi rắn, đột nhiên một vài miếng vảy màu hồng rơi ra, máu bắn tung tóe, Xà lão bản đau đớn kêu thảm thiết, không dám tin tưởng mà nhìn nam tử trước mắt.

Người này tuyệt đối là Pháp tướng cảnh tu sĩ, nàng đại ý, nàng thực sự đã trêu chọc những nhân vật này!

Xà lão bản trong lòng hối hận, nhưng Pháp Tướng tu sĩ từ trước đến nay cao ngạo, nàng đem người xúc phạm đến chết, lúc này xin tha cũng vô dụng, chỉ có biện pháp duy nhất tìm mọi cách giết hắn!

"Địa bàn Yêu tộc, còn không tới phiên nhân tu giương oai!" Xà lão bản giương giọng nói: "Các ngươi cùng nhau lên, giết nhân tu này, ta liền cho các ngươi Xích Luyện Tinh Huyết!"

Xích Luyện Tinh Huyết nàng ẩn chứa yêu lực cường đại, đối với Yêu tộc tu hành rất có lợi, chúng yêu vừa nghe tức khắc đỏ mắt. Bọn chúng chỉ nhìn ra Tạ Tuyết Thần hơi thở Kim Đan, mà bán yêu càng là né tránh không đáng để lo, bị Xà lão bản mê hoặc, liền tức khắc kích động mà nhào hướng Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần đang muốn gọi Quân Thiên Kiếm ra, lại vào lúc này, cửa lớn khách đi3m bị một cơn gió mạnh dừng sức đẩy ra, một nam tử cao lớn thon dài chậm rãi đi đến. Người nọ một thân áo dài màu đen, khuôn mặt lạnh lùng, trên má trái có một vết sẹo dữ tợn, từ huyệt Thái Dương xuống tới cằm, làm người nhìn thôi đã thấy sợ. Chúng yêu liếc nhìn một cái liền thấy được linh phượng đồ đằng màu đỏ trước ngực, không khỏi sắc mặt biến đổi.

"Là người Linh Sư Đảo, xích phượng tu sĩ, trên mặt có sẹo.... Hắn là Giang Ly" một cái yêu quái thấp giọng nói.

Môn hạ tu sĩ Linh Sư Đảo trước ngực đều có linh phượng đồ đằng, nhưng nhan sắc bất đồng, thể hiện sự khác biệt về sức mạnh và quyền lực trong môn phái, từ trên xuống dưới phân biệt là Xích, Tử, Lam, Hắc. Xích phượng tu sĩ liền tính không phải là Pháp Tướng cũng là nửa bước Pháp Tướng, ở trong tông môn chỉ đứng sau Hà Tiện Ngã, không phải trưởng lão, đó là khách khanh.

"Nơi đây có hơi thở đánh nhau" xích phượng tu sĩ hắc y lạnh lùng mà nhìn bốn phía xung quanh, nhìn về phía Tạ Tuyết Thần:"Đảo chủ có lệnh, trong lúc diễn võ đại hội, dĩ hòa vi quý, Yêu tộc không được tự mình sát hại nhân tu".

Linh Sư Đảo ở Đông Hải phía trên uy vọng khá cao, liền chúng Yêu Vương đều đối đãi Hà Tiện Ngã khách khí có lễ. Diễn võ đại hội là việc trọng đại của Yêu tộc, nhưng với tính tình Yêu tộc, muốn duy trì trật tự trong lúc diễn ra đại hội thật là không dễ dàng, huống chi còn muốn đảm bảo một ít tán tu nhân thân an toàn. Linh Sư Đảo cùng chúng Yêu Vương hiệp nghị, Linh Sư Đảo sẽ hỗ trợ tổ chức diễn võ đại hội, nhưng nghiêm cấm Yêu tộc sát hại nhân tu. Tu sĩ Linh Sư Đảo đã có Tiên Minh ngũ phái làm chỗ dựa, lại được chúng Yêu Vương cho phép duy trì trật tự, bởi vậy Nhân tộc cùng Yêu tộc cũng không dám đắc tội bọn họ.


Huống chi, đích thân tới nơi này lại là một vị xích phượng tu sĩ.

Xà lão bản chịu đựng đau thu hồi đuôi rắn, hai chân thấm máu, trên mặt lại gạt bỏ tươi cười nói:"Giang đạo trưởng, hiểu lầm hiểu lầm, vị tu sĩ này muốn tìm nơi ngủ trọ, ta hoan nghênh còn không kịp nữa".

Giang Ly phớt lờ nàng, chỉ nhìn Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần nhàn nhạt gật đầu: "Không sai".

Xà lão bản nghe hắn nói như vậy, tức khắc nhẹ nhàng thở ra, biết đối phương không có ý tứ truy cứu, vô luận là cùng cái tán tu cao thâm khó đoán này chiến đấu, vẫn là bị Giang Ly vấn tội, đều là đại sự sống chết.

"Ta đây liền an bài phòng" Xà lão bản cười theo nói.

Hiện tại đừng nói là một gian phòng trống, nàng liền đem khách đi3m đều tặng người cũng vui.

Giang Ly nhìn thoáng qua Hùng Cao nằm nghiêng qua một bên trên mặt máu tươi chảy ròng, đối với thực lực nhân tu trước mắt liền có một số suy đoán - có lẽ cũng không cần hắn nhúng tay.

Giang Ly đối Tạ Tuyết Thần nói: "Tại hạ tu sĩ Linh Sư Đảo, Giang Ly, nếu ở trên đảo gặp khó khăn, có thể đến San Hồ Cư tìm ta".

Tạ Tuyết Thần hơi hơi gật đầu: "Đa tạ".

Hắn cũng không có tự báo gia môn, Giang Ly biết hắn cố ý giấu giếm thân phận, liền không có hỏi nhiều, không nói một lời rời khỏi khách đi3m.

Mộ Huyền Linh ánh mắt từ trên bóng dáng người nọ thu hồi, trêu chọc nói: "Tạ đạo trưởng, ngươi thật ra thương hoa tiếc ngọc, không giết xà yêu kia, còn muốn ở lại khách đi3m này?"

Bị gọi tên bả vai Xà lão bản cứng đờ, gấp gáp nói: "Là ta mắt mù quáng va phải hai vị, lập tức liền an bài cho hai vị một gian thượng phòng!"

Mộ Huyền Linh quay đầu đối Xà lão bản nói: "Hai gian!"

Xà lão bản ngẩn ra, nhìn về phía Tạ Tuyết Thần.

Tạ Tuyết Thần nói: "Một gian".

Mộ Huyền Linh biết là Tạ Tuyết Thần đề phòng nàng giở trò, nhưng nghĩ đến cùng Tạ Tuyết Thần ở cùng một gian phòng, nàng liền cảm thấy cả người khó chịu.

"Hai người quá chật!" Mộ Huyền Linh nói.

Xà lão bản vội nói: "Sẽ không sẽ không, thượng phòng này của ta rất lớn, hai người cũng không chật, người nhiều náo nhiệt nhiều".


Mộ Huyền Linh "...."

Tạ Tuyết Thần: "Tim nàng đột nhiên đập nhanh".

Mẹ kiếp bà nội ngươi người nhiều náo nhiệt nhiều!

Mộ Huyền Linh bụng đầy bực tức, lúc này lại không dám phát ti3t, nàng biết mình nếu mà nói lời không xuôi tai, cái tên Tông chủ Tiên Minh lãnh khốc vô tình kia liền sẽ phong khẩu khiếu nàng.

Vào thượng phòng, nàng liếc nhìn xung quanh một cái. Phòng xác thật rất lớn, có thể đã suy xét một số yêu quái ngủ thích để lộ nguyên hình ra, giường nơi này so với giường Nhân tộc to hơn gấp vài lần, đừng nói hai người ngủ, bốn năm người ngủ trên cũng không sợ rơi xuống.

Nhưng to nữa, nàng cũng không muốn cùng Tạ Tuyết Thần nằm trên một cái giường.

Nàng lạnh mặt tìm một ghế đẩu ngồi xuống, không nói một lời.

Tạ Tuyết Thần biết trong lòng nàng khó chịu, liền nói: "Nàng ngủ giường đi, ta liền có thể đả tọa".

Mộ Huyền Linh âm dương quái khí nói: "Ta chỉ là một cái tù nhân, nào xứng ngủ giường, có thể có một cái ghế dựa vào tâm tồn cảm kích".

Tạ Tuyết Thần gật gật đầu, nghiêm mặt nói: "Nếu biết chính mình là tù nhân, liền nên nói gì nghe nấy."

Mộ Huyền Linh hung tợn mà trừng mắt hắn, đôi mắt lại bắt đầu đỏ lên, răng hàm sau nghiến qua nghiến lại, thanh âm ồm ộp.

"Ngươi là cố ý trả thù ta đi." Mộ Huyền Linh cười lạnh một tiếng: "Bởi vì lúc trước thời điểm Thần Khiếu bị phong, ta trêu đùa ngươi, ngươi liền ngày càng táo tợn mà trả thù ta. Không thể tưởng được Tông chủ Tiên Minh lại là người có thù tất báo như thế".

Tạ Tuyết Thần chậm rãi đi đến trước mặt nàng, đột nhiên nói: "Nguyên lai là nàng muốn ta như vậy...."

Mộ Huyền Linh hừ lạnh một tiếng, mặt mang khinh thường cùng trào phúng: "Nếu không? Ta nói sai rồi sao?"

Tạ Tuyết Thần đột nhiên hơi cúi người, duỗi tay nhẹ nhàng nắm cằm nàng, thanh âm thanh lãnh, tựa như chạm miếng băng nhỏ, lại có một tia khàn khàn: "Vậy nàng còn nhớ rõ, chính mình lúc trước đã làm cái gì?"

Mộ Huyền Linh bị bắt ngẩng đầu cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, đập vào mắt là mắt phượng sâu thẳm của hắn.

Nàng làm cái gì....

Nàng bất quá chính là cưỡng hôn hắn, lột y phục hắn, cùng hắn ở trên một cái giường lăn giường thôi.

Mộ Huyền Linh nói không nên lời, nhưng là sắc mặt rất khó xem.

Tạ Tuyết Thần cười nhẹ một tiếng: "Nhìn dáng vẻ, nàng đều nghĩ tới, muốn ta ngày càng táo tợn, có thù tất báo sao?" những vết chai mỏng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt v e da thịt non mềm trên mặt nàng, ấn vào khóe môi nàng: "Nàng không phải nói..... Dù sao ta là kiếm tu, không cần thủ thân nguyên chi dương?"

Mộ Huyền Linh tim đập nhanh, không biết là vì sợ hãi hắn hay là bởi vì mặt khác, nàng cứng đờ không dám nhúc nhích, cả người căng chặt.

Tạ Tuyết Thần ánh mắt trầm xuống, khoảng cách hai người có chút quá mức gần, gần đến mức hắn có thể đếm rõ ràng lông mi nồng đậm của nàng, thấy rõ ràng trong mắt nàng kinh hoàng.

A......


Hắn rũ mắt cười khổ, nhịn xuống dục niệm trong lòng. Nàng chịu Ngộ Tâm Thủy khống chế, đối với hắn vô pháp đ ộng tình, hắn thân cận, đối với nàng mà nói chỉ có hoảng sợ bất an.

Tạ Tuyết Thần miễn cưỡng mà buông tay ra, xoay người rời đi, cảm giác được người phía sau lặng lẽ thở nhẹ nhàng ra, hắn nhắm mắt ảm đạm.

"Nàng là muốn nghe lời, hay vẫn muốn ta trả thù?"

Ngay sau đó, Mộ Huyền Linh đã chui lên giường, đạp rớt đôi giày, quấn chăn nằm tới phía trong cùng của chiếc giường lớn.

Tim nàng vẫn cứ đập thình thịch, vừa rồi Tạ Tuyết Thần làm nàng cảm thấy rất xa lạ.... Tạ Tuyết Thần người này từ trước đến nay thanh lãnh giữ mình, lạnh nhạt vô tình, hiện tại tuy rằng vẫn lạnh nhạt vô tình, nhưng dường như không còn cảm giác thanh lãnh xuất trần như trước nữa, nhiều một tia hơi thở không nói rõ được.

Những thay đổi này, tựa hồ là sau khi ra khỏi nhà giam tham dục mới có, rốt cuộc bên trong nhà giam tham dục đã phát sinh qua cái gì, vì sao mà nàng hoàn toàn không nhớ gì cả?"

Chính là nàng không thể hỏi, mở miệng hỏi, Tạ Tuyết Thần liền biết nàng mất ký ức, hắn cũng chưa chắc sẽ nói sự thật, chính mình nếu không tin tưởng đối phương trả lời, liền không cần phải hỏi, nếu không sẽ làm chính mình thêm một cái phiền não.

Mộ Huyền Linh cả người rúc ở trong chăn, lại lén kéo chăn xuống, nhìn lén Tạ Tuyết Thần.

Hắn đã là Pháp Tướng tôn sư, liền có thể đả tọa thay cho giấc ngủ, lúc này liền đã ngồi khoanh chân trên trường kỷ, hai mắt nhắm lại, khuôn mặt thanh tuấn bình tĩnh mà trang nghiêm, lúc lưu chuyển thần công, trên người liền có hào quang lưu chuyển, tựa thần linh thiêng liêng giống nhau không thể xâm phạm.

—— Phảng phất một màn vừa rồi chỉ là ảo giác của nàng.

Mộ Huyền Linh hoài nghi mà rũ đôi mắt xuống, nàng vốn chính là tâm nhãn nhiều người, càng nghĩ càng phức tạp, vốn tưởng rằng mình cùng Tạ Tuyết Thần cùng phòng mà sẽ không thể ngủ được, không ngờ thế nhưng bất tri bất giác vào mộng đẹp.

Trong mộng nàng không biết chính mình đang ở phương nào, bên tai tựa hồ có tiếng gió gào thét, nàng tưởng mở mắt ra, mí mắt lại có ngàn cân chi trọng. Đột nhiên tiếng gió ngừng xuống, nàng nghe được nam nhân ẩn nhẫn th ở dốc, khàn khàn kêu gọi

"Linh Nhi....."

Nàng đột nhiên mở bừng mắt, nhìn thấy một đôi mắt phượng đen nhánh nhuộm dần dục sắc.

Vì thế nàng từ trong mộng bừng tỉnh lại.

Ngoài cửa sổ vừa mới là bình minh, Tạ Tuyết Thần vẫn là tư thế đêm qua, ở nơi xa đả tọa, nghe được trên giường có động tĩnh, hơi mở mắt ra, hướng nhìn nàng.

"Là gặp ác mộng sao?" Tạ Tuyết Thần nghiêm túc hỏi.

Mộ Huyền Linh ngực kịch liệt mà phập phồng, vẻ mặt kinh hồn chưa định, ai nhìn thấy cũng sẽ nghĩ như vậy.

Đó là ác mộng sao?

Đúng, là ác mộng, cùng Tạ Tuyết Thần thân thiết với nàng mà nói chính là ác mộng!

Mộ Huyền Linh mím môi, xúc cảm ấm áp kia quá mức mãnh liệt, vứt đi không được, thậm chí còn âm ỷ một tia đau đớn. Tuy nàng cưỡng hôn Tạ Tuyết Thần vài lần, nhưng hắn vẫn luôn lạnh băng kháng cự, nhưng Tạ Tuyết Thần trong mộng đêm qua, đại loại không giống nhau...

Hoa tuyết, cũng sẽ nóng bỏng sao.....

Mộ Huyền Linh dùng sức mà xoa xoa mặt mình - đều là ngày hôm qua Xà lão bản kia nói cái gì mà người nhiều náo nhiệt nhiều ! Đều do Tạ Tuyết Thần nói cái gì mà có thù tất báo! Hại nàng thực sự đã mộng thái quá như vậy!

Bình Luận (0)
Comment