Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 276

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Chu Lạc hiển nhiên rất thích người chú lần đầu gặp mặt này, nằm trong lòng cậu lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng cười ra tiếng.

Lý Nguyên nhìn hai người một lớn một nhỏ bên cạnh, trong lòng cũng rất hạnh phúc. Bọn họ không hề có quan hệ huyết thống gì với ông, nhưng đều là những người mà ông đặc biệt để tâm, tình cảm với người ruột thịt sợ rằng còn sâu hơn.

Con cháu của ông hiện giờ đều đang ở New Zealand xa xôi, tình cảm cũng cách xa tựa như khoảng cách địa lý vậy. Sau khi ông lên chức tổng thống, cũng chỉ cử cận vệ của mình bảo vệ chúng, tình cảm trong lòng cũng đã rất phai nhạt, trái lại giờ đây những người đang ở ngay bên cạnh ông mới là người thân.

Biệt thự bên cạnh vẫn rất náo nhiệt, trong thư phòng lầu hai, Vệ Thiên Vũ đang cùng Lạc Mẫn đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn tình cảnh bên bờ cát.

Vệ Thiên Vũ nhìn Lăng Tử Hàn để mặc đứa bé kia muốn làm gì thì làm, lúc thì nhào vào lòng cậu, lúc thì hoa chân múa tay vui sướng bên cạnh cậu. Tuy không nhìn thấy khuôn mặt Lăng Tử Hàn, nhưng Vệ Thiên Vũ là một người vô cùng hiểu cậu, có thể thấy được giờ đây toàn cơ thể cậu đang thả lỏng, thể hiện ra cảm xúc khoái trá. Anh xuất thần nhìn cảnh đó, bỗng nhiên nhớ tới hai đứa nhỏ hiện tại đang ở chỗ nhà cha mẹ anh, lập tức tưởng tượng ra cảnh tượng Lăng Tử Hàn cùng hai đứa bé đó cùng một chỗ vui đùa hạnh phúc.

Lạc Mẫn thỏa mãn nhìn đứa con trai đang hoạt bát của mình, vừa chuyển mắt liền phát hiện trong ánh mắt Vệ Thiên Vũ có nhiều yêu thương, không khỏi sửng sốt. Hắn nhìn theo tầm mắt của Vệ Thiên Vũ là đang hướng về Lăng Tử Hàn đang nằm trên ghế, bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ. Do dự một hồi, hắn cẩn thận hỏi: “Musa, cậu … thích Tử Hàn?”

Trong lòng Vệ Thiên Vũ cả kinh, không nghĩ tới bản thân trong lúc chấp hành nhiệm vụ lại có thể phạm sai lầm đơn giản như vậy, thể hiện cảm xúc trong lòng, thậm sự là phạm vào điều tối kỵ. Anh lập tức kiềm chế tinh thần, tự nhiên cười nói: “Mẫn ca, anh hiểu lầm rồi, tôi không nhìn Lăng công tử, mà là Chu công tử. Bé thật sự rất dễ thương, cũng rất đẹp, hiện tại đã có thể khiến người khác muốn mù mắt rồi, không biết tương lai sẽ làm điên đảo biết bao người.”

Lạc Mẫn nhất thời thoải mái, cười lắc đầu: “Nó chỉ là một đứa bé thôi, cậu đừng khen nó quá.”

“Tôi là nói thật.” Vệ Thiên Vũ nhẹ giọng nói, xoay người lại, không nhìn người trên bờ cát nữa.

Anh nhẹ nhàng hít sâu 1 hơi, rồi chậm rãi thở ra, nhất thời lòng yên tĩnh như nước, mà người bên cạnh anh vẫn chưa phát hiện sự thất thố của anh.

Lạc Mẫn cũng xoay người lại, cúi đầu hỏi anh: “Lần này các cậu tới, có phải có người ủy thác các cậu tới ám sát Tử Hàn hay không?”

“Ừ.” Vệ Thiên Vũ gật đầu, thanh âm cũng rất nhẹ. “Không chỉ có chúng tôi, dựa theo tin tức thu được hồi tối qua, một sát thủ nổi danh của Nhật Bản cũng đã đến B quốc, có khả năng sẽ gây án ở đây. Mục tiêu không nhất định là Lăng công tử, còn có Lý Nguyên, Chu Tự cùng anh.”

“Ngày mốt tôi cùng Tự ca phải cùng bé đến đảo Cổ Lỗ làm khách.” Lạc Mẫn khẽ nhíu mày. “Cậu xem thử có phải Phong Ma (Fuuma) sẽ tới hay không?”

“Việc này chúng tôi vẫn còn đang điều tra, hiện nay vẫn chưa có tình báo xác thực.” Vệ Thiên Vũ suy nghĩ chốc lát, ôn hòa mà nói. “Bằng không, tôi cùng Tiểu Thu âm thầm theo anh, cùng đến Cổ Lỗ.”

“Không nên.” Lạc Mẫn kiên quyết lắc đầu. “Các cậu cứ ở lại đây, âm thầm bảo vệ Tử Hàn. Sự an toàn của cậu ấy quan trọng hơn chúng tôi.”

“Không … anh cùng cậu ta … đều quan trọng như nhau.” Vệ Thiên Vũ thiếu chút nữa kích động. Anh âm thầm cảnh giác, chính mình dần đã mất sự bình tĩnh lý trí thường có rồi. “Mẫn ca, tôi cùng Tiểu Thu có thể không đi, nhưng anh không thể có suy nghĩ này được, cho rằng bản thân mình không quan trọng, đây là chuyện không thể nào. Nếu chúng tôi không đi, vậy anh trước khi đi nhất định phải an bài đội đặc công huấn luyện trên biển, để phòng bất trắc.”

“Được, đó là ý kiến hay.” Chu Tự đẩy cửa ra, vừ lúc nghe được câu nói cuối cùng của anh, lập tức cười tán đồng. “Musa nói đúng. Vùng hải vực gần Cổ Lỗ Cát Mã luôn luôn có hải tặc hung hăng ngang ngược, vừa đúng lúc nên cho đội đặc công tới huấn luyện một chút kỹ xảo chiến đấu trên biển, cùng với chiến thuật chiến lược bảo hộ thuyền đánh cá cùng thương thuyền qua đường. Tôi thấy nên để đội Dã Lang đi. Lúc trước hắn đã từng là một mãnh tướng ở cao nguyên tuyết, sa mạc Gobi, hôm nay tôi muốn nhìn thấy hắn nếu ở trên biển sẽ là bộ dạng gì.”

Vệ Thiên Vũ vừa nhìn có người ngoài tiến vào, lập tức khôi phục lại trạng thái như trước. Anh đang tà tà dựa vào khung cửa sổ, lúc này thong dong đứng thẳng thân thể, ôn hòa cười nói: “Điều Tự ca nói quả thật rất đúng,”

Lạc Mẫn cũng khen ngợi gật đầu: “Được, em lập tức gọi điện cho Lâm Tĩnh, để hắn ngày mai nghĩ kế hoạch hành động, ngày mốt bắt đầu huấn luyện trên biển.”

Hắn đi tới bên bàn cầm điện thoại.

Vệ Thiên Vũ đương nhiên sẽ không đi nghe lén, liền mỉm cười nói chuyện phiếm cùng Chu Tự: “Tự ca, con trai anh quả thật cực kỳ dễ thương, có thể nói là con hơn cha rồi. Tôi cũng đã từng đi qua rất nhiều nơi, gặp qua không ít người, nhưng ít khi nào thấy được người có đường đời tốt như anh, trách không được trở nên nhân vật nổi tiếng trên tạp chí, có nhiều tạp chí đều muốn lấy anh làm mẫu để viết văn, lấy hình anh làm ảnh chụp. Quả thật là quang huy điển phạm, cổ vũ người khác, khiến người khác có thể nhìn thấy được chút ánh sáng hy vọng trong cuộc sống hôi ảm này.”

Chu Tự mừng rỡ cười ha ha: “Musa, chúng ta đã là bạn rồi, lời khen của cậu tôi xin nhận. Nói thật, nếu như không có gặp phải A Mẫn, cả đời này sợ rằng tôi không có phúc phận như vậy, nói không chừng đã sớm bị người khác đánh chết rồi. Nhiều năm qua, cũng là có hắn luôn bên cạnh tôi, ngăn cản tôi, bảo vệ tôi, giúp đỡ tôi, nếu không tôi đâu có được ngày hôm nay? Nói chung, chỉ cần có được hắn, cả đời này tôi đã thỏa mãn rồi.”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười, liên tục gật đầu.

Chu Tự bỗng nhiên chuyển câu chuyện: “Này, Musa, còn cậu thì sao? Cậu cùng Tiểu Thu kết hôn chưa? À, mà có kết hôn hay không cũng không quan trọng, quan trọng là … các cậu có con chưa?”

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, lập tức lắc đầu: “Chuyện con cái chúng tôi còn chưa có nghĩ tới, cho nên tạm thời không vội.”

“À.” Chu Tự cảm khái. “Các cậu đó, cứ không muốn có con hoài, thế giới này sẽ dần già mất thôi, thanh niên càng ngày càng ít, tương lai đều là lão già.”

“Sao lại có khả năng đó được?” Vệ Thiên Vũ mỉm cười trước câu nói tinh nghịch của y. “Mặc dù có người không muốn có con, nhưng cũng có người mong có được càng nhiều càng tốt mà, chẳng phải vậy là cân bằng hay sao? Chúng tôi không muốn, là để cho nhiều người khác có thể sinh, vậy chẳng phải tốt sao?”

Chu Tự nhìn Lạc Mẫn kết thúc trò chuyện, thở dài.

Lạc Mẫn biết y đang muốn mở miệng nhắc lại, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện: “Tiểu Thu đâu?”

Chu Tự vừa nghe, quả nhiên đã muốn quên điều định nói, nhịn không được cười nói: “Ở dưới lầu, đang bị Tiểu Ngọc, Tiểu Cẩm cuốn lấy sắp chịu không nổi.”

Từ khi nhìn thấy Linh Quỷ Song Sát, Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm liền nhắm mắt theo đuôi theo sát Mai Lâm, cứ liên tục nói cám ơn. Mai Lâm biết lão đại trong lúc chấp hành nhiệm vụ, còn không tiếc vất vả cực nhọc, từ long đàm hổ huyệt cứ ra mẹ Tiểu Cẩm cùng anh trai Tiểu Ngọc, trong lòng tất nhiên là bội phục, nhưng hiện tại công lao đó lại do bản thân nhận lấy, thực sự là khiến bản thân không được tự nhiên cho lắm. Hết lần này tới lần khác hai thanh niên đơn thuần này trông vậy mà lợi hại, vẫn muốn báo đáp ân tình to lớn đó, rồi lại không thể thấy được họ, lúc này mới có thể lần thứ hai thấy bọn họ, nên tất nhiên một tấc cũng không rời, nhất định phải bắt họ đến ở nhà mình mấy ngày mới chịu.

Hai người bọn họ ngoại trừ khi còn niên thiếu gặp không ít khổ cực ra, thì từ khi gặp Linh Quỷ Song Sát liền có được vận tốt, không chỉ rời khỏi được vòng kiểm soát của Khang Minh, mà một người sau này còn kết hôn với một lão đại hắc đạo, một người kết hôn với một cảnh quan nổi danh, được hai người họ bảo vệ mưa gió không dính, cho nên vẫn không hiểu được thế sự, chỉ là khờ dại nghĩ người yêu mình cùng Linh Quỷ Song Sát đều là những người không gì làm không được, nên đến nhà mình ở vài ngày không phải vấn đề gì lớn.

Mai Lâm ngồi ở sofa, cầm trong tay ly nước, chán đến chết nghe hai người trẻ tuổi nói liên miên cằn nhằn. Nghe hai người đó nói nửa ngày, y cũng chỉ là lắc đầu, không nói tiếng nào. Một lát sau, y bỗng nhiên nhớ ra gì đó, liền cúi đầu hỏi Tiểu Ngọc: “Anh cậu đâu? Khỏe không?”

“Dạ, anh ấy rất khỏe.” Phùng Tiểu Ngọc gật đầu. “Sau khi anh ấy lành thương thì trở thành cảnh sát, sau đó gia nhập đội đặc công. Anh ấy rất nỗ lực, hiện tại đã là trung đội trưởng rồi. Thu ca, anh ấy muốn trở thành giống như anh vậy đó, không chỉ có thể nắm giữ số phận chính mình, còn có thể bảo vệ được người thân của mình.”

Mai Lâm mỉm cười, nhìn khuôn mặt tươi cười thiên chân vô tà trước mắt, nhịn xuống cảm giác muốn đưa tay vuốt nhẹ tóc cậu, nhẹ nhàng nói: “Vậy rất tốt. Anh cậu nhìn yếu đuối vậy, nhưng lại có thể chịu được bao cực khổ, rất giỏi.”

“Anh em …” Phùng Tiểu Ngọc thần tình buồn bã. “Bao đau khổ cũng đều 1 mình cắn răng chống đỡ, còn nỗi khổ nào mà chịu không nổi nữa chứ?”

Mai Lâm trầm mặc chốc lát, nhẹ giọng nói: “Đều là chuyện quá khứ, đừng nhắc tới nữa.”

“Dạ.” Phùng Tiểu Ngọc nghe lời gật đầu, lập tức hài lòng. “Nói thật, Thu ca, lần này có thể thấy anh, em đặc biệt vui mừng. Anh em cũng muốn tới đây gặp anh, nhưng anh ấy không thể xin nghỉ, thấy rất tiếc. Thu ca, anh tới nhà của em ở vài ngày đi, cũng cho anh em được thấy anh. Anh cứu anh em từ địa ngục ra, chúng em có thể có được cuộc sống tốt như vậy, chúng em luôn cảm kích anh, nhưng lại không biết báo đáp thế nào. Anh tới nhà chúng em, để em chăm sóc anh, coi như tẫn tận tâm, được không?”

“Đúng vậy.” Tiểu Cẩm vội vã nói.” Thu ca, mẹ em luôn nhắc tới anh, nói anh dù thế nào cũng phải tới nhà của em ở 10 ngày nửa tháng, mẹ em nhất định rất vui.”

Mai Lâm nhìn một chút hai người bọn họ, lại nhìn một chút Thạch Lỗi cùng Tôn Cạnh cười mà không nói ngồi bên cạnh, trầm mặc một lát, nhàn nhạt mà nói: “Tôi là một người thích hợp với cuộc sống về đêm, tốt nhất không nên tham dự vào cuộc sống của các cậu, không tốt với các cậu đâu.”

“Sao được chứ? Sẽ không có gì không tốt đâu.” Phùng Tiểu Ngọc nhanh chóng nói.

“Đúng vậy, có ai dám trêu Cạnh ca chứ?” Tiểu Cẩm thốt ra.

Mai Lâm lạnh lùng nhìn thoáng qua Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi nhất thời có chút xấu hổ.

Tôn Cạnh biết ân oán giữa Thạch Lỗi cùng Quỷ Thu vài năm về trước, lúc này đứng ra hoà giải: “Thu ca, chúng ta khó có được gặp mặt, anh cũng nể mặt một chút, đến nhà tôi ở vài ngày được không? Nếu có người dám làm gì bất lợi với các anh, tôi dám dùng cả mạng của mình, nhất định bảo vệ anh cùng Mộ ca.”

Mai Lâm nhìn hắn, ánh mắt cũng hòa nhã hơn 1 chút. Suy nghĩ một hồi, y nhẹ giọng nói: “Cạnh ca, ý tốt của anh tôi xin nhận, nhưng tôi thật sự không thích có 1 cuộc sống cùng người khác, không quen, xin Cạnh ca thứ lỗi.”

Bọn họ đang nói chuyện, Chu Tự, Lạc Mẫn cùng Vệ Thiên Vũ cùng nhau đi xuống lầu. Chu Tự nhìn Mai Lâm, hài hước nói: “Tiểu Thu hiện tại có tình cảm hơn trước rồi nha, thực sự là rất tốt, xem ra ái tình có sức mạnh thật vĩ đại, rốt cục cũng là nhờ Musa cả.”

Mai Lâm liếc mắt nhìn y, sắc mặt lạnh lẽo, lập tức dựa lưng vào sofa, an tĩnh uống nước.

Lạc Mẫn cười nhìn về phía Chu Tự, nhịn không được lắc đầu: “Anh đó, vừa thấy Tiểu Thu là muốn chọc cậu ấy à.”

Chu Tự cợt nhả mà nói: “Rất vui đó nha.”

Tiểu Ngọc cùng Tiểu Cẩm hiện tại đã rõ được tính cách của hai vị đại ca này rồi, nghe y nói vậy liền cười. Tôn Cạnh cùng Thạch Lỗi cũng cười.

Mai Lâm nhưng trở nên lạnh lùng hơn, hoàn toàn không nhìn ai.

Chu Tự đứng đắn trở lại: “Buổi trưa rồi, chúng ta cùng ăn trưa thôi. Tiểu Lạc đâu? Để anh đón nó về.” Nói xong, y bước ra ngoài.

“Quên đi, đừng gọi nó.” Lạc Mẫn ngăn cản y. “Nó đang chơi cùng chú Nguyên và Tử Hàn, sẽ cùng bọn họ đi ăn thôi.”

“À, vậy cũng tốt.” Chu Tự nghe lời lui về, nhiệt tình bắt chuyện khách rồi cùng đến nhà ăn.

Vệ Thiên Vũ nhịn không được nhìn về phía cửa kính.

Đứa nhỏ kia đang ở trên lưng Lăng Tử Hàn, hai tay nhỏ ôm lấy cậu, cười đến bất diệc nhạc hồ.

Lăng Tử Hàn sợ nhóc ngã, nên đưa tay đỡ thân thể nhỏ nhắn của nhóc, hiển nhiên đang cười đùa với nhóc.

Vệ Thiên Vũ rất ít thấy Lăng Tử Hàn nhẹ nhàng tự tại như vậy, kìm lòng không đậu, trong mắt hiện ra tiếu ý vui sướng.

HẾT CHAP 45

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment