Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 140

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Bắt đầu từ tối hôm nay, Lăng Tử Hàn tựa như bước vào địa ngục.

Có được sự phối hợp của cậu, bọn họ không còn tiến hành kích thích bao trùm toàn bộ hệ thần kinh, mà bắt đầu lần lượt chĩa vào từng phân đoạn trong bộ não để tiến hành thí nghiệm. Chỉ cần phát hiện được trị số bất thường hiện lên trên máy, bọn chúng sẽ dừng lại, hỏi han cảm giác của Lăng Tử Hàn là hồi nãy bộ phận nào là cảm thấy bị kích thích nhiều nhất, sau đó sẽ tiến hành thí nghiệm nhiều lần, cho tới khi bọn chúng tìm được số liệu mà bọn chúng cần mà thôi.

Thân thể Lăng Tử Hàn gầy gò vô cùng, sắc mặt trắng bệch, vì những đau đớn quỷ dị cùng những khó chịu khó thể hình dung mà cậu nói rất chậm. Ngoại trừ thời gian thí nghiệm ra, cậu hầu như không nói năng gì cả, chỉ là nằm suốt ngày, ngơ ngác nhìn bầu trời ngoài cửa sổ. Nhưng mà, thần trí của cậu vẫn luôn rất thanh tỉnh, không có giống như bọn người trước phát điên. Ý chí ngoan cường này của cậu hòa cùng với thân thể dường như chứa đựng những tinh hoa huyền bí nhất của phương Đông, khiến toàn bộ những chuyên gia cùng bác sĩ tham gia vào đợt nghiên cứu này như tìm thấy được chí bảo, thái độ của bọn chúng đối với cậu cùng càng ngày càng ôn hòa, ẩn chứa chút quan tâm.

Cách 1 ngày Lăng Tử Hàn đều bị đưa đến phòng thí nghiệm, trải qua bao cơn dằn vặt, rồi được đưa lại về phòng. Dần dần, thời gian cậu chìm vào hôn mê ngày càng nhiều. Cho dù tỉnh, cậu dường như cũng đánh mất hứng thú với thế giới bên ngoài. Lúc Heinz và Jack đến thăm cậu, cậu không hề tham thảo bất luận vấn đề gì với hai người họ, thậm chí chẳng thèm nhìn đến bọn họ. Cậu cũng không muốn ăn gì hết, chỉ có thể cố nuốt mấy loại nước dinh dưỡng duy trì cơ năng thân thể mà thôi.

Cứ vậy qua được 9 ngày, lúc Heinz vào phòng cậu, dường như rất hưng phấn. Y ngồi bên giường, ôn nhu vuốt ve gương mặt ngày càng thon gầy của Lăng Tử Hàn, mỉm cười nói: “Jones, mấy ngày qua, chúng tôi đã có được tiến triển vượt bậc rồi, thực sự là kích động nhân tâm.”

Lăng Tử Hàn không hề cử động, một lát mới miễn cưỡng mở mắt nhìn về phía y, hơi hơi cười khổ: “Chúc mừng các anh.” Thanh âm của cậu rất yếu ớt, nói rất chậm, có vẻ uể oải.

Heinz ôn hòa cười nói: “Còn phải cảm ơn cậu nữa đó, nếu như không phải nhờ cậu toàn lực phối hợp, chỉ trong thời gian ngắn như vậy làm sao chúng tôi có thể có được thu hoạch lớn đến thế?”

Lăng Tử Hàn chậm rãi nhắm mắt, qua một hồi lâu, nhẹ nhàng mà nói: “Chỉ sợ tôi không được rồi, thật sự là chống đỡ không nổi nữa rồi.”

Heinz ngẩn ra, lập tức đưa tay vói vào chăn của cậu, cầm lấy bàn tay cậu, tha thiết nắm chặt trong lòng bàn tay. Tay Lăng Tử Hàn rất lạnh, ngón tay thon dài hiện tại giống như da bọc xương vậy. Heinz dùng hai tay ấm áp của mình bao bọc lấy bàn tay mềm yếu vô lực kia của cậu, dường như có thể cảm nhận rõ ràng được sinh mạng của cậu đang trôi qua, không khỏi nhíu mày.

Lăng Tử Hàn thở hổn hển, nỗ lực nói rằng: “Tôi đã tận lực rồi, các anh … sẽ giữ đúng lời hứa, không thương tổn … đến người Trung Quốc nữa phải không?”

“Cậu yên tâm.” Heinz vội vã bảo chứng. “Tôi đã nói thì nhất định sẽ làm. Jones, chỉ là cậu mệt mỏi mà thôi, cố gắng nghỉ ngơi một chút là khôi phục được thôi. Ngàn vạn lần không được buông tha, được không?”

Lăng Tử Hàn lần thứ hai cười khổ.

Trước khi cậu xuất phát, thân nhân chiến hữu đều hy vọng cậu sẽ không dễ dàng buông tha, hiện tại, phân tử khủng bố cũng nói cậu không được buông tha, nhưng quả thật cậu … không thể kiên trì nỗi nữa rồi.

Từ lúc cậu bắt đầu tiếp nhận huấn luyện cho tới hôm nay, cũng hơn 20 năm, trải qua bao nhiêu gian nan hiểm trở, cậu cũng chưa từng nghĩ tới việc buông tha. Thế nhưng, giờ này khắc này, cậu không buông tha thì không được nữa rồi.

Giờ khắc này, năm tháng quá khứ bỗng nhiên như thủy triều ập tới não cậu, sau đó lại trôi đi xa thật xa. Cậu chỉ cảm thấy thân thể của chính mình dần rơi xuống một vực sâu không đáy đầy tối tăm. Chung quanh bỗng nhiên xuất hiện những ma ảnh dữ tợn, kêu gào thê lương, hướng thẳng tới trước mặt cậu …

Ngay khoảnh khắc cậu mất đi tri giác, dường như cậu nghe được thanh âm kinh dị của Heinz: “Antinogen, sao em lại đến đây?”

Sau đó, thanh âm quen thuộc mà cậu đã từng nghe qua rất nhiều lần vang lên: “Sóng não của cậu ta có sự khác lạ …”

Trong lòng Lăng Tử Hàn khẽ động, nhưng rốt cục không thể chịu được, liền chìm vào hôn mê sâu.

Heinz nắm chặt bàn tay bỗng nhiên trở nên vô lực của cậu, kinh ngạc nhìn người trước mặt.

Hắn ngồi ở trên xe lăn, tuổi cũng tầm trung, mái tóc nâu xoăn rất mất trật tự, sắc mặt tái nhợt, nét mặt đạm mạc, chỉ có đôi mắt đen chớp động quang mang sáng quắc, hầu như như thiêu sống người đối diện.

Cái người nhìn qua hào hoa phong nhã đó chính là nhà khoa học gia đứng đầu của “Founder” – Villini Antinogen.

Hắn điều khiển cái máy vi tính, di chuyển xe lăn, đi tới trước giường, tỉ mỉ coi trạng thái Lăng Tử Hàn, lập tức có chút không nhịn được nhìn về phía tay Heinz: “Anh buông tay cậu ta ra được chưa? Đừng có cản trở em.”

Heinz mỉm cười, trong mắt có chút yêu thương, lập tức buông tay, đứng dậy, thuận tiện đá văng cái ghế mà hồi nãy mình vừa ngồi ra xa.

Antinogen di chuyển, cầm một cái máy trong tay đặt lên đầu Lăng Tử Hàn, nhìn sóng não đồ xuất hiện trên màn hình, biểu tình trên mặt không ngừng biến hóa, dĩ nhiên rất sinh động.

Heinz nhìn hắn, nhưng không nói gì, đến khi hắn thu lại cái máy, lúc này mới hỏi: “Cậu ấy thế nào rồi?”

Antinogen nhiều lần nhìn sóng điện não biến hóa trên màn hình, rồi chìm vào trầm tư.

Heinz an tĩnh lại, không làm phiền hắn nữa.

Qua một hồi lâu, Antinogen mới nhìn Heinz: “Lập tức đưa đến phòng thí nghiệm, em muốn tìm hiểu xem những đỉnh sóng thình lình xuất hiện lúc này là gì? Anh vừa mới nói gì với cậu ta vậy?”

“Chẳng nói gì cả.” Heinz hòa ái cười nói. “Anh chỉ nói thí nghiệm đã có tiến triển rất lớn, cậu ấy nói là cậu ấy chống đỡ không nổi nữa, anh kêu cậu ấy cố gắng, không được buông tha. Chỉ có … như vậy thôi.”

Antinogen gật đầu: “Mấy ngày qua coi như cậu ấy đã tận tâm tận lực rồi. Chúng ta quá nóng ruột, chỉ một tiếng trống lại khiến tinh thần hăng hái thêm, quên mất khả năng chịu đựng của cậu ta là có giới hạn. Như vậy đi, thí nghiệm ngừng lại hai ngày, bọn em cần phải nghiên cứu sóng điện não hôm nay của cậu ta, có chút kì lạ mà trước đây chưa từng thấy qua bao giờ. Chờ bọn em phân tích, để sửa chữa kế hoạch nghiên cứu sau này, đến lúc đó tiến hành thí nghiệm sau.”

Ý thức Lăng Tử Hàn dù chìm sâu trong hôn mê vẫn nghe được hai câu cuối. Cậu nỗ lực giãy dụa trong vực sâu, muốn trở về từ trong bóng tối. Cậu muốn biết, người này có phải là Antinogen mà cậu luôn kiếm tìm hay không.

Khi ý thức của cậu đang rõ ràng dần từ trong hỗn loạn, thì nghe tiếng Heinz thân thiết mà nói: “Antinogen, em cũng phải chăm sóc bản thân một chút. Mấy ngày qua em không ngủ rồi, người làm bằng sắt còn chịu không nổi nữa là, huống gì thân thể của em cũng không khỏe nữa.”

Thanh âm quen thuộc nhẹ nhàng vang lên: “Không có việc gì. Dù sao em cũng là bác sĩ, biết rõ tình hình thân thể của mình. Anh yên tâm đi. Hơn nữa, tiến triển hiện tại thật là làm người khác hưng phấn, quả thực là ngủ không nổi. Không chỉ một mình em, những chuyên gia cũng y như vậy thôi.”

“Anh hiểu.” Heinz cười khẽ. “Được rồi, anh cũng không khuyên em nữa, nói chung, em nên cẩn thận một chút.”

“Ừ, em biết!” Thanh âm rất lạnh của Antinogen trở nên nhu hòa. “Anh gọi người đưa cậu ấy đến phòng thí nghiệm đi.”

“Được!” Heinz lập tức đồng ý.

Antinogen đang muốn rời đi, bỗng nhiên thấy người trên giường hơi hơi giật giật. Hắn ngừng lại, chuyển xe lăn, chú ý nhìn.

Lăng Tử Hàn dùng hết khí lực toàn thân, rốt cục mở mắt.

Antinogen cúi người, nhìn con ngươi của cậu.

Nhãn thần Lăng Tử Hàn có chút tan rả, dần dần ngưng tụ lại, lúc này mới thấy được khuôn mặt người trước mắt.

Đây là khuôn mặt của một người phương Tây mang thần sắc có bệnh, đại khái cũng hơn 30 tuổi, ngoại trừ trong mắt có quang mang kỳ dị ra, nhìn qua cũng bình thường.

Antinogen vừa chú ý vẻ mặt của cậu, vừa cầm cái máy trong tay đặt lên đỉnh đầu của cậu một lần nữa.

Lăng Tử Hàn cũng không nhúc nhích, trong mắt một mảnh tĩnh mịch.

Antinogen nhỏm người lên, nhìn cái máy, thấy sóng não đồ của cậu đã khôi phục bình thường, trở nên bằng phẳng, liền không nóng vội muốn đưa cậu đến phòng thí nghiệm nữa.

Hắn nhìn một chút ngoài cửa sổ, ôn hòa nói: “Không khí bên ngoài rất tốt, có muốn ra ngoài ngồi 1 chút không?”

Lăng Tử Hàn yên lặng, nhẹ nhàng gật đầu một cái.

Antinogen nhìn về phía Heinz.

Heinz sảng khoái cười nói: “Không thành vấn đề, anh lập tức kêu người sắp xếp.” Nói xong, y đi ra phía cửa, nói với mấy người gác cửa vài câu.

Antinogen không quan tâm đến y nữa, ôn hòa nhìn Lăng Tử Hàn: “Cậu mệt thôi, đi ra ngoài thả lỏng một chút, không có vấn đề gì đâu.”

Lăng Tử Hàn nhìn hắn, nghi hoặc hỏi: “Anh là … bác sĩ?”

Antinogen mỉm cười: “Sao thế? Không giống?”

Lăng Tử Hàn lẩm bẩm: “Tôi … không biết …”

Antinogen đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán cậu, nhẹ giọng nói: “Được rồi, đừng suy nghĩ nữa, để đầu óc của cậu nghỉ ngơi một chút đi.”

Lăng Tử Hàn nháy mắt, vẫn nhìn hắn.

Antinogen cảm thấy kì lạ, lập tức hỏi: “Sao vậy? Nhìn thấy tôi, nhớ tới chuyện gì sao?”

Trên mặt Lăng Tử Hàn có chút ngượng ngùng, lúng túng nói: “Anh … rất giống … người yêu … cũ của tôi …”

Antinogen ngẩn ra, lập tức cảm thấy mừng rỡ: “Thật sao? Vậy thật tốt nha. Người yêu cũ của cậu là người Ý sao?”

Lăng Tử Hàn dường như chìm vào kí ức, nhẹ nhàng mà nói: “Mẹ y là người Ý, ba là người Trung Quốc.”

Antinogen cười nói: “Vậy coi như có chút giống tôi rồi. Cha tôi là người Ý, mẹ tôi là người Nhật.”

Lăng Tử Hàn gật đầu, trên mặt lộ ra thần sắc mệt mỏi rã rời, chậm rãi nhắm hai mắt lại.

HẾT CHAP 20

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment