Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 289

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Chiến tranh phát sinh tại B quốc đã khiến toàn bộ thế giới quan tâm, mà chiến dịch bình định chỉ trong vòng 1 tuần đã tuyên cáo kết thúc.

Trương Hải Dương chỉ huy hạm đội di động hướng nam, hấp dẫn chú ý của phản quân, nhưng khi lên đất liền thì lại lặng lẽ hướng bắc. Ninh Giác Phi suất lĩnh đột kích thiểm điện phối hợp với quân đoàn bọc thép lục quân của đất liền đổ bộ lên đất ghềnh phát động mãnh phản quân, áp đảo ban chỉ huy phản quân. Lâm Tĩnh dẫn đặc công chiếm lại phủ tổng thống cùng đài truyền hình quốc gia bị phản quân chiếm lĩnh, giải cứu vài nội các đang bị trói.

Toàn dân B quốc dân đồng lòng, đều biểu thị ủng hộ Chu Tự. Không quân B quốc vẫn toàn diện trợ giúp cho bộ đội mặt đất, mà tướng quân Tống Đình luôn có thái độ trung lập cũng hạ lệnh nổ súng về phía phản quân. Dần dần, không ngừng có phản quân bất ngờ làm phản, phản chiến, hướng về quân chính phủ bình định. Ban Địch An thấy đại thế đã mất, liền cùng Hách Ly dùng máy bay rời khỏi B quốc, chẳng biết đi đâu. Một vị tướng dưới quyền Ban Địch An cũng bất mãn với hành vi này của ông, liền hạ lệnh cho phản quân buông vũ khí, toàn bộ đầu hàng.

Đến tận đây, chiến hỏa rốt cục tắt.

Chu Tự trong sự bảo vệ của rất nhiều quân đội trở về phủ tổng thống, khẩn cấp mở cuộc họp hội nghị nội các, công khai phát biểu qua TV, tuyên bố phản loạn đã được bình định, nhưng đầu đảng tội ác phát động phản loạn vẫn chưa bắt được, hiện chính thức phát lệnh truy nã bắt Ban Địch An, Hách Ly, song song, trạng thái khẩn cấp vẫn chưa giải trừ, y yêu cầu nhân dân tiếp tục ở trong khu vực an toàn, nếu gặp phải nguy hiểm hoặc phát hiện được tội phạm đang bị truy nã, lập tức liên hệ với ban chỉ huy bình định. Trong lúc nói chuyện, y cũng thông báo bệnh tình tổng thống Lý Nguyên, chủ yếu là muốn nhân dân an tâm: “Tổng thống của chúng ta nhất định khôi phục khỏe mạnh, bình an trở về.” Trong lúc nói chuyện y luôn khiến phần lớn người dân B quốc cảm thấy phấn chấn, tràn ngập tin tưởng với thời gian sắp tới.

Chiến tranh xa xôi cũng không có ảnh hưởng đến sự bình tĩnh của Bắc Kinh, Lăng Tử Hàn thông qua hệ thống an để xem các tin tình báo khẩn cấp, tùy thời chú ý trạng thái tiền phương, những mỗi ngày công việc quan trọng nhất của cậu chính là chăm sóc Vệ Thiên Vũ, Lôi Hồng Phi, đôi lúc còn phải xem qua tình hình của Lý Nguyên cùng Lạc Mẫn.

Mai Lâm chỉ nằm 1 ngày liền khỏe mạnh lại, nhưng Đồng Duyệt không đồng ý cho y xuất viện, y không thể làm gì khác hơn là giúp Lăng Tử Hàn chiếu cố Vệ Thiên Vũ, để cậu thoải mái hơn 1 chút.

Vệ Thiên Vũ mê man một ngày đêm thì tỉnh lại, Lôi Hồng Phi thì tỉnh chậm lại 1 chút, tình hình đều ổn định. La Hãn, Tác Lãng Trác Mã, Du Dặc, La Y ở Bắc Kinh đều đến thăm Vệ Thiên Vũ cùng Mai Lâm, sau đó cùng Lăng Tử Hàn ngồi nói chuyện phiếm, tất cả mọi người cảm giác rất vui sướng. Mấy năm qua, bọn họ khó có thời gian để tụ họp cùng 1 chỗ nói chuyện phiếm.

Vệ Thiên Vũ có chức vị khá quan trọng trong bộ, nếu anh đã tỉnh, thì lập tức có người tới thăm rồi sẵn tiện báo cáo công tác. Mỗi lúc như vậy, Lăng Tử Hàn đều rời đi, ở bên ngoài chờ.

Đứng ở phía trước cửa sổ, cậu yên lặng nhìn phong cảnh bên ngoài. Trong ánh nắng sáng lạn, mặt cỏ, hoa viên, ao hồ đều trở nên tiên diễm, biểu hiện sức sống bừng bừng, đồng thời cũng khiến người ta yên tĩnh hẳn.

Một lát sau, Mai Lâm chậm rãi đã đi tới. Lăng Tử Hàn quay đầu nhìn y, thân thiết nói: “Vết thương của anh tuy không nặng, nhưng cũng chưa hồi phục hẳn, nên nghỉ ngơi nhiều chút đi.”

“Nằm lâu mệt quá, nên tôi muốn đứng lên đi lại, sẽ khiến vết thương mau bình phục hơn.” Mai Lâm mạn bất kinh tâm cười cười. “Cậu ở đây làm gì vậy? Thiên Vũ đâu?”

Lăng Tử Hàn mỉm cười nói: “Phó cục trưởng của anh ấy đến thăm, thuận tiện bàn nhiều công tác.”

“À.” Mai Lâm kéo dài âm thanh, chậm rãi gật đầu.

“Anh làm gì vậy?” Lăng Tử Hàn buồn cười,. “Giả vờ thần bí, giả thần giả quỷ.”

“Cũng không có gì thần bí, tôi không tin cậu không nhìn thấy ra nha.” Mai Lâm nhún vai. “Ai cũng biết cô ta thích Thiên Vũ, kiên nhẫn theo đuổi anh ấy nhiều năm qua, đến giờ vẫn chịu để mình độc thân.”

“Việc này tôi đương nhiên biết.” Lăng Tử Hàn thở dài. “Thích Thiên Vũ không chỉ 1 mình cô ấy, còn có rất nhiều người khác, Thiên Vũ đều uyển chuyển cự tuyệt, nhưng mấy người đó lại không chịu từ bỏ hy vọng, thực sự là làm cho người ta băn khoăn. Tôi cùng Thiên Vũ cũng không muốn bọn họ làm lỡ cuộc đời, thế nhưng chuyện tình cảm thì không thể dùng đạo lý nói được, đúng là không có cách nào khuyên được.”

“Sao lại không có cách?” Mai Lâm không cho là đúng. “Hai người các cậu nhanh chóng kết hôn đi, việc này sẽ chẳng có nữa đâu. Dù thế nào, thân phận cậu hiển hách như vậy, người ta vừa thấy bạn đời của Thiên Vũ là cậu, sẽ lập tức buông tay ngay.”

“Anh tưởng tôi chưa từng nghĩ tới sao?” Lăng Tử Hàn cười khổ. “Tôi ít nhất cũng đã cầu hôn Thiên Vũ 3 lần rồi, nhưng anh ấy vẫn chưa đồng ý.”

Mai Lâm khẽ nhíu mày: “Việc này ảnh có đề cập qua với tôi, tôi thấy ảnh không phải là không muốn nhận lời, nhưng hình như có nguyên nhân không rõ, khó nói thành lời. Tôi nghĩ, hay là các cậu đối mặt nói chuyện thẳng thắn với nhau 1 lần đi. Có khó khăn thì cùng nhau giải quyết, có hiểu lầm thì giải thích rõ, cần gì lãng phí thời gian như vậy? Cậu thấy đúng không?”

Nghe y nói xong, Lăng Tử Hàn xúc động: “Đúng vậy, anh nói đúng. Tôi luôn nghĩ, nếu ảnh chưa nghĩ thông suốt, thì cứ cho ảnh thời gian, thực sự không muốn ép buộc ảnh, cho nên tới giờ cũng chưa hỏi qua.”

“Các cậu đó, rõ ràng hai người đều là người thông minh tuyệt đỉnh, nhưng vừa đụng tới tình cảm, thì trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi, tôi là thuộc ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê đó.” Mai Lâm cười lắc đầu. “Lão đại, cậu chủ động 1 chút đi. Nói thật, Thiên Vũ không nhỏ nữa, nên có 1 đứa con rồi. Các cậu cứ ở đó từ từ mà tiến thế này, lại làm lỡ việc cho boss 1 đứa cháu đó.”

Lăng Tử Hàn bị y chọc, đưa tay vỗ nhẹ vai y, trêu chọc nói: “Hiện tại anh đã là 1 người cha rồi, lời nói ra nghe cũng hay đó nha, câu nào cũng có lý hết, rất hay.”

“Đó là đương nhiên.” Mai Lâm đắc ý cười. “Cậu chưa gặp con gái tôi đâu, nó mới là nhanh mồm nhanh miệng, có thể ngôn thiện biện chứng, tôi cũng theo không kịp.”

“Thật à? Có cơ hội nhất định phải gặp.” Lăng Tử Hàn hài lòng mà nói, lập tức thấy phó cục trưởng phân công quản lý kỹ thuật của cơ quan tình báo tin tức bước ra từ phòng bệnh Vệ Thiên Vũ.

Cô ta lớn hơn Lăng Tử Hàn, vì quanh năm công tác bên trong, không có phơi nắng trong gió táp mưa sa, mặt trời chói chang, nên bên ngoài nhìn khá trẻ. Cô là một tinh anh trong lĩnh vực máy vi tính, vài năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Vệ Thiên Vũ chỉ huy mọi người đẩy lùi tiến công của rất nhiều hacker, từ đó về sau bị chìm hãm trong lưới tình, không thể thoát ra, với người đàn ông anh tuấn tiêu sái, tính tình ôn hòa, tài năng này luôn ái mộ không ngừng, trong lòng trong mắt không thể chứa thêm người nào khác. Cô từng nhiều lần thổ lộ với Vệ Thiên Vũ, nhưng đều bị cự tuyệt. Lần này, nghe được Vệ Thiên Vũ bị “tai nạn xe cộ”, cô không chút nghĩ ngợi liền chạy tới bệnh viện thăm, muốn biểu thị ý muốn ở lại chăm sóc anh, nhưng lại bị Vệ Thiên Vũ từ chối. Nói xong công việc, cô không thể không ra khỏi phòng bệnh, vành mắt đỏ bừng rời khỏi bệnh viện.

Lăng Tử Hàn cùng Mai Lâm đều thấy ánh nước trong mắt cô, không khỏi thở dài trong lòng. Mai Lâm nói với cậu: “Lão đại, thấy rồi chứ? Các cậu nếu cứ không chịu kết hôn, thì sẽ khiến cuộc đời người khác dở dang đó. Nếu cứ tiếp tục vậy, thì tuổi thanh xuân của cô gái ấy sẽ bị mất. Còn những cô gái khác thích Thiên Vũ nữa chứ, đều bị hai người làm hại hết.”

“Anh đừng có nói nghiêm trọng như thế.” Lăng Tử Hàn thở dài. “Tôi sẽ cầu hôn Thiên Vũ lần nữa, chỉ mong ảnh đừng cố chấp nữa thôi.”

“Vậy xuất ra thủ đoạn tấn công của cậu đi.” Mai Lâm hăng hái bừng bừng. “Lão đại, có cần tôi chỉ cho cậu vài chiêu không?”

“Được.” Lăng Tử Hàn tự tiếu phi tiếu nhìn y. “Chúng tôi đều rất hiếu kỳ lý do tại sao lúc trước cậu có thể theo đuổi được vị phu nhân tài mạo song toàn đó đem về tới nhà được, giờ anh nói đi, để chúng tôi học tập.”

“À … cái đó … thôi quên đi …” Mai Lâm co rụt lại, vừa đánh vừa lui. “Lão đại, lúc đó chỉ là trùng hợp thôi, kỳ thực không có thủ đoạn gì cả. Cậu đi chăm sóc Thiên Vũ đi nha, tôi không quấy rầy nữa.”

Lăng Tử Hàn nhìn bóng lưng vội vã rời đi của y, nở nụ cười. Cậu xoay người bước tới, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vào phòng bệnh Vệ Thiên Vũ.

Trong phòng rất an tĩnh, Vệ Thiên Vũ nằm ở trên giường, nghiêng đầu nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, thần tình bình thản. Lăng Tử Hàn đi tới bên giường, kiểm tra tốc độ truyền dịch. Vệ Thiên Vũ quay đầu nhìn cậu, trong mắt tràn ngập sung sướng, bên môi có tiếu ý.

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Chờ anh lành thương rồi, chúng ta kết hôn đi. Hiện tại vị trí của em thuộc bộ ngoại giao, không có vấn đề gì, vừa lúc có thể kết hôn, anh thấy sao?”

Đồng Duyệt đã nói cho Vệ Thiên Vũ biết, chuyện của hai đứa nhỏ sẽ do Lăng Nghị tự mình nói cho Lăng Tử Hàn biết, không cho phép Vệ Thiên Vũ nói, dựa vào năng lực của Lăng Nghị, khẳng định có thể khiến Lăng Tử Hàn tiếp thu chuyện này mà không trách cứ anh nữa. Giờ này khắc này, nhìn ánh mắt chân thành của Lăng Tử Hàn, anh cũng không thể từ chối nữa, liền dứt khoát gật đầu: “Được, anh không có ý kiến gì khác.”

Lăng Tử Hàn thấy anh sảng khoái đồng ý, có chút bất ngờ, lập tức cao hứng. Cậu ngồi xuống bên giường, ôn hòa thương lượng với anh: “Em nghĩ nên bắt chước cha em đi, kết hôn không cần tổ chức rườm rà, chỉ cần mời gia đình hai bên cùng bạn bè thân thiết ăn bữa cơm gia đình là được, anh thấy sao?”

“Được.” Vệ Thiên Vũ với sự sắp xếp của cậu cũng không có dị nghị gì, toàn bộ đều đồng ý.

Lăng Tử Hàn cầm tay anh, nhẹ nhàng mà nói: “Thiên Vũ, mau sớm khỏi bệnh nhé.”

Vệ Thiên Vũ cố sức nắm chặt tay cậu, mỉm cười bảo chứng: “Anh hứa.”

HẾT CHAP 58
Bình Luận (0)
Comment