Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 397

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Âm mưu ám sát nhằm vào Lăng Nghị rốt cục đã thành công, khiến toàn bộ hệ thống Quốc An đều cảm thấy khiếp sợ, cũng đồng thời khiến cho “Kế hoạch bồi dưỡng” do Lăng Nghị định ra nhanh chóng tiến hành bước tiếp theo.

Kế hoạch bồi dưỡng tinh anh trong tinh anh đều được tiến hành cực kỳ bí mật từ đầu tới đuôi, ngay khi Lăng Nghị xuất viện, thì toàn bộ các nơi đều trình lên danh sách các đứa nhỏ đã thông qua đợt sơ khảo.

Lăng Nghị ngồi ở trước bàn làm việc, sắc mặt vẫn tái nhợt. Ông đã xuất viện sớm, sức khỏe vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Nhưng ông là người không thích nằm viện, các chuyên gia trong bệnh viện 643 cùng trợ lý của ông đều chẳng có cách nào.

Ông nhìn danh sách hiển thị trên màn hình, đây đều là các tên được ông đích thân trực tiếp thẩm duyệt hoặc là phê chuẩn. Ông chú ý thấy có một tiêu đề của một văn kiện tuyệt mật, đó chính là đơn đề cử liệp thủ trúng tuyển. Văn kiện này gồm danh sách những người đã thông qua chuyên gia xác định và đánh giá, có thể tiến vào giai đoạn học tập cùng huấn luyện đợt hai.

Ông liền click vào văn kiện.

Các cán bộ trong hệ thống Quốc An đều biết Lăng Nghị ghét nhất là những người khoác lác, sáo ngữ, nói suông, vì vậy thường đều là lời ít mà ý nhiều, chỉ đơn giản nêu rõ tình hình công tác thực tế là được. Người viết bài phân tích này chính là Lữ Hâm, ông nói thẳng vào điểm chính, danh sách này chính là căn cứ vào số liệu giám sát từ các máy móc cùng số điểm do các chuyên gia xác định và đánh giá sau đó tổng hợp lại, sắp từ cao đến thấp theo điểm số, sau đó mới là giới thiệu sơ lược cho từng người trúng tuyển.

Người đầu tiên đó là Lăng Tử Hàn.

Sắc mặt Lăng Nghị âm trầm. Ông yên lặng coi qua tóm tắt sơ lược của con mình. Điểm số của cậu trên các mặt đều rất cao, điểm tổng hợp lại càng cao hơn hẳn so với các đứa trẻ khác. Các chuyên gia đều khen ngợi trí lực, thể năng của cậu, có thể thấy rõ năng lực tự chủ, năng lực phân tích, đánh nhau kịch liệt của cậu đều tốt, đều nhất trí cho rằng cậu có tiềm lực rất tốt, hoàn toàn có thể trợ thành một liệp thủ kiệt xuất không thể bắt bẻ được.

Cuối cùng chính là đoạn video quay lại một đoạn nói chuyện ngắn của chính Lăng Tử Hàn.

Cậu bình tĩnh ngồi ở chỗ kia, nói rằng bản thân tự nguyện đồng ý gia nhập tiểu tổ hành động bí mật, đồng thời đồng ý tiếp nhận tất cả huấn luyện, bảo thủ tất cả cơ mật, tuân thủ quy tắc công tác, lời thề vĩnh viễn trung thành, quyết không phản bội …

Nhìn vào ánh mắt kiên nghị của cậu, trong ánh mắt xinh đẹp chớp động hỏa diễm. Khi ông 18, được gia nhập vào trong nhóm này, cũng từng có nét mặt như vậy, trong ánh mắt cũng ẩn chứa ngọn lửa như vậy. Điều khác biệt chính là lúc ông đã trưởng thành, nhưng hiện tại con ông chỉ mới 8 tuổi.

Kế hoạch này là do ông đưa ra, nhưng trăm triệu lần ông cũng không ngờ con ông lại tự nguyện gia nhập. Ông biết con mình ưu tú, nhưng lại không nghĩ rằng nó lại có tiềm lực xuất sắc như vậy.

Nghe xong những lời con mình nói, ông ấn nút pause, không xem tiếp báo cáo nữa. Ông vẫn trầm mặc như vậy, nhìn khuôn mặt của con mình trên màn hình thật lâu, không có bất kì động tác nào khác.

Trong số tất cả những đứa trẻ trúng cử, chỉ có Lăng Tử Hàn nói thẳng ra là do mình tự nguyện gia nhập. Hiển nhiên do quan hệ cha con, nên bọn họ tuyệt đối tin tưởng sự trung thành của cậu, vì vậy đã nói lại cho cậu nghe toàn bộ kế hoạch, cũng vì vậy mà nhận được sự hợp tác cao nhất từ cậu, dù sao nếu về tiến độ, dùng thái độ tiêu cực mà tiếp thu huấn luyện cùng với phối hợp huấn luyện, thì khó mà so sánh nổi. Những đứa trẻ khác tiếp tục tiến hành các giai đoạn học tập cùng huấn luyện kế tiếp, vẫn cần thời gian khảo sát với những đứa trẻ đó, đến khi nào tin tưởng tuyệt đối được năng lực, tính cách, tâm lý, độ trung thành của họ, mới có thể nói tường tận lại toàn bộ kế hoạch bồi dưỡng này.

Lữ Hâm sau khi gửi báo cáo cho Lăng Nghị xong, trong lòng luôn thấp thỏm bất an, ông chờ đợi sự hoài nghi, thậm chí là tức giận của sếp mình. Thế nhưng, đến lúc tan tầm, ông cũng không có nhận được điện thoại triệu tập của Lăng Nghị.

Ngày thứ hai, ông nhận được phản hồi của Lăng Nghị đối với báo cáo này, chỉ có hai chữ “Đồng ý”. Ông có chút bất ngờ, cũng không dám đi hỏi.

Kế hoạch bồi dưỡng cứ vậy mà tiến hành.

Lăng Nghị không có chút biểu thị gì với quyết định của Lăng Tử Hàn, chỉ đơn giản giao cậu cho tổ chuyên gia huấn luyện liệp thủ để tiếp nhận huấn luyện chính thức. Quan hệ giữa ông và cậu chính thức trở thành mối quan hệ cấp trên cấp dưới. Lăng Tử Hàn thường thường phải rời nhà đến doanh trại huấn luyện để tiến hành huấn luyện phong bế, mất khá nhiều thời gian, chỉ có khi trong mấy báo cáo mới có thể nhìn thấy được thành tích tốt đẹp của con mình, cùng với đánh giá cao độ của các chuyên gia đối với con mình.

Trong lòng ông cảm thấy rất thoải mái.

Chí ít, hiện tại con ông đã có thể tự mình bảo vệ được mình, trên thế giới này đã không còn người có thể tổn thương đến cậu nữa rồi.

Thời gian thấm thoát, xuân đi thu lai, 4 năm cứ vậy trôi qua.

Những niên thiếu thiên tài từ sau khi trúng tuyển cho dến khi tiếp thu huấn luyện có tất cả 8 người, bọn họ chính thức trở thành Ngân Dực Liệp Thủ đời thứ nhất.

Năm ấy Lăng Tử Hàn mười hai tuổi trong 8 người là người nhỏ tuổi nhất, nhưng lại trở thành tổ trưởng.

Ngay khi Lăng Tử Hàn bắt đầu cùng Vệ Thiên Vũ hợp tác, bắt đầu tiến hành huấn luyện phối hợp độ ăn ý thì Lăng Nghị quyết định cho 8 đứa nhỏ 1 ngày nghỉ, để cho tụi nhỏ trong cuộc sống hằng ngày hình thành quan hệ hợp tác hài hòa.

Lăng Tử Hàn và Vệ Thiên Vũ chạy xuyên qua Tibet, cuối cùng tập hợp với 6 người bạn của mình tại Lhasa.

Trang phục 8 người đều là như những người bạn tự lái xe quen nhau trên đường vậy, sau đó kết bạn tham quan, cả đường đều vui vẻ, vô cùng hài lòng.

Đúng lúc này, Lăng Nghị đêm khuya về nhà thì bị một chiếc xe tải hạng nặng chạy quá tốc độ đụng ngang, khiến bản thân ông trọng thương.

Lăng Tử Hàn thân là trực hệ duy nhất của Lăng Nghị, nên được thông báo đầu tiên. Lữ Hâm an ủi cậu: “Vết thương của boss không có nguy hiểm gì tới tính mạng cả, hiện tại bình phục cũng tốt hơn rồi, cậu không cần lo lắng.”

Lăng Tử Hàn lòng nóng như lửa đốt, nhưng biểu hiện ra bên ngoài vẫn rất bình tĩnh: “Hiện tại tôi có thể quay về Bắc Kinh không?”

“Có thể.” Lữ Hâm gật đầu. “Huấn luyện của các cậu tạm thời ngừng, các sĩ quan đều đồng ý cho các cậu 1 tháng nghỉ ngơi. Giai đoạn tiếp theo sẽ tiến hành vào 1 tháng sau.”

“Yes, sir.” Lăng Tử Hàn gật đầu, kết thúc trò chuyện. Trong toàn bộ quá trình, cậu luôn ra vẻ trấn định.

Lúc này, cậu đang cùng 7 người bạn của mình trên Mercedes chạy trên đường cái Xinjiang, chuẩn bị thẳng đến Yecheng, sau đó đến K2 tham quan. 8 người bọn họ ai cũng muốn nhìn thử dãy núi cao thứ hai thế giới này, những nhà leo núi trên thế giới đều dùng những từ vô cùng mê hoặc như Ma quỷ, Tàn khốc, Bi tình, Hùng tráng, Mỹ lệ, Ảo cảnh để miêu tả K2, khiến những thanh thiếu niên không sợ trời sợ đất như bọn họ đều hưng phấn.

Thế nhưng, tin cha mình đang bị trọng thương khiến Lăng Tử Hàn vô tâm tham quan, chỉ nóng lòng muốn trở về.

Cả 7 liệp thủ sau đó cũng nhận được tin, để bọn họ giải tán tại chỗ, nghỉ ngơi 1 tháng. Bọn họ liền hoan hô, càng hùng tâm bừng bừng muốn đi leo thử K2, nhưng Lăng Tử Hàn uyển chuyển nói là trong nhà có người thân đang nằm bệnh viện, muốn về Bắc Kinh để tiện chăm sóc. Cả 7 người họ đều hiểu được tâm trạng của cậu, nên không kiên trì, lúc này mới quay đầu về Nagari, tiễn cậu lên máy bay.

Lăng Tử Hàn vừa bước ra khỏi sân bay quốc tế tại thủ đô, thì thấy trước mặt chính là mưa dầm kéo dài lạnh lùng, hoàng hôn ảm đạm bao phủ thế giới, tất cả đều là một mảng ướt sũng, âm u, khiến tâm tình con người u trầm đi hẳn.

Cậu mặc đồ thường, lưng mang túi, tựa như 1 thiếu niên bình thường đi du lịch, cúi đầu vào taxi, thong thả dặn tài xế chạy tới đầu phố gần Mai Uyển.

Cậu không có tâm tình nói chuyện, may là vị tài xế này cũng không giống mấy tài xế xe taxi Bắc Kinh bình thường có thể tán gẫu, suốt đường đi đều rất trầm mặc, khiến cậu có thể an tĩnh điều chỉnh tâm tình vô cùng lo lắng của mình.

Tới nơi, cậu trả tiền xuống xe, không khiến người khác chú ý mà quan sát chung quanh 1 chút, khẳng định không có người theo dõi, lúc này mới bước về Mai Uyển.

Mới vừa vào nhà, vị bảo mẫu trung niên kia liền tiến ra đón, vừa mừng vừa sợ vừa sầu lo mà nói: “Tiểu Lăng, cậu đã trở về rồi, Lăng bộ trưởng bị tai nạn xe cô, khiến tôi lo vô cùng. Với lại, Tiểu Lôi ngày nào cũng gọi điện tới, muốn tìm cậu. Cậu ấy chẳng liên lạc được với cậu, gấp đến điên cuồng rồi.”

Lăng Tử Hàn ôn hòa gật đầu với bà: “Dạ, tôi biết rồi, lát tôi sẽ tới bệnh viện thăm cha. Cô đừng lo, cha không bị nguy hiểm gì đâu, chỉ là bị thương thôi.”

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.” Người phụ nữ chất phác thiện lương kia cứ lặp đi lặp lại mãi, rồi lại quan tâm nhìn về phía cậu. “Cậu chắc chưa ăn cơm đâu phải không? Tôi không biết hôm nay cậu về, nên chẳng làm gì hết.”

“Không sao.” Lăng Tử Hàn mỉm cười. “Trên máy bay tôi cũng có ăn rồi.”

Lúc này bà mới an tâm.

Lăng Tử Hàn lên lầu vào phòng của mình, bình tĩnh tắm rửa, thay đồ. Đang muốn rời cửa thì nghe được tiếng bước chân thùng thùng, Lôi Hồng Phi đẩy mạnh cửa tiến vào.

Hai năm trước Lôi Chấn đã được thăng nhiệm phó bộ trưởng Bộ Quốc Phòng, được vào ở trong Trúc Uyển cách đó không xa. Lôi Hồng Phi từ cha mình nghe thấy tin Lăng Nghị bị tai nạn xe cộ, hầu như ngày nào cũng gọi điện thoại tới Lăng gia vài cuộc, hôm nay cũng vậy. Nghe bảo mẫu của Lăng gia báo là Lăng Tử Hàn đã trở về, y liền ném điện thoại chạy tới.

Lăng Tử Hàn nhìn Lôi Hồng Phi thở hổn hển như trâu, lập tức biết là y chạy tới, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp hơn.

Lôi Hồng Phi chạy ào tới ôm lấy cậu, gấp gáp hỏi: “Thời gian qua cậu chạy đi đâu vậy hả? Sao lại không thể gọi được chứ? Lo muốn chết luôn rồi.”

“À, mấy ngày qua tôi cùng mấy người bạn đi du lịch.” Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói. “Đến Tây Tạng.”

“Cậu thật là,” Lôi Hồng Phi thả cậu ra, nhịn không được đưa tay đánh nhẹ vào người cậu 1 cái. “Không chịu học mà lại chạy ra ngoài du lịch, thật là. Lần sau cậu kêu cha cậu mua cho cậu cái điện thoại di động đi, tôi cũng tiện gọi cho cậu.”

“Ừ, để tôi nói với cha thử xem.” Lăng Tử Hàn cười ngửa đầu nhìn y.

Người bạn thân này của cậu hiện tại đã 15 rồi, lớn lên cao to cường tráng, mặt mày thư lãng, cả người đều tràn đầy dương quang khí tức, khiến người khác cảm giác rất thoải mái.

Lăng Tử Hàn nhẹ giọng nói: “Tôi muốn đến bệnh viện thăm cha.”

“Tôi đi với cậu.” Lôi Hồng Phi lập tức xoay người, không khỏi phân trần cùng cậu đi ra ngoài.

Lăng Tử Hàn vẫn không chối từ. Lần này Lăng Nghị bị tai nạn xe cũng không cần giữ bí mật gì, dương như tất cả các người lãnh đạo cao tầng trong các bộ môn đều biết việc này, Lôi Hồng Phi tất nhiên có thể đi cùng.

Lăng Tử Hàn tiếp nhận cây dù đen từ bảo mẫu, liền cùng bạn thân của mình hòa vào trong bóng đêm.

Hai người ngồi ở trong xe taxi, hầu như đồng thời đều nhớ về đêm 4 năm về trước. Lôi Hồng Phi nắm chặt tay cậu, hy vọng có thể giống như 4 năm trước an ủi lo nghĩ cùng lo lắng cho cậu. nhưng Lăng Tử Hàn tối nay lại vô cùng trấn định, lòng bàn tay ấm áp khô ráo, không có một giọt mồ hôi lạnh. Cậu để mặc cho Lôi Hồng Phi nắm tay mình, cảm nhận được lòng bàn tay ấm nóng truyền đến sự quan tâm, trong lòng cảm thấy ấm áp cùng khoái trá.

Tới bệnh viện 643, tại cửa chính của Đặc Biệt Y Liệu có vài võ cảnh thường trực ngăn cản bọn họ, khách khí nói: “Bên trên có lệnh, sau 7 tối thì chỉ có trực hệ của thủ trưởng vào thăm, để tránh làm phiền thủ trưởng nghỉ ngơi.”

Lôi Hồng Phi lập tức sảng khoái nói: “Tử Hàn, cậu vào đi, tôi ở đây chờ cậu.”

Lăng Tử Hàn mỉm cười gật đầu với y, lập tức vào trong tòa nhà.

Cậu chậm rãi gấp dù lại, lên lầu, đi qua hành lang thật dài, tới bên ngoài cửa phòng của cha mình.

Hai năm trước, cha cũng từng một lần bị thương, phải nằm tại đây, cậu cũng đã từng ghé thăm cha.

Đó là một hoàng hôn ngày mùa thu đẹp, có mùi hoa thoảng theo cậu, vương trong lối đi vắng vẻ an tĩnh, xoa dịu trái tim cô đơn của một thiếu niên.

Lúc này trời cũng đang vào thu, cũng là một đêm mưa lạnh. Cậu nhẹ bước tới trước cửa, tựa như một cánh lông chim, trong hành lang trống vắng không hề phát ra bất kì thanh âm nào.

HẾT PHẦN 03
Bình Luận (0)
Comment