Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 190

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Cảm nhận được sự thân thiết của Lâm Tĩnh, Lăng Tử Hàn chậm rãi nở nụ cười: “Cám ơn anh, Lâm đại, tôi nhất định sẽ cố gắng kiên trì.”

Lâm Tĩnh cười gật đầu: “Vậy là tốt rồi, giờ mới giống phó đại đội trưởng của đại đội Dã Lang chúng ta chứ.”

Lăng Tử Hàn trầm mặc chốc lát, nghiêm túc mà nói: “Lâm đại, anh không cần vì muốn chọc giận Hồng Phi nên mới nhận tôi đâu. Thật lòng mà nói, tôi rất kính nể anh, cũng thật sự rất muốn đi theo anh học tập, sau đó dựa vào quá trình huấn luyện cùng thực chiến của các anh mà giúp Hồng Phi chỉnh sửa giáo trình huấn luyện, coi như ra chút lực cho quân đội. Bất quá, việc anh không thích tôi, tôi biết chứ, vốn dĩ tôi định cố gắng để anh thay đổi cách nhìn của anh về tôi, bản thân tôi cũng không phải là cậu ấm được nuông chiều từ bé, cũng có thể làm được một số việc, thế nhưng hiện tại cơ thể của tôi lại kém thế này, tôi nghĩ nên từ bỏ là tốt nhất, tránh liên lụy tới anh nếu đội phải xuất trận.”

“Lăng phó, nếu cậu đã nói vậy, thì tôi phải nói lời xin lỗi cậu rồi.” Lâm Tĩnh đã không còn sự lạnh lùng nghiêm nghị cao ngạo như bình thường, giờ đây hắn nở nụ cười. “Là do bản thân tôi có cách nhìn phiến diện với cậu, mới cho cậu luyện tập khắc nghiệt thế này. Tôi không hề nghĩ cậu sẽ cắn răng kiên trì đến cùng, cho đến khi vượt cực hạn của cơ thể mới chấp nhận ngã xuống. Nói chung, Lăng phó, cậu đã dùng hành động của cậu chứng minh rồi, cậu không hề yếu đuối, hoàn toàn có tư cách đứng trong hàng ngũ đại đội Dã Lang chúng tôi, cho nên, tôi thật lòng mong cậu ở lại. Lăng phó, bản thân cậu có rất nhiều sở trường có thể hỗ trợ cho chúng tôi rất nhiều, thiên phú ngôn ngữ chỉ là một trong số đó mà thôi. Tôi hy vọng cậu có thể tĩnh dưỡng cho tốt, mau chóng hồi phục, trở về hỗ trợ cho tôi.”

Lăng Tử Hàn nhìn hắn một hồi, không hề nghĩ rằng chuyện cậu phát bệnh lại có thể khiến mọi chuyện thành ra thế này, hoặc nói đúng hơn là do Lôi Hồng Phi cùng Ninh Giác Phi khởi nguồn trước mới khiến mọi chuyện phát triển thế này. Bất quá, dù thế nào đi nữa, đây cũng là một chuyển biến tốt. Cậu khe khẽ thở dài: “Được rồi, tôi sẽ tiếp tục theo anh học tập.”

Lâm Tĩnh nghe thấy thanh âm của cậu càng ngày càng thấp, thấy được cậu đang dần kiệt sức, liền vỗ vỗ tay cậu, ôn hòa nói: “Được rồi, cậu mệt rồi đó, mau ngủ đi, tôi đi trước. Cậu cố gắng phối hợp trị liệu cho tốt, có thời gian tôi sẽ ghé qua thăm cậu.”

“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn đồng ý rồi mệt mỏi nhắm hai mắt lại.

Lâm Tĩnh ngồi một hồi, thấy cậu đã ngủ say, mới thay cậu đắp chăn cẩn thận, rồi nhẹ nhàng ra khỏi phòng bệnh.

Ba trung đội trưởng kia đang dựa lưng vào tường, chán đến chết nói chuyện tào lao, vừa thấy hắn bước ra liền đứng thẳng người dậy.

Không đợi bọn họ nói gì, Lâm Tĩnh liền nhẹ nhàng xua tay một chút, chuẩn bị cùng bọn họ rời khỏi bệnh viện.

Lúc này, bỗng nhiên Đồng Duyệt xuất hiện ngay tại cửa cầu thang, tao nhã nói: “Lâm đại đội trưởng, tôi có thể nói chuyện với cậu không?”

“Đương nhiên.” Lâm Tĩnh đã biết vị chuyên gia y học nổi danh quốc tế này tuy rằng tuổi trẻ, nhưng đã trở thành bạn đời của cha Lăng Tử Hàn, cũng chính là trưởng bối của mình, nên vô cùng tôn trọng hắn.

Đồng Duyệt khách khí gật đầu chào ba vị thiếu tá đứng sau lưng hắn, sau đó nói với Lâm Tĩnh: “Xin mời đến văn phòng tôi.”

Lâm Tĩnh ra hiệu “Chờ” với ba người họ, sau đó đi cùng với Đồng Duyệt.

Để tiện việc điều trị cho Lăng Tử Hàn, văn phòng của Đồng Duyệt ở đây cũng nằm cách phòng bệnh của cậu không xa lắm. Bản thân hắn cũng không mang nhiều chuyên gia trong tổ cho lắm, nhưng bọn họ ai cũng là tinh anh y học nổi danh trong ngoài nước, tổng y viện lục quân vừa thấy, liền như vừa có được chí bảo, lập tức đồng ý để bọn họ ở lại đây trị liệu cho Lăng Tử Hàn, nhân cơ hội liền lôi kéo bọn họ tiến hành hội chẩn với một số bệnh nan y trong bệnh viện, giúp bọn họ đưa ra chủ ý. Đồng Duyệt đối với việc cứu người luôn rất tận tâm, nên hằng ngày ngoại trừ tiến hành kiểm tra cùng trị liệu cho Lăng Tử Hàn ra, hắn cũng hay xem qua một ít bệnh án cùng đưa ra một số phương án trị liệu giúp cho bệnh viện.

Lâm Tĩnh đi vào văn phòng của Đồng Duyệt, thấy trên bàn có chút mất trật tự, mặt bàn đầy hồ sơ, máy vi tính cũng đang mở, bênh trong đều đang hiện các biểu đồ sóng đang biến hóa.

Đồng Duyệt mời hắn ngồi xuống chiếc ghế đặt bên giường, rót nước mời hắn rồi mới ngồi xuống.

Đối mặt Đồng Duyệt nhưng sắc mặt Lâm Tĩnh cũng không đến mức quá lạnh lùng. Hắn lễ phép nhìn Đồng Duyệt, lẳng lặng chờ hắn nói.

Đồng Duyệt đưa mắt nhìn hắn một chút, liền nhận thấy vị “Dã Lang” không như mọi người thường nói là kiệt ngạo bất tuân, là một người biết nói đạo lý, nên mỉm cười nói: “Lâm đại đội trưởng, từ lâu tôi đã ngưỡng mộ danh tiếng của cậu. Tử Hàn đến chỗ cậu làm việc, trước đó tôi cũng không đồng ý, nhưng lúc nó đi lại không nói cho tôi biết, khiến tôi không thể tiến hành kiểm tra cùng trị liệu trước cho nó. Lần này bệnh của nó lại trở thành như vậy, thật sự khiến tôi trở tay không kịp.”

“Xin lỗi, là do tôi mà ra.” Lâm Tĩnh lễ phép hạ thấp người trước Đồng Duyệt. “Tôi không nghĩ rằng thân thể Lăng phó lại kém đến vậy.”

“Cũng không thể trách cậu.” Thanh âm Đồng Duyệt rất ôn hòa, không nhanh không chậm, lại rất bình tĩnh. “Thân thể Tử Hàn thật ra cũng không đến mức đó, nhưng lần này là do nó ngưng uống thuốc quá lâu, mới khiến bệnh tình chuyển tiếp đột ngột đến vậy, đến gần sát mức tan vỡ, làm tôi xém chút nữa không thể cứu chữa được. Thời gian trước khi nó rời khỏi Bắc Kinh, vốn dĩ đã mang theo đủ thuốc để uống, nhưng ai biết nó lại không chịu uống, khiến bệnh tình trở xấu thế này đây.”

Lâm Tĩnh có chút mất tự nhiên. bản thân hắn luôn quang minh lỗi lạc, lúc này cũng không dự định giấu diếm, thản nhiên nói: “Đồng viện trưởng, thực sự xin lỗi, thuốc của Lăng phó là do tôi tịch thu. Thuốc mà cậu ấy mang có nhiều loại là thuốc cấm, phải có đơn thuốc do bác sĩ có quyền hạn tương đương kê ra mới được phép mang theo sử dụng, nhưng bản thân cậu ấy lại không chịu đưa đơn thuốc hoặc đơn chứng thực của bệnh viện, nên tôi dựa theo quy củ mà tịch thu. Xin lỗi.”

Đồng Duyệt ngẩn ra, lập tức hiểu được, không khỏi có chút khen ngợi nhìn hắn, mỉm cười nói: “Không phải lỗi của cậu đâu, cậu không cần xin lỗi. Cậu chỉ dựa theo quy củ mà làm việc, rất tốt. Tính cách của Tử Hàn, có đôi khi thật đúng là cố chấp, kỳ thực nó chỉ cần gọi điện cho tôi, tôi có thể chuyển chứng cứ qua chỗ cậu để cậu chứng thực mà.”

“Đúng vậy, đó cũng là chuyện khiến tôi thắc mắc.” Lâm Tĩnh có chút khó hiểu.

Đồng Duyệt thở dài: “Lâm đại đội trưởng, mấy năm qua Tử Hàn vẫn đều đặn uống thuốc, không có ngày nào ngưng, chắc nó cảm thấy rất phiền. Việc này tôi hiểu được, tôi biết cậu cũng hiểu được, nên đây chính là nguyên nhân tôi đến đây tìm cậu. Nó làm việc ở đây, quả thực là ngoài tầm tay của tôi, mà cha nó lại vô cùng bận rộn, cho nên chỉ biết trông cậy vào cậu mà thôi.”

“Đồng viện trưởng, chú cứ dặn dò.” Lâm Tĩnh lập tức nói. “Tôi nhất định cố hết sức chăm sóc cho Lăng phó.”

“Tốt, có câu này của cậu, tôi rất yên tâm.” Đồng Duyệt cười gật đầu. “Kỳ thực cũng không phải chuyện gì lớn, tôi cũng không có ý định can thiệp vào công việc của bất kì ai, đây là nguyên tắc của tôi, cho nên cậu không cần phải thay đổi phong cách làm việc của cậu, lại không cần phải phá vỡ quy củ của bên các cậu. Tôi chỉ muốn nhờ cậu nhắc nhở Tử Hàn uống thuốc đúng hạn. Với lại, tốt nhất đừng để nó mệt nhọc quá độ, nếu có thể, xin hãy giảm bớt lượng huấn luyện cho nó, cho nó chút thời gian để nghỉ ngơi nhiều hơn một chút.”

Lâm Tĩnh suy nghĩ một hồi, có chút thắc mắc hỏi: “Đồng viện trưởng, Lăng phó rốt cuộc bị bệnh gì vậy?”

Đồng Duyệt nhìn hắn, nhất thời không biết phải nói sao, một lát mới nói: “Là một loại bệnh khá hiếm, vì toàn bộ hệ thần kinh của nó đã bị một loại tổn hại làm ảnh hưởng, hiện nay giới y học vẫn chưa đưa ra được chuẩn đoán chính xác về bệnh này, trên thế giới cũng chưa từng thấy qua. Cho nên cứ xem như nó chính là người đầu tiên, bởi vậy chúng tôi vẫn đang tìm cách trị liệu cho nó, hiện nay chỉ có thể dùng thuốc để hạn chế bệnh tình phát triển, nhưng lại không có cách nào trị hết. Trên thực tế, tất cả các bộ phận trong cơ thể nó đều phải trải qua sự trùng kiến lại của y học, nhưng vẫn có nhiều công năng chưa được khôi phục, hoặc nói thẳng ra đã hoàn toàn mất luôn rồi.”

Lâm Tĩnh giật mình: “Vậy … không phải có nghĩa là thân thể Lăng phó rất kém hay sao?”

“Đúng vậy.” Đồng Duyệt gật đầu, nghiêm mặt. “Tất cả các chuyên gia điều trị cho nó đều kiên quyết phản đối nó làm việc, bảo nó phải tĩnh dưỡng.”

Lâm Tĩnh suy nghĩ một chút, nghiêm túc mà hỏi thăm: “Vậy … Lôi bộ trưởng chúng tôi biết chuyện này không?”

“Chắc biết rồi.” Đồng Duyệt khe khẽ thở dài. “Có thể do cha Tử Hàn sợ nó sẽ đột nhiên mất tích, mới nhờ Lão Lôi đưa nó vào quân đội. Kể từ khi sinh bệnh, Tử Hàn nó … tương đối bị tự kỷ, không thích ra ngoài gặp người, cũng không thích nói chuyện. Nếu ngày nào đó chúng tôi có chút lơ là, sợ rằng nó sẽ lập tức mất tích … không bao giờ có thể gặp nó được nữa.”

Lâm Tĩnh có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới bệnh tình Lăng Tử Hàn so với hắn tưởng tượng còn nghiêm trọng hơn.

Đồng Duyệt nhìn hắn, ôn hòa mà nói: “Lâm đại đội trưởng, tôi thật không ngờ là cha nó lại cùng Lão Lôi sắp nó vào đội của cậu. Tôi từ lâu đã nghe được danh tiếng của cậu, thân thể Tử Hàn chỉ sợ liên lụy tới cậu, mà bản thân nó cũng không thể thích nghi với huấn luyện của bên cậu. Haizzz, coi như cậu thông cảm cho tâm tình của người làm cha một chút, tạm thời cho nó ở chỗ cậu một thời gian nữa. Chờ khi cha nó trở về, tôi sẽ khuyên ông ấy, để kêu Tử Hàn về.”

Lâm Tĩnh rất tôn kính hắn, lập tức gật đầu: “Đồng viện trưởng, chú cứ yên tâm, tôi nhất định chăm sóc tốt cho Lăng phó.”

Đồng Duyệt gật đầu rồi thở dài một hơi.

HẾT CHAP 24

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment