Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 235

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lý Nguyên xuống xe, lập tức thấy một khu vườn đầy mai chung quanh biệt thự. Dưới ánh đèn nhu hòa, những đóa mai đủ màu sắc nhìn càng thêm tinh xảo đặc sắc, mỹ lệ động nhân. Hương thơm bay tới, khiến người ta cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Đồng Duyệt đứng ở cửa chính, với thân phận chủ nhân bắt tay với Lý Nguyên, cười nói: “Hoan nghênh tổng thống tiên sinh.”

Lý Nguyên tán thưởng nhìn hắn: “Đã sớm nghe danh Đồng tiên sinh là chuyên gia sinh vật học thần kinh cùng phân tử nổi danh quốc tế, cũng là một học giả đầy tình người, đồng thời cũng là một chuyên gia ngoại khoa ưu tú, hôm nay mới có duyên nhìn thấy. Thật lòng mà nói, tôi rất kính ngưỡng Đồng tiên sinh.”

“Không dám nhận, tổng thống tiên sinh quá khen.” Đồng Duyệt lễ phép mỉm cười. “Mời vào.”

Lý Nguyên, Lạc Mẫn đều vào phòng, hộ vệ của bọn họ chia thành 2 phần, trong và ngoài nhà, người bên Cục cảnh vệ trung ương cũng đồng thời canh giữ ở các vị trí bên ngoài.

Đi cùng bọn họ, với thân phận người lãnh đạo, ngoại trừ Lăng Nghị ra còn có Lữ Hâm, theo quy định thì mang thân phận ngang bằng. Do đây là cuộc gặp mặt tư nhân, nên Lý Nguyên cùng Lăng Nghị đều cho rằng không cần để truyền thông đưa tin, các phóng viên lập tức bị chặn ngay bên ngoài cửa lớn Mai Uyển, không cho phép đi vào.

Lăng Tử Hàn đứng ở cửa, thấy bọn họ bước vào, trên mặt mang theo mỉm cười lễ phép, bắt tay với Lý Nguyên, khách khí mà nói: “Tổng thống tiên sinh, hoan nghênh.”

Thái độ Lý Nguyên khác thường, một tay cầm tay cậu, một tay trùm lấy cả tay cậu, chuyên chú nhìn khuôn mặt cậu, nhất là chú ý con mắt cậu.

Lăng Tử Hàn hơi hơi rùng mình, nhưng biểu hiện vẫn bình tĩnh, lễ phép mỉm cười.

Lý Nguyên nhìn một hồi mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng thoải mái trở lại, thân thiết vỗ vỗ tay cậu: “Nghe nói đại công tử của Lăng chủ tịch vô cùng xuất sắc, hôm nay vừa thấy, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Lăng Nghị ở một bên cười nói: “Tổng thống tiên sinh khích lệ nó quá nhiều rồi. Nó bất quá chỉ là một đứa trẻ, cũng chưa làm được thành tích gì lớn lao, không coi là xuất sắc.”

“Đâu nào? Lăng chủ tịch quá khiêm tốn rồi.” Lý Nguyên lôi kéo tay Lăng Tử Hàn, cùng đi tới phòng khách ngồi xuống sofa.

Biểu hiện của ông giống như 1 vị trưởng bối thấy được vãn bối mà mình yêu thích, nhất thời không thể buông tay, người bình thường cũng không đa tâm, nhưng Lăng Nghị, Lữ Hâm, Lạc Mẫn đều hiểu rất rõ Lý Nguyên, cũng biết rõ những sự việc đã xảy ra giữa hai người bọn họ, lúc này tuy đều thoải mái lần lượt ngồi xuống, nhưng lại âm thầm chú ý thần tình cử chỉ của Lý Nguyên.

Lý Nguyên ngồi xuống, vẫn tỉ mỉ đánh giá Lăng Tử Hàn, thân thiết mà hỏi thăm: “Nghe nói sức khỏe con không tốt?”

Lăng Tử Hàn hơi hơi hạ thấp người: “Dạ đúng.”

Lý Nguyên liền nhìn về phía Đồng Duyệt, nói đùa: “Trong nhà có một chuyên gia y học hàng đầu như vậy, sao sức khỏe lại không tốt được chứ nhỉ?”

Đồng Duyệt hơi hơi xấu hổ: “Tổng thống tiên sinh nói đúng, tôi dù được gọi là chuyên gia, kỳ thực cũng là có tiếng không có miếng.”

Lăng Tử Hàn nở nụ cười: “Ba, ba chỉ là bác sĩ, không phải thần tiên.”

Lý Nguyên lập tức gật đầu: “Đúng đúng, câu này của Lăng công tử rất hay.”

Lăng Nghị ở một bên mỉm cười nói: “Tổng thống tiên sinh, gọi nó là Tử Hàn được rồi, nó là vãn bối của anh, không cần khách khí như vậy.”

“Được, Tử Hàn, vậy con gọi chú là chú Nguyên đi, không cần phải mở miệng là tổng thống tiên sinh đâu. Dù sao đây cũng không phải hội đàm chính phủ, chú chỉ đến thăm thử nhà của Lăng chủ tịch, nhìn Đồng tiên sinh, cùng con, còn có em con nữa.” Lý Nguyên vẫn không có buông tay Lăng Tử Hàn, lúc này vô thức vỗ vỗ, trên mặt vẫn mang theo nụ cười hiền hòa vui vẻ, hiển nhiên là Lăng Tử Hàn khiến ông rất hài lòng.

Lạc Mẫn lúc này nhanh chóng chuyển đến chủ đề ông vừa nhắc, ở bên cạnh cười hỏi: “Vậy tiểu công tử đâu?”

Đồng Duyệt liền đi đến giường của trẻ nhỏ ôm con trai mình ra. Tuy rằng Đồng Húc chưa được 2 tuổi, nhưng đột nhiên nhìn thấy nhiều người như vậy xuất hiện trước mặt, lại không hề biểu hiện sự sợ hãi, hai đôi mắt tròn đưa qua đưa lại, nhìn chung quanh, dường như đang hiếu kỳ.

Lý Nguyên thấy đứa nhỏ này, mới thả tay Lăng Tử Hàn ra, ôm lấy Đồng Húc, vừa đùa nghịch vừa nói chuyện phiếm, như là “bao nhiêu tuổi rồi?”, “đứa nhỏ này thật là đặc biệt, không sợ người lạ, quả nhiên cha nào con nấy, thực sự có phong độ của một đại tướng,”, vvvv

Lăng Tử Hàn không nói gì, chỉ thủy chung mỉm cười đúng mức, dần dần cảm giác được sự uể oải.

Lý Nguyên đùa với Đồng Húc một chút, sau đó mới đứng dậy tham quan thư phòng Lăng Nghị, phòng chơi cờ, hăng hái bừng bừng mà nói: “Thì ra Lăng chủ tịch cũng thích chơi cờ? Tôi cũng rất thích, đáng tiếc không có thời gian cùng đánh cờ với Lăng chủ tịch.”

“Sau này vậy.” Lăng Nghị khoái trá cười nói. “Chờ tôi về hưu rồi, nhất định tìm tổng thống tiên sinh chơi vài ván suốt mấy ngày cho đã.”

“Được, một lời đã định.” Lý Nguyên sang sảng cười to, bắt tay với Lăng Nghị.

Dưới sự chỉ dẫn của Lăng Nghị, ngoại trừ phòng ngủ ra thì Lý Nguyên đều tham quan hết cả khu biệt thự từ trên xuống dưới 1 lần, trên đường đi khen ngợi không ngớt. Biệt thự này trang trí cổ kính, nhưng lại đơn giản, không có bài biện gì quá đáng giá, trên tường treo không ít tranh chữ, mang đậm nét thư hương dòng dõi, quả là tương phản lớn với thân phận địa vị của Lăng Nghị.

Lăng Nghị ở chỗ này cũng hơn 20 năm, tuy rằng có Đồng Húc, mà Lăng Tử Hàn cũng trở về nhà ở, năm ngoái bọn họ đã từng thay đổi lại nội thất, nhưng toàn bộ căn nhà vẫn mang nét trầm lắng, đây không phải là thứ mà những nhà giàu mới nổi hoặc là mới tới có thể có được.

Lý Nguyên xuống đến lầu 1, một lần nữa ngồi vào sofa, uống một ngụm Bích Loa Xuân, thích ý thở dài: “Lăng chủ tịch, tôi rất ngưỡng mộ anh đó. Anh xem anh đi, quả thật là hoàn mỹ mà. Dù bên ngoài có sóng to gió lớn gì, về đến nhà, liền có người bạn đời tri tâm, có đứa con trai xuất sắc, lại có bầu không khí ấm áp khiến cho mình an lòng.”

Lăng Nghị không hề khiêm tốn, cười gật đầu: “Đúng vậy, tôi cũng thấy như vậy.”

Đồng Duyệt nhìn ông một cái, cười tao nhã, cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Lăng Tử Hàn chỉ ôn hòa mỉm cười, không hề nói câu nào.

Lý Nguyên bỗng nhiên quay đầu nhìn cậu, thân thiết hỏi: “Tử Hàn kết hôn chưa?”

Lăng Tử Hàn cùng Lăng Nghị, Lữ Hâm đều hiểu rõ, những tình báo liên quan tới Lăng Tử Hàn, bọn họ đã sớm nắm bắt rồi. Cho dù Lạc Mẫn quản lý Cục Quốc Gia An Toàn, thì hắn cũng không thể ngăn cản những bộ môn tình báo tương quan đến thuộc hạ mình điều tra tư liệu bối cảnh người nhà của Lăng Nghị. Hắn chỉ có thể báo cáo lại những hiểu biết của B quốc về họ mà thôi.

Lúc này vừa nghe ông hỏi, Lăng Tử Hàn liền thành thật lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Vẫn chưa.”

Lý Nguyên nhìn dáng dấp dịu ngoan của cậu, nhịn không được lại cầm lấy tay cậu, nói nhỏ: “Cũng nên tìm người tri tâm đi. Sức khỏe con không tốt, có người bên cạnh, cũng chăm sóc cho con tốt hơn.”

Lăng Tử Hàn cười rộ lên “Câu này của Tổng thống tiên sinh, giống như là con đang nên kiếm một bảo mẫu hơn vậy.”

“Đúng đúng, là do chú dùng từ không đúng.” Lý Nguyên cười ha ha. “Dù thế nào đi nữa, thì nếu có người thích hợp, thì cũng nên cân nhắc một chút.”

“Dạ.” Lăng Tử Hàn gật đầu, cười. “Con nhất định sẽ mau chóng tìm kiếm.”

“Được, đứa nhỏ ngoan.” Lý Nguyên thốt ra, trên mặt không tự chủ được lộ ra vài phần thương yêu.

Lăng Tử Hàn có chút nghi hoặc với biểu hiện cực bất bình thường này của ông, nhưng trên mặt vẫn không biểu lộ ra.

Lúc này, trợ lý Lý Nguyên ra dấu, nhắc nhở thời gian của ông không còn sớm nữa, nên trở về nghỉ ngơi. Lý Nguyên cũng không chần chừ, cảm thấy cảm thấy mỹ mãn đứng dậy: “Được rồi, tôi nên cáo từ thôi, hôm nay quấy rối mọi người rồi.”

“Đâu chứ? Đây là vinh hạnh của chúng tôi.” Thanh âm Đồng Duyệt cùng nụ cười của hắn đều vô cùng chân thành.

Lý Nguyên khoái trá bắt tay nói lời từ biệt với bọn họ, lập tức mang theo người của mình ra cửa.

Lăng Nghị đưa ông đến tận xe, cùng bắt tay thân thiết lần thứ hai với ông, mới để ông lên xe hơi, tự mình giúp ông đóng cửa lại.

Đoàn xe thật dài lập tức chạy ra khỏi cửa chính, nhanh chóng đi xa.

Bọn họ đứng ở ngoài cửa biệt thự, nhìn toàn bộ xe biến mất, nhân viên cảnh vệ lục tục bỏ đi, lúc này mới xoay người trở về.

Đồng Duyệt thấy Lữ Hâm không đi, liền biết bọn họ định bàn công việc, nên mang Đồng Húc lên lầu, để bé đi ngủ.

HẾT CHAP 04

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment