Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 333

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Trời dần khuya, Mai Uyển rất an tĩnh, trong bụi cỏ thỉnh thoảng có côn trùng kêu vang, gió nhẹ mang theo hương hoa, tiến qua cửa sổ vào phòng.

Lăng Tử Hàn mặc áo ngủ vải bông, ngồi ở đầu giường, nhìn màn hình lớn trên tường. Đây là kênh tin tức quốc tế, nổi tiếng chuyên chiếu các tin trực tiếp chân thực nhất, các phóng viên bên họ đều là dân liều mạng, ở đâu có nguy hiểm là ở đó có mặt, khiến người ta bội phục vô cùng. Cũng vì vậy mà có nhiều tình báo có thể khai thác được từ những tin tức công khai này.

Mấy ngày qua, trong tin tức không hề nói đến “Founder”, điều này thể hiện những người liên quan đều cố gắng trầm mặc. Tin tức Heinz cùng Antinogen chạy trốn đều bị Lăng Tử Hàn nghiêm mật phong tỏa, mà bên “Founder” cũng không công khai ra. Thế nhưng, Lăng Tử Hàn tin tưởng các tổ chức tình báo quốc gia khác nắm bắt được hướng đi gần đây của “Founder”, nhất định đoán ra được phần nào.

Interpol đã thừa nhận Feldman Blatherwick là một phần tử biến chất, 4 người giả trang đi cùng y cũng không phải người của họ, có thể 4 người cảnh sát quốc tế kia đã bị giết hại. Do bên Trung Quốc yêu cầu, Interpol tạm thời không có công khai xử lý việc này, chỉ là ở bên trong cao tầng tiến hành thông báo rồi bí mật thanh tra nhân viên liên quan.

Đến nửa đêm, tin 0g kết thúc, Lăng Tử Hàn tắt TV, nằm xuống chuẩn bị ngủ.

Vệ Thiên Vũ đẩy cửa bước vào. Anh tăng ca tới giờ, khuôn mặt anh tuấn có chút uể oải, lại mang nét gợi cảm khác lạ.

Thấy đèn trong phòng vẫn sáng, còn Lăng Tử Hàn mở to mắt nhìn về phía chính mình, Vệ Thiên Vũ vừa cởi đồ vừa nói: “Trễ rồi sao em chưa ngủ?”

“À, ngủ không được, nên xem chút tin tức.” Lăng Tử Hàn nghiêng người, nhìn anh cởi sạch đồ, cầm lấy áo ngủ đi tới phòng tắm.

Vệ Thiên Vũ mỉm cười với cậu: “Anh đã tìm được chút manh mối rồi.”

Về phương diện tra tìm cùng sàng chọn tin tức anh luôn thần tốc, Lăng Tử Hàn không bất ngờ, chỉ ôn hòa mà nói: “Tắm rửa trước rồi nghỉ ngơi đã.”

“Ừ.” Vệ Thiên Vũ vào phòng tắm, đóng cửa lại.

Lăng Tử Hàn nhắm mắt lại, an tĩnh dưỡng thần.

Một lát sau, Vệ Thiên Vũ đi tới, mang theo hương cỏ thanh thiển, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lăng Tử Hàn.

Hai người đều không nói gì, dường như đang muốn lắng nghe tiếng thở đối phương.

Sau một lát, Vệ Thiên Vũ nghiên người qua, đối mặt với Lăng Tử Hàn, đưa tay ôm lấy thắt lưng cậu, chậm rãi hôn lên môi cậu.

Anh hôn rất nhẹ, nhưng triền miên bao trùm lên đôi môi mỏng mê người của Lăng Tử Hàn, tựa như đang thăm dò, lại tựa như đang quý trọng.

Lăng Tử Hàn đưa tay ôm lấy anh, hưởng thụ sự dịu dàng của anh. Một lát sau, thấy Vệ Thiên Vũ không tiến theo bước nào, cậu liền cười, nhẹ giọng nói: “Anh thế này … giống như đang vô sự xum xoe vậy …”

Vệ Thiên Vũ cũng cười, cúi đầu nói: “Anh chỉ đang có mưu đồ phạm tội thôi, chưa có thực hiện.”

Lăng Tử Hàn thả lỏng nhắm mắt lại, vừa hôn lại anh vừa nói: “Có phải trong lúc điều tra tư liệu anh có chủ ý gì hay không? Sợ em không đồng ý, nên định dùng mỹ nhân kế đánh phủ đầu trước à?”

“Không ngờ em lại hiểu rõ anh như vậy.” Vệ Thiên Vũ đưa tay vói vào trong quần áo của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng, cười nói. “Kỳ quái, vốn cũng không có ý định gì, nhưng nghe em nói thế, giờ có chút dụng ý rồi.”

Lúc trước do Vệ Thiên Vũ bận rộn đến nửa đêm mới vừa về, lo lắng cho thân thể Lăng Tử Hàn, nên hơn phân nửa sẽ không cùng cậu thân thiết, đêm nay khác thường như thế, Lăng Tử Hàn lập tức phản ứng. Cậu cũng không vội hỏi, ngày mai đi làm hỏi cũng không muộn. Cậu mở mắt, cười nói: “Nếu anh chột dạ như vậy, khẳng định rất rõ ràng chủ ý chính mình tệ đến mức nào, biết em sẽ không đồng ý, nếu vậy, em có thể chắc chắn với anh, dù anh có hối lộ em cũng vô dụng, em vẫn sẽ không đồng ý.”

Vệ Thiên Vũ hôn lên gương mặt, cổ cậu, khẽ cắn vành tai cậu, cười nói: “Không thử sao biết? Dù sao giờ cũng hối lộ trước đi đã, chờ mai rồi nói.” Nói xong, anh bắt đầu cởi bỏ quần áo cậu.

Lăng Tử Hàn buồn cười, cũng đưa tay cởi bỏ quần áo anh, trêu chọc nói “Anh muốn dùng mỹ nhân kế, vậy em cũng tương kế tựu kế vậy.”

“Được, vậy chúng ta cùng nhau dùng kế.” Vệ Thiên Vũ hài lòng cười, bắt đầu bao trùm lấy cậu.

Thân thể Lăng Tử Hàn hiện tại tốt hơn trước nhiều. Lần này sau khi phát bệnh, cũng khôi phục rất nhanh, so với lúc xưa thì quả thực xem là kỳ tích. Theo sự hồi phục của thân thể, cậu không cần chịu sự dằn vặt ốm đau trường kỳ nữa, tâm lý cũng từ từ khôi phục bình thường. Chứng tự kỷ trầm uất của cậu cũng ít hơn, trong cuộc sống hằng ngày cũng dần trở nên thoải mái hơn.

Vệ Thiên Vũ nhìn sự chuyển biến cứ tốt dần từng chút này, trong lòng mừng rỡ như điên, tựa như chí bảo quý trọng nhất trong đời mình đang dần phục hồi vậy. Có lúc, nửa đêm tỉnh giấc, nhìn đường viền mờ ảo của người bên cạnh mình, nghe tiếng hô hấp có lực hơn trước, anh cảm khái vạn đoan.

Anh cùng cậu, chỉ mới trải qua hơn 20 năm trong cuộc đời này, nhưng tựa như trải qua tam sinh tam thế, từ nhân gian rơi vào địa ngục, lại từ địa ngục giãy dụa trở lại nhân gian. Quay đầu lại nhìn, thời gian đó trôi qua quá lâu, nhưng cũng mỹ hảo không gì sánh được. Sự hỗ trợ, sự ngọt ngào, sự thống khổ, sự sung sướng, từng chút 1 tích tụ, đều khắc ghi trong lòng.

Có nhiều lúc, trong bóng đêm Vệ Thiên Vũ hay nhớ lại, rồi nhịn không được rơi nước mắt, nhưng cũng thấy vui mừng.

Dù năm tháng có thế nào, bọn họ đều cùng nhau vượt qua, những ngày tháng qua hai người họ đều trải qua khá khó khăn, nhưng giờ nhớ lại, lại thấy như đang ở thiên đường.

Vệ Thiên Vũ mừng rỡ ôm Lăng Tử Hàn, lắng nghe tiếng rên rỉ tinh tế của cậu, nhiệt tình chăm chú tiến vào thân thể cậu.

Lăng Tử Hàn theo tiết tấu của anh, mở rộng thể xác và tinh thần, nghênh tiếp cao trào đã lâu.

Hai người cảm nhận tư vị sung sướng xong, mới ôm nhau mà ngủ, ngủ say đến sáng, quên mất ba tụi nhỏ theo thói quen luôn đi quấy rầy mình.

Cửa phòng họ đã khóa, Lăng Tiêu, Lăng Diêu vui mừng phát hiện, hôm nay cha không ở ngoài cửa chặn đường, lập tức chạy về phòng tìm công cụ, sau đó táo bạo đi mở khóa cửa, Đồng Húc ở bên cạnh thấy vui, cũng chuẩn bị tinh thần cửa vừa mở sẽ lập tức ào vào.

Lăng Nghị cùng Đồng Duyệt sáng sớm đã ra ngoài chạy bộ, hoàn toàn không ai ngăn cản hành động của chúng. Ba tụi nhỏ vừa mở khóa vừa cười, dự định tập kích hai người cha của mình.

Vừa nghe đến tiếng mở khóa quen thuộc, Lăng Tử Hàn liền tỉnh, Vệ Thiên Vũ sau đó cũng mở mắt. Anh buông Lăng Tử Hàn ra, nằm thẳng lại, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Con tụi mình thật to gan lớn mật, nếu không quản lý lại, tương lai chẳng biết gây ra tai họa gì.”

Lăng Tử Hàn cũng cười, nhẹ giọng hỏi: “Anh đoán tụi nhỏ cần nhiêu thời gian để mở cửa?”

Vệ Thiên Vũ nghiêng tai nghe xong, liền khẳng định nói: “2 phút.”

Lăng Tử Hàn thở dài, lập tức ngồi dậy, bắt đầu mặc quần áo.

Vệ Thiên Vũ cũng chỉ có thể đứng dậy xuống giường, cầm lấy quần áo mặc vào.

Lăng Tử Hàn đi vào phòng tắm rửa mặt, Vệ Thiên Vũ ngồi vào sofa, cười mỉm nhìn cửa.

Cửa liền bị đẩy ra, ba tụi nhỏ vui vẻ xông vào, vừa nhìn tình hình trong phòng, liền xìu xuống.

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Trình tự của tụi con rất tốt, nhưng gây ra tiếng động lớn, đánh thức tụi cha rồi.”

Lăng Tiêu, Lăng Diêu lập tức đã chạy tới ôm lấy cánh tay anh, cười hì hì nói: “Cha, mời chú Triệu tới dạy tụi con đi, tụi con muốn học cùng chú Triệu.”

“Chú Triệu công tác bận rộn.” Vệ Thiên Vũ cười lắc đầu. “Với lại, ba con không đồng ý, chú Triệu cũng không dám dạy tụi con đâu.”

Hai anh em lập tức chạy tới trước cửa phòng tắm chờ, thấy Lăng Tử Hàn vừa ra tới liền cuốn lấy cậu.

Lăng Tử Hàn vừa mặc đồ tập thể dục vừa nghe yêu cầu của tụi nhóc, lập tức xụ mặt: “Học nhiều càng tệ hơn, giờ hai đứa lo sửa xong cái xe kia đã, sau đó học cái khác.”

Hai đứa nghe ba mình nói thấy cũng có lý, lại thấy thái độ cậu cường ngạnh, nên không dám càn quấy. Dù sao tụi nó cũng rất hứng thú với việc sửa xe, nên cùng nói “Dạ” rồi vô cùng cao hứng ôm lấy ba mình.

Lăng Tử Hàn đưa tay về phía Đồng Húc nói: “Tiểu Húc, nào, chúng ta xuống dưới tập thể dục.”

Đồng Húc hài lòng nắm lấy tay cậu, cùng cậu ra ngoài.

Lăng Tiêu, Lăng Diêu nhất thời có chút ghen, vừa cầm lấy tay còn lại của ba mình vừa nhăn mặt với Đồng Húc, Đồng Húc đắc ý cười, càng nắm chặt tay anh mình hơn.

Lăng Tử Hàn cùng ba đứa nhỏ ra ngoài, cùng bọn nhỏ khởi động, sau đó cho chạy nước rút 50m, rồi mới cùng tụi nhỏ chạy vòng quanh sân.

Đồng Duyệt cùng Lăng Nghị đang chạy, ở ngay sân rộng rãi nhìn thấy họ, cũng mỉm cười.

Dưới ánh sáng màu vàng tà tà chiếu rọi, những giọt sương trên lá cây phản xạ quang mang rực rỡ, vài con chim nhỏ đang bay nhảy trên mặt cỏ, trên lá cây bay lên, chợt hạ xuống, như đang múa.

Vệ Thiên Vũ mặc đồ tập thể thao ra ngoài, nhìn tình cảnh ấm áp mỹ lệ đó, cảm thấy rất hạnh phúc. Anh bước vài bước dài, nhanh chóng đuổi kịp Lăng Tử Hàn cùng ba đứa nhỏ.

Dưới ánh sáng đầu hạ, tam đại đồng đường Lăng gia đều đang chạy bộ, sức chạy của họ mạnh, lại nhịp nhàng, nhìn qua tràn ngập sức sống.

Hiện tại, mỗi ngày ở Lăng gia đều bắt đầu như vậy.

HẾT CHAP 08
Bình Luận (0)
Comment