Tác giả: Tùy Vũ Nhi An
Trans + Beta: Sunni
Tiên Yêu đồng minh được Ma Tôn Tạ Tuyết Thần mời, đến Ma giới Tru Thần Cung tham gia yến đầy một tuổi của hài tử thứ hai của bọn họ. Sau khi yến hội kết thúc, Huyền Tín tông chủ mang về hai cái gương mặt mới, một người là thiếu nữ búi tóc hai bên với mặt mày linh động yêu kiều, một người là tiểu tiểu tiên đồng mắt phượng phấn điêu trác ngọc mày thanh tuấn.
"Tông chủ, hai người này là..." mọi người nhìn dung mạo tiên đồng đó, cùng người đó có bảy tám phần tương tự, không lẽ là...
Huyền Tín tôn giả bất đắc dĩ cười cười: "Đây là nghĩa muội Ma Hậu và trưởng tử Ma Tôn".
Thiếu nữ cười duyên dáng, như hoa núi nở rộ, "Mọi người cứ gọi ta là Giang Bảo".
Tiên đồng có chút ngượng ngùng mà cúi đầu xuống, nắm lấy tay áo Giang Bảo, trốn ở sau lưng nàng rụt rè mà lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ, thì thầm nói: "Ta.... ta kêu Hạo Nhất".
Cùng tướng mạo Tạ Tuyết Thần tương tự khuôn mặt nhỏ lộ ra nét mặt ngượng ngùng thảm thương, một đôi mắt phượng nhẹ nhàng ngọt ngào ngập nước, khiến người nhìn thấy đều trái tim tan chảy, trong đầu không nhịn được lại hiện ra khuôn mặt lạnh lùng mặt mày tuấn mĩ của Ma Tôn đó, cùng so với tiên đồng trước mặt, lập tức cảm thấy tiểu gia hỏa này dễ thương hơn.
Tay ngứa ngáy, muốn xoa....
Huyền Tín tôn giả thở dài nói: "Giang tu sĩ, ngươi như này mang tiểu điện hạ chạy ra ngoài, Ma Tôn Ma Hậu có biết không?"
A Bảo mỉm cười nói: "Tỷ tỷ tự nhiên là biết, lúc ta đi còn để lại một lá thư".
Huyền Tín tôn giả tỏ vẻ bất lực: "Cho nên, là tiên trảm hậu tấu sao?"
Hạo Nhất nhỏ giọng nói: "Là cha nói, ta có thể theo A Bảo cô cô ra ngoài trưởng trưởng kiến thức.... Theo Ma tộc quá lâu, người sẽ trở nên ngu ngốc".
A Bảo cũng gật đầu liên tục: "Chúng ta là đến Tiên Minh tiến tu!"
Từ trăm năm trước Ma Tôn giáng thế, tình hình Hạ giới cùng với quá khứ đại bất tương đồng. Vạn Tiên Trận tuy là bị Tạ Tuyết Thần hủy rồi, nhưng bởi vì có hắn ràng buộc, Ma tộc mới sinh ra từ biển Hư Không lại thập phần an phận, không dám vượt qua biên giới nửa phân. Nhưng quan hệ Tiên Minh và Yêu Minh cũng là dần dần trong ma hợp đạt được sự cân bằng nhỏ bé, Nhân tộc không còn thù địch sợ hãi Yêu tộc, Yêu tộc cũng bị văn minh Nhân tộc hấp dẫn, không những học tập Nhân tộc tu luyện công pháp, cũng học được lễ nghi đạo đức Nhân tộc, dùng đạo tâm ràng buộc thú tính. Tiên Minh ngũ phái cùng Yêu minh thiên môn thường xuyên phái học trò trao đổi với nhau, tăng cường hai tộc dung hợp và hữu hảo, hiệu quả thập phần rõ ràng, Bán yêu sinh ra hàng loạt thân phận phụ mẫu đều thập phần cao quý....
Nhóm Bán yêu đầu tiên đều tôn sùng Mộ Huyền Linh vi sư, do nàng tự mình truyền công mở ra Thần Khiếu, nên khi Bán yêu có Thần Khiếu số lượng đạt đến trình độ nhất định, chuyện thần kì phát sinh... Tất cả Bán yêu sinh ra sau đó, sinh ra lại tự có Thần Khiếu. Bán yêu có Thần Khiếu đã có thể tu tập công pháp Yêu tộc, cũng có thể tu tập công pháp Nhân tộc, tư chất còn cao hơn Nhân tộc bình thường cùng Yêu tộc, nhận được xem trọng của các đại tông môn, nhận được bồi dưỡng mạnh mẽ. Tự nhiên, cũng không còn tồn tại cái gọi là Yêu nô nữa.
Huyền Tín tôn giả nhiều lần thỉnh Tạ Tuyết Thần xuất sơn trọng chưởng Tiên Minh, đều bị Tạ Tuyết Thần chối từ. Hắn dùng Ma Tôn chi thân kiếm cớ, không tiện tham gia vào chuyện Tiên Minh Nhân tộc, ẩn cư thế ngoại, sống tại Tru Thần Cung quanh năm. Tồn tại của Chiêu Minh bị thiên mệnh xóa bỏ, hắn mặc dù vì hỗn độn chi lực bảo hộ mà khôi phục ký ức, nhưng vô pháp cải biên nhận thức của người khác, hắn cũng buông bỏ quá khứ của Chiêu Minh xuống, dùng thân phận Ma Tôn Tạ Tuyết Thần lần nữa bắt đầu nhân sinh của mình.
Thiên hạ không người biết, Ma tộc ngày hôm nay lại là Thần tộc phong quang vô hạn ngày xưa. Thần tộc chế tạo nỗi sợ hãi nuôi dưỡng tín ngưỡng, cái gọi là tín ngưỡng, đều là tâm ma, tham sân si niệm, kinh ưu phố tâm, nhất niệm thành thần, nhất niệm thành ma. Vạn năm trước Thần tộc dùng Thiên Mệnh Thư phong ấn thiên đạo chi tử Chiêu Minh Thánh quân, xóa bỏ tồn tại của hắn, mang hắn coi như Đọa thần, vạn vạn không ngờ đến đại giá mà bọn họ phải trả, lại chính là toàn bộ Thần tộc vi chi bồi táng, đọa lạc vi ma, trấn áp Dung Uyên, cuối cùng ngược lại bị Ma Tôn Chiêu Minh quản chế. Tâm ma Nhân tộc bất diệt, trong Hư Không Hải vẫn cứ sẽ một dòng bất tận Ma tộc sinh ra, nhưng tất cả Ma tộc đều phải tuân theo mệnh lệnh của Ma Tôn, không có ngoại lệ. Nhưng Ma Tôn phải tuân theo mệnh lệnh của Ma Hậu, điều này cũng không ngoại lệ.
Lúc này Tru Thần Cung hỗn loạn thành một mảnh, Ma Hậu đang đuổi đánh Ma Tôn.
Mộ Huyền Linh nhào lên trên người Tạ Tuyết Thần, hai tay kéo vạt áo trước của hắn, bực bội nói: "Nhất định là chàng xúi giục A Bảo mang Hạo Nhất bỏ nhà ra đi!"
Tạ Tuyết Thần khóe miệng nhếch lên nở nụ cười bất lực, nằm xuống cho phép nàng cưỡi trên người mình.
"Linh Nhi, Hạo Nhất lớn rồi, cũng nên ra ngoài đi dạo" những ngón tay thon dài của hắn đặt lên trên vòng eo thon thả của nàng, có kĩ xảo mà bóp nắn, giọng nói thanh lãnh thong thả ung dung nói: "Ma giới đều là những tên ma binh không có đầu óc, bọn chúng chỉ dỗ dành cho Hạo Nhất vui vẻ, Hạo Nhất ở với bọn chúng quá lâu, cả ngày cũng là ngốc luôn, vẫn không bằng để nó đến Tiên Minh trưởng trưởng kiến thức, có A Bảo đồng hành, có Huyền Tín chăm sóc, nàng lại có không yên tâm gì?"
Tạ Tuyết Thần x0a nắn khiến thân thể Mộ Huyền Linh căng chặt không tự giác mà buông lỏng xuống, cũng nới lỏng tay cầm vạt áo trước của hắn, chỉ là trong mắt vẫn là đầy sự bất đắc dĩ và lo lắng, "Nhưng mà Hạo Nhất vẫn nhỏ như vậy..."
Tạ Tuyết Thần cười khúc khích, mang người ôm vào trong vòng tay: "Không nhỏ nữa, nếu như Nhân tộc tuổi này, cũng có khả năng đương phụ thân rồi".
Mộ Huyền Linh trừng mắt nhìn hắn: "Nhưng nó không phải Nhân tộc!"
Tuy rằng phá xác đã qua ba mươi năm, nhưng Hạo Nhất bây giờ vẫn là hài tử năm sáu tuổi. Chưa từng có bất cứ ai biết Hỗn Độn Châu có thể hay không sinh đẻ, cũng là sau khi mang thai Hạo Nhất, Mộ Huyền Linh mới biết hóa ra Hỗn Độn Châu không những có thể sinh, còn sinh rất tùy cơ. Nàng và Tạ Tuyết Thần trên người có ma khí, yêu khí, huyết mạch Nhân tộc, căn bản không biết sinh hạ sẽ thành hỗn hợp cái thứ vật gì. Mang thai con đầu lòng mười tháng, sinh hạ ra lại là một viên châu tử tròn xoe, có kích cỡ quả dưa hấu, trắng mịt mờ nhìn không rõ ràng bên trong là cái gì. Nàng ngày ngày ấp nó, giống gà mái ấp trứng nở vậy, mỗi ngày cùng tiểu châu tử nói chuyện, đợi một năm, cuối cùng phá xác, được linh dịch bao bọc là một bé trai trắng trẻo mập mạp, mày thanh tuấn mắt phượng, trông giống hệt dáng vẻ Tạ Tuyết Thần. Hắn thiên sinh thập khiếu, yêu gân ma cốt, hỗn độn chi khí, tiếng khóc vang vọng, như phượng non đang khóc, bị Tạ Tuyết Thần đặt tên là Hạo Nhất.
Mộ Huyền Linh cho rằng, Hạo, là minh nhật đương không, Nhất, là vạn vật chi thủy.
Cho đến sinh hạ đứa con thứ hai, Tạ Tuyết Thần nói, cứ gọi là Hạo Nhị đi....
Là nàng nghĩ quá nhiều rồi!
Tạ Tuyết Thần nhẹ nhàng nói: "Hạo Nhất lớn lên có thể đứng độc lập, nàng có thể mang nhiều tâm tư đặt trên người Hạo Nhị hơn.... Còn có ta".
Hắn một mặt nói chuyện, một mặt nhẹ nhàng dựa sát, môi mỏng vuốt nhẹ qua tóc mai hồng má thơm, ngón tay thuần thục cởi dây thắt lưng của nàng, vừa nghĩ hôn đôi môi đỏ mọng đó, người trong vòng tay đột nhiên đẩy hắn ra và ngồi dậy.
"Đúng a, Hạo Nhị nên rất mau tỉnh dậy, ta phải đi xem xem!"
Mộ Huyền Linh vừa đứng dậy, lần nữa bị Tạ Tuyết Thần nắm lấy cổ tay kéo vào trong lòng, hắn mang thân thể mềm mại thanh tú đó áp ở dưới thân, cúi người ngửi mùi thơm trên cổ nàng, chóp mũi cao cọ vào gò má nàng, tỉ mỉ nhỏ vụn hôn từ mang tai nàng lan ra, ở giữa xương quai xanh và yết hầu lưu luyến.
"Ưm..." ngứa ngáy chi ý khiến nàng không nhịn được vặn vẹo thân thể, thở hổn hển nói: "Chàng làm gì vậy?"
Tạ Tuyết Thần khàn giọng nói: "Ta làm cái gì, chưa rõ ràng sao?"
Tình hình nghịch chuyển, người vừa mới cưỡi ở trên người hắn, bây giờ bị hắn đè ở dưới thân, một đôi mắt hoa đào sương mù mây đầy nhìn chằm chằm hắn, không có cái lực uy hiếp gì, ngược lại khiến lửa trong lòng hắn bùng lên, hận không thể xé y phục mỏng vướng bận trên cơ thể này thành vụn, nhìn nàng đỏ mặt trong nước mắt nói không muốn.
"Linh Nhi, ta đã chịu đựng hai năm rồi..." Tạ Tuyết Thần môi mỏng ngậm lấy vành tai nàng, ẩn nhẫn khàn giọng mà thì thầm: "Ta không phải là Tạ Tuyết Thần năm đó, ma bản tính là phóng túng tùy ý, vì nàng nên mới ẩn nhẫn khắc chế, nhưng nàng chỉ nhìn đến hài tử, lại không biết đau lòng ta" đầu ngón tay móc la y, lộ ra trắng mịn, trắng nõn, nõn nà, đầu ngón tay thô ráp cọ xát da thịt mẫn cảm, thắt lưng một trận rùng mình nhẹ, "Lời nàng năm đó nói, đều là lừa gạt ta sao?"
Mắt phượng lộ ra ủy khuất nhàn nhạt.
Mộ Huyền Linh quay đầu lại, nhìn khéo mắt hắn đỏ bừng cùng đáy mắt dâng trào tình ý, không cầm lòng nổi nuốt nước bọt, trái tim đập khi nhanh khi vội, dù cho biết rõ hắn là đang giả vờ ủy khuất, nàng vẫn là không nhịn được mềm lòng, tâm động.
Nàng nhổm dậy hôn lên đôi môi mỏng của hắn, đôi tay vòng qua cổ hắn, li3m láp môi mỏng hắn, lại bị hắn ngậm giữ ở đầu lưỡi, lòng bàn tay hắn ôm lấy lưng nàng, hận không thể mang nàng dụi vào trong ngực. Y phục lụa mỏng mỏng không thể chịu được lôi kéo của Ma Tôn, vỡ vụn thành cánh hoa rơi rụng, bị thổi bay khỏi giường, hắn hôn nóng bỏng mà mạnh mẽ, ngoài cảm giác tê ngứa còn có đau nhói, thắt lưng nàng không thể chịu được vặn vẹo, phát ra r3n rỉ nhỏ vụn, lại không chống lại, cho phép hắn ở da thịt mịn màng của nàng gieo từng đóa đóa hoa đào xinh đẹp.
"Tạ... Tuyết Thần..." giọng nói nàng như khóc như thở, khóe mắt thấm nước mắt lưng tròng, nhìn xuống thắt lưng hắn ngượng ngùng cùng phẫn nộ: "Nhanh chút..."
"A..." lòng bàn tay hắn giữ lấy đầu gối cong của nàng, mang hai chân tách ra, thong thả ung dung th úc mạnh, nàng nín thở, ngón chân cong lên, đôi chân thon dài bị kéo căng chặt, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Đầu lưỡi ẩm nóng lau đi những giọt nước mắt trên khóe mắt nàng, ôm lấy lưng nàng, mang toàn bộ cơ thể nàng ôm vào trong vòng tay, nàng bị đẩy đột ngột xuống vực sâu, phát ra một tiếng nức nở, đầu ngón tay ngọt ngào cấu vào cơ lưng hắn.
"Muốn nhanh như nào?" giọng hắn khàn khàn mỉm cười hỏi, bàn tay to di chuyển trên lưng nàng.
Tính cách Ma Tôn chiếm cứ chủ đạo, hắn càng trở nên buông thả d*c vọng và xấu xa, yêu cầu quá mức, luôn thích ức hiếp nàng đến khóc, nghe nàng cầu xin. Nếu như khôi phục tâm chí Tạ Tuyết Thần, hắn lại sẽ khắc chế rất nhiều, vô cùng ôn nhu, trên giường nói chuyện cũng ít, chỉ có trầm thấp ẩn nhẫn thở gấp, khiến nàng không nhịn được muốn hắn mất kiểm soát. Nhưng nếu hắn thật sự mất kiểm soát, khóc lần nữa là nàng...
Mộ Huyền Linh oán hận đánh nhẹ vào vai hắn, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Lát nữa Hạo Nhị tỉnh rồi!"
"Yên tâm, có người trông" Ma Tôn Tạ Tuyết Thần đang bên trên hứng thú, đời nào để hài tử phá hoại chuyện tốt của mình, nụ cười đen tối thoáng qua mắt phượng, hắn thế nhưng thật không dễ mới thoát khỏi người cản trở, A Bảo đưa Hạo Nhất đi, Hạo Nhị cũng có người trông coi rồi, bây giờ tâm ma hắn bị hắn ngoan cường ôm chặt trong vòng tay, phấn diện hàm tình, xuân triều đới vũ, nhưng không thể trốn thoát. Không có bảy ngày bảy đêm, hắn là sẽ không thả nàng đi...
Mộ Huyền Linh bị hắn ôm chặt vào eo, hai tay bám vào cổ hắn, như một thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt biển cuồng phong vũ bão, dâng trào sắc dục lấn át lý trí, nàng cũng không biết bị hắn giày vò bao lâu, rất lâu không nghe thấy tiếng khóc hài tử, tiện cũng tùy theo hắn cùng trầm luân.
Cho đến bảy ngày sau, nàng mới hốt hoảng tỉnh dậy ở Thần lai —— hỗn trướng Ma Tôn, cư nhiên ở trong phòng bố hạ kết giới, ngăn cản âm thanh bên ngoài!
Tạ Tuyết Thần thấy nàng tức giận, một người dường như đứng ngoài cuộc, thần sắc nhàn nhạt nói: "Ma Tôn can sự, cùng Tạ Tuyết Thần ta liên quan gì".
Mộ Huyền Linh nghẹn họng, khí đạo: "Đừng giả vờ mất trí, không phải vẫn là chàng sao!"
Tạ Tuyết Thần dang rộng tay, bất lực nói: "Vậy nàng đối xử như nào?"
Một đạo hỗn độn chi khí hóa thành lụa trắng, buộc chặt hai tay hắn, mang người đó buộc lên trên giường. Mắt phượng lạnh lùng ngước lên, nhìn hướng Ma Hậu áp sát bản thân, tay nhỏ mềm mại của nàng chạm vào khuôn mặt thanh tuấn của hắn, nghiến răng nói: "Ăn miếng trả miếng, mắt đền mắt...."
Tạ Tuyết Thần hơi giật mình, trong lòng mỉm cười —— Còn có chuyện tốt vậy sao?
_______________
Hoàn văn 2021-11-03
Edit: 22-11-2023 đến 22-01-2024 ( cảm ơn đã đọc)