Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 221

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lúc này, Lô Thiểu Hoa mang theo nửa trung đội của y xuất hiện ngay đỉnh núi đối diện.

Từ xa nhìn thấy cảnh đó, toàn bộ mọi người trong trung đội Hồng Lang đều sợ hãi.

Lô Thiểu Hoa lập tức ra lệnh: “Súng bắn tỉa, lập tức trợ giúp Lăng phó, những người khác theo tôi tới đó.”

Lúc này cũng chỉ có súng trường ngắm bắn là có thể có tầm xa đến mức này, mấy người mang tay súng bắn tỉa lập tức nâng súng lên, hạ người nhắm bắn.

Lô Thiểu Hoa mang theo người chạy vội xuống dưới, trực tiếp chạy lên thì nhìn thấy khắp nơi đều là thi thể, máu, súng ống cùng các mảnh vụn đất đá bị nổ tung đang rải rải khắp núi.

Dưới ánh đao, Lăng Tử Hàn xuất thủ như điện, đưa tay ra liền nắm được cổ tay của một tên, ra sức kéo.

Người nọ cố sức rút lui, nhưng cuối cũng lảo đảo, gục xuống, chắn ngay trên người cậu.

Hơn mười bả đao lúc này cùng lúc chém vào, chỉ nghe thấy kêu thảm thiết của người nọ, máu thịt của tên đó văng ra.

Những người này ngẩn ra, lập tức rút dao, nhấc chân đá bay thi thể của tên đó ra, lại đồng loạt chém vào.

Lăng Tử Hàn linh xảo lăn một vòng, tránh được nhát dao bên trái, tay phải mãnh chém ra, ngăn toàn bộ dao bên phải lại. Khí thế chưa giảm, cậu thuận lợi chém đùi của một tên đứng ngay cạnh, chặt đứt động mạch của gã. Chỉ thấy máu phun ra, tên đó ôm chân té trên mặt đất, kinh hoảng kêu to lên.

Những tên kia không để ý đến gã, tiếp tục giơ đao lên, vây chặt xung quanh cậu, khiến Lăng Tử Hàn không thể né tránh được nữa.

Bọn chúng quá chú ý vào việc muốn giết cậu, hoàn toàn không phát hiện thấy sự xuất hiện của trung đội Hồng Lang.

Khi bọn chúng giơ đao lên lần thứ hai thì súng trường ngắm bắn đã vang lên, đạn đã tới chỗ chúng. Đầu của hai tên nhất thời nổ tung, còn hai tên khác thì cảm thấy đầu vai tê dại, không thể cầm nổi dao.

Bọn chúng ngẩn ra, mờ mịt ngẩng đầu nhìn chung quanh.

Các tay súng Lô Thiểu Hoa mang tới đã nhắm được tầm ngắm, mưa đạn lập tức tuôn ra. Phần tử khủng bố vây bắt Lăng Tử Hàn giãy dụa thân thể, tựa như nhảy múa trong cơn mưa đạn, sau đó mới mềm người ngã xuống.

Các quân sĩ trung đội Hồng xông thẳng lên núi, thấy môt vài tên phân tử khủng bố bị thương ngã xuống trước đó giờ vẫn còn cầm súng dựa vào nơi ẩn nấp để chống lại, bọn họ lập tức không chút lưu tình hạ gục.

Lăng Tử Hàn cả người đẫm máu, chậm rãi đứng dậy, nhìn Lô Thiểu Hoa chạy vội tới trước mặt mình.

“Lăng phó …” Lô Thiểu Hoa Luôn luôn cứng cỏi chỉ kêu 1 tiếng, rồi không thể nói được gì nữa.

Trong mắt Lăng Tử Hàn lóe ra hàn quang trong suốt. Cậu nhẹ nhàng nói: “Lô trung đội, sau khi giải quyết xong hậu quả ở đây, anh lập tức cho người đi đón Liễu trung đội. Những người khác theo tôi đến thôn Kha Khắc, nhất định phải bắt bằng được Eclanamine.”

Lô Thiểu Hoa nhớ tới Liễu Dũng, không khỏi nghẹn ngào, hồi lâu mới nói: “Lăng phó, trên người anh đều là máu, cần phải xử lý vết thương trước đã.”

Lăng Tử Hàn lẳng lặng mà nói: “Tôi không bị thương, đây là máu của … Liễu trung đội, còn của địch.”

Lô Thiểu Hoa nghe được đó là máu của Liễu Dũng, vành mắt nhất thời đỏ lên: “Lăng phó, Lâm đại nói, anh cần phải nghỉ ngơi lập tức. Nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, bắt Eclanamine là chuyện của hắn.”

Lăng Tử Hàn đã xoay người đi.

Lô Thiểu Hoa nhanh chóng nắm lấy 1 tiểu đội trưởng, dặn dò y dẫn đội hoàn thành các công tác ở đây, sau đó lập tức mang theo trung đội của mình chạy đuổi theo.

So với quân của trung đội Hồng Lang thì sức đi của Lăng Tử Hàn hiển nhiên chậm hơn hẳn. Rốt cuộc thân thể cũng không thể so với lúc trước, cuộc đánh giáp lá cà hồi nãy quả thực đã khiến cậu tiêu hao không ít thể lực. Hiện tại trầm tĩnh lại, rốt cục cảm thấy chỉ còn 1 chút sức, nên chậm rãi bước đi.

Cậu phất tay ý bảo Lô Thiểu Hoa đi thôn Kha Khắc trước. Cậu biết vị “Hồng Lang” nóng tính này hiện tại đang rất thù hận, một lòng muốn đi tham chiến, bắt được Eclanamine, báo thù cho “Ngân Lang”.

Lúc này, Lâm Tĩnh cùng Lạc Thiên Thu đã dẫn đội vây quanh làng, Chu Khải Minh mang theo trung đội “Bạch Lang” chạy đến ngay sau đó.

Dù rất xa, nhưng Lăng Tử Hàn vẫn còn nghe thấy tiếng tiếng súng cùng lựu đạn kịch liệt, tiếng nổ mạnh, không lâu sau liền thấy ánh lửa cùng khói bốc lên từ trong thôn Kha Khắc.

Cậu yên lòng, chậm rãi bước đi, điều hòa hô hấp, để thân thể uể oải từng chút một khôi phục lại.

Không lâu sau, tiếng súng dần dần thưa thớt, dường như chiến đấu đã dần kết thúc.

Hệ thống mũ giáp của Lăng Tử Hàn đã bị hư do trận đấu kịch liệt vừa rồi. Cậu nói với quân sĩ bên cạnh cần micro của họ, rồi nói qua kênh nội bộ: “Lâm đại, tình hình sao rồi?”

Lâm Tĩnh còn chưa kịp nói thì Lăng Tử Hàn đã nghe thấy được thanh âm Eclanamine.

Gã rất càn rỡ, cười lớn: “Lâm Tĩnh, mày tốt nhất là nên thông minh một chút. Toàn bộ người trong thôn này đều là con tin trong tay người của tao, nếu người của mày cứ tiếp tục nổ súng, thì tao sẽ ra lệnh giết chết bọn nó.”

Lâm Tĩnh không có hé răng.

Eclanamine cười ha ha: ““Đồ tể” đại danh đỉnh đỉnh hôm nay sao lại do dự thế? Trong mắt mày, mạng người chỉ sợ không bằng 1 cắc bạc mà.”

Lâm Tĩnh lạnh lùng mà nói: “Eclanamine, lời này dùng lên người mày mới đúng chứ.”

Trước mặt hắn ngay cách đó không xa, chính là Eclanamine râu tóc bạc trắng, cả người đẫm máu, nhưng tinh thần rất tốt. Gã ngồi trên cáng cứu thương, dựa vào tường đá bên thôn, trong tay nắm lấy 1 đứa bé trai khoảng 8 tuổi, đang giằng co với Lâm Tĩnh. Gã dùng đứa bé che ngay trước người, súng trong tay nhắm ngay đỉnh đầu thằng bé.

Bên cạnh gã, phân tử khủng bố cũng có mấy tên đang kèm con tin bên cạnh, nào là phụ nữ, trẻ nhỏ. Những con tin trong lòng run sợ, khóc. Nòng súng hoặc là đao phong của phân tử khủng bố đều chỉ ngay phụ nữ và trẻ em bọn họ, khiến các quân sĩ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Lâm Tĩnh ngưng thần nhìn, nhưng trong miệng vẫn quan tâm hỏi: “Lăng phó, cậu không bị thương chứ?”

“No, sir.” Lăng Tử Hàn ngưng thần suy tư, nhưng trong miệng vẫn thân thiết mà hỏi thăm: “Quân sĩ thuộc trung đội Ngân Lang trong thôn này thế nào rồi?”

“Thương vong hơn phân nửa.” Lâm Tĩnh cắn răng đầy thù hận, “Thật muốn xông lên giết chết tên khốn này.”

Lăng Tử Hàn ôn hòa mà nói: “Lâm đại, anh cần phải bình tĩnh. Chúng ta không phải Eclanamine, không thể không để tâm đến an toàn của bình dân vô tội. Đối phó với tội phạm có con tin bên cạnh, kinh nghiệm của anh có thừa, nhất định có thể thu xếp ổn thỏa mà.”

“Tôi biết, tôi đang sắp xếp, cậu cứ yên tâm.” Lâm Tĩnh tỉnh táo lại. “Cậu cứ nghỉ ngơi trước đi, đừng vội vàng chạy tới đây.”

“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn không muốn nhiễu loạn tinh thần của hắn, nên không nói gì nữa.

Cậu trả micro lại cho quân sĩ kia, trầm ổn an tĩnh đi về trước.,

Phía trước, thôn Kha Khắc đang hiện ra từ xa xa

Lúc này, Lâm Tĩnh hành động.

Hắn chậm rãi bước ra từ chỗ bí mật, toàn thân bại lộ trước mặt Eclanamine. Hắn bình tĩnh gở xuống kính gió, để lộ ra khuôn mặt hoàn mỹ của mình trước mắt Eclanamine. Hắn hờ hững nói: “Eclanamine, không phải mày muốn mạng của tao sao? HIện tại tao đang đứng ngay trước mặt mày, mày có muốn thử đánh cược không? Chỉ cần 1 phát súng là có thể giết được tao rồi.”

Eclanamine nhìn thấy hắn không hề có phòng bị gì đứng cách đó không xa, thực sự là một mê hoặc lớn với gã. Quả thật gã chỉ cần 1 phát súng là có thể giết chết tên Dã Lang nghe tiếng xa gần này, so với giết chết Lăng Tử Hàn thì sự rung động này có thể còn lớn hơn.

Lăng Tử Hàn bất quá chỉ là con trai của Lăng Nghị, không có công tích lan truyền hậu thế, không giống Lâm Tĩnh, chiến công hiển hách, danh tướng uy chấn Tây Vực, các nước Trung Á đều biết đến tên của hắn. Nếu như có thể giết chết được Lâm Tĩnh, đây được coi là thành tựu huy hoàng nhất trong cuộc đời Eclanamine.

Gã chần chừ, tay cầm súng không còn ổn định nữa, đôi mắt âm lãnh dần xuất hiện sự do dự.

Lăng Tử Hàn nghe Lâm Tĩnh nói vậy, sợ hắn có sơ xuất, liền chạy nhanh về phía trước.

Nhưng Eclanamine âm lạnh cười: “Lâm Tĩnh, quỷ kế của mày là gì tao biết rất rõ. Mày muốn báo thù cho người nhà à? Haha, người bạn đời của mày lớn lên khá đẹp đấy, lại là thầy giáo, quả thực mi thanh mục tú, da thịt hồng hào. Các anh em của tao đều nói, tiếng cắt đứt đầu khớp xương của nó nghe rất êm tai, lúc dùng đao khắc hoa trên người nó cảm giác thật là tuyệt vời. Bọn nó thiếu chút nữa luyến tiếc giết nó, muốn giữ nó lại chơi với nó một chút, haha …”

Phần tử khủng bố bên cạnh gã cũng cười.

Lâm Tĩnh hét lớn một tiếng: “Eclanamine, mày muốn chết? Tao giúp mày.” Nói xong, hắn xoay người lại, tựa hồ như đang tiến về chỗ bí mật hạ lệnh tấn công.

Eclanamine thấy hắn tức giận, hoàn toàn không bận tâm việc lưng của hắn đã hoàn toàn bại lộ trước mặt mình. Cơ hội này thực sự thật tốt quá, gã không nhịn được nữa, đầu súng đang chỉ đầu của đứa bé bỗng nhiên xoay lại hướng về Lâm Tĩnh.

Gã vừa khẽ động, Lạc Thiên Thu nãy giờ vẫn luôn chú ý động tĩnh của gã liền nói: “Giết.”

Lâm Tĩnh lập tức cúi người xuống, xoay người vài vòng, đầu đạn của Eclanamine sượt qua đầu vai của hắn.

Chỗ của những quân sĩ nãy giờ ẩn núp đồng lúc nổ súng, tất cả đều nhắm thẳng vào trên đầu phân tử khủng bố đang nắm con tin. Những tên đó lập tức ngã xuống, con tin không hề hấn gì.

Hai người lính ở tiểu đội đặc cần đang nép sát vào tường đá chờ đợi thời cơ mạnh chân đạp tường nhảy lên, một người đánh gục Eclanamine, một người thì ôm lấy đứa bé trong tay gã, lăn người qua 1 bên.

Hành động đó kết thúc chỉ trong vòng 10s.

Con tin không hề bị thương, Eclanamine bị bắt, toàn bộ cảnh vệ của gã cũng bị hạ gục.

Lâm Tĩnh đứng dậy, bước đi trước mặt Eclanamine, hung hăng đánh ra một quyền.

Đầu Eclanamine bị đánh mạnh, khiến máu trong miệng gã tuôn ra. Gã quay đầu nhìn Lâm Tĩnh, trên mặt có nụ cười đầy hận ý.

Lâm Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Eclanamine, sự nghiệp của mày đến hôm nay có thể kết thúc rồi. “Lê minh chi tử” không thể nào tồn tại nữa.”

“Tụi bây có thể giết hết được sao?” Eclanamine kiêu ngạo mà cười nói. ““Lê minh chi tử” kết thúc, nhưng còn có “Hắc dạ chi tử”, chắc chắn tụi tao sẽ ngóc đầu trở dậy. Tao hy sinh vì chính sự nghiệp của tao, người của tao nhất định sẽ ghi nhớ trong lòng.”

“Mày đừng nằm mơ.” Mặt Lâm Tĩnh như sương lạnh, chỉ tay vào một con tin mới được giải cứu. “Sự nghiệp của mày là gì? Chính là tàn sát người dân vô tội sao? Người dân tại thôn Mục Khắc, thôn Tra Khắc đều bị người của mày tàn sát không còn 1 ai, còn người của thôn Lặc Khắc, thôn Khố Khắc cùng người dân ở đây lại bị tụi bây bắt làm con tin, đỡ đạn giùm tụi mày, đây chính là sự nghiệp của mày sao? Quả thật là vừa ăn cướp vừa la làng. Eclanamine, người dân tất nhiên sẽ nhớ kỹ mày, nhưng chỉ nhớ sự tàn nhẫn của mày, nhớ kỹ sự máu lạnh của mày, nhớ kỹ dù mày có chết 100 lần cũng không hết được tội.”

Bọn họ ở đó đấu võ mồm, tình hình chung quanh vẫn còn hỗn loạn. Con tin được giải cứu phần lớn đều là trẻ em, phụ nữ khóc kêu chạy tới, ôm lấy con mình, sau đó dưới sự khuyên giải an ủi của các quân sĩ mới lui qua 1 bên.

Eclanamine đã bị bắt, trong tay phân tử khủng bố không còn con tin, các cuộc nổ súng lặt vặt vang lên. Chu Khải Minh cùng Lô Thiểu Hoa dẫn người bao vây tiễu trừ khủng bố vẫn còn cố chống chọi.

Người đại đội Dã Lang đều giết đỏ cả mắt rồi, hoàn toàn khí thế như thế như chẻ tre.

Không mất quá nhiều thời gian, các cuộc chiến nhỏ trong thôn đều đã được dập tắt.

HẾT CHAP 55

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment