Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 267

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Buổi sáng, ánh nắng trải khắp Khê La, lại có vẻ đặc biệt an tĩnh, phần lớn là do có nhiều người lái xe chạy tới quân cảng vịnh phía tây, tận mắt thấy hạm đội hàng mẫu Trung Quốc nhổ neo rầm rộ ra khơi.

Lăng Tử Hàn có hai ngày một đêm không nghỉ ngơi, lại trải qua một hồi chiến đấu kịch liệt, cảm thấy có chút mệt mỏi rã rời, trạng thái không tốt, nên không có tham gia điều tra liên hợp giữa Cục Quốc An cùng cảnh sát B quốc, mà là trực tiếp trở lại phủ tổng thống, vội vã ăn chút gì đó, uống thuốc rồi khóa cửa đi ngủ.

Lý Nguyên thấy cậu bình an trở về, từ chỗ Lạc Mẫn cũng biết cậu hoàn toàn không hề bị thương, liền dặn dò dù là bất kì ai cũng không được phép làm phiền cậu, để cậu yên tĩnh ngủ tròn 1 đêm, cũng không hề sắp xếp cho cậu đi đến quân cảng tiễn đưa.

Lăng Tử Hàn tỉnh lại thì trời đã sáng hẳn rồi. Cậu liếc mắt nhìn sau rèm cửa sổ, nhìn đồng hồ trên tường, lúc này mới đứng dậy xuống giường, vào phòng tắm tắm rửa cho thoải mái.

Cậu thay hưu nhàn trang, nhìn bản thân mình trong gương 1 chút. Tuy rằng vẫn còn gầy, nhưng lại thần thanh khí sảng, khí sắc khá. Cậu uống thuốc, sau đó đến phòng tập thể thao chạy bộ trên máy nửa giờ, cảm giác khá tốt, lúc này mới mang đồng hồ đeo tay, điện thoại di động, súng lục, bình tĩnh ra cửa.

Cậu đi đến bãi đổ xe, vừa dùng tai nghe mini trò chuyện với Kim Tư, theo lời kể của y biết được lịch trình ngày hôm nay của tổng thống không có gì thay đổi, giống như kế hoạch, Lý Nguyên cả ngày sẽ ở phủ tổng thống, không ra ngoài hoạt động, cậu liền yên lòng, lập tức gọi điện thoại tư nhân cho Lý Nguyên.

“Tổng thống tiên sinh, con là Lăng Tử Hàn.” Thanh âm cậu trước sau ôn hòa, rõ ràng. “Hôm nay có công tác gì đặc biệt cần con làm không?”

“À, Tử Hàn à, con ăn chưa?” Lý Nguyên vừa nghe tiếng cậu liền cười rộ lên.

“Vẫn chưa ạ, một lát con ra ngoài ăn chút gì đó là được rồi.” Lăng Tử Hàn cười nói. “Trong thành phố Khê La khắp nơi đều là mỹ thực, con không chết đói được đâu.”

“Đúng là vậy.” Lý Nguyên cảm thán. “Cũng là con sướng, có thể tự do ra ngoài, có thể làm chuyện của những người bình thường, nghĩ tới thật khiến người khác ước ao.”

Lăng Tử Hàn nghe được thiếu chút nữa cười ra tiếng: “Trên đời này có được có mất mà. Tổng thống tiên sinh, thành tựu của chú ngày hôm nay có nhiều người ước ao mà không được, bọn họ mới mong được như chú đó. Hơn nữa, nếu muốn ra ngoài ăn, cũng không phải là không thể, chịu khó sắp xếp chút là được.”

“Đúng vậy.” Lý Nguyên nhất thời cảm thấy hứng thú. “Được, để chú lập tức kêu A Thanh sắp xếp.”

“À, tổng thống tiên sinh, con có việc phải ra ngoài, có chút việc riêng.” Lăng Tử Hàn chạy tới bãi đỗ xe, tìm thấy xe của mình.

“Được, tối về sớm một chút, chúng ta cùng nhau ăn.” Lý Nguyên hài lòng nói xong, lúc này mới cúp máy, tiếp tục xem văn kiện trong tay mình.

Lăng Tử Hàn vừa mở cửa xe, Trịnh Đan Thanh bỗng nhiên xuất hiện bên cạnh cậu, quan tâm mà hỏi thăm: “Lăng tiên sinh, ngài hình như còn chưa ăn sáng?”

“À, cám ơn Trịnh tiên sinh, tôi sẽ ăn ở ngoài.” Lăng Tử Hàn gật đầu cười với hắn, sau đó ngồi vào xe.

Trịnh Đan Thanh cũng không nói thêm gì, nhìn cậu nổ máy xe, chạy ra khỏi phủ tổng thống.

Lăng Tử Hàn nhấn một cái nút trên đồng hồ, ở trên xuất hiện 1 bản đồ điện tử Khê La nho nhỏ, trong đó có một chỗ không ngừng phát ra ánh sáng. Cậu vừa bình tĩnh lái xe, vừa vừa thỉnh thoảng nhìn đồng hồ đeo tay, càng phải chú tâm đến động tĩnh chung quanh, chú ý tình huống dị thường, cùng những người theo dõi.

Trong thành rất an tĩnh, khắp chốn đều là cảnh hòa bình, ngay trung tâm khu phố chính là khu thương nghiệp phồn hoa. Cậu chạy xe đến một bãi đỗ xe của một trung tâm bách hóa, sau đó vào trong khu trò chơi điện tử ngầm trong trung tâm. Ở đây sóng người cuộn trào mãnh liệt, tiếng động lớn không gì sánh được. Khắp chốn đều là tiếng cười, tiếng kêu của mấy đứa nhóc cùng tiếng của máy chơi game.

Lăng Tử Hàn dễ dàng lách qua dòng người. Mọi người ở đây đều chuyên tâm chơi trò của mình hoặc đang xem bạn mình chơi với người ta, hoàn toàn không ai chú ý tới cậu. Cậu nhanh chóng đi tới cửa thoát hiểm, mở cánh cửa nhỏ đi ra ngoài.

Bên ngoài trên đường không có một bóng người, có thang lầu có thang máy. Ở đây tuy rằng đã là tầng ngầm, nhưng ở dưới lại có thêm hai tầng gara cỡ rộng, còn ở trên chính là thương trường bách hóa. Khu buôn bán có 4 tầng, quy mô rất lớn, vô cùng náo nhiệt.

Lăng Tử Hàn không có dừng bước, trực tiếp đi xuống dưới. Bước chân của cậu rất nhẹ, trong hành lang trống trãi không hề phát ra tiếng động nào, tựa như cậu chỉ là một hạt bụi, bay nhẹ xuống tầng ngầm. Cậu như một loại hồn phách lạ lùng, hòa nhập 1 thể với hư không, không để bất luận kẻ nào hoặc là bất luận nghi khí gì phát hiện.

Cậu vừa đi vừa ngưng thần cảm giác, thoả mãn phát hiện không ai theo dõi ở phía sau, cũng không có người mai phục phía trước. Cậu nhanh chóng đi tới một chiếc xe vận tải có khoang thùng phía sau, mở cửa leo lên.

Cửa thùng xe lập tức đóng cửa, sau đó khởi động, chạy ra ngoài cao ốc.

Đây là một chiếc xe vận tải cực kỳ bình thường, rất nhiều khu bách hóa dùng nó để vận chuyển hàng hóa, cửa xe còn in một tên cùng logo thương hiệu đồ uống nổi tiếng, khiến người ta vừa nhìn liền biết là chở hàng.

Lăng Tử Hàn ngồi xuống, mỉm cười nhìn về phía một người khác trong xe.

Đó chính là Vệ Thiên Vũ giả thành Musa Oman.

Thùng xe đã được thay đổi qua, bên trong có bọc thép cùng hệ thống phản nghe trộm phản truy tung cực kỳ tiên tiến, có thể che đậy tra xét ngoại giới. Bên trong còn có 1 cái bàn, trên bàn có 2 máy tính để Vệ Thiên Vũ công tác, bên kia có một cái ghế mềm rộng, tương đương với một cái giường đơn, có thể nằm trên đó nghỉ ngơi.

Lăng Tử Hàn ngồi xuống ghế mềm, ôn hòa cười, nhìn người trước mặt, nhẹ giọng nói: “Anh đã tới rồi.”

Vệ Thiên Vũ biết cậu đang nói gì. Vốn dựa theo thân phận hiện nay của anh, đã không còn thích hợp xuất hiện trên giang hồ với thân phận Linh Sa, chuyện này thực sự nguy hiểm. Thấy vậy, hai năm qua bọn họ thông qua hắc đạo tung một ít tin đồn, nói là dường như Linh Sa quyết định về hưu. Còn thân phận Quỷ Thu vẫn duy trì sự kỳ bí, còn có thể lợi dụng, cho nên tiếp tục đồn, là Quỷ Thu đang huấn luyện người nối nghiệp, cũng chính là người hợp tác mới của mình, vì con đường tương lai mở rộng. Thế nhưng lần này, Vệ Thiên Vũ không hề cố kỵ việc nguy cơ bại lộ thân phận, cố ý đến đây, tất nhiên là vì Lăng Tử Hàn. Việc này trọng đại, quan hệ tới sự an toàn sinh mạng của Lăng Tử Hàn, anh thật sự lo lắng khi giao cho người khác, dù đó có là chiến hữu cùng sinh cùng tử, chuyên nghiệp chân thành.

Lăng Tử Hàn vừa nhận được điện thoại của Vệ Thiên Vũ, biết anh định cùng Mai Lâm tới đây, liền thông qua con đường bảo mật liên hệ trực tiếp với Lăng Nghị, kiến nghị Vệ Thiên Vũ đừng tới, bởi vì thực sự nguy hiểm. Bất quá, hiển nhiên Vệ Thiên Vũ dùng rất nhiều lý do thuyết phục được Lăng Nghị, để anh cùng Mai Lâm đi với nhau.

Vệ Thiên Vũ tâm ý tương thông với cậu, vừa nghe được câu nói ngắn gọn của cậu, liền biết cậu đã nắm được chân tướng, cũng sẽ không nhiều lời nữa, tiến lên ngồi xuống bên cạnh cậu, đưa tay ôm chặt lấy cậu, kích động hôn.

Lăng Tử Hàn ôm lấy thắt lưng của anh, nhận lấy nụ hôn nhiệt tình của anh, cảm nhận được triều cuộn trào mãnh liệt trong lòng anh không ngừng dâng lên.

Vệ Thiên Vũ tuy rằng khi nói chuyện với Mai Lâm thì có vẻ lãnh tĩnh, nhưng ngay từ lúc thấy được Lăng Tử Hàn, thì trong đầu tíc tắc liền biến thành nham thạch nóng chảy, hoàn toàn không thể trấn định. Anh cảm thấy mình chưa bao giờ cuồng nhiệt như thế, cũng chưa từng lo lắng qua như vậy, mỗi khi đêm khuya một mình an tĩnh, một mình một người, thì loại tâm tình khắc cốt minh tâm này thiếu chút nữa khiến anh điên cuồng.

Lăng Tử Hàn bị anh đè mạnh người ở trên vách, không đầu không đuôi hôn xuống, muốn đáp lại cũng theo không kịp tiết tấu, không thể làm gì khác hơn là bị động dần dần ngã người xuống, nằm xuống ghế mềm, thả lỏng thân thể.

Vệ Thiên Vũ tham lam bao trùm toàn bộ thân thể lên người cậu, để mỗi một phân mỗi một thốn của cả hai đều tương thiếp tha thiết, ở giữa không chút khe hở nào. Anh ôm chặt lấy người ở dưới mình, hận không thể ép cậu vào trong cơ thể mình, để cậu hòa nhập vào máu thịt mình, cùng cậu hòa làm một, sau này không thể chia ly được nữa.

Anh cuồng nhiệt hôn lên đôi môi khô của cậu, hàm răng nhẹ nhàng cắn mút, đầu lưỡi linh hoạt luồn qua, cùng lưỡi đối phương dây dưa. Anh cảm thấy một liệt hỏa ở trong thân thể hừng hực thiêu đốt, khiến anh không thể ngừng lại, chỉ có thể hóa thành tro. Anh nhịn không được tiếng rên rỉ, cảm giác được toàn thân da thịt dường như vỡ ra, cơ khát kêu gào như trời hạn gặp mưa.

Lăng Tử Hàn không nghĩ tới sẽ thành như vậy.

Vì cậu mà Vệ Thiên Vũ trở nên càng ngày càng không chuyên nghiệp, càng ngày càng tình cảm. Suy nghĩ lại, thì bản thân cậu cũng đã như vậy rồi. Lúc trước khi cậu tới Tân Cương điều tra Lâm Tĩnh, thì trong lòng cậu đã biết rõ, cậu đã mất đi sự lãnh tĩnh, lý trí, khách quan mà một nhân viên hành động đặc biệt cấp bậc tối cao cần phải có, dần dần trở nên xử trí theo cảm tính rồi.

HẾT CHAP 36

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment