Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 219

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Ngay lúc tiếng ầm ầm vang lên, khiến mặt đất cũng rung động thì trong căn nhà đá vang lên những tiếng ồn xôn xao.

Liễu Dũng mơ hồ nghe được từ “Động đất”, còn có người cất tiếng gọi.

“Nhà sẽ sập mất.”

“Mau chạy ra ngoài.”

Sau đó, cửa mở ra, một đám người liền chạy nhanh ra ngoài thẳng ra phía trước.

Bỗng nhiên, nghe được 1 thanh âm trầm ổn ra lệnh: “Đứng lại.”

Những người đó lập tức dừng bước, quay đầu lại nhìn lại.

Người nọ vẫn còn ở trong nhà, chưa bước ra, nhưng từ tiếng của người đó, Liễu Dũng có thể đoán ra, đây chính là Eclanamine.

“Đây không phải động đất, có người lén đặt thuốc nổ trên núi, muốn chúng ta loạn đầu trận tuyến.” Eclanamine hừ một tiếng. “Sadik, mày dẫn theo mười đứa chạy lên đó, nếu như đối phương không nhiều thì có thể giết cứ giết, có thể bắt sống thì cứ bắt. Còn nếu đối phương nhiều người thì lập tức rút về, chúng ta lập tức dời đi.”

“Dạ.” Một người trong đó liền đứng ra chỉ tay, lần lượt kêu tên mấy người, sau đó chạy qua một bên.

Liễu Dũng thấy hướng chạy của bọn chúng thì có chút lo lắng, Lăng Tử Hàn đang từ bên kia trở về, nếu không may có thể sẽ đối mặt nhau. Hắn vội vã nhỏ giọng gọi: “Lăng phó, Eclanamine phái 11 tên đi về hướng anh đó.”

“Rõ rồi.” Thanh âm Lăng Tử Hàn bình tĩnh. “Tôi sẽ tách khỏi bọn chúng.”

Liễu Dũng có chút yên tâm, liền yên lặng chăm chú nhìn căn nhà đá.

Eclanamine dường như không hề cố kỵ gì, trong phòng đèn đuốc sáng trưng, lộ ra từ các khe cửa sổ chưa từng đóng kính. Gã lại dùng micro gọi người của thôn Kha Khắc, hỏi tình hình bên đó. Bên kia trả lời, chiến đấu vẫn đang kịch liệt, bọn chúng tử thương không nhỏ, nhưng hỏa lực của đại đội Dã Lang đã giảm, không phải là có người chết mà là do sắp hết đạn.

Người nọ tràn ngập lòng tin mà nói: “Em thấy quá lắm là nửa giờ nữa, chờ bọn nó hết đạn rồi, thì bọn em sẽ lập tức xông lên bắt bọn chúng.”

Eclanamine nói “Tốt” rồi cúp máy.

Sau đó, có không ít tên đi ra, tay cầm súng tạo thành đội hình dần tản binh ra phía ngoài. Liễu Dũng vừa nhìn liền biết bọn chúng đang tìm tòi chung quanh căn nhà đá, kiểm tra xem có ai tiếp cận chỗ này hay không.

Chỗ ẩn thân của bọn họ cũng không phải đặc biệt bí mật, nếu đi gần rất dễ bị phát hiện.

Liễu Dũng quay đầu lại nhìn địa hình phía sau, ý bảo hai quân sĩ kia cùng hắn dần thoái lui về phía sau. Ba người chậm rãi từ khe núi lùi về sườn núi, ẩn thân sau một nham thạch thật lớn.

Bọn chúng rà soát rất cẩn thận, đi rất chậm, Liễu Dũng cùng hai quân sĩ đều hết sức chăm chú mà quan sát đến hành động của bọn chúng. Hơn mười phút sau, thanh âm Lăng Tử Hàn vang lên, nhẹ giọng hỏi bọn hắn: “Các anh ở đâu?”

Liễu Dũng gấp gáp, sợ Lăng Tử Hàn vô ý có thể sẽ gặp ngay bọn phân tử khủng bố đang tìm kiếm chỗ này, liền nói: “Anh đừng nhúc nhích, Eclanamine đang phái người lục soát chỗ này.”

Qua vài giây sau, Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh nói: “Tôi thấy bọn chúng rồi. Anh xác nhận Eclanamine ở chỗ này?”

“Mới vừa nghe thấy tiếng của gã, bất quá chưa nhìn thấy gã.” Liễu Dũng kể lại. “Là tiếng của gã vang lên từ trong căn nhà đá, tôi cho rằng là tiếng của chính gã.”

“OK.” Lăng Tử Hàn trốn ở trong sơn cốc, nhìn căn nhà đá cách đó không xa, trong lòng xung động, muốn lặng lẽ đi qua đó, đánh rắn phải đánh dập đầu.

Nhưng ý định đó vừa mới xuất hiện trong đầu, cậu liền vô cùng kinh ngạc. Trước đây dù dưới tình huống nào, cậu đều rất bình tĩnh, không có xung động như vậy. Chẳng lẽ do ở trong đại đội Dã Lang quá lâu nên cái tính cách dã tính thích sự hoang dã này đã bị nhiễm luôn rồi sao?

Cậu lập tức đưa tay tháo mũ cùng kính gió xuống, để khí lạnh ập vào mặt, nhất thời lòng yên tĩnh như nước, cả người đều dường như trở nên trong suốt như băng tuyết, không còn tạp niệm này nữa.

Cậu đưa mắt nhìn người đang đi ra, nhìn bọn chúng càng lúc càng đi xa khỏi căn nhà đá, có 3 người đang chạy gần đến chỗ cậu, nhưng vẫn không nhúc nhích, nhẹ giọng hỏi Liễu Dũng: “Anh đoán trong căn nhà đá kia có khoảng bao nhiêu người?”

Liễu Dũng tính toán một chút, nói: “Có thể còn có 7, 8 tên.”

Lăng Tử Hàn suy nghĩ một chút, hỏi hắn: “Tôi sẽ nổ súng ở chỗ này, dẫn bọn kia đến đây, các anh nhân cơ hội tiến lên bắt Eclanamine, thế nào?”

“Không được.” Liễu Dũng lập tức kiên quyết cự tuyệt. “Anh vừa nói chúng ta không thể cùng bọn chúng khai chiến. Hiện tại không phải là lúc tốt. Chúng ta chỉ cần giữ chân Eclanamine ở đây là được.”

Lăng Tử Hàn không hề kiên trì nữa, chỉ dùng kính nhìn trong đêm nhìn toàn bộ tất cả trước mắt, nhanh chóng phân tích cục diện hiện nay, tính toán phương án hành động thích hợp nhất.

Bỗng nhiên, từ trong nhà có 10 chiếc mô – tô chạy trên tuyết chạy ra, sau đó có 1 tên thấp bé bước ra, leo lên chiếc mô – tô đầu tiên. 10 tên đó cùng nhau phát động hướng thẳng về phía Tây Bắc. Hiển nhiên bọn họ muốn đi qua biên giới.

“Muốn trốn, không dễ vậy đâu.” Lúc này Liễu Dũng không thể nào do dự được nữa. Hắn vừa nói vừa nhanh chóng dùng súng trường đột kích nhắm thẳng vào mặt tên ở mô-tơ đầu tiên, nói “Bắn”, liền nổ súng, sau đó nhanh chóng mang ra hai quả lựa đạn quăng ra ngoài.

Hai quân sĩ ở bên cạnh hắn cũng phản ứng mẫn tiệp, người trong căn nhà vừa bước ra thì họ đã lập tức cầm súng, lúc này nghe thượng cấp mở miệng kêu bắn, chính là cầu còn không được, lập tức nổ súng hướng mấy chiếc mô – tô kia mà bắn phá, lập tức lấy lựa đạn ra, liên tiếp quăng về phía đó.

Tên ở trên mô – tô đầu tiên lập tức ngã mình xuống đât, sau đó, trong lúc đó mô – tô bị lựu đạn làm nổ tung, khiến cả chiếc mơtơ cùng người lái xe đều bị nổ văng lên. Tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên.

Phần tử khủng bố đang tìm tòi tất cả đều dời đi đường nhìn, vọt tới chỗ bọn Liễu Dũng đang ẩn thân, mưa đạn từ ba hướng thẳng về phía họ. Bọn họ dựa vào vách núi, phía trước có cự thạch yểm hộ, mặc dù không đến mức thụ thương, nhưng cũng chỉ có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Địch rất đông.

Địa hình không hề có lợi với họ.

Bọn họ không thể rút lui. Ngay tại cánh đồng tuyết mênh mông không có chỗ ẩn núp, bọn họ chắc chắn sẽ trở thành bia ngắm.

Lăng Tử Hàn nghe tiếng súng chợt vang lên, mạnh xoay người, hướng phần tử khủng bố đang chạy về phía Liễu Dũng, sau đó ngẩng đầu nhìn bầu trời đang tảng sáng, phút chốc đứng dậy, lập tức chạy về phía mô – tô mới bị nổ tung kia.

11 tên được cử đi tìm người kia chạy tới, cúi người kiểm tra người tử thương trên mặt đất, sau đó cẩn cẩn dực dực nâng cái tên có thân người nhỏ gầy.

Liễu Dũng bắn gã đầu tiên, lúc này trên người gã trúng hai phát đạn, nhưng không trúng chỗ hiểm.

Gã cắn răng nói: “Vây bắt bằng được cái đám đó cho tao, giết hết.”

Rất nhanh, thế tiến công vào bọn Liễu Dũng càng dũng mãnh.

Lăng Tử Hàn giơ súng lên, nhắm ngay gã.

Trời giá rét, đông lạnh, đối phương cũng đang bị bao vây kính, khi cậu nhắm vào kính thì chỉ thấy được nửa khuôn mặt của gã. Trong ánh mắt nheo lại kia mang âm lãnh, trên mặt hiện rõ sự tàn nhẫn. Cậu có thể cảm nhận rõ được trong lòng đối phương chỉ toàn máu cùng thù hận.

Đó chính mục tiêu lớn nhất của bọn họ lần này, Mohammed Eclanamine.

Hơn 10 tên phần tử khủng bố kia chắc là thuộc hạ trung thành nhất của Eclanamine, lúc này đều đang che chở chung quanh gã, bảo bọc gã không có kẽ hở nào.

Lăng Tử Hàn dần hạ nòng súng xuống, nhắm vào chân của bọn chúng, lập tức nhấn cò.

Những tên đó giống như cây trồng mới bị chém đứt, rên rỉ ngã xuống.

Hai chân Eclanamine đều bị bắn, đau đớn té trên mặt đất, đầu óc quay cuồng, không mở miệng ra lệnh nổi

Phần tử khủng bố đang vây công Liễu Dũng thất kinh, không ít tên chạy về phía này, áp lực của bọn Liễu Dũng giảm dần.

Lăng Tử Hàn tay phải nổ súng, tay trái lấy ra một bao thuốc nổ, dán lên tảng đá bên cạnh, lập tức khom người chạy dọc xuống khe suối.

Phần tử khủng bố thấy chỉ có một mình cậu, lập tức cùng nhau đuổi theo cậu.

Đợi cho vài tên chạy qua khối đá đó, phần lớn đều đang ở gần đó, Lăng Tử Hàn ấn kíp nổ điều khiển từ xa. Chỉ nghe một tiếng nổ, không ít tên bị nổ tung, nham thạch chung quanh nát ra, mấy tên đứng gần đó cũng chết 7, 8 tên.

Lăng Tử Hàn cố gắng dùng súng bắn tỉa, lần lượt giết chết toàn bộ đám người đuổi theo cậu.

Trong tai nghe truyền ra tiếng hô hoán lo lắng của Liễu Dũng: “Lăng phó, Lăng phó, anh sao rồi?”

“Tôi không sao.” Lăng Tử Hàn lãnh tĩnh nói. “Anh có thấy Eclanamine không?”

“Có.” Liễu Dũng vừa xạ kích vào đám phân tử khủng bố đang tiến về phía mình, vừa không ngừng nhìn về phía chỗ Eclanamine vừa ngã xuống.

Có mấy tên bao vây Liễu Dũng chạy qua đó, một tên đỡ Eclanamine, vài tên khác bảo hộ chung quanh, nhanh chóng chạy vào nhà đá.

“Bọn chúng về ổ rồi.” Liễu Dũng nói với Lăng Tử Hàn. “Một lát nữa đám tìm anh cũng sẽ trở về đây tập trung. Lăng phó, chúng ta cần họp lại.”

“Được.” Lăng Tử Hàn chạy vội theo khe suối, từ sơn khẩu bên kia lên núi, quan sát huống bốn phía, sau đó leo xuống sườn núi.

HẾT CHAP 53

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment