Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 247

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Lý Nguyên đặt văn phòng của Lăng Tử Hàn tại Thiên Xu Lâu.

Trong tòa nhà này, văn phòng tổng thống nằm ở lầu 3, lầu 2 là dành cho những phòng cố vấn, còn Lăng Tử Hàn là trợ lý quan trọng nhất của ông, nên tất nhiên văn phòng phải nằm ở đây rồi.

Các cố vấn của Lý Nguyên nếu không là tinh anh thuộc đủ lĩnh vực, thì cũng là chuyên gia của 1 số lĩnh vực, phần lớn thời gian đều có công viêc của chính mình, thường không làm việc ngay tại đây, ở đây thường nhất chỉ có tiến sĩ Thôi Anh, cố vấn cao cấp của đoàn cố vấn. Y là người Hoa kiều, lúc trước nhờ từng cống hiến trác việt cho lĩnh vực kinh tế học mà nhận được giải thưởng Nobel toán học. Vừa rồi, với việc Lý Nguyên mời Lăng Tử Hàn đến đây, y hoàn toàn ủng hộ, nhưng cũng suy nghĩ phần lớn là nhờ vào thân phận của Lăng Nghị, cho đến khi gặp mặt trực tiếp Lăng Tử Hàn, người thanh niên tuy tuổi còn trẻ nhưng đã có sự thành thục cùng cơ trí khiến y vô cùng kinh ngạc, cũng tán thưởng.

Lăng Tử Hàn sau khi gặp mặt vị học giả trung niên trầm ổn này xong, liền lập tức bắt tay vào kiểm tra công tác của đội bảo vệ an toàn đặc biệt chỗ tổng thống. Hiện tại, có rất nhiều người biết được gia thế bối cảnh của vị trợ lý sự vụ an toàn tổng thống mới tới này, tuy rằng không biết trước đây cậu đã từng có thành tích gì, nhưng khi nhắc tới cha cậu, Lăng Nghị, thì quả thực đại danh đỉnh đỉnh, vang danh quốc tế, gia đình lại có gốc nguồn nên kinh nghiệm của cậu cũng đủ để chỉ đạo công tác của bọn họ. Quản lý đội Đặc biệt là Kim Tư, một đặc công thâm niên, vào nhóm này cũng đã 17 năm, vẫn luôn trung thành và tận tâm, khôn khéo giỏi giang, Lăng Tử Hàn cũng không mất nhiều sức lực để làm quen với ông, việc hợp tác cũng rất khoái trá.

Bất quá, Lăng Tử Hàn vẫn chưa thấy qua những cận vệ do đích thân Lý Nguyên tự mình huấn luyện ra, có thể bọn họ không quen hợp tác với những đặc công này chăng? Cậu tạm thời cũng không muốn quan tâm đến vị trí của bọn họ, nhưng âm thầm xếp việc đó vào trong lịch công tác của mình.

Lăng Tử Hàn dù là ngày đầu tiên ở phủ tổng thống, nhưng vẫn chuyên tâm làm việc của mình, không có bất kì liên hệ gì với bên ngoài. Lâm Tĩnh dẫn đoàn huấn luyện viên nghiêm túc quan sát việc huấn luyện của đại đội đặc công chống khủng bố B quốc, trước tìm hiểu tình hình, sau đó mới đưa ra kế hoạch huấn luyện cho bọn họ. Còn Lạc Mẫn dẫn theo Thạch Lỗi tới tổng y viện lục quân Khê La, dự định tìm hai tên phân tử khủng bố mới bị bắt vừa rồi.

Thạch Lỗi hiện tại là cục trưởng cục trung tâm B quốc của cảnh sát quốc tế, song song kiêm nhiệm cục trưởng cục chống khủng bố của cảnh sát sở. Cậu cũng giống Lạc Mẫn, mặc âu phục, thắt cravat, rất giống một nhân viên công vụ quốc gia bình thường, nhưng ánh mắt lại rất lợi hại, trên người lại mang theo vũ khí hợp pháp của một nhân viên chấp pháp. Cậu năm nay đã 32 tuổi, không còn là chàng thanh niên huyết khí phương cương lúc xưa nữa, mà đã trở thành một tinh anh trong giới cảnh sát, rất thành thục. Hiện tại tuy cậu đã cùng ngôi sao múa hiện đại Phùng Tiểu Ngọc kết hôn, nhưng tình cảm với Lạc Mẫn vẫn còn sâu đậm, ngưỡng mộ càng tăng không giảm.

Bọn họ mang theo một đoàn người đi đến ngoại khoa y viện lục quân, vào ngay phòng bệnh đặc biệt. Ở đây khắp nơi đều có cảnh sát nghiêm mật đề phòng, bầu không khí khẩn trương.

Hai phân tử khủng bố cướp máy bay quả thực thân thể cường tráng, rất cố chấp. Mới hôm qua lúc đưa đến bệnh viện thì hai người đều mình đầy thương tích, hôn mê bất tỉnh, sau khi phẫu thuật, ngay đêm đó liền tỉnh, chỉ là vẫn còn suy yếu, không thể nói được.

Ngày hôm qua lúc Thạch Lỗi đến bệnh viện xem qua, thì có gặp Lạc Mẫn. Không lâu sau, bọn họ liền đơn giản hỏi qua Lăng Tử Hàn cùng Lâm Tĩnh và các quan quân Trung Quốc tình huống phát sinh trên máy bay, đáp án tất nhiên Lăng Tử Hàn đã sớm chuẩn bị tốt, 7 người kia đối đáp trôi chảy, cẩn thận. Bọn họ nói, hai tên kia là bộ đội đặc chủng Trung Quốc đã xuất ngũ, đã từng tiếp thu huấn luyện thẩm vấn đối kháng quá nghiêm khắc, nên lần này bị bắt nên không chịu nói gì cả. Nếu như không phải trên máy bay vừa lúc có huấn luyện viên lúc trước của chúng, cũng sẽ không nhận ra thân phận, nhưng bọn chúng vẫn không chịu khai ra là ai làm việc này, người chủ mưu là ai, sau này còn hành động gì, nên hiện nay vẫn chưa rõ tình hình.

Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi biết được 10 người cướp máy bay đều là dong binh đến từ nhiều quốc gia khác nhau, hơn nữa đều là quân nhân xuất ngũ, liền cảm thấy giật mình. Sau đó, bên Trung Quốc yêu cầu đưa hai người kia về nước, nhưng Lạc Mẫn từ chối. Với tư cách là cục trưởng cục Quốc Gia An Toàn B quốc, đương nhiên hắn muốn giữ vững quyền lợi của cơ cấu chấp pháp nước mình, vì vậy kiên trì muốn để bên hắn xử lý, nhưng vẫn thông báo tình hình qua lại. Với thái độ mạng mẽ của hắn, bên Trung Quốc chỉ có thể từ bỏ. Tin tức rất nhanh truyền ra, truyền thông cũng lập tức công bố, rất nhiều người tán thành với cách làm này của hắn.

Lạc Mẫn cùng Thạch Lỗi dẫn người vào phòng bệnh, đứng ở trước giường bệnh, nhìn người bị thương quấn đầy vải trên giường.

Hai người kia được tách ra nằm ở hai phòng bệnh cách xa, để tránh việc thông cung, cũng trong coi dễ hơn.

Bọn họ đi tìm Hồ Quân trước. Từ tư liệu, Mao Kiệt đã từng là quân tập kích cực kỳ ưu tú, người như thế miệng khó mà mở ra được, bình thường bọn họ luôn trầm mặc đến đáng sợ chứ đừng nói đến hiện tại. Hồ Quân lại xuất thân từ công kích, tính cách tương đối táo bạo, so với Mao Kiệt thì y vẫn dễ đối phó hơn.

Trên đầu, trên người, cánh tay của Hồ Quân đều bị thương, tất cả quấn kín băng vải, dù vậy, một tay của y vẫn bị khóa ở mép giường, để ngừa y ra tay đánh người.

Hiện tại, thần trí của y thanh tỉnh, lẳng lặng nhìn chằm chằm trần nhà, khuôn mặt tựa như thiết bản, không chút biểu tình.

Lạc Mẫn nhìn y một chút, ý bảo chuyên gia thẩm vấn bên người tiến lên đặt câu hỏi.

Thạch Lỗi ngưng thần nhìn biểu tình Hồ Quân, chỉ thấy phảng phất y đã hoá thạch, ngoại trừ chớp mắt ra thì hoàn toàn không có động tĩnh gì, người bên giường cưỡng bức cũng tốt, khuyến dụ cũng được, tất cả y đều mắt điếc tai ngơ, khiến tâm trạng cậu giận dữ.

Một lát sau, chuyên gia thẩm vấn quay đầu nói với Lạc Mẫn: “Cục trưởng, cứ hỏi vậy không được gì đâu. Trước đây y đã từng nhận huấn luyện chuyên môn, chúng ta phải dùng công cụ cùng nghi khí mới được.”

Lạc Mẫn gật đầu “Với tình hình hiện tại của y có thể tiến hành không?”

Chuyên gia thẩm vấn nhìn máy giám sát chữa bệnh đầu giường một hồi, lắc đầu “Hiện tại không được … ít nhất … cũng phải đợi ngày mai.”

“Cũng tốt, ngày mai chuyển tới ngục giam y viện, cố gắng chăm sóc y tốt một chút.” Lạc Mẫn nói, nhìn về phía người nằm trên giường bệnh. “Hồ Quân, tôi cho anh thêm 1 ngày nữa, cố gắng cân nhắc chút đi. Trên thế giới không có cái miệng nào không thể mở được, dù anh cố tình cứng đầu, cũng chỉ khiến bản thân gặp nhiều đau khổ hơn mà thôi. Anh chỉ là dong binh, vì tiền mà làm, cũng không phải có lý tưởng tín niệm gì, cần gì bán mạng mình đến thế? Bao nhiêu tiền mà có thể mua được mạng của anh vậy? Anh nói ra 1 con số để mở rộng tầm mắt của tôi hơn đi.”

Hồ Quân không để ý đến hắn.

Thanh âm Lạc Mẫn vẫn rất ôn hòa, nhưng trên mặt không hề cười, lạnh lùng nói: “Tôi là một người rất dễ nói chuyện, anh cần điều kiện gì mới bằng lòng hợp tác cùng chúng tôi, có thể nói ra hết, cũng không phải là không thể thương lượng được.”

Hồ Quân vẫn không nhúc nhích.

Lạc Mẫn cười lạnh một tiếng, xoay người liền đi.

Tình hình bên Mao Kiệt cũng như nhau, điểm khác biệt chính là, Mao Kiệt từ từ nhắm hai mắt, không hề có biểu tình nào, làm ra bộ dáng không muốn nghe không muốn nhìn gì cả.

Lạc Mẫn không hề dài dòng cùng bọn họ, cùng Thạch Lỗi đi ra một góc đang được đề phòng sâm nghiêm. Hắn thấp giọng nói: “Thật không muốn thẩm vấn người giống như vậy. Bọn họ đã nhận được huấn luyện quá nghiêm khắc, ý chí rất mạnh.”

“Đúng vậy.” Thạch Lỗi gật đầu. “Chúng ta cần bọn chúng nói ra càng nhiều việc càng tốt, vậy mới tìm ra được điểm yếu của chúng.”

Lạc Mẫn suy nghĩ một chút, nói với cậu: “Chúng ta đi tìm huấn luyện viên trước đây của bọn họ đi.”

Trong căn cứ của đặc công rất náo nhiệt, bầu không khí tràn đầy sinh lực. Các sĩ quan Trung Quốc hôm nay đều mặc tác phục, đang tự mình huấn luyện các đội viên do mình phụ trách.

Lâm Tĩnh một mình chậm rãi đi tới trong sân huấn luyện, tỉ mỉ quan sát đến các quan chỉ huy các cấp đặc công.

Đây là đại đội đặc công chống khủng bố quy mô lớn thuộc cục Quốc Gia An Toàn, trên xe Lạc Mẫn có giấy thông hành cấp bậc đặc biệt, nhanh chóng qua được cửa chính, vào thẳng bên trong.

Lâm Tĩnh vừa thấy xe hắn, lập tức lễ phép tiến lên đón, nhiệt tình bắt tay với họ. Hắn cũng không biết thân phận bí mật của Lạc Mẫn, chỉ biết người trước mặt mình là cục trưởng cục quốc an B quốc, là bạn đời của phó tổng thống, đồng thời cũng là thượng cấp, lãnh đạo đại đội đặc công chống khủng bố do bản thân hắn sắp huấn luyện.

Lạc Mẫn cười giới thiệu “Lâm tiên sinh, vị này chính là cục trưởng cục trung tâm của nước tôi tại cảnh sát quốc tế, Thạch Lỗi, cũng là cục trưởng cục chống khủng bố của cảnh sát sở chúng tôi.”

Lâm Tĩnh lập tức bắt tay với cậu: “Thạch cục trưởng, hạnh ngộ.”

Thạch Lỗi cười nói “Lâm tiên sinh, tôi từ lâu đã ngưỡng mộ danh tiếng của anh.”

“Chỉ là chút hư danh mà thôi, thật sự là không dám nhận.” Lâm Tĩnh mỉm cười. “Chúng tôi mới đến, với tình hình chống khủng bố của quý quốc vẫn chưa nắm rõ lắm, sau này còn phải nhờ Thạch cục trưởng chỉ giáo nhiều hơn.”

Lạc Mẫn hơi hơi nghiêng tay mở xiêm aó, Thạch Lỗi lập tức không hề khách sáo, trở lại chuyện chính. Nét mặt cậu đầy nghiêm trọng nói: “Lâm tiên sinh, chúng tôi vừa mới đi tới bệnh viện. Hai tên phân tử khủng bố cái gì cũng không chịu nói. Lúc trước bọn chúng đã từng nhận được các huấn luyện quá nghiêm khắc, chuyên gia thẩm vấn của chúng tôi cũng không thể xử lý ổn được. Tôi muốn nhờ anh thỉnh giáo một chút, anh xem nên bắt đầu từ đâu mới tốt đây? Bọn chúng có nhược điểm gì không?”

Lâm Tĩnh khe khẽ thở dài.

HẾT CHAP 16

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment