Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 52

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Irene đứng ở cửa, ngay chính diện nòng súng trường đột kích mà Vệ Thiên Vũ đang cầm trong tay, nhưng cô vẫn mỉm cười, không có chút sợ hãi nào.

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, vội vã buông súng, đứng dậy.

Lăng Tử Hàn cũng đứng dậy.

Hai người từ trước tới nay luôn thể hiện thái độ quý ông lịch lãm, rất tôn trọng phái nữ.

Irene hài lòng, nhìn bọn họ cười nói: “Sao rồi? Súng vừa tay không?”

Vệ Thiên Vũ mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, rất vừa tay, chỉ là cần phải điều chỉnh cò lực một chút, bất quá cũng là việc nhỏ, không có vấn đề gì.”

“Vậy là được rồi.” Irene xoay người lại, nói với Shafula. “Bọn họ chính là người mà em đã nói qua với anh, đại danh đỉnh đỉnh ‘Linh Quỷ Song Sát’.” Những lời này đều là dùng tiếng Arab để nói.

Shafula tiến lên một bước, thần tình trên mặt có chút hòa dịu, khách khí gật đầu với Vệ Thiên Vũ, dùng tiếng Anh có chút cứng nói: “Linh Sa là cái tên tôi từ lâu đã ngưỡng mộ.”

Vệ Thiên Vũ lập tức dùng tiếng Arab lưu loát nói với y: “Không dám nhận, cũng chỉ là hư danh mà thôi.”

Shafula có chút kinh ngạc, lập tức sửa lại dùng tiếng Arab nói chuyện với anh. “Oman tiên sinh biết rất nhiều ngôn ngữ?”

“Cũng không nhiều.” Vệ Thiên Vũ mỉm cười. “Mẹ tôi là người Ả Rập.”

Shafula liên tục gật đầu, sự đề phòng đối với anh cũng phai đi ít nhiều, thần sắc cũng có chút thân thiết hơn. “Tốt, vậy hoan nghênh các cậu gia nhập vào bên chúng tôi.”

“Bên chúng tôi?” Vệ Thiên Vũ có chút nghi hoặc. “Chẳng lẽ anh không phải là người của tướng quân sao?”

“Là bạn.” Irene ở một bên cười nói. “Bọn họ là quân cách mạng Thánh Nguyệt.”

Shafula chấp tay hành lễ, hướng anh hơi khom người: “Tôi là Shafula.”

Vệ Thiên Vũ ngẩn ra, lập tức hiểu được mọi chuyện, vội vã hoàn lễ, hưng phấn nói: “Thì ra là chiến binh cách mạng trong truyền thuyết, hân hạnh hân hạnh.”

Trên mặt Shafula lúc này mới có chút vui vẻ, những ác cảm lúc đầu cũng mất hết. Gã xoay người qua một bên, gật đầu chào Lăng Tử Hàn: “Nghe nói tiên sinh chính là Quỷ Thu, hân hạnh.”

Lăng Tử Hàn cũng hơi hơi cung kính khom người, nhưng không nói chuyện.

Vệ Thiên Vũ vội vã ở một bên nói: “Tiểu Thu có thể nghe hiểu tiếng Arab, chỉ là trời sinh tính cách không thích nói chuyện.”

Shafula mỉm cười với cậu, rồi tiếp tục dùng tiếng Arab nói chuyện với Vệ Thiên Vũ: “Ở đây địa hình phức tạp, chúng tôi định cùng bọn chúng đánh một trận du kích. Oman tiên sinh, anh cùng Diệp Thu tiên sinh theo bên chúng tôi, hay hành động một mình?”

Vệ Thiên Vũ lập tức nói: “Chúng tôi sao cũng được cả.”

Shafula dường như đã định liệu trước, nhân tiện nói: “Tôi thấy như vầy, để tránh bị người một nhà ngộ thương, các anh tạm thời đi cùng chúng tôi, tác chiến ở vị trí cố định, mọi người phân định rõ ràng, người của chúng tôi cùng các anh tạo thành một nhóm, lúc cần thiết cũng có thể chiến đấu đơn độc.”

“Được, không thành vấn đề.” Vệ Thiên Vũ cười nói. “Anh cũng đừng khách khí vậy, gọi tôi Musa, gọi cậu ấy Tiểu Thu là được.”

Shafula mỉm cười nói: “Được. Như vậy, Musa, Tiểu Thu, đi cùng tôi.”

Bọn họ nhanh chóng ra sở chỉ huy, đi vào phía trong một động lớn phía trước. Bên trong đầy người, có rất nhiều người mặc đồng phục màu sa mạc, hiển nhiên người bên quân cách mạng Thánh Nguyệt theo Shafula tới đây, trên cơ bản đều là phân tử khủng bố dũng mãnh gan dạ hung ác.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ đánh giá bọn chúng, nhất là vũ khí mà chúng mang trên người. Bọn chúng phần lớn đều dùng súng tự động, có một số súng máy cùng rocket, rất ít súng lục, bên hông đều có một thanh dao nhỏ mang dấu ấn dân tộc ở vùng này. Nghĩ đến chính là những người này đã từng chạy ào vào công trường Kunduz Trung Quốc ở Afghanistan, điên cuồng bắn phá vào những người công nhân bình thường, khiến nhiều người tử thương, trong lòng hai người dần xuất hiện một ngọn lửa tức giận. Bất quá, nhìn bề ngoài, bọn họ đều có vẻ thoái mái tự do, vô cùng bình tĩnh.

Thấy bọn họ xuất hiện, những người đó cũng không dừng việc cao giọng bàn tán, chỉ là hướng bọn họ gật nhẹ đầu chào, lại tiếp tục nói vấn đề đang thảo luận.

Shafula giương giọng kêu lên: “Kappa.”

Một người tuổi còn trẻ ngồi ở trên tảng đám, lau cây súng trường bắn tỉa trong tay, nghe vậy lập tức nhảy xuống, chạy tới.

Shafula nói với hắn: “Hai vị này là Musa cùng Tiểu Thu, người một nhà, cậu cùng Gusnewann và bọn họ thành một tổ, tác chiến thì phụ trách ngắm bắn, mặt khác, còn phải bảo đảm an toàn cho bọn họ.”

Hắn là người tập kích đứng nhất trong quân cách mạng Thánh Nguyệt, nghe vậy nhìn một chút bọn họ, có chút chần chờ, hiển nhiên không muốn cùng phối hợp với người khác.

Shafula mặt trầm xuống: “Tuân theo mệnh lệnh.”

Irene ở bên cạnh cười nói: “Kappa, cậu đừng xem thường bọn họ, đó là ‘Linh Quỷ Song Sát’, tại Á Châu là cao thủ tiếng tăm lừng lẫy đấy.”

Mắt Kappa sáng ngời: “Thật sao, chính là Linh Sa cùng Quỷ Thu?”

Vệ Thiên Vũ cười hì hì gật đầu.

Lăng Tử Hàn lạnh lùng mà nhìn hắn, một câu cũng không nói.

Kappa lập tức tiến lên, thân thiết đưa tay, đặt lên vai Vệ Thiên Vũ, nói rằng: “Không thành vấn đề, chúng ta bốn người hợp tác là tuyệt.”

Vệ Thiên Vũ cười nói: “Tốt.”

Kappa lập tức dẫn bọn họ đi ra phía sau, rồi kêu trợ thủ Gusnewann, giới thiệu sơ qua. Người này là tay súng bắn tỉa đứng thứ hai, trong tay cũng đang cầm một cây súng súng trường ngắm bắn.

Suốt cả buổi chiều, bọn họ đều đi xung quanh khắp các con đường trong động tìm hiểu và quan sát, tìm chỗ ngắm bắn phù hợp cùng đường lui thoát hiểm, bọn Lăng Tử Hàn cũng nhân cơ hội này mà quan sát địa hình nơi này.

Tuy nói là cùng chung một tổ, nhưng Kappa kiến nghị bọn họ chia làm hai đội, hắn cùng Gusnewann một đội, “Linh Quỷ Song Sát” một đội, trong một đội đều là hai thành viên phối hợp cùng nhau từ lâu, đối với xử lý tình huống cũng thuận lợi hơn. Bọn Lăng Tử Hàn tất nhiên là cầu còn không được, Vệ Thiên Vũ lập tức đồng ý.

Ăn xong cơm tối, những người bên Guzman cũng đi ngủ, chỉ lưu lại lính gác cảnh giới không nhiều, nhưng phân bố hợp lý.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ về tới phòng, thay quần áo nằm nghỉ.

Hôm nay là mùng một âm lịch, bầu trời không có trăng, trong đêm tối chỉ có vài ánh sao sáng yếu ớt, khiến cho màn đêm vô cùng yên tĩnh.

Nửa đêm, một đám người mặc quân phục màu sa mạc, trên mặt có tô vài vệt màu, vô thanh vô tức di chuyển đến tòa thành trong núi hoang. Bọn họ chính là đội đột kích Thiểm Điện thần bí đến từ Trung Quốc.

Bọn họ không nói một tiếng nào, hiển nhiên vẫn duy trì thiết bị truyền tin với cấp trên, còn với nhau thì chỉ dùng tay hoặc thì thầm giao tiếp. Bọn họ có tốc độ cực nhanh, tựa như dòng cát chảy lướt nhẹ nhanh chóng và âm thầm qua khe trong chiếc đồng hồ cát, cực kỳ bí mật mà tiếp cận mục tiêu.

Mỗi người đều được phân phối hệ thống tác chiến cho từng binh sĩ, bao gồm hệ thống vũ khí, hệ thống mũ giáp, trang phục phòng hộ cùng hệ thống trang bị cá nhân, hệ thống thông tin vô tuyến cùng hệ thống phần mềm, ngoài ra còn có hệ thống định vị toàn cầu Bắc Đẩu của Trung Quốc hướng dẫn cùng hồng ngoại, nhiệt cảm, sóng âm, X quang,… các loại hệ thống dò xét, bởi vậy rất nhanh đã tập trung đến chỗ họ muốn tìm, và chuẩn xác phát hiện mấy lỗ nhỏ có thể là cửa sổ quan sát hoặc lỗ thông gió.

Đội trưởng đội đột kích cùng mấy người tiểu đội trưởng họp lại một chỗ, thấp giọng truyền lệnh nhanh chóng. Mấy người kia gật đầu, lập tức tản đi, mang theo tiểu đội của chính mình nhanh chóng vào vị trí chiến đấu.

Trong động vô cùng yên tĩnh, trên động có thiết bị bảo vệ bằng sắt, hiện tại đóng chặt, nhìn qua vô cùng kiên cố.

30 phút sau, các tiểu đội đồng loạt tiến công.

Hơn chục rockets bắn thẳng vào cửa sắt cùng giao giới với động, sau đó là mấy viên đạn gây mê cũng được ném vào trong qua các lỗ nhỏ trên động.

Bọn họ có đem theo đạn áp suất sinh nhiệt mang tính hủy diệt cao. Trong không gian có hạn này, đạn áp suất sinh nhiệt trong nháy mắt sản sinh nhiệt độ cao, vùng khí áp cao hòa với sóng xung kích, hủy hoại nghiêm trọng thiết bị cùng hệ thống ngầm trong động núi, song song đó còn có thể thiêu cháy hết toàn bộ không khí trong động núi nhỏ hẹp này, đây là vũ khí chuyên môn dùng để phá hủy huyệt động giấu kín hoặc mục tiêu dưới sâu mặt đất. Thế nhưng, bọn họ nhận được lệnh, trong địch có người nhà, cho nên nghiêm cấm sử dụng loại vũ khí này.

Liên tiếp hai ba tiếng nổ, cửa sắt nhanh chóng bị phá nát.

Cùng lúc đó, đạn gây mê trong động trong nháy mắt phát ra âm cao tần cùng tia chớp sáng, toàn bộ mọi người trong động đều bị kích thích cường liệt mà sản sinh cảm giác mê muội, hệ thần kinh của con người lập tức bị xoáy động đến ngất xỉu, đánh mất sức chiến đấu.

Đội viên đột kích ngoài động đứng dậy, đội hình chiến đấu tiến vào động.

Sóng công kích được đánh phủ đầu như vậy khiến cho phần tử khủng bố đang ngủ bên trong ngất đi không ít, lính gác ngay cửa sắt bị sóng xung kích cường lực do bạo tạc sản sinh ném văng đi, té xỉu trên mặt đất, những người còn cử động được lập tức đứng dậy, lấy vũ khí hướng động núi cùng con đường vào bắt đầu phản công.

Tiếng súng kịch liệt lập tức vang lên trong động.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ nhanh chóng cầm súng chạy nhanh ra ngoài. Bọn họ phải khống chế tốc độ của chính mình, để cho chính mình nhanh hơn so với phần tử khủng bố bình thường một chút, tránh lộ sơ hở.

Vách động thứ hai phía trước chính là vị trí của phòng chỉ huy, ở đây phạm vi nhìn trống trải, có thể nhanh chóng phong tỏa con đường từ bên ngoài chạy vào phòng chỉ huy.

Bọn họ sau khi che chắn cẩn thận, lập tức bắt đầu bí mật tra tìm hành tung Shafula.

Tuy rằng bọn họ không có tiếp xúc thân thể trực tiếp với Shafula, nhưng Vệ Thiên Vũ lợi dụng lúc gã tới gần, đem một thiết bị truy tung siêu mini từ đồng hồ đeo tay bắn ra, bám vào da sau cổ của gã. Loại này lực đạo rất nhỏ, Shafula không có chút cảm giác.

Hiện tại, bọn họ nhìn chăm chú vào hướng di chuyển của tín hiệu trên mặt đồng hồ.

Shafula còn đang trong động, đang chỉ huy người của gã toàn lực chống lại. Bên người gã tất cả đều là đội cận vệ nhanh nhẹn dũng mãnh, dưới tình huống như vậy muốn bắt giữ gã vô cùng khó khăn, muốn nhẹ nhàng tiếp cận thôi cũng không dễ.

Nếu như chỉ là đơn thuần cần xác, Lăng Tử Hàn chỉ cần một viên đạn là có thể làm được, nhưng mệnh lệnh là muốn người, cần phải đưa gã sống mà về nước, như vậy hoàn toàn không hề đơn giản.

Tiếng súng như mưa rơi ào ào vang vọng trong động, trong lúc hỗn loạn còn có tiếng tiếng nổ mạnh của đạn hỏa tiễn cùng địa lôi, thỉnh thoảng vang lên tiếng kêu thảm của người bị bắn trúng hoặc tạc bay.

Đường nhìn của Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ bị ngăn trở bởi tường động, chỉ có thể quan sát được phân nửa tình cảnh xung quanh, tình hình chiến đấu cũng chỉ có thể dùng thính giác rồi phán đoán.

Đội đột kích Thiểm Điện cùng đội quân cách mạng Thánh Nguyệt với quân đội Guzman ngoan cường chống lại. Trong động địa hình phức tạp, khắp chốn đều là nham thạch cũng những động kì bí, tất cả đều được bảo trợ. Đạn bay tứ phía, ngăn cản sự tiến công của bọn họ.

Tiểu đội khác ở bên ngoài phối hợp tác chiến liên tiếp qua lỗ nhỏ đem lựu đạn cường lực ném vào, bạo tạc từng chút từng chút phá nát con đường ngầm bên trong.

Sau đó, một cái dĩa hình như một cái UFO được một đội viên đột kích ném vào phía sau phần tử khủng bố. UFO này tự động bay đến một vị trí cao, rồi bắt đầu xoay tròn, xung quanh vòng tròn mọc ra những cây súng máy nhỏ liên tục bắn ra đạn như mưa xối xả từ bốn phía, khiến cho kẻ địch bất ngờ không phòng bị. Vòng tròn không ngừng từ trên cao đi xuống. đụng dưới mặt đất rồi lại nảy lên, bắn tiếp cho đến khi gần hơn ngàn phát, lúc này mới rơi xuống.

Sự công kích thình lình xảy ra này khiến phân tử khủng bố trở tay không kịp, tử thương rất nhiều, một số người may mắn né qua, cũng trốn vào góc chết, không cách nào bắn về phía đội viên đột kích.

Hỏa lực phía trước dần yếu đi, đội quân mũi nhọn của đội đột kích Thiểm Điện lập tức tiến về về phía trước đột phá.

Lúc này, súng của tay súng bắn tỉa Kappa vang lên.

Hệ thống truyền cảm của đội viên đột kích kia nhận ra trước, nên trong nháy mắt liền né qua một bên, nhưng vẫn bị bắn trúng khiến người bị thương.

Sau đó tiếng súng của Gusnewann vang lên, chuẩn xác bắn vào người của những đội viên đi sau đó.

Đội xạ kích đang tập kích lập tức dựa vào đường đạn tìm ra vị trí hai người kia, liền hướng bọn họ bắn trả, nhưng vị trí của bọn họ vô cùng tinh ranh, trên dưới trái phải đều có măng đá bảo hộ, rất khó bắn trúng.

Phần tử khủng bố bên Shafula nhân cơ hội này thở mạnh, những người còn sống đều giơ súng lên một lần nữa, hung hăng mà bắn phá.

Chiến cuộc duy trì liên tục giằng co.

Lăng Tử Hàn lâm vào hoàn cảnh thế khó xử. Vị trí của bọn họ cùng Kappa và Gusnewann tạo thành một góc, vốn là dự định tạo thành thế võng cấu thành hỏa lực đan xen yểm hộ cho nhau, nói cách khác, trong tấm mắt đối phương đều là lộ ra bản thân. Lăng Tử Hàn muốn giết chết hai người thực sự là dễ như trở bàn tay, nhưng cũng đồng nghĩa với việc thân phận bọn họ có khả năng bị lộ, hành động đến đây tuyên bố thất bại. Mà nếu như bọn họ khoanh tay đứng nhìn, tổn thất của đội đột kích sẽ tiếp tục tăng.

Vệ Thiên Vũ vừa hướng những đội viên đột kích ngay vách núi không xa nổ súng, vừa thỉnh thoảng nhìn cậu, hiển nhiên giục cậu lập tức quyết định.

Lăng Tử Hàn trái lo phải nghĩ, khó có thể quyết đoán.

Lúc này, đội viên đột kích bên ngoài chia làm hai đường, một đường tiếp tục cùng Shafula giằng co, một đường hướng thẳng tới chỗ bọn họ. Đạn ào ào mà bay qua bên cạnh bọn họ, không ngừng bắn về phía nơi ẩn thân của Kappa.

Súng trường bắn tỉa của Kappa cùng Gusnewann hiển nhiên không thể ứng phó với loạt đạn như mưa từ súng trường đột kích, nhất thời không thể nổ súng.

Đội viên đột kích lần thứ hai thảy mìn bay UFO tới chỗ Shafula, sát thương thêm bọn phân tử khủng bố.

Trên chiếc đồng hồ của Lăng Tử Hàn, tín hiệu biểu thị cho Shafula bỗng nhiên di động.

Hiển nhiên, gã dự định rút lui.

Những người lưu lại đó dũng mãnh không sợ chết, điên cuồng mà hướng đội viên đột kích bắn phá, thỉnh thoảng có ném mạnh ra lựu đạn, âm thanh nổ vang đinh tai nhức óc.

Có tiếng nổ mạnh yểm hộ, Lăng Tử Hàn nhanh chóng chuyển nhanh nòng súng, chuẩn xác mà đưa đầu đạn hướng vào đầu của Kappa cùng Gusnewann. Hai người không kịp kêu một tiếng mà mềm liệt nằm xuống, dựa vào cửa động nhỏ.

Đội viên đột kích nhạy cảm phát giác tình hình bên này có thay đổi, lập tức nhanh chóng hướng về phía bên này.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ nhanh rút lui.

Lăng Tử Hàn ném cây súng trường bắn tỉa nặng nề kia, rút ra cây súng tự động, trong cơn mưa bom lửa đạn chạy vào trong hang động.

Trong động tối đen, bọn họ không có bất kì một thiết bị hỗ trợ nào. Toàn bộ đều dùng cảm giác cùng ký ức lúc ban ngày đã thăm dò qua, đi nhanh trên con đường như mê cung trong động.

Đội viên đột kích mang kính hồng ngoại trong đêm liền đuổi theo, thân ảnh hai người phía trước vừa hiện ra liền lập tức lấy súng bắn, nhưng đều là đạn sượt qua bóng, hai người đó quả thật vừa nhanh vừa chuẩn.

Sự quanh co khúc khoẻn của động cùng trực giác nhạy cảm khiến cho hai người họ tránh khỏi những đường đạn trí mạng, nhưng bên ngoài thân thể vẫn có cảm giác nóng rực, hiển nhiên đã bị đạn làm trầy da. Bọn họ không hề để ý, nỗ lực hướng theo đường chạy của Shafula mà đi.

Hai người bọn họ đều mang giày da, cho nên khi chạy không gây tiếng động. Đội viên Đột kích lại mang chiếc giầy nặng nề, không thể che giấu tiếng bước chân. Thanh âm nặng nề này vang lên trong hang động tối đen, càng gia tăng khí khủng bố, vô cùng có lực uy hiếp. Bất quá, tốc độ chạy trốn của hai người nhanh hơn bọn họ, hơn nữa nhìn qua thân nhẹ như bay, đối với bước chân của bọn phân tử khủng bố mà người đội đột kích biết khác xa nhau, quả thật khiến bọn họ có chút bất ngờ.

Có người thì thào mắng: “Con mẹ nó, như thấy quỷ vậy.”

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ vừa chạy vừa thỉnh thoảng quay đầu lại bắn trả, nhưng vẫn như đang hù dọa, chỉ nhắm vào vách đá phía trên mà thôi. Bất quá, đạn bắn xuyên qua, đội viên đột kích vẫn né tránh, nên tốc độ truy kích vẫn chậm hơn.

Xa xa, tiếng súng kịch liệt mơ hồ truyền đến dần dần thưa thớt, hiển nhiên trận đấu bên kia động sắp kết thúc.

Guzman cùng Irene không thấy đâu, Shafula đang nhanh chóng hướng phương đông bắc mà chạy.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ chạy tới chạy lui cũng không thấy cửa động, chỉ có thể hướng theo đường chỉ của kim, mà chạy theo hướng giống Shafula.

Đội viên đột kích đuổi theo sau họ tuy rằng có thừa thể lực, nhưng không nhanh bằng họ, dần dần cách bọn họ càng ngày càng xa, đạn bắn ra cũng không còn siết chặt đường đi như hồi nãy, tính uy hiếp mau chóng giảm bớt.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ điều chỉnh hô hấp, một chút cũng không dám thả lỏng, toàn lực chạy gấp về phía trước.

Rốt cục, bọn họ cách Shafula càng ngày càng gần, phía trước cũng xuất hiện một tia ánh sáng nhạt. Bọn họ nhanh chóng hướng về phía ánh sáng mà chạy.

Lúc này đây, cũng đã trôi qua mấy tiếng đồng hồ, ánh bình minh cũng đã lên, ánh sáng tràn vào bên trong hang động nhỏ hẹp. Trong bóng đêm từ lâu giờ bỗng nhiên đối mặt với ánh sáng bọn họ có chút thấy chói mắt, trong lúc nhất thời dừng lại bước chân, đứng dựa vào trước cửa động, đợi cho tầm mắt thích ứng xong mới đi ra.

Cảnh sắc bên ngoài hoàn toàn xa lạ, tự nhiên lại xuất hiện rừng rậm xanh ngắt, phía sau nó, là núi xanh, trong ánh sớm mai lẩn khuất dưới mây. Họ không biết đã dùng đường hầm đi qua mấy ngọn núi, hiện tại trước mắt là một nơi xa lạ.

Trong ánh sáng nhạt, Guzman cùng Irene trong rừng ẩn hiện, bên cạnh bọn họ là các phân tử khủng bố súng vác vai, đạn lên nòng, còn có hơn hơn mười con ngựa, dường như đang chờ đợi gì đó.

Sau đó, bóng lưng của Shafula cũng xuất hiện ngay tầm mắt, gã mang theo hơn hai mươi quân cách mạng Thánh Nguyệt chạy về phía Guzman.

Hiển nhiên, dựa vào địa hình vô cùng phức tạp trong động, phần lớn phân tử khủng bố đều trốn thoát.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ lập tức nhảy ra, chạy về phía bọn họ.

HẾT CHAP 15

Mục lục
Bình Luận (0)
Comment