Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
"Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn đi sao?"
"A Chân, ta sẽ quay lại, ta nhờ muội giúp giữ bí mật".
Tố Ngưng Chân hồn bay phách lạc đi ra khỏi phòng Tố Ngưng Hi, trong đầu óc vang vọng đi đi về về, chỉ có một suy nghĩ - không muốn để tỷ tỷ rời khỏi.
Nàng cùng tỷ tỷ kết nối chặt chẽ từ lúc sinh ra, duy nhất một lần xa nhau, là ở Lưỡng Giới sơn, nàng cùng tỷ tỷ đi lạc. Lúc đó nàng cho rằng, tỷ tỷ chỉ là lạc đường, nhưng không nghĩ nàng bị một cái Bán yêu bắt cóc. Nàng cùng cái tên Bán yêu kia quen nhau hơn hai tháng, lại muốn bỏ lại muội muội ruột sống dựa vào nhau mười năm sao?
Nàng chắc chắn là bị tên Bán yêu đó mê hoặc đánh mất tâm trí, nàng sẽ hối hận, không thể để nàng rời khỏi!
Cái suy nghĩ này ở trong lòng lặp đi lặp lại hàng trăm lần, càng ngày càng kiên định, cuối cùng, Tố Ngưng Chân bước vào thiền phòng của Diêu Hoa tôn giả, hướng sư phụ nói ra bí mật.
Diêu Hoa tôn giả giận tím mặt, một chưởng đập vỡ cái bàn Hoàng Hoa Lê, lạnh lùng ủ rũ nói: "Tố Ngưng Hi sao dám câu kết yêu ma...."
Tố Ngưng Chân quỳ xuống cầu xin: "Sư phụ, chắc chắn là cái Bán yêu kia đã dùng yêu pháp mê hoặc tỷ tỷ, sư phụ đừng trách móc tỷ tỷ!"
Diệu Hoa tôn giả nhếch môi mỉm cười, vươn tay vuốt v e đỉnh đầu Tố Ngưng Chân: "Con làm rất tốt,.... bọn chúng ước hẹn khi nào rời khỏi?"
Tố Ngưng Chân nói: "Đêm nay giờ Tý một khắc, Phong Hiết Đình"
Diệu Hoa tôn giả mắt đẹp nheo lại, bàn tay một phiên, đặt một chiếc bình sứ màu đỏ vào lòng bàn tay Tố Ngưng Chân: "Ngưng Chân, đêm nay con đem bình Bộ linh hoa này thoa lên cổ và má, đóng giả Ngưng Hi, dụ sát Bán yêu Tang Kỳ! Sau khi xong chuyện, Kính Hoa Cốc Cốc chủ chi vị sẽ truyền cho con".
Tố Ngưng Chân run rẩy, tay nhận lấy bình sứ không nhịn được giống như mang trọng trách cứng đờ và trắng bệch: "Sư phụ, con không cần Cốc chủ chi vị, con chỉ muốn tỷ tỷ thật tốt".
Diệu Hoa tôn giả mỉm cười nhẹ nói: "Được, ta hứa với con, lỗi lầm Ngưng Hi không nhắc lại làm gì".
Tố Ngưng Chân thở phào nhẹ nhõm, nắm chặt lấy bình sứ, trong mắt sát khí băng lãnh và quyết đoán.
Đêm đó, Diệu Hoa tôn giả dùng pháp trận vây khốn Tố Ngưng Hi, và nàng hoán đổi y phục với Ngưng Hi, lấy bội kiếm của nàng, đợi ở Phong Hiết Đình từ rất sớm. Nàng nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân, khẩn trương đến mức thần kinh toàn thân căng chặt, chỉ có một bàn tay mảnh khảnh đặt lên trên vai mình, gió đêm mang đến ám hương mê hoặc thâm trầm trên người.
"Ngưng Hi...." Bán yêu thanh âm khàn khàn thanh lãnh mà gọi tên của Ngưng Hi, dường như mang tên nàng hàm chứa nơi đầu lưỡi, ôn nhu quyến luyến, trên người Tố Ngưng Chân truyền đến khí tức mê hoặc của Bộ linh hoa, mê hoặc nhận thức của hắn, cùng Tố Ngưng Hi có bảy phần tương tự khiến người nhìn thành nàng.
Tố Ngưng Chân xoay qua một bên, nhìn thấy nam nhân mà Ngưng Hi nhớ mãi không quên.
Tóc bạc, ngân đồng, lang nhĩ, huyết mạch Lang yêu cùng Nhân tộc chảy trên người, vô luận vẻ ngoài tuấn mỹ bao nhiêu, cũng vô pháp che giấu ti tiện thấp hèn thật sự của hắn, hắn chính là lừa gạt Ngưng Hi như này sao? Lừa nàng phản bội sư môn, vứt bỏ người thân.
Sát ý hiện lên trong mắt, Tố Ngưng Chân không có do dự mà rút Xuân Sinh Kiếm ra, dùng tu vi cả đời hướng hắn đâm ra. Hắn không hề phòng bị mà đập vào mắt là tình nhân lạnh nhạt chán ghét, vai phải hắn truyền đến đau đớn xé lòng, Xuân Sinh Kiếm tàn nhẫn chém đứt kinh mạch của hắn, chặt đứt cánh tay phải của hắn. Khoảnh khắc tiếp theo, Phong Hiết Đình chiếu sáng khốn thú pháp trận, bảy tên tu sĩ cao giai từ trong bóng tối bay ra.
— Đây là một cái cái bẫy, Tố Ngưng Hi muốn giết hắn?
Lang yêu ngân đồng nghi hoặc và tổn thương nhìn Tố Ngưng Hi, lẩm bẩm nói: "Vì sao...."
Tố Ngưng Chân siết chặt Xuân Sinh Kiếm, lùi lại phía sau, rời khỏi Phong Hiết Đình.
"Ngươi khiến ta cảm thấy buồn nôn".
"Ha ha ha....." Tang Kỳ đột nhiên cười lớn tiếng, tay trái ôm lấy cánh tay gãy không ngừng chảy máu, ngân đồng dần dần chuyển sang màu đỏ tươi, mặt mày biến thành diễm lệ cùng dữ tợn, "Cho nên.... tất thảy nàng nói trước đây, tất cả là lừa ta...."
Tố Ngưng Chân sợ hãi mà lùi lại nửa bước, nói: "Là..... chỉ là vì để sống sót".
Diệu Hoa tôn giả lo lắng Tố Ngưng Chân cùng Tang Kỳ nói quá nhiều lời sẽ tiết lộ bí mật của Tố Ngưng Hi, lạnh lùng cắt lời nói: "Mọi người cùng nhau lên, hắn là Ma tộc Tế Tư, không được sơ suất!"
Vô số kiếm khí sắc bén hướng Bán yêu bị mắc kẹt trong khốn thú pháp trận, hắc bào chém thành vô số bướm đen bay phất phơ, máu tươi nhuộm đỏ Phong Hiết Đình.
Tố Ngưng Chân cầm Xuân Sinh Kiếm, xa xa bên ngoài đứng nhìn chiến cuộc, nhưng đôi mắt ngân đồng hận thù đã vượt qua tất cả mọi người, thẳng xuyên qua trái tim của nàng.
Nàng không làm sai, nàng không làm sai, nàng tất cả là vì Ngưng Hi....
Tố Ngưng Chân tự nhủ với mình như vậy, đã nói hai mươi năm, nói đến bản thân nàng đều tin tưởng.
Tang Kỳ hồi tưởng lại đêm đó, những cảnh tượng đó vẫn còn in rõ trong tâm trí. Lúc đó trên người Tố Ngưng Hi truyền đến hương thơm ngọt ngào, còn có ánh mắt nàng, lúc đó cùng Tố Ngưng Chân trước mắt trùng điệp lên nhau, hắn cuối cùng minh bạch...
"Không phải Ngưng Hi a...." mắt bạc đột nhiên dịu đi ba phần, hắn dường như thở dài nói một câu gì đó, nhưng mà một lúc sau, hắn mặt mày lại trở nên hung ác, "Thế nhưng, nàng chung quy vẫn là gả cho Cao Phượng Hủ...."
"Không có, nàng không có gả cho Cao Phượng Hủ" Tố Ngưng Chân đôi vai run rẩy, dường như nghĩ đến chuyện cực kỳ đáng sợ, cả khuôn mặt mất màu sắc, nước mắt trào ra dữ dội, thanh âm vỡ vụn bất thành ngữ điệu, "Ngưng Hi chết rồi, trước khi Ngưng Hi xuất giá, đã chết rồi".
Tang Kỳ đột ngột ngẩng đầu nhìn về phía Tố Ngưng Chân, thất thanh hỏi: "Nàng chết rồi?"
"Ngưng Hi, Tang Kỳ đã chết rồi, con vẫn nghe lời gả vào Minh Nguyệt sơn trang đi, Cao trang chủ không hiềm khí con không hoàn bích chi thân, con hẳn là thức thời một chút" Diệu Hoa tôn giả ném cánh tay bị chém đứt xuống đất, giọng nói nghe như nhẹ nhàng, lại lãnh khốc vô cùng.
Tố Ngưng Chân đứng đằng sau Diệu Hoa tôn giả, nàng giấu Xuân Sinh Kiếm sau lưng, sợ rằng Tố Ngưng Hi ngửi thấy mùi máu trên thanh kiếm.
Tố Ngưng Hi chậm rãi quỳ xuống, ôm lấy cánh tay bị chặt đứt trong vòng tay, cùng bàn tay lạnh giá cứng đờ đó đan tay vào nhau, nàng cúi đầu thật sâu, không ai có thể nhìn thấy biểu tình trên mặt nàng, chỉ nhìn thấy nước mắt rơi từng giọt trên mu bàn tay lạnh giá.
"Huynh ấy chưa chết" giọng nàng run rẩy nhưng kiên định, "Các người đã chặt đứt cánh tay của huynh ấy, lại để huynh ấy chạy thoát, có phải không?"
Diệu Hoa tôn giả sắc mặt thay đổi, lạnh lùng nói: "Hắn ở Phong Hiết Đình bị sáu đại trưởng lão vây đánh, ngươi cảm thấy còn có khả năng sống sao? Ngưng Hi, ta biết ngươi có năng lực, ngươi có thể đoạn chi trọng sinh, người chết sống lại, chẳng lẽ ta phải giao thi thể hắn cho ngươi sao? Ta sớm đã nghiền nát thi thể hắn thành tro bụi, chỉ còn một cánh tay, ngươi có thể làm gì? Chỉ cần ngươi nghe lời, sai lầm trong quá khứ ta đều có thể chuyện cũ bỏ qua, bằng không, người đừng trách sư phụ vô tình".
Tố Ngưng Chân lo lắng nói: "Sư phụ, tỷ tỷ chỉ là nhất thời không thể chấp nhận, con sẽ thuyết phục tỷ ấy!"
Tố Ngưng Hi ngẩng đầu lên, khuôn mặt ướt đẫm nước mắt trắng nhợt và lông mày đẹp đẽ, nàng khẽ cau mày, nghi hoặc không hiểu nhìn Tố Ngưng Chân, nhìn thấy y phục của nàng, nhìn thấy Xuân Sinh Kiếm sau lưng nàng, lại bỗng nhiên đều minh bạch tất cả.
"A Chân, là muội a....." Tố Ngưng Hi hít một hơi thật sâu, nhắm mắt, nước mắt lăn xuống, "Muội đóng giả dáng vẻ ta, lừa gạt huynh ấy có phải không?"
"Tỷ tỷ...." Tố Ngưng Chân chột dạ mà cụp mắt xuống, không dám nhìn nàng, "Tỷ tỷ, muội đều là vì tốt cho tỷ..."
Diệu Hoa tôn giả không kiên nhẫn nhăn mặt nói: "Tố Ngưng Hi, ta cho ngươi thời gian bảy ngày để suy nghĩ, bảy ngày sau, người Minh Nguyệt sơn trang sẽ tới Kính Hoa Cốc rước dâu, đến lúc đó ngươi không muốn lên kiệu hoa, ta tự có biện pháp khiến ngươi khuất phục!"
Diệu Hoa tôn giả phất áo bỏ đi, Tố Ngưng Chân do dự một chút muốn tiến lên, nhưng sợ nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Tố Ngưng Hi.
Nàng nhìn thấy Tố Ngưng Hi lảo đảo cố gắng đứng dậy, vội vàng bước tới đỡ nàng, Tố Ngưng Hi lại phớt lờ sự giúp đỡ của nàng, giữ lấy cái bàn chầm chậm đứng vững.
"A Chân, muội ra ngoài đi, ta muốn ở một mình" giọng nói nàng khó giấu được một chút run rẩy, dường như tinh khí trống rỗng, yếu ớt và thê lương.
Tố Ngưng Chân đi ba bước quay đầu lại, nhưng chỉ nhìn thấy hình bóng nàng mong manh hiu quạnh. Nàng đóng cửa phòng lại, lại không có rời đi, dựa lưng vào tấm cửa mỏng, nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng nức nở nghẹn ngào....
Nàng chưa bao giờ nghe thấy Ngưng Hi khóc như vậy, nàng lén nhìn qua khe cửa, chỉ nhìn thấy nàng cuộn tròn lại thành một quả bóng, ôm chặt lấy cánh tay gãy không còn hơi ấm, đôi vai đang co rúm, dường như đau đến tột cùng, nhưng lại không dám cho ai biết.
"Tang Kỳ..."
Nàng hôn lên những ngón tay lạnh giá, run rẩy thì thầm tên hắn, sinh cơ trong cơ thể điên cuồng dung nhập vào trong cánh tay gãy, muốn hắn lần nữa khôi phục độ ấm cùng cảm giác, lại chỉ là uổng công vô ích.
"Là ta hại huynh....."
Tố Ngưng Hi nhốt mình trong phòng bảy ngày, bảy ngày sau, người Minh Nguyệt sơn trang đến, giá y màu đỏ tươi được đưa đến phòng nàng.
Khuôn mặt Tố Ngưng Hi một mặt màu trắng nõn và thanh tú hao gầy đi rất nhiều, lại với nụ cười nhàn nhạt nhìn người đến người đi, giống như đã từ trong nỗi đau bước ra. Tố Ngưng Chân thở phào nhẹ nhõm, đợi sau khi mọi người rời đi, mới bước vào phòng ôm lấy thân hình gầy gò của Tố Ngưng Hi. Nàng tựa đầu vào vai tỷ tỷ, tựa giống như quá khứ vậy, nhẹ nhàng nói: "Tỷ tỷ, tỷ vẫn còn giận muội sao?"
Tố Ngưng Hi nhẹ nhàng vuốt v e tóc mai nàng, mỉm cười nói: "Không giận nữa".
Tố Ngưng Chân lại hỏi: "Tỷ còn.... buồn sao?"
Đôi mắt ẩm ướt của Tố Ngưng Hi chớp chớp, lông mi dài nửa giấu tâm tư, chỉ nói: "Không buồn nữa".
Tố Ngưng Chân thật lòng nhẹ nhõm, nở một nụ cười nói: "Tỷ tỷ, muội giúp tỷ trang điểm nhé!"
Tố Ngưng Hi không có từ chối, nàng thuận theo ngồi xuống trước gương, tựa như quá khứ vậy, cho phép Tố Ngưng Chân chải qua chải lại mái tóc dài mềm mượt của nàng. Nhưng nàng trước giờ tính tình hấp tấp, sao có thể chải kỹ búi tóc. Tố Ngưng Hi nhàn nhạt mỉm cười, kéo tay nàng xuống, đẩy nàng ngồi xuống ghế, ôn thanh nói: "A Chân, tỷ tỷ dạy muội lần cuối nhé, muội hãy học cẩn thận".
Tố Ngưng Chân nghe vậy ngạc nhiên, "Sao lại lần cuối cùng?"
Tố Ngưng Hi nói: "Ta nếu như gả cho người khác, không thể ngày ngày giúp muội chải tóc nữa".
"Ra vậy...." Tố Ngưng Chân mỉm cười an tâm, nàng trách mình nghĩ ngợi lung tung, lại nói: "Tỷ tỷ, tỷ gả đến Minh Nguyệt sơn trang, muội cũng có thể thường xuyên đến thăm tỷ. Nghe nói Cao Phượng Hủ là người tuấn mỹ nho nhã, thâm tình ôn hậu, hắn chắc chắn sẽ đối xử tốt với tỷ".
Tố Ngưng Hi nghiêng đầu mỉm cười, cẩn thận cầm lược chải tóc mai, không có trả lời câu nói của nàng.
"Tỷ tỷ, những ngày này.... muội đã rất lo lắng cho tỷ, bây giờ nhìn tỷ nghĩ thông, muội thật sự rất vui. Muội sợ tỷ sẽ hận muội.... tỷ.... sẽ sao?" nàng cẩn thận từng chút hỏi.
Tố Ngưng Hi nói: "A Chân, muội là muội muội ta thương yêu nhất, là người thân ta sống dựa vào nhau, ta biết, muội chỉ hy vọng ta có cuộc sống tốt".
Tố Ngưng Chân không nhịn được nhếch cao khóe miệng, "Tỷ tỷ, tỷ hiểu ta nhất".
"Ở trong lòng tỷ tỷ, muội vĩnh viễn là một hài tử, nhưng mà bất tri bất giác, muội đã lớn rồi, cũng có suy nghĩ của riêng mình" tỷ ấy động tác nhẹ nhàng giúp nàng vấn tóc mây lên, thanh âm trầm thấp.
"Muội...." Tố Ngưng Chân vội vàng muốn biện minh, nhưng bị Tố Ngưng Hi nhấn lên vai, dừng câu chuyện lại.
"A Chân, để tỷ tỷ nói xong đã" Tố Ngưng Hi ôn thanh nói, "Về sau cũng không thể có cơ hội cùng muội nói chuyện vui vẻ như vậy..... Về sau tỷ tỷ không thể ở bên muội, muội nhớ thu liễm tính tình, đừng quá bốc đồng, để tránh chịu thiệt thòi. Lúc luyện công, tham công mạo tiến, cũng là chín quá hóa nẫu, nếu như tẩu hỏa nhập ma, lại không có tỷ tỷ giúp muội nữa".
"Tỷ tỷ...." Tố Ngưng Chân ngơ ngẩn nhìn bản thân trong gương.
"Trước kia muốn đi, lại luôn không thể buông bỏ muội, ta và Tang Kỳ nói, đợi tìm được một nơi ở ổn định, nếu muội nguyện ý, sẽ đến đón muội đi, nếu muội không nguyện ý, vậy Kính Hoa Cốc cũng là nơi muội an thân chi xứ, muội chăm chỉ mạnh mẽ, lại thập phần nghe lời, sư phụ là thích muội, tư chất của muội ở trong đệ tử là xuất chúng nhất, sẽ có một ngày có thể truyền Cốc chủ chi vị cho muội".
"A Chân, tỷ đã hứa vĩnh viễn sẽ ở bên muội, chỉ có thể thất hứa, nhưng mà ta đã hứa với Tang Kỳ, không thể nhẫn tâm lừa huynh ấy. Muội sẽ trở thành Cốc chủ Kính Hoa Cốc, có rất nhiều rất nhiều đệ tử kính trọng muội yêu muội, sau này cũng sẽ gặp được người tương tri tương hứa với muội, mà Tang Kỳ huynh ấy chỉ có một mình ta, ta không thể lừa gạt huynh ấy, cũng không nguyện ý...."
Có thứ gì đó ấm áp rơi xuống trên mặt Tố Ngưng Chân, nàng cho rằng là nước mắt của Ngưng Hi, giơ tay lên lau, lại là đỏ tươi chói mắt. Nàng đồng tử co lại, đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tố Ngưng Hi, lại nhìn thấy khóe miệng nàng máu tươi không ngừng chảy ra.
"Tỷ tỷ!" Tố Ngưng Chân kinh hãi ôm lấy sắc mặt tái nhợt của Tố Ngưng Hi, Tố Ngưng Hi lại nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay lên đặt trên môi, "Đừng gọi người..." giọng nói nàng như có như không mà yếu ớt, "Ta không muốn bị người khác biết....."
"Tỷ tỷ, tỷ sao vậy?" Tố Ngưng Chân lòng như con dao xoắn, hoảng loạn mà muốn lau đi máu tươi trên khóe miệng nàng, nhưng làm sao cũng không lau sạch, càng ngày càng nhiều, càng ngày càng nhiều.....
"A Chân, ba ngày trước ta hạ Phương phỉ tần trên trang phục" nàng khó khăn khóe miệng giật giật, nặn ra một nụ cười, "Thân thể của ta, muốn đòi hỏi cái chết cũng rất khó nhỉ".
Phương phỉ tần, là thiên hạ chí độc chi vật, khiến tâm tạng người sau ba ngày sinh ra nhận lấy ba vạn đao lăng trì rồi mới chết. Nàng là Nguyên Âm Huyền Nữ chi thể, hàm chứa sinh cơ vô hạn, muốn tự tử quá khó, chỉ có Phương phỉ tần, có thể khiến nàng chịu đựng giày vò rồi chết.
"A Chân, muội đã có thể không còn cần tỷ tỷ nữa...." Tố Ngưng Hi khí tức trở nên yếu dần, cũng không còn sức lực nắm lấy tay Tố Ngưng Chân, "Muội hứa với ta một điều cuối cùng được không.... để ta và Tang Kỳ.... chôn cùng nhau.... cuộc sống chỉ có thể như vậy.... nếu như kiếp sau, ta sẽ trả lại cho huynh ấy quãng đời còn lại của mình....."
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ, tỷ không được chết...." Tố Ngưng Chân nước mắt rơi như mưa, "Tỷ tỷ muội sai rồi, tỷ đừng đi, muội không nên giết hắn, là muội làm thương trái tim tỷ, tỷ có thể hận muội trách muội, tỷ không được bỏ rơi muội!"
Tố Ngưng Hi chịu đựng cơn đau dữ dội trong ba ngày, ý thức sớm đã không rõ ràng, trong mắt nàng nở một nụ cười trong veo, dường như lại nhìn thấy cái Bán yêu tuấn lãnh bước về phía nàng. Hắn lãnh khốc vô tình, lại cũng ôn nhu săn sóc, hắn cô đơn tịch liêu, mình đầy thương tích, nhưng lại dễ dàng thỏa mãn như vậy, h@m muốn cũng chỉ là một chút một chút ấm áp cùng thiện ý.
— Ngưng Hi, muội đi theo ta, chúng ta đến Đông Hải.
— Nhưng mà huynh tu luyện ma công, không thể sinh sống ở Nhân giới.
— Ta nguyện ý tán công, chỉ cần có thể cùng muội ở bên nhau.
— Tang Kỳ.
Nàng cẩn thận phác họa lông mày đẹp đẽ ánh lệ thâm tình của hắn, cho phép hắn ôm mình vào trong vòng tay. Thế giới này chưa từng cho hắn sự ấm áp cùng tình yêu, nàng đem toàn bộ cho hắn.
Nhưng mà huynh ấy không còn....
Bị muội muội thân nhất của nàng hại chết....
Đôi mắt Tố Ngưng Hi mỹ lệ hoàn toàn mất đi màu sắc, trái tim ngừng đập, nàng không nghe thấy Tố Ngưng Chân hối hận tuyệt vọng gào thét: "Tỷ tỷ, hắn không có chết, hắn đào tẩu rồi...."
Nhưng mà Tố Ngưng Hi không còn nghe thấy nữa.
Nàng ôm lấy thi thể trống rỗng của Ngưng Hi, nước mắt không ngừng tuôn rơi, không biết qua bao lâu, cuối cùng bị người phát hiện ra cái chết của Ngưng Hi.
Nàng vô tri vô giác bị người kéo lên khỏi đất, buộc phải tách khỏi Ngưng Hi, nàng giống như bị điên muốn ôm lấy thi thể Ngưng Hi, lại bị người đánh bất tỉnh, đợi nàng tỉnh dậy lần nữa, đã bị người mặc lên giá y, nằm ở trong hỉ phòng của Minh Nguyệt sơn trang.
"Ngươi tỉnh rồi" Diệu Hoa tôn giả lạnh nhạt nhìn lên trên người nàng.
Tố Ngưng Chân cho rằng bản thân đã gặp phải ác mộng, nàng cố gắng ngồi dậy khỏi giường, nhìn vào bản thân, lại nhìn xung quanh một lượt.
"Sư phụ, đây là nơi nào.... tỷ tỷ đâu...."
Diệu Hoa tôn giả nói: "Tố Ngưng Hi đã chết rồi, ngày mai là ngày bái đường, Tiên Minh rất nhiều người đến dự lễ, ngươi giả vờ làm Ngưng Hi cùng Cao Phượng Hủ thành thân".
Tố Ngưng Chân mở to mắt, thất thanh nói: "Nhưng mà tỷ tỷ đã chết rồi".
"Vậy thì đã sao!" Diệu Hoa tôn giả tức giận đập vỡ cái chén, khuôn mặt hung tợn kinh khủng, "Sao nàng ta dám tìm chết, Phương chỉ tần, nàng ta lấy đâu ra Phương chỉ tần, Nguyên Âm Huyền Nữ cư nhiên chết rồi, nực cười biết bao!"
Diệu Hoa tôn giả trước nay luôn đoan trang khắc chế, hiếm khi phẫn nộ mất kiểm soát như vậy, nàng siết chặt nắm đấm, hận thù trong mắt nhìn xuyên qua khuôn mặt Tố Ngưng Chân, dường như nhìn thấy Tố Ngưng Hi.
"Ngưng Chân, ngươi là nghe lời, chuyện liên quan đến mặt mũi Kính Hoa Cốc cùng Minh Nguyệt sơn trang, ngươi không thể để người khác nhìn ra sơ hở" Diệu Hoa tôn giả trầm giọng nói.
Tố Ngưng Chân bi thương lắc đầu: "Không..... ta không thể làm, ta muốn gặp tỷ tỷ, tỷ ở đâu?"
"Ngươi bái đường xong, ta sẽ cho ngươi gặp nàng ta" Diệu Hoa tôn giả lạnh nhạt nói, "Bằng không ngươi suốt đời này đừng mong nhìn thấy".
Tố Ngưng Chân chậm rãi siết chặt đệm chăn dưới thân, cuối cùng vẫn nghiến răng nghiến lợi gật đầu tuân lệnh.
Tang Kỳ vô lực nới lỏng gông cùm xiềng xích đối với Mộ Huyền Linh, hắn run rẩy khuỵu xuống đất, thậm chí còn quên chú ý đến con tin là Cao Thu Mân. Cao Thu Mân chịu đựng cơn đau đớn dữ dội ở vai bò đến bên cạnh Tố Ngưng Chân, nghe thấy phía sau truyền đến tiếng lẩm bẩm của Mộ Huyền Linh: "Cho nên.... năm đó gả cho Cao Phượng Hủ là Tố Ngưng Chân, vậy Cao Thu Mân, là nữ nhi của Tố Ngưng Chân?"
Cao Thu Mân thân thể cứng đờ, ngẩng đầu lên nước mắt chảy dài trên mặt nhìn Tố Ngưng Chân, không thể tin được mà nhẹ nhàng kêu: "Sư phụ.... ta là....."
Biết nàng thực sự là nữ nhi thân sinh của sư phụ, cho nên nàng ta mới truyền lại tất cả tu vi cho nàng, cho nên mới truyền lại Kính Hoa Cốc Cốc chủ chi vị cho nàng.....
Tố Ngưng Chân cúi đầu nhìn Cao Thu Mân, bỗng nhiên run rẩy cười lớn, nàng che đi đôi mắt của mình, lại không thể ngăn được những giọt nước mắt rơi.
"Ta thà rằng.... Thu Mân là hài tử của ta...."
Tang Kỳ chắc chắn nhìn chằm chằm Tố Ngưng Chân, giọng nói trầm khàn, bi thương không thể kiềm né: "Những lời này của ngươi là ý gì, chẳng lẽ không phải sao? Ngưng Hi đâu, di thể của Ngưng Hi ở chỗ nào!"
Tố Ngưng Chân khàn khàn nói: "Các ngươi biết, vì sao Cao Phượng Hủ lại nhất quyết muốn lấy Ngưng Hi làm thê không? Ha ha ha ha..... Bọn họ nhắm trúng, chỉ là Ngưng Hi là Nguyên Âm Huyền Nữ chi thể. Nguyên Âm Huyền Nữ, Thần Nữ chuyển thế, uẩn chứa sinh cơ vô hạn, khả năng khiến mọi thứ đã chết sống lại, Hỗn Độn Châu của Minh Nguyệt sơn trang đã mất đi khí tức, Cao Phượng Hủ muốn dùng sinh cơ của tỷ tỷ nuôi dưỡng Hỗn Độn Châu của hắn, khiến Hỗn Độn Châu khôi phục khí tức lúc trước."
"Nhưng mà Ngưng Hi đã chết rồi...." đôi mắt bạc diễm lệ mất đi thần thái, Tang Kỳ thống khổ mà nhắm mắt, run giọng nói: "Nàng đã chết rồi..."
Nàng chưa bao giờ phản bội lời hứa với hắn, nhưng hắn lại hiểu lầm nàng suốt hai mươi năm, hai mươi năm này hắn thống khổ cùng căm hận, đến tột cùng là vì cái gì.....
"Chết rồi, lại làm sao...." Tố Ngưng Chân nhớ lại tất cả những gì đã thấy hôm đó, đôi mắt đờ đẫn dần dần nhuốm màu sợ hãi, phẫn nộ, căm hận cùng buồn nôn.... "Huyền Nữ Thần Khiếu, là linh lực chi nguyên, Huyền Nữ bào cung, là sinh cơ chi bổn. Nàng sinh ra có ngàn năm chi thọ, sau khi chết sinh cơ kéo dài ngàn năm. Cao Phượng Hủ cùng sư phụ đã mổ bào cung của nàng, mang Hỗn Độn Châu đặt vào bên trong thân thể nàng, dùng sinh cơ trong thân thể nàng nuôi dưỡng Hỗn Độn Châu".
*
Nàng sau khi chết vẫn giống như lúc còn sống, chỉ là nhiệt độ cơ thể hơi lạnh, dung mạo lại vẫn như cũ mềm mại tú mỹ, dường như chỉ là ngủ quên, còn hơn là chết.
Diệu Hoa tôn giả dùng ngón tay làm kiếm, mổ bụng dưới của nàng, không có tí máu nào chảy ra.
Người được đồn là tuấn mỹ nho nhã, Cao Phượng Hủ thâm tình ôn hậu lòng bàn tay cầm một quả Bảo châu kim sắc kích thước bằng nắm tay hài tử đi đến bên giường.
"Đây chính là Hỗn Độn Châu? Trông có vẻ ảm đạm vô quang" Diệu Hoa tôn giả nói.
Tố Ngưng Chân ngoan cường nhìn chằm chằm vào cái Bảo châu đó, nhìn thấy Bảo châu đó mất đi màu sắc cùng hào quang, bên trên dường như còn tuyên khắc văn lộ huyền diệu, giống như tường vân lại giống đằng man. Nghe nói Hỗn Độn Châu không gì là không làm được, huyền diệu vô bí, trong lòng nghĩ chẳng lẽ bọn họ muốn dùng để cứu Ngưng Hi...
Cao Phượng Hủ trầm giọng nói: "Trên cổ tịch nói, sinh cơ Nguyên Âm Huyền Nữ có khả năng hồi sinh vạn vật, có lẽ có khả năng khiến Hỗn Độn Châu hồi sinh, chỉ là Huyền Nữ đã chết, không biết còn có hữu ích nữa không...."
Tố Ngưng Chân một thân giá y ngạc nhiên nhìn về phía Cao Phượng Hủ, nàng có một chút nghe không hiểu lời của hắn, nhưng nàng bỗng nhiên minh bạch, người này không có ý định cứu Ngưng Hi.
"Thử xem xem thì biết" Diệu Hoa tôn giả nói: "Đừng quên lời hứa của chúng ta, nếu như Hỗn Độn Châu hồi sinh, nhất định phải cho Kính Hoa Cốc mượn ba trăm năm".
Cao Phượng Hủ cong môi cười: "Nếu như thành công, tự nhiên sẽ không thất hứa".
Cao Phượng Hủ mang Hỗn Độn Châu đặt vào bụng dưới nơi bị mổ ra của Tố Ngưng Hi, bỗng nhiên đảo mắt, năm ngón tay mở ra, ngón giữa từ từ ngưng thành màu đỏ tươi, một giọt ánh sáng vàng mờ nhạt từ huyết châu tự chảy ra đầu ngón tay, nhanh chóng rơi vào trong bụng Tố Ngưng Hi, gắn tại Hỗn Độn Châu chi thượng.
Diệu Hoa tôn giả giật mình, cảnh giác nhìn hướng Cao Phượng Hủ: "Bổn mệnh tinh huyết? Ngươi muốn luyện hóa Hỗn Độn Châu?"
"Bây giờ khí tức Hỗn Độn Châu đoạn tuyệt, giống như vật chết, không khả năng luyện hóa, ta bất quá là muốn thử xem, bên trong cơ thể Nguyên Âm Huyền Nữ sẽ có biến hóa thần dị gì" Cao Phượng Hủ như không có chuyện mà mỉm cười.
Diệu Hoa tôn giả thần sắc âm tình bất định, lại không có ngăn cản Cao Phượng Hủ làm vậy, đúng như hắn đã nói, không ai biết sau này sẽ có biến hóa gì.
Bà thi triển pháp thuật, khâu lại vết thương trên cơ thể Tố Ngưng Hi, bụng dưới như cũ trắng nõn bằng phẳng, không để lại một chút vết sẹo.
Tố Ngưng Chân giật mình đi vào, run giọng hỏi: "Sư phụ, các người làm gì tỷ tỷ vậy?"
Diệu Hoa tôn giả quay người lại nhìn nàng, thần sắc lãnh đạm nói: "Những ngày này ngươi lưu lại Minh Nguyệt sơn trang, giả thân phận Tố Ngưng Hi hành sự, ít giao du với bên ngoài, bảo hộ thân thể nàng ta tử tế, xem nàng có biến hóa gì".
Cao Phượng Hủ nói: "Quan trọng nhất, còn có nhìn Hỗn Độn Châu biến hóa cái gì".
Tố Ngưng Chân nhìn Tố Ngưng Hi trống rỗng vô tri vô giác, nhớ lại mấy ngày trước, nàng đối với tỷ ấy nói — Cao Phượng Hủ thâm tình ôn hậu, sẽ đối xử với tỷ rất tốt....
Nguyên lai.... Sư phụ cũng tốt, Cao Phượng Hủ cũng được, bọn họ chỉ là muốn lợi dụng nàng mà thôi....
Nhiều năm về trước, bọn họ khi còn rất nhỏ, tỷ tỷ chính là minh bạch, không thể để người khác biết được bản lĩnh của nàng, không thể để những kẻ xấu đó bắt các nàng mang đi trồng hoa.
Ngưng Hi luôn minh bạch sống tốt hơn nàng, nàng biết những kẻ tôn giả đạo mạo trang nghiêm này, đối với các nàng chưa bao giờ chân chính thương hại cùng cảm tình, bọn họ chỉ là ngấp nghé năng lực của nàng. Chân chính yêu nàng, chỉ có cái Bán yêu bị thế nhân khinh bỉ, là Bán yêu bị muội muội ruột của nàng hại chết.
Tố Ngưng Chân che mặt, chậm rãi quỳ xuống trước mắt Tố Ngưng Hi, thất thanh khóc nức nở....
Không, không phải ta sai, là Tang Kỳ sai, là cái Bán yêu mê hoặc tỷ tỷ, nếu như nàng không có yêu Bán yêu đó, cũng sẽ không tự sát mà chết, tự nhiên cũng sẽ không bị đối đãi như vậy sau khi chết....
Ta không có sai, tất cả là tại Bán yêu đó, là cái Bán yêu đáng chết....
Nàng ôm chặt lấy chính mình, bất lực mà tuyệt vọng bảo vệ thi thể Tố Ngưng Hi, không ngừng mách bảo bản thân, nàng nên hận, là Bán yêu Tang Kỳ.
Dường như chỉ có như vậy, mới có thể cho chính mình một chút dũng khí để sống.